Chương 63: Tôi yêu anh ấy đến tận xương tủy
Editor: Dì Annie
Sau khi trở về từ trường, cảm xúc phức tạp trong lòng Diệp Mân rất nhanh bị ném lại phía sau.
Vì giai đoạn khởi nghiệp không nên để tình cảm quấy nhiễu.
Huống chi con chip đời đầu cũng sắp được ra mắt, không ai dám lơ là công việc. Mấy người bọn họ cả ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, Tần Mặc là người phụ trách nên càng phải dốc hết sức, cũng không có thời gian nói mấy lời quanh co lòng vòng với Diệp Mân.
Còn hai ngày nữa là buổi họp báo ra mắt con chip sẽ được tổ chức, lúc mười mấy người trong công ty tan họp đã hơn tám giờ.
Mọi người lần lượt rời khỏi, Diệp Mân thu dọn tài liệu chuẩn bị tan làm, nhìn thấy Tần Mặc vẫn ngồi gõ máy tính, hỏi: "Có cần tôi ở lại hỗ trợ không?"
Tần Mặc nâng mắt nhìn cô, nói: "Còn vài số liệu không thích hợp, tôi với A Phong sửa lại là được, em và Lâm ca về trước đi."
Diệp Mân gật đầu, yên lặng nhìn anh.
Gần đây Tần thiếu gia làm việc bạt mạng, đâu còn dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày nào.
Thành thật mà nói, ngay cả học bá học tập khắc khổ từ tiểu học như Diệp Mân cũng phải chịu thua trạng thái làm việc này của anh.
Gương mặt anh tuấn kia rõ ràng gầy hơn trước, quanh đôi mắt có chút tiều tụy. Không biết có phải là ảo giác của cô không mà mép tóc của anh dường như cao hơn một chút.
Trong đầu cô bỗng hiện ra hình ảnh gương mặt này phối hợp với mái đầu Địa Trung Hải của lão Vương khoa điện tử, không khỏi giật nảy mình.
Quả thật có chút đáng sợ.
Có điều anh là người tự mãn như vậy, hẳn sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh đó.
Cô buồn cười lắc đầu, thu dọn đồ đạc ra ngoài cùng Giang Lâm.
"Lâm ca, cậu muốn ăn gì? Tôi mời cậu."
Giang Lâm cười nói: "Không cần đâu, trong tủ lạnh còn nhiều đồ ăn lắm, chúng ta về chung cư ăn đi."
Đã muộn thế này Diệp Mân cũng không muốn đi tìm chỗ ăn, nghe cậu nói vậy dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý.
Cô tưởng rằng Giang Lâm nói đồ ăn trong tủ lạnh là mấy loại thực phẩm đông lạnh, nhưng về đến chung cư, nhìn cậu lấy đồ trong tủ lạnh ra, cô mới biết là đồ ăn nấu sẵn.
Diệp Mân kỳ quái hỏi: "Cậu gọi thức ăn bên ngoài rồi ăn không hết hả?"
Giang Lâm cười hì hì nói: "Không phải đâu, đây là đồ ăn lão Tần nấu đó. Gần đây không biết cậu ấy trúng gió gì, mỗi ngày làm việc mệt muốn ch.ết mà về nhà còn làm đồ ăn, cậu ấy cũng không ăn hết, toàn để tôi giải quyết. Cứ tiếp tục thế này chắc tôi mập lên mất."
Diệp Mân cười: "Hai người các cậu xấu xa ghê, nấu đồ ăn cũng không cho tôi một chút."
Giang Lâm nói: "Tôi muốn đưa cho cậu rồi đó chứ, nhưng mà lão Tần không cho, bảo là bây giờ cậu ấy còn đang luyện tập, đợi tài nấu nướng điêu luyện rồi sẽ gọi cậu đến ăn cùng."
Diệp Mân có chút sửng sốt, chợt nhớ hồi tết hai người có thảo luận chuyện tài nghệ nấu ăn, không ngờ anh coi là thật, bận rộn thế này mà tan làm còn luyện tập nấu ăn.
Loại hành vi gần như ngu ngốc này không giống chuyện mà Tần thiếu gia có thể làm, nhất thời cô chỉ thấy cảm xúc hỗn loạn, không biết nên nói thế nào cho phải.
Đương nhiên cô tin rằng bây giờ Tần Mặc thật lòng với mình, thậm chí cũng tin rằng anh thích mình hơn những mối tình trước đây.
Nhưng cô đã chứng kiến quá nhiều lần anh ở bên những cô gái xinh đẹp, mấy ngày trước còn nồng tình mật ý, chớp mắt đã đổi thành người khác.
Thật ra cô không để ý anh đã yêu đương với bao nhiêu cô gái, chỉ là cô không chắc chắn thứ tình cảm cả thèm chóng chán của anh.
Anh yêu mình, cho là yêu nhiều hơn mười ba cô bạn gái trước cộng lại đi, nhưng có thể kéo dài bao lâu?
Cô không còn là một cô gái nhỏ ngây thơ mơ mộng cho rằng một mối tình là phải thiên trường địa cửu, điều đó thật sự có chút buồn cười.
Nếu như không phải vì quan hệ hiện tại của bọn họ thì cô đã sớm bất chấp ở bên anh, không còn tình cảm cũng không quan trọng, phủi mông một cái là có thể khoan khoái rời đi.
Nhưng khi có sự nghiệp ràng buộc, chuyện tình cảm sẽ không đơn giản như vậy.
Ví dụ về các cặp tình nhân, vợ chồng là đồng nghiệp của nhau, sau khi tan vỡ, vì lợi ích mà tranh chấp bể đầu đổ máu ở đâu cũng có. Cô tin tưởng mình và Tần Mặc sẽ không đến mức như thế, nhưng bất luận là anh hay là cô, đều sẽ không dễ dàng từ bỏ sự nghiệp.
Sau khi tình cảm tan vỡ mà vẫn bị công việc ràng buộc, đó mới là điều đáng sợ.
Chỉ nghĩ đến thôi mà Diệp Mân đã cảm thấy đau đầu.
Vậy nên cô quyết định đi được tới đâu hay tới đó, Tần Mặc không mở lời, tạm thời cô cứ giả vờ như không biết gì.
Cô gắp một đũa thức ăn Giang Lâm vừa hâm nóng.
Mặc dù trông có vẻ bình thường nhưng hương vị cũng không tệ.
*
Có rất ít công ty trong nước tự chủ nghiên cứu con chip, huống hồ gì là con chip thông minh, vì thế buổi họp báo ra mắt con chip thị giác PHX01 của bọn họ thu hút rất nhiều sự chú ý của ngành kỹ thuật.
PHX01 là con chip thị giác được tùy chỉnh riêng cho dòng điện thoại mới của Khoa học kỹ thuật Đằng Dược, vì chứa đựng nhiều thuật toán hơn con chip thông thường gấp trăm lần nên hiệu năng cũng vượt trội hơn. Sau khi con chip được ra mắt ở buổi họp báo đã được đón nhận rộng rãi, có không ít công ty bày tỏ sự quan tâm, còn có mấy nhà đầu tư tiếc nuối vì đã không chìa cành ô liu ra.
Buổi họp này đã không phụ công sức vất vả của bọn họ trong thời gian này, cũng khiến người trong ngành hiểu được vì sao một công ty không có danh tiếng lại thu hút vốn đầu tư từ YG.
Buổi họp báo kết thúc, sau khi ăn cơm với Thẩm Quân Hòa từ ngàn dặm xa đến, cuối cùng bọn họ cũng có thể thư giãn một tí. Tần tổng vung tay dẫn mười mấy nhân viên đến KTV.
Vì lão đại còn chưa tốt nghiệp, uống được vài ly bia, đám nhân viên mới đã bắt đầu càn rỡ, mấy tiểu cô nương la hét muốn chơi trò nói thật hay mạo hiểm.
Đương nhiên mọi người không có ý kiến gì.
Diệp Mân không quen mấy trò kiểu này, nhưng vận khí của cô không tệ, liên tiếp thoát hiểm mấy vòng, ngược lại Lâm Khải Phong và Giang Lâm thua mấy lần, có điều hai người này có lời nào là không dám nói đâu, trò nói thật chẳng có tính sát thương gì với bọn họ, cuối cùng Lâm Khải Phong bị ép chọn mạo hiểm một lần, bắt cậu ta hôn một người cùng giới.
Cậu ta không do dự chọn Tần Mặc, hai người lao vào chém giết nhau một phen.
Rốt cuộc cũng đến lượt Tần Mặc.
Hai tiểu cô nương phòng hành chính mắt sáng ngời, hưng phấn nói: "Tần tổng, chọn nói thật hay là mạo hiểm đây?"
Tần Mặc uống hai ly rượu, đôi mắt đã bắt đầu gợn sóng, không để ý lắm cười nói: "Tôi không muốn hôn đàn ông đâu, chọn nói thật đi."
Tiểu cô nương phòng hành chính nghe xong càng hưng phấn hơn, không sợ ch.ết mở miệng nói: "Tần tổng trong truyền thuyết quen hơn mười cô bạn gái hoa khôi giảng đường, vậy anh thấy ai xinh đẹp nhất?"
Thật ra Tần Mặc có chút phản cảm khi bị người ta đề cập đến chuyện hư hỏng cũ, nhất là khi có Diệp Mân ở đây, anh vô thức nhìn người ngồi cách anh hai người, cô gái nhỏ đang cúi đầu uống nước trái cây, gương mặt trắng nõn dưới ánh đèn mờ ảo dường như không chân thực.
Anh ngẩn người, thì thào trả lời: "Kế tiếp."
"Cái gì cơ?" Cô nương phòng hành chính không hiểu.
Tần Mặc nói: "Người kế tiếp xinh đẹp nhất."
Diệp Mân nâng mắt nhìn anh, buồn cười lắc đầu.
Tiểu cô nương kia ai oán kêu một tiếng: "Câu trả lời này lấy lệ quá, không tính."
Tần Mặc vuốt trán, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì tôi không có câu trả lời, các cô đổi thành mạo hiểm đi, nhưng phải nghĩ ra cái gì đó mới."
Mấy cô gái cười xấu xa, xì xào bàn tán một lúc lâu, một cô gái ngẩng đầu giơ tay lên, cười tủm tỉm nói: "Vậy anh dùng ngữ khí ỏn ẻn nhất đọc lời thoại này với chị Tiểu Diệp đi. Nếu chị ấy bị anh chọc cười thì anh được thông qua."
Diệp Mân bật cười: "Không phải chứ, cậu ta chịu phạt thì liên quan gì đến chị?"
Tiểu cô nương cười nói: "Vì bọn em chưa từng thấy chị cười to bao giờ, muốn thử xem Tần tổng có thành công hay không?"
Tần Mặc cầm điện thoại trong tay cô gái, nhìn lời thoại, nhếch miệng cười xấu xa nói: "Không thành vấn đề."
Nói xong, anh đổi vị trí ngồi cạnh Diệp Mân, lại nhìn mà hình học thuộc lời thoại, sau đó ném điện thoại đi, dạt dào cảm xúc nhìn vào mắt Diệp Mân, cố ý bóp giọng, ỏn à ỏn ẻn nói: "Kể từ giờ phút này em chỉ được phép tốt với một mình tôi, cũng phải sủng tôi, không được lừa gạt tôi, đồng ý với tôi chuyện gì thì phải làm được, mỗi câu nói với tôi đều phải thật lòng, không được phép nói dối tôi, mắng tôi, phải quan tâm tôi..."
Anh còn chưa nói xong, Diệp Mân đã không nhịn được bật cười, những người khác càng cười dữ dội hơn. Nhưng anh vẫn tiếp tục bình tĩnh biểu diễn: "Lúc tôi không vui em phải dỗ tôi vui vẻ, lúc nào cũng phải thấy tôi đẹp nhất, đến trong mộng cũng muốn gặp tôi, trong lòng em chỉ có tôi."
Diệp Mân chịu không nổi nữa, cười đẩy anh ra: "Đi ra chỗ khác!"
Tần Mặc nhìn cô cười sảng khoái, khóe môi cũng giương cao.
Đây là lần đầu anh thấy được dáng vẻ cười to thoải mái của cô, thì ra lại đáng yêu như thế, khóe môi và khóe mắt cong cong như trăng khuyết, còn có sự hồn nhiên ngây thơ mà anh chưa từng thấy.
Trái tim anh cũng vì thế mà đập loạn.
Giờ phút này mọi người nào biết lão đại đang tư xuân, ngược lại còn rất hài lòng với phần biểu diễn của anh.
Tần Mặc thuận lợi qua cửa, chỉ còn duy nhất một con cá lọt lưới, thế là mấy tiểu cô nương tụ lại bàn tán, cuối cùng Diệp Mân cũng không thể thoát.
"Nói thật hay là mạo hiểm?"
Diêp Mân nói thẳng: "Mạo hiểm đi."
Tiểu cô nương phòng hành chính nhìn Tần Mặc: "Tần tổng, anh nói đi!"
Tần Mặc nhướng mày nhìn cô gái bên cạnh.
Trực giác Diệp Mân mách bảo anh muốn giở trò xấu, trừng mắt cảnh cáo anh nhưng đối phương hiển nhiên làm ngơ.
Có điều anh còn chưa lên tiếng, Lâm Khải Phong đã cười ha hả nói: "Lão Tần, hay là cậu bảo Diệp Mân hôn một người khác phái ở đây đi, tôi có thể hi sinh thân mình một chút." Nói xong còn mân mê bờ môi.
Tần Mặc đẩy cậu ta ngã xuống ghế sô pha không thương tiếc.
Anh quay đầu nhìn Diệp Mân nói: "Thế này đi, em cầm mic nói trước mặt mọi người, nói rằng Tần Mặc là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, tôi yêu anh ấy đến tận xương tủy."
Đám người đã sớm nghe qua tác phong tự luyến của anh, nhao nhao cười to ủng hộ, muốn nhìn xem Tiểu Diệp nghiêm túc nói mấy lời này thế nào.
Diệp Mân đờ đẫn nghiêm mặt nhìn anh: "Cậu không uống say chứ?"
"Đương nhiên, em nhanh lên đi!"
Diệp Mân nguýt anh, bất đắc dĩ cầm mic trên bàn trà, đứng lên nhìn anh.
Tần Mặc đưa tay mở camera hướng về phía cô.
Dù biết là trò chơi nhưng Diệp Mân có chút ngại ngùng khi phải nói mấy lời này trước mặt mọi người.
Cô mím môi, cả buổi mới mở miệng, nghiến răng nói: "Tần Mặc là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, tôi yêu anh ấy đến tận xương tủy."
Tần Mặc trêu: "Được rồi, biết là em yêu tôi đến tận xương tủy rồi."
Anh vừa dứt lời, chiếc mic trong tay Diệp Mân đã đập vào đầu anh.
Tần thiếu gia còn chưa kịp đắc ý, đau đến mức "A" một tiếng.
Diêp Mân đỏ mặt ngồi xuống, nói: "Ngây thơ!"
Tần Mặc sờ đầu nói: "Bình thường tôi có nghe được câu nào tốt đẹp từ miệng em đâu, chỉ có thể đầu cơ trục lợi thôi."
Tiểu cô nương phòng hành chính lại gần, cười hì hì nói: "Tần tổng, em phát hiện hình như anh rất sợ chị Tiểu Diệp."
Tần Mặc xem lại video vừa quay được, thuận miệng trả lời: "Cô ấy hung dữ như thế, mọi người không sợ sao?"
Đám người lắc đầu.
Tiểu cô nương phòng hành chính cười nói: "Mặc dù chị Tiểu Diệp rất nghiêm túc trong công việc, nhưng có hung dữ chỗ nào đâu? Đối xử với người mới bọn em rất ôn nhu."
Tần Mặc liếc Diệp Mân bên cạnh, bĩu môi nói: "Cô ấy lúc nào cũng hung dữ với mỗi tôi thôi."
Diệp Mân nói: "Cậu ngậm miệng lại đi!"
Tần Mặc đưa tay làm động tác kéo khóa.
Diệp Mân lườm anh, buồn cười lắc đầu.