Chương 5
Tĩnh cảm nhận sự va chạm trong thân thể bên dưới… vốn là hoàng triều thống trị thiên hạ, hắn có vô số người cung phụng, có những người thậm chí tuyệt kĩ trên giường nổi danh nam tao nhã đào cũng sẵn sàng ở bên long sàng của hắn hàng đoàn dài, nhưng so với Lộ Thương là thân thể tao nhã lại là người học võ, thân thể chưa từng qua đụng chạm với ai, bên trong bị hắn khai phá đầy ấm áp thì quả thực những người kia không thể bằng…mỗi lần bị hắn xâm nhập dã man, tấm lưng tao nhã phong phú kia liền co rút cơ thể thành một cung dài, thân thể với làn da màu mật đầy nam tính láng mịn những giọt mồ hôi lấp lánh, bốc lên trong không khí vô tình kích thích khứu giác của hắn… Tĩnh cơ hồ không tự chủ được, cả tinh thần và thể xác hưng phấn như bay trên mây.
“ Ngươi… thật kinh khủng…” Cảm giác trên người chỉ còn có hơi thở và tất cả sự nam tính của Tĩnh, Lộ Thương không khỏi tự than thở, nếu như Tĩnh kéo dài thời gian ra, hắn không khỏi nghĩ mình không sống nổi trên giường hắn quá nửa thời gian, tất cả suy nghĩ ấy hiển hiện lên mặt, không khỏi có chút ghen tị trong lòng, tùy ý xuất ngôn.
“ Phải không nhỉ…“ Hơi thở bỗng trở nên hưng phấn lạ lùng khiến Tĩnh bỗng nhanh hơn, ra vào liên tục: “ Nhìn ngươi còn thừa lực nói chuyện sao…? Có phải không?”
“ A…a” Lộ Thương thật sự không thể thừa nhận khi hắn kịch liệt ra vào, cánh tay chống đỡ toàn bộ cơ thể trở nên run rẩy, bên trong bị co rút đảo lộn đau đến thấu tâm can, chính là điểm yếu nhất đã bị hắn nắm chặt trong tay, một bên đầu nụ hoa hồng nho nhỏ cũng bị Tĩnh dùng tay kích thích, nơi cổ họng phát ra tiếng kêu kích thích mà thảm thiết.
“ Buông tay…buông tay ra! Không được…không được…!” Cánh tay Lộ Thương vốn không còn chút sức lực nào đánh vào người Tĩnh như không có, cả người rốt cuộc vô lực ngã xuống giường, nước mắt không khống chế được lúc bị xâm phạm mà rơi xuống, chính là Tĩnh vẫn không chịu thả lỏng mà liên tục ở trong cơ thể hắn ra vào kịch liệt ngay cả khi hắn đã ngã xuống giường, tựa hồ như tr.a tấn không điểm dừng…Không biết qua bao lâu, Lộ Thương cho là mình đã muốn ch.ết nhanh chóng trong khoảnh khắc đó, Tĩnh đột nhiên khẽ gọi một tiếng, một cỗ nhiệt khí dâng lên mãnh liệt, trong nháy mắt phóng ra toàn bộ bên trong Lộ Thương.
Lộ Thương đã mệt đến cả kêu cũng còn không có sức đành để mặc cho hắn ở bên trong hậu huyệt nóng bỏng của mình chuyển động, tựa hồ đã lấp đầy chính bản thân hắn.
“ Ân…“ Cứ như thế ra vào ba lượt, Tĩnh rốt cuộc cũng hết sức.
Hai người nằm xụi lơ trên giường, chân tay Tĩnh trắng như tuyết, lại cùng tứ chi thon dài màu mật ong của Lộ Thương dây dưa, toàn bộ căn phòng tràn ngập không khí ɖâʍ đãng.
“ Còn chưa hỏi qua tên ngươi?” Vẫn là Tĩnh tỉnh lại trước, khởi động thân mình, quan sát Lộ Thương đang nằm gần như bất động trên giường.
“ Lộ…Thương” Thanh âm nhẹ như thở dài, Lộ Thương vừa mở miệng đã bị chặn lại, môi bị Tĩnh ngậm chặt rồi dây dưa. Sau một hồi kịch liệt gắn bó giao triền, Tĩnh dừng lại ở hai tròng mắt Lộ Thương mờ mịt như sương mù, nói :“ Gọi ta là Tĩnh”.
“ Tĩnh…“ Lộ Thương giãy giụa mở mắt ra, lại nhìn thấy người kia đã muốn từ trên giường đi đứng lên, đang nhanh chóng mặc quần áo.
Hắn đột nhiên tỉnh lại, nhớ tới một chuyện, vội hỏi: “ A, giải dược… ngươi còn chưa đưa giải dược cho ta!”.
Sự sợ hãi khiến cho hắn như nhảy dựng lên từ trên giường xuống, nhìn chằm chằm tên nam tử một lần nữa vũ nhục hắn thành công kia.
“ Giải dược? Giải dược không phải đã cho ngươi sao?” Tĩnh vẫn chăm chú mặc xiêm y… những hình thêu tinh xảo trên áo bào màu trắng hiển hiện như lấp lánh.
Lộ Thương không còn lòng dạ nào thưởng thức cái xiêm y tinh xảo kia, bước chân xuống giường, ngay cả áo ngủ gấm trắng trên người trượt xuống cũng chẳng bận tâm: “ Ngươi…ngươi đừng đùa nữa…khi nào thì đưa cho ta…“ Dù rằng muốn chạy đến bên Tĩnh, nhưng hai chân nhũn ra vô lực khiến hắn ngã ngồi trên mặt đất.
Tĩnh lại mỉm cười, đưa tay thâm nhập vào nơi chính mình đã đụng chạm vào cả đêm kia, dùng sức lôi ra…đem dịch thể của chính mình ở trong đó đưa ra trước mặt Lộ Thương- “ Cái này không là giải dược sao?Như thế này, còn ngại không đủ… cũng đã cho nhiều như vậy rồi?”
“ Cái gì…đây là giải dược?” Không thể tin khi nhìn vào thứ trên ngón tay Tĩnh, Lộ Thương liều mạng mở to hai mắt “ Ngươi… ngươi” Tức giận đến mức cơ hồ không thốt nên lời, hắn cật lực chống lại suy nghĩ của mình.
“ Không tin? Tốt lắm!”Tĩnh bắt tay vào vạt áo, lại móc ra một viên bích hoàn giống hệt lần trước, ném trước mặt Lộ Thương nói: “ Đây là bí quyết cung đình, là vật quý khó điều chế lắm, bất quá nếu không tin, ngươi có thể tìm một con chó thử xem sẽ biết”.
“Mười lăm hằng tháng, đến nơi này chờ ta” Buông vạt áo xuống, hắn lạnh lùng để lại một câu nói
Lộ Thương không tin vào tai mình “ Ngươi nói cái gì? Chẳng phải giải dược một lần là đủ sao?”
Ánh mắt không hề biết thương hại người khác của Tĩnh soi thẳng vào Lộ Thương :” Như thế chưa rõ ràng sao? Không phải đã nói với ngươi là thuốc này khó điều chế lắm sao?” (khó điều chế chả lien quan gì anh ạ)
“ Chính là vì… chính là…“ Lộ Thương đã gấp đến độ nói năng không còn rõ ràng nữa “ Ta ở tại Hàng Châu cơ mà! Chẳng lẽ muốn ta mỗi tháng mười ngày chạy từ Hàng Châu tới Đồng An, rồi lại mười ngày chạy từ Đồng An về Hàng Châu, lại vì…lại vì…đến kinh thành để bị ngươi…đến bị ngươi…“
“ Đến bị ta thao!” Sắc mặt không đổi, Tĩnh lạnh lùng cười nói tiếp “ Đó là vấn đề của ngươi…dù sao cũng tùy ngươi”. Đem ngón tay bẩn lướt qua mặt Lộ Thương, hắn thả người một cái, đã biến mất ngoài cửa sổ…
Còn lại Lộ Thương vô lực nắm viên thuốc, đáng thương ngã vào bên trong giường mà khóc, trong đầu quanh quẩn hai câu làm cho hắn khuất phục không thể tự hỏi trong lời nói.
Tìm một con chó thử xem..
Mỗi tháng mười lăm đến cho ta thượng…
Trời ạ…!!!
Sáng sớm ở Đồng An quả thực ra đã huyên náo không kém gì Hàng Thành, lựa chọn một khách điếm bên đường nên từ sáng sớm Lộ Thương đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ã, ngay cả chưa tỉnh Lộ Thương cũng cảm nhận được sự phồn hoa của Đại Đồng Vương thành này.
Nhu nhu hai mắt mệt mỏi, Lộ Thương nhỏm dậy khoác áo, đứng sát ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài một chợ bán thức ăn, sáng sớm trên đường mua thức ăn chỉ có đàn bà con gái … còn có những người bán hàng rong đựng thức ăn vào rỏ mà Lộ Thương không hiểu hết ngôn ngữ phương Bắc khi rao bán hàng, từng cơn gió sớm cũng đưa mùi thức ăn của cửa tiệm đối diện bay vào mũi.
Chính là nơi này, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cuộc sống tươi vui ấy cũng không kéo được tâm trạng u sầu của Lộ Thương lên.
Ngày hôm qua, mình ở nơi thành thị xa lạ này, tại một tòa nhà xa lạ khác, một lần nữa bị cái tên mĩ nam siêu biến thái ngay cả tên họ để lại không đầy đủ kia đã tiếp xúc thân thể mãnh liệt – điểm đáng hận mà nói, chính là Lộ Thương lần thứ hai bị cùng một nam nhân dùng thủ đoạn thô bạo cường liệt mà đoạt lấy…
Chuyện cứ như vậy liên tiếp phát sinh ở chính hắn cho dù là toàn bộ nam nhân võ lâm mà nói tiếng tăm cũng có chút lẫy lừng, dẫu sao cũng là lục lâm bá chủ, khó trách vì luôn luôn cho mình là người cao ngạo nên Lộ Thương khó chấp nhận chuyện này.
Chính là không thể không thừa nhận, hắn cũng thực không dám xác định tên biến thái hạ độc dược trên người hắn kia là thật hay giả nên không dám tùy tiện quay về Hàng Thành xa xôi mà đành ở tạm Đồng An thành.
Sờ tay thử vào trong túi áo, viên thuốc đựng trong hộp gấm…có lẽ hắn thật sự cần đi thử xem hiệu quả…
Nói không chừng là đồ giả đó?
Càng nghĩ càng cảm thấy loại này có thể đem lại cho Lộ Thương chút hi vọng trước mắt, bùng lên ngọn lửa mừng thầm và hi vọng khấp khởi rằng mình bị lừa…suy tư một chút thì cũng thấy hành vi của tên mĩ nam biến thái kia, chẳng hiểu sao viên thuốc để lừa gạt mình mà mình lại tuyệt đối tin là thật nhỉ?
Lại vừa nghĩ tới mình bị viên thuốc kia phát tác mà phát run, còn cái tên nam nhân vô sỉ kia lại không biết núp trộm ở xó nào cười thầm , lửa giận phừng phừng nhanh chóng thiêu đốt lòng dạ hán.
Bình tĩnh….bình tĩnh nào…
Liều mạng là để cứu mình thôi, Lộ Thương âm thầm hạ quyết định .
Vẫn là nhanh nên tìm một con chó và thử một chút dược liệu này, nếu là giả thì cũng tốt, mình nên nhanh chóng thoát khỏi nơi địa ngục này và quay về trại lý của ta.
Hạ quyết tâm, hắn cũng không chần chừ. Vội vàng rửa mặt chải đầu xong, liền ra ngoài khách điểm tìm kiếm vật thí nghiệm cho viên thuốc bí ẩn.
Đi hết đường ngang ngõ dọc ở Đồng An, Lộ Thương mới phát hiện ra tính toán đánh nhanh thắng nhanh quá sớm… Đồng An tuy lớn, trên đường căn bản rất ít chó mèo đi lại, ngẫu nhiên nhìn thấy hai đứa nhỏ ăn mặc là tôi tớ trong phủ nhà ai dắt chó đi dạo… tuy cũng có đủ cách nắm chắc phần thắng tuy không rành mach cách của bọn bắt gà trộm chó, nhưng kêu Lộ Thương giữa ban ngày ban mặt dung tài năng đi cướp chó của dân thì quả thật lòng tự trọng không cho phép hắn làm thế.
Đi đi lại lại vẫn không tìm được vật thí nghiệm, Lộ Thương rốt cuộc sốt ruột kéo tay một cụ già hỏi chuyện.
“ Lão bá này, có thể nói cho ta biết, vì cái gì mà Đồng An to lớn thế này, trên đường không hề nhìn thấy một con chó con mèo hoang nào qua lại?”
Lão bá nhìn một lượt Lộ Thương đánh giá, hỏi :“ Tiên sinh là người từ bên ngoài tới?”
“ Tại hạ ngày trước từ Hàng Thành tới đây”
“ Vậy khó trách…Tháng trước bệ hạ có hạ một thánh chỉ…vì giữ gìn vệ sinh thành Đồng An nên cấm chó mèo ra đường không có người canh giữ…’’ Lão bá xem chừng với quyết định này của Tĩnh Tông hoàng đế là vô cùng tán thành.
“ Cái gì?” Không thể điều khiển nổi tự động kêu lên, Lộ Thương cảm giác tâm hồn yếu ớt không chống đỡ nổi bao sự đả kích như vậy…
Cáo biệt ông lão, hắn ủ rủ bước vội về khách điếm trên đường, đáy lòng không khỏi ca thán chuỗi ngày này bao giờ mới chấm dứt.
Xuyên qua một đám đông, cái nhìn của hắn nhìn vào một vật màu nâu nhạt ở đó.
Kia…kia…kia không phải là hắn từ sáng sớm đã đi tìm chỗ nào cũng không có bóng một con chó nào…hơn nữa da sáng mắt đen, bộ dạng thanh nhã, vừa nhìn đã biết không phải loại chó tầm thường,có thể nó chính là con chó tùy tùng lân cận của nhà quý tộc… tròng mắt Lộ Thương hiển hiện niềm vui, hắn như nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Quả là hoàn mỹ.
Lộ Thương mừng rỡ điên, một mạch đem con chó qua chỗ khác. Con này cũng hung hãn dị thường, nhưng chỉ hai, ba cái Lộ Thương đã chế phục nó, ôm vào tay hướng đến khách điếm mà bước.
Lộ Thương chăm chăm đắc ý, cũng hoàn toàn không để ý đến đội ngũ xếp hàng dài nơi cạnh cửa sơn son thiếp vàng đề bốn chữ lớn như dạy đời “ Đồng Tâm vương phủ”, chính là biệt đội kiểm tr.a chó của kinh thành.
Đúng vậy, con chó đó đúng là được coi trọng như người mà: “ Ở dưới một người mà trên vạn người”- vì chủ của nó là đương kim ngự đệ quyền quý cao sang của Hoàng đế- Đồng Tâm Thân vương- người làm trong phủ Đồng Tâm không dám động đến con khuyển yêu dấu của vương gia nên thả cho chạy tự do ngoài đường, nào ngờ Lộ Thương tưởng lầm là trời ban cơ hội, vui vẻ cho con chó ba giáng rồi mang về nhà.