Chương 42: Oan gia ngõ hẹp​

- Hóa ra là Trưởng phòng Chu, cô đến sớm quá.


Vương Dung chớp mắt, không kiêng nể gì mà nhìn cô từ trên xuống dưới. Hôm nay cô mặc hơi khác lạ một chút, một cái váy lụa trắng cùng đôi giày cao gót, từ trên xuống dưới toát lên sự ngọt ngào. Nhất là với thứ "vũ khí giết người" kia rất đầy đặn. Ngay cả hắn cũng không kiềm được cảm xúc muốn thử nghiệm khó trách Lão Giang kia thà rằng bị ăn tát cũng phải nếm thử cho biết. Đương nhiên là Vương Dung không hề có ý định lên giường với cô ta, ăn không được hồ ly lại rước họa vào thân thì hắn không cần. Nhưng nếu chỉ nhìn thì không thành vấn đề.


Người phụ nữ mà bị đàn ông nhìn chằm chằm vào người thì sẽ cực kì mẫn cảm, mà Chu Cầm lại là người có kinh nghiệm sa trường nên với việc Vương Dung không che giấu việc hắn nhìn trộm kia thì làm sao thoát được tầm mắt của cô? Lúc này hắn cười đến tít mắt nên cô nghĩ tên lưu manh này hôm qua cùng với tiểu hồ ly Phương Vi Vi giở trò, đến ngay cả mặt mũi lão nương cũng không xem ra gì. Vậy mà hôm nay lại quay 180 độ tươi cười chào hỏi, lộ rõ bản chất sắc lang. Cô chửi lầm bầm, ranh con, đổi lại nếu là ngày hôm qua mà anh đứng bên cạnh lão nương thì ta đã đá một phát vào anh và con tiện nhân Phương Vi Vi rồi. Nếu biết điều mà lấy lòng lão nương thì may ra lão nương còn chiếu cố cho một chút nhưng bây giờ thì muộn rồi.


- Tiểu Vương, anh cũng đến sớm nhỉ?
Chu Cầm giống như là một con cọp cái đang mỉm cười vậy, bày ra bộ dạng tươi cười quen thuộc, nói:
- Chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa kịp cảm ơn anh, vừa khéo hôm nay lại gặp anh ở đây.


Thấy Vương Dung và Chu Cầm "trò chuyện vui vẻ" thì gã đàn ông trẻ tuổi mặc bồ đồ tây đi bên nhíu mày, lộ rõ vẻ khó chịu nên chen vào cuộc nói chuyện:
- Trưởng phòng Chu, người bảo vệ này là bạn của cô à? Sao không giới thiệu với tôi đi?


Nói đến hai chữ bảo vệ hắn ta còn cố tình nhấn mạnh, hất cằm tỏ thái độ khinh thường Vương Dung.


available on google playdownload on app store


Vương Dung nhếch mép cười liếc mắt nhìn cậu trai trẻ kia, hắn khoảng hơn 20 tuổi, xem ra là công tử sống trong an nhàn, sung sướng, làn da trắng bóc, khuôn mặt cũng rất điển trai. Bộ trang phục và phụ kiện trên người cậu ta không dưới mấy trăm ngàn, chắc là thế hệ thứ hai của một gia đình giàu có nào đó.
- Ghen à?


Chu Cầm không ngại sự có mặt của Vương Dung mà mỉm cười rồi khẽ đấm vào người cậu trai kia, quay người lại nhìn Vương Dung bằng nửa con mắt:
- Đây là người mà em nói với anh hôm qua, bảo vệ mới đến, Tiểu Vương.
- À....


Cậu trai kia bỗng nhiên hiểu ra và nhìn Vương Dung với thái độ thù hằn nhiều hơn, từ đôi môi mỏng kia để lộ ra một nụ cười khinh miệt:
- Đây chính là bảo vệ hôm qua đã ăn hϊế͙p͙ em sao?


- Tiểu Vương à, để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là công tử Lưu Triết, con trai của Lưu tiên sinh, ông Lưu là thành viên hội đồng quản trị đứng thứ hai ở tập đoàn Mộ Thị chúng ta.


Chu Cầm cười đắc ý, cũng khó trách, vốn hôm nay đưa Lưu Triết đến là để dạy dỗ cho Vương Dung một bài học mà.


Cô muốn cho hắn tỉnh ngộ ra, muốn cho hắn biết Chu Cầm là ai? Tại công ty này không một ai dám đụng đến cô vậy mà một tên bảo vệ nhỏ bé kia lại dám giẫm đạp lên cô. Đối với Chu Cầm mà nói thì chuyện này bắt buộc phải trả thù, nhưng lại không muốn gây âm ĩ nên Chu Cầm chỉ muốn cho mấy tên miệng cọp gan thỏ biết là cô có thể làm được những gì và sau này ở công ty phải đối đãi với cô như thế nào cho phải đạo.


Vốn dĩ còn nghĩ nếu tên này mà đang ở phòng trực ban thì ít nhiều cũng ngại đội trưởng Hoàng Dũng, phải biết rằng chẳng những Hoàng Dũng là người thân cận được Âu Dương Phỉ Phỉ tín nhiệm mà hắn còn là một người rất lợi hại. Chu Cầm dám hét vào mặt Lão Giang như bọn nô tài nhưng tuyệt đối không dám giương oai trước mặt Hoàng Dũng. Tuy nhiên có Lưu công tử kia làm chỗ dựa thì Hoàng Dũng cũng không phải là vấn đề lớn.


Bây giờ nhìn thấy Vương Dung đang đứng gác ở đây, Chu Cầm cũng nghe nói qua sự tình nên cũng hiểu được phần nào, tên lưu manh này ngay cả Hoàng Dũng cũng dám đắc tội nên bị gây khó dễ và bắt đến đây trực gác.


Vốn phải ra tay giáo huấn Vương Dung mà phải kiêng kị Hoàng Dũng nhưng xem ra bây giờ trời giúp cô rồi, nếu cô dạy dỗ hắn thì sẽ khiến cho Hoàng Dũng âm thầm khen ngợi cô. Điều này khiến Chu Cầm mừng thầm trong bụng. Đáng tiếc, điều cô không ngờ được chính là liệu cô có đủ bản lĩnh để trừng trị Vương Dung hay không, chứ đừng nói đến việc Hoàng Dũng sẽ không trách tội cô và ngay cả Âu Dương Phỉ Phỉ cũng sẽ nhìn cô bằng cặp mắt khác, âm thầm khen ngợi.


- Hóa ra là Lưu công tử, ngưỡng mộ đã lâu.


Vương Dung nói một cách nhàm chán cho có lệ, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp. Trên đời này, người có thể khiến Vương Dung coi trọng, nể nang là rất ít. Đừng nói đến loại thế hệ thứ hai tầm thường này, ngay cả bố tên này đứng trước mặt thì Vương Dung cũng xem như ruồi muỗi mà thôi.
- Mày....


Không hề có chút thành ý nên khiến Lưu công tử thấy mình bị khinh thường, sắc mặt giận dữ, vừa định xông lên thì bị Chu Cầm giữ lại, kéo đến một nơi không có người rồi ghé vào tai hắn thì thầm to nhỏ.


Lâu lâu hai người lại ngẩng đầu lên nhìn Vương Dung, kèm theo một nụ cười gian xảo. Vương Dung thấy vậy cũng không nói gì, thầm nghĩ đôi gian phu ɖâʍ phụ này cho dù là bàn tính âm mưu nham hiểm gì thì không phải là nên đứng cách xa mình ra sao? Là cố ý xem thường người khác à? Không biết là trên này còn có một thứ gọi là khẩu hình miệng à?


Với khẩu hình miệng thì Vương Dung cũng không nghiên cứu chuyên sâu lắm, nhưng hai người kia không thèm che giấu ngữ điệu của mình nên đến tám, chín phần đều lọt vào mắt hắn. Quả nhiên là vẫn dùng cách cũ đó, muốn lợi dụng camera theo dõi gần quầy lễ tân để ghi lại toàn bộ mọi chuyện làm chứng cứ đuổi hắn ra khỏi công ty. À, Chu Cầm còn dùng thành ngữ để chửi hắn nữa, đương nhiên việc đuổi hắn đi vẫn chưa làm thỏa mãn Chu Cầm.


Ví dụ như ở ngoài công ty cô ta dựa vào vài mối quan hệ mà tìm người đến dạy dỗ Vương Dung chẳng hạn. Cuối cùng khi Vương Dung đến dập đầu dưới chân cô nhận sai, khóc lóc van xin, quỳ lạy thì cô mới bằng lòng bỏ qua.


Chuyện này Vương Dung cũng chẳng có bình luận gì, một khi tà ý của người phụ nữ nổi lên thì so với đàn ông còn mạnh hơn.


- Căn cứ theo lệnh của Tổng Giám đốc Âu Dương thì công nhân viên trong công ty đều phải mang thẻ nhân viên mới được ra vào, người đến chơi thăm hỏi cũng phải đăng kí tên và mang theo thẻ được phát.
Chu Cầm bước tới trên đôi giày cao gót, hất cằm nói với Vương Dung.


- Nếu không thì anh là một nhân viên làm việc thất trách.
Nói xong cô liếc qua camera rồi công khai gỡ thẻ nhân viên xuống cất vào túi, quay đầu lại ngoắc ngón tay nói:
- Lưu công tử, tôi chân thành mời anh đến xem xét công việc của phòng Quan hệ công chúng của tôi, mời.


Lưu Triết dựa theo kế đã bàn mà làm nên liếc mắt nhìn Vương Dung với thái độ khinh miệt và đi theo Chu Cầm, không coi ai ra gì, ưỡn ngực đi vào trong.


Rõ ràng là bọn họ muốn lấy thân phận con trai của thành viên hội đồng quản trị ra để áp chế Vương Dung, dám ngăn lại thì tên công tử họ Lưu kia sẽ lợi dụng thân phận để ép người, gây hấn và dùng một vài biện pháp để khiến Vương Dung không thể ở lại công ty. Mà không ngăn thì Vương Dung lại làm việc thất trách, lát nữa hai người họ làm lớn chuyện lên để Âu Dương Phỉ Phỉ biết chuyện thì chính cô sẽ bảo vệ cho uy tín của mình mà đuổi việc hắn.


Tóm lại, trong mắt Chu Cầm thì tên bảo vệ kia dám đánh cô thì sẽ ch.ết với cô. Tuy nhiên sau khi về nhà cô nhận thấy mặc dù tên bảo vệ đó nhìn không được trắng trẻo, cũng không phải đẹp trai tuấn tú gì nhưng nhìn kỹ thì vẫn có khí chất của đàn ông, khác xa với những tên bảo vệ thấp kém khác.


Thân là người của phòng Quan hệ công chúng, đã gặp rất nhiều loại người, nhất là đàn ông, đàn ông đẳng cấp ra sao cô chỉ cần liếc qua là biết được. Nhưng với Vương Dung hắn luôn che giấu bản thân khiến cô không nhìn thấu được. Nhất là bề ngoài của hắn, có vẻ là một người đàn ông từng trải nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn.


Nghĩ đến đây trong lòng Chu Cầm lại hơi rung động, thầm nghĩ, Tiểu Vương ơi là Tiểu Vương, nếu anh biết điều mà ngoan ngoãn lấy lại mặt mũi cho lão nương thì lão nương sẽ cho anh một cơ hội......tuy nhiên với điều kiện là anh phải có bản lĩnh khi trên giường kìa.


Cũng may mà Vương Dung chỉ biết đọc khẩu hình miệng, không đọc được suy nghĩ chứ không thì nhất định sẽ bay lên và đá cho cô ta một phát văng ra xa, có giữ được chức bảo vệ hay không thì cũng không quan trọng nữa.






Truyện liên quan