Chương 69: Chùa bạch mã khai thông huyết mạch
A Liệt nói :
- Vãn bối e rằng cử động này khiến lão tiền bối không được vui lòng.
Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Những nỗi hỷ nộ ai lạc lão phu quên đã lâu rồi.
A Liệt vội nói :
- Vậy xin lão tiền bối tha thứ cho, vãn bối đà làm phiền.
Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Cái đó chẳng quan hệ. Giả tỷ cửa quan này thủy chung không mở ra cũng biến thành mối phiền lụy cho lão phu, vì mỗi năm lão phu phải về đây bế quan một lần.. Lão mỉm cười hỏi tiếp :
- Hài tử! Có phải vừa rồi ngươi nói đến hai bộ kinh điển?
A Liệt đáp :
- Đúng thế ! Vãn bối đặc biệt đưa tới đây để lão tiền bối coi.
Chàng lấy hai cuốn kinh mỏng dính hai tay đưa lên.
Tiêu Dao lão nhân chưa đón lây, hỏi :
- Phải chăng ngươi là người họ tr.a ở Hóa Huyết môn?
A Liệt đáp :
- Đúng thế!
Tiêu Dao lão nhân hỏi :
- Vậy ngày trước ta đã đến quí phủ, ngươi có biết không?
A Liệt đáp :
- Vãn bối có biết việc đó.
Tiêu Dao lão nhân lại hỏi :
- Vậy mà ngươi đưa bí lục bảo điển của quí phủ cho lão phu coi tức là làm cho lệnh tôn ngày trước đã chiếm được thượng phong nay phải tiêu trừ. Ngươi có biết không?
A Liệt đáp :
- Hiện nay lão tiền bối đã thành người thứ nhất trong hoàn vũ. Vậy lão tiền bối có coi hay không cũng vậy mà thôi.
Tiêu Dao lão nhân thở dài nói :
- Phải rồI! Chung Kỳ đã từ trần thì khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy chẳng còn ai nghe. Đó là một điều khiến cho lão phu cảm thấy quạnh hiu.
A Liệt nói :
- Vãn bối đã luyện thành công pho chân khí trong Lang nha bí lục, nên bây giò không còn có cách nào rèn luyện được môn võ công gia truyền nữa, nên phải tới đây xin lão tiền bối trỏ đường cho.
Tiêu Dao lão nhân hỏi :
- Nếu ngươi chưa luyện thành chân khí thì làm gì chống đỡ được môn Trái Thay thần công ở tay áo lão phu vừa phóng ra ?
Lão từ từ giơ tay đón lấy bí lục rồi nói :
- Lời yêu cầu của ngươi e rằng lão phu chưa đủ túc lượng, không chắc đã giúp gì cho ngươi được.
A Liệt đáp :
- Tiền bối mà dạy thế thì vãn bối đành bỏ ý định này chứ không còn cách nào khác.
Tiêu Dao lão nhân trầm ngâm không nói gì, chăm chú nhìn cuốn Hóa Huyết chân kinh. Nhưng lão chỉ ngó tự tích ngoài bia chứ chưa mở ra. Hồi Iâu lão mới cất tiếng hỏi :
- Ngươi có rộng thì giờ không ?
A Liệt hỏi lại :
- Lão tiền bối sao lại hỏi câu này ?
Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Khắp mình ngươi đầy bụi bặm đủ tỏ đã vượt một quãng đường dài hàng mấy trăm dặm, chưa kịp tắm gội thay áo. Nếu ngươi không có việc gấp, tất ngươi đã nghỉ ngơi tắm gội ung đung. Ta lại nhận thấy ngươi trải qua những cơn sóng gió hãi hùng nên phải đến thẳng đây.
A Liệt rất khâm phục đáp :
- Quả đúng như vậy.
Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Hiển nhiên ta đã tìm thấy bằng chứng là trên mặt ngươi còn dấu vết cải trang. Cái đó tỏ ra trong khi đi đường ngươi phải đề phòng có người sinh sự ngăn trở.
A Liệt đáp :
- Đúng thế! Hiện nay trong chín phái lớn võ lâm thì bảy phái và Cái Bang điều động hết cao thủ để truy nã vãn bối.
Tiêu Dao lão nhân Âủa một tiếng rồi nói :
- Đã có bảy môn phái lớn truy tầm mà ngươi còn chạy thoát được đến đây, thật không phải chuyện dễ dàng.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Bất luận ngươi nhờ ai giúp đỡ mà đã đến được cùng lão phu tương kiến là có duyên với nhau rồi. Huống chi giữa lão phu và lệnh tổ phụ lại là chỗ cố nhân, thì lão phu không thể tụ thủ bàng quan. Vậy để lão phu nghĩ lại coi.
Cặp mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa lão nói :
- Bốn tên nghiệt đồ kia là môn hạ của lão phu đã ba chục năm. Chúng nếm đủ mùi đau khổ nay được nhờ ngươi mở cửa quan cho, chúng mới thoát vòng khổ ải.
Lão vừa dứt lời thì ngoài cửa đã nổi tiếng tạ ân vọng vào.
Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Lý đương nhiên bọn chúng phải giúp ngươi một tay để ngươi mau được thỏa mãn tâm nguyện.
Rồi lão hô :
- Vương Hồng Phạm ! Vào đây!
Ngoài viện có tiếng đáp lại rồi một hán tử chạy vào quỳ xuống trước giường Tiêu Dao lão nhân, miệng hô :
- Đệ tử xin kính cẩn chờ đợi pháp chỉ.
Tiêu Dao lão nhân hỏi :
- Vừa rồi chúng ta đối đáp những gì ngươi đã nghe rõ chưa?
Vương Hồng Phạm đáp :
- Đệ tử nghe rõ rồi.
Tiêu Dao lão nhân hỏi :
- Ta muốn sai ngươi đả thông Nhất hội, Nhị khu, Tam quan, Tứ huyệt. Ngươi muốn phụ trách việc nào ?
Vương Hồng Phạm trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Đệ tử xin giúp y đả thông huyệt nhất hộI, mong ân sư chuẩn y cho.
Tiêu Dao lão nhân nói :
- Hay lắm ! Đó là bước đường trọng yếu để đi tới các lãnh vực khác. Vậy ngươi phải ghi nhớ những cái nguy hại có thể xảy đến với ngươi trước chứ không phải ở nơi y. Ngươi hãy coi chừng.
Vương Hồng Phạm dạ một tiếng rồi đứng dậy quay lại nhìn A Liệt đồng thời bảo chàng :
- tr.a huynh đệ ! Chúng ta vào trong nhà tịnh thất bên kia.
A Liệt nhìn Tiêu Dao lão nhân băn khoăn hỏi lại :
- Theo lời lão tiền bối thì dường như hành động này rất nguy hiểm cho Vương tiền bối.
Tiêu Dao lão nhân nhắm mắt lại không trả lời.
Vương Hồng Phạm giục A Liệt :
- tr.a huynh đệ ! Chúng ta đi thôi. Tại hạ sẽ giải thích cho huynh đệ nghe.
Hai người vào tịnh thất ở bên cạnh. Bây giờ A Liệt mới bình tĩnh lại để nhìn Vương Hồng Phạm thì thấy y là con người văn nhã chừng bốn, năm chục tuổi. Nhân trạch rất sung túc. Vương Hồng Phạm hỏi :
- Chắc huynh đệ muốn biết rõ hai việc. Việc thứ nhất là tại sao bọn bốn người tại hạ bị trừng phạt, hai là điều kiện mà huynh đệ vừa hỏi lão nhân gia. Có đúng thế không ?
A Liệt đáp :
- Đúng thế.
Vương Hồng Phạm thở dài nói :
- Bọn tại hạ là những người tu đạo nhưng mà chưa trừ hết thói ác, gây nên việc bất hoà. Ba chục năm trước ân sư rất bất mãn muốn đuổn bọn tại hạ ra khỏi môn đường.
A Liệt không cần hỏi kỹ cũng hiểu vì nội bộ xảy chuyện xích mích giữa các sư huynh sư đệ của họ. Cáí đó không liên quan đến người ngoài. Chàng đoan chắc vụ này có dính líu đến vị nữ đồng môn kia, nên chàng không hỏi nữa.
Vương Hồng Phạm nói sang chuyện khác :
- Còn điều thứ hai thì người tu đạo trong một thời gian nào đó tất nhiên gặp kiếp nạn không lớn thì nhỏ. Bữa nay ta giúp huynh đệ cũng là số kiếp. Dù ta gặp nguy hiểm, huynh đệ cũng bất tất phải quan tâm.
A Liệt chưa hiểu rõ, nhưng nếu hỏi lại cũng không tiện. Chàng đành đáp :
- Tại hạ xin lĩnh giáo.
Vương Hồng Phạm lại nói :
- Bây giờ chúng ta ngồi đối diện vận thần công tỷ đấu để xem mạnh yếu thế nào. Lẹ ra thì một bữa mà chậm lắm là bảy ngày cũng đạt tới mục đích.
Điểm này A Liệt cũng chưa hiểu rõ, nhưng thấy Vương Hồng Phạm không muốn giải thích, chàng đành theo đối phương ngồi xuống bồ đoàn.
Hai bên đều vận công, mỗi bên đưa ra một bàn tay áp vào nhau và bắt đầu cuộc tỷ thí.
Từ trong bàn tay Vương Hồng Phạrn một luồng tiềm lực đẩy ra mãnh liệt vô cùng!
A Liệt sợ bị thương vội vận động thần công phát huy chân khí để chống lại.
Sau một lúc luồng lực đạo của đối phương bỗng tiêu tan, nhưng A Liệt vẫn phải xô đẩy chân lực ra, không thì như ngưòi sểnh chân rớt xuống biển cả thật đáng sợ.
May ở chỗ luồng chân khí này không hao tốn như tinh lực đi rồi không trở lại mà nó tuần hoàn lưu chuyển sinh hóa vô cùng, nên chàng chống được lâu mà không có chi đáng ngại.
A Liệt để hết tâm trí vào việc đề công đối kháng. Chẳng bao lâu chàng đi vào tình trạng quên mình. Những sự việc bên ngoài chàng không nhìn thấy hay nghe rõ nữa.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Đột nhiên chàng cảm thấy luồng cương khí từ trong tay phát ra đã đến trình độ thoải mái, như người đang đi thuyền ngoài biển khơi thấp thoáng nhìn thấy lục địa.
A Liệt mở hé mắt ra nhìn thấy trời tối mịt mới biết là cuộc tỷ thí đã mất một ngày.
Vương Hồng Phạm ra chiều hết sức; vẻ mặt lo buồn nóng nảy.
A Liệt ngấm ngầm kinh ngạc tự hỏi :
- Ta không cảm thấy đối phương phải kháng cự lại thì làm sao mà hết sức? Vì lẽ gì y lộ vẻ lo buồn?
Vương Hồng Phạm vẫn giữ nguyên trạng thái. A Liết rất đỗi hồ nghi, bỗng không nỡ để y trong tình trạng này, liền giảm bớt luồng chân khí đi một ít, thử xem có giúp gì được đối phương không.
Chàng vừa giảm bớt chân khí thì bất thình lình trong tâm linh nghe đánh Âbinh một tràng như xảy ra tai vạ. Rồi áp lực từ bốn mặt xô đến.
A Liệt bất đắc dĩ phải thu luồng chân khí về vận ra khắp mình để chống áp lực.
Thế rồi một luồng nhiệt lưu nhỏ bé từ lòng bàn tay đối phương xuyên vào trong thân thể chàng, tựa hồ giữa lúc chàng thu chân khí về luồng nhiệt lưu thừa cơ xâm nhập. A Liệt bỗng rơi vào tinh trạng tiến thoái lưỡng nan. Một mặt chàng phải đối phó với luồng nhiệt lưu, một mặt phải chống lại áp lực bốn mặt xô tới.
Chàng không ngờ vì chút ý nghĩ nhân hậu mà biến thành phiền phức, không chừng mất mạng nữa và chàng còn đâu để luyện Hóa Huyết Thần Công.
Trước tình hình này, chàng không rảnh để nghĩ ngợi nhiều nữa, đành phát huy lực lượng đến mức tối đa để kháng cự cả bên trong lẫn bên ngoài.
Sau một lúc A Liệt vì phải tận lực đề kháng thành ra nhọc mệt. Có lúc chàng lo chống được bên này bỏ mặc bên kia. Đồng thời luồng nhiệt lưu xâm nhập vào người mỗi lúc một nhiều. Luồng nhiệt lưu như mũi dùi đi thẳng vào huyệt đan điền. Đây là một yếu điểm mà những người luyện tập nội gia công phu phải gia tâm bảo vệ. A Liệt cũng không ra ngoài thể lệ đó được, chàng phải điều động một phần chân khí quay về chống cự luồng nhiệt lưu này.
Chàng bồn chồn trong dạ, trán toát mồ hôi.
Vương Hồng Phạm bỗng vung tay trái lên phóng chưởng đánh xuống Thiên Linh Cái A Liệt.
A Liệt thấy trong óc nổ đánh Âbùng một tiếng, linh huyệt khai thông. Kế đó luồng áp lực bên ngoài cũng như luồng nhiệt lưu trong mình đột nhiên tiêu tan mất.
Vương Hồng Phạm thu tay về, thở phào một cái, nhắm mắt dưõng thần.
Sau một lúc y đứng lên từ từ ra khỏi tịnh thất, sang phòng bên cạnh yết kiến Tiêu Dao lão nhân.
Lúc này ba người đồng môn kia vây quanh lão. Mọi người vừa thấy Vương Hồng Phạm bước vào đều tỏ vẻ vui mừng y đã thành công.
Vương Hồng Phạm nói :
- Việc mà tôn sư đã truyền cho, may đệ tử không đến nỗi nhục mạng.
Tiêu Dao lão nhân nói :
- Công lực của ngươi tinh tiến như vậy, thật là dáng mừng. Ồ! Ngươi đã hao phí rất nhiều khí lực trong vụ nầy và đã nếm mùi nguy hiểm. Ta coi đầu tóc ngươi bạc đến phân nửa rồi.
Vương Hồng Phạm đáp :
- Đệ tử qua được kiếp nạn này thật là vạn hạnh. Giả tỷ tr.a công tử không nhìn thấy đệ tử khốn đốn nảy lòng nhân hiệp thì hậu quả bữa nay dĩ nhiên là thê thảm lắm.
Tiêu Dao lão nhân nói :
- Vì thế mà ta bảo các ngươi phải lợi dụng tấm lòng nhân hiệp của gã, đem khổ nhục kế ra để lay động gã tất sẽ thành công.
Vương Hồng Phạm đáp :
- Quả đúng như vậy. Y không biết đường lối phản kích. Nếu không thì dù có thừa cơ lúc sơ hò thúc nhiệt lưu xâm nhập phải dùng hết toàn lực, để nội bộ không hư. Y đổi thế thủ sang thế công, đệ tử khó lòng thoát nạn.
Tiêu Dao lão nhân nói :
- Ngươi qua được kiếp nạn này tất có nhiều triển vọng thành tài. Thật là đáng mừng, bây giờ.. Lão đưa mắt ngó ba người kia nói tiếp :
- Bây giờ đến lượt các ngươi. Phạm Hồng Chí ! Ngươi muốn phụ trách việc gì ?
Phạm Hồng Chí đáp :
- Đệ tử xin đả thông Nhị khu cho ỵ. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Hay lắm ! Các ngươi sẵn lòng nhân ái, tình nghĩa cao cả khiến lão phu lấy làm thỏa dạ.
Mấy người ngồi nói chuyện một lúc để đợi trời sáng.
Phạm Hồng Chí từ biệt sư phụ cùng anh em đồng môn tiến vào tịnh thất.
A Liệt mệt quá đang ngủ thiếp đi bỗng giật mình tỉnh dậy, chàng giương mắt lên nhìn thấy trời sáng rồi. Chàng cảm thấy tinh thần cường kiện, chú ý nhìn người mới vào.
A Liệt nhận ra là một đạo nhân đứng tuổi, ba chòm râu đen, tay cầm phất trần, thái độ tiêu dao thoát tục.
Đạo nhân cúi đầu nói :
- Bần đạo là Phạm Hồng Chí đến thăm tr.a thí chủ.
A Liệt đáp :
- Đa tạ đạo trưởng. Tại hạ rất lấy làm sung sướng được đón tiếp đạo trưởng.
Phạm Hồng Chí nói :
- tr.a thí chủ đã luyện môn chân khí rồi, tuy các mạch huyệt toàn thân đều được đả thông.
Nhưng vì tâm pháp một môn một khấc, đường lối không giống nhau thành ra mấy chỗ mạch huyệt trọng yếu đi theo đường rẽ hoặc trái ngược với thần công tâm pháp của các gia phái.. A Liệt hỏi :
- Nếu vậy vừa rồi Vương tiền bối đã mạo hiềm dùng phương pháp đặc biệt giúp cho tại hạ đả thông một chỗ huyệt mạch trọng yếu phải không ?
Phạm Hồng Chí đáp :
- Chính là thế đó. Như thí chủ đã biết mấy bạn đồng môn của bần đạo đều là kẻ sĩ luyện khí Huyền Mi. Nếu không phải là chỗ có mối quan hệ sâu xa thì chẳng khi nào làm công việc này cho ngườl ta. A Liệt nói :
- Nếu vậy thì tại bạ không dám tiếp thụ mỹ ý của đạo trưởng.
Phạm Hồng Chí đáp :
- Tình trạng của tr.a thí chủ không giống như người thường. Bọn bần đạo ngoài việc làm ơn, thuận theo số kiếp, còn nghiên cứu những môn võ tinh thâm kỳ diệu từ xưa đến nay. Nếu lý luận của gia sư không lầm thì thí chủ là người thứ nhất trong thiên hạ kiêm thông thần công của hai nhà khác nhau.
A Liệt rất cao hứng hỏi :
- Như vậy có đáng để các vị mạo hiểm hay không?
Phạm Hồng Chí đáp :
- Đây là cơ hội ngàn năm một thủa, khi nào bỏ lỡ dịp may. Bây giờ bần đạo phụ trách đả thông huyệt mạch ở Nhị khu của thí chủ.
A Liệt hỏi :
- Phải chăng cũng giống phương pháp của Vương tiền bối?
Phạm Hồng Chí đáp :
- Không phải. Những kinh mạch ở Nhị khu mạch hư mà kinh thực. Nói một cách khác kinh là có thực, mà mạch thì giả tạo. Những kinh còn lại của thí chủ được đả thông rồi không cần động thủ. Chì còn một đường hư mạch là phải khai thông.
A Liệt hỏi :
- Đã là vật trống rỗng thì nội lực lấy đâu ra điểm tựa ?
Phạm Hồng Chí cười đáp :
- Hai nhà Phật và Đạo đã nói về điểm này rất nhiều, bần đạo bất tất phải nói làm chi mất thì giờ. Chỉ cần đọc một câu thơ bất hủ là thí chủ hiểu ngay.
Đạo nhân dừng lại một chút rồi tiếp :
- Lý Nghĩa Sơn có câu thơ rằng ÂTâm hữu linh tê nhất điểm thông rất hợp với vụ này.
A Liệt ồ lên một tiếng rồi nói :
- Té ra là thế. Về bộ phận này như vậy là tại hạ hiểu rồi, nhưng đối với toàn cục hãy còn chỗ nghi vấn muốn thỉnh giáo đạo trưởng.
Phạm Hồng Chí mỉm cười đáp :
- Thí chủ thử nói nghẹ. A Liệt đột nhiên thấy đạo nhân mỉm cười mà lại ngấm ngầm có ý chua cay. Thanh âm của đạo nhân không giấu nổi vẻ trang trọng trong lòng.
A Liệt thấy thế rất lấy làm kỳ, bất giác chàng không lên tiếng nữa lẳng lặng ngẫm nghĩ duyên cớ bên trong.
Phạm Hồng Chí nhân lúc A Liệt không chú ý thu nụ cười lại lộ vẻ khẩn trương chăm chú ngó chàng thanh niên anh tuấn.
A Liệt ngẫm nghĩ một lúc rồi hạ quyết tâm hỏi :
- Những nghi vấn khác hãy gác lại sau này sẽ nhờ đạo trưởng giải thích cũng chưa muộn. Hiện giờ chỉ xin cho biết cách khai thông hư mạch thế nào ?
Phạm Hồng Chí hất chòm râu đen, tựa hồ được trút gánh nặng lộ vẻ vui mừng đáp :
- Hay lắm ! Trước hết bần đạo hãy nói vài phương pháp để thí chủ lựa chọn rồi thi hành.. Đạo nhân vừa nói tới đây thì trong căn phòng bên cạnh, Vương Hồng Phạm hỏi Tiêu Dao lão nhân :
- Hồng Chí đã đi qua được cửa quan thứ nhất rồi ư ?
Tiêu Dao lão nhân gật đầu.
Vương Hồng Phạm lại nói :
- Nếu vậy tr.a Tư Liệt quả là một bậc kỳ tài được trời phú tính. Tuy y chưa hiểu gì đến chỗ ảo diệu bên trong, không ngờ đã đem luận sâu rộng như vậy. Hồng Chí bên trong phải chống với âm mưu bên ngoài phải trả lời. Nếu không trận trọng một chút sẽ bị âm ma thừa cơ đày vào kiếp trầm luân.
Mọi người đều gật đầu ra chiều yên dạ.
Đến tối Phạm Hồng Chí trở ra thần thái thanh sáng. Hiển nhiên cuộc thành công của y đã tiến thêm một tầng. Nhưng chỗ tinh vi ảo diệu bên trong chỉ có Tiêu Dao lão nhân và mấy người bạn đồng môn là hiểu được mà thôi.
Tiêu Dao lão nhân hô :
- Hà Hồng Vân! Lý Hồng Yên !
Một nam, một nữ kính cẩn ÂDạÂ một tiếng.
Hà Hồng Vân là một hán tử lối tuổi. Tuy bề ngoài y chẳng có gì khác người thường, nhưng thái độ và cử chỉ đầy vẻ cuồng hiệp, tựa hồ trên thế gian không có danh sĩ nào lợi hại được như mình.
Người đàn bà hãy còn lắm vẻ phong lưu, mày liễu mắt phượng, da trắng như tuyết. Nhưng dù mụ đẹp đến đâu vẫn là gái năm chục nên vẻ thanh xuân không mấy làm cho rung động lòng người.
Tiêu Dao lão nhân nói :
- Bây giờ còn hai việc là phá Tam quan và thông Tứ huyệt, đều là công phu ở bàn tay, âm ma không có cơ hội len vào, nhưng các ngươi chớ có coi thường để xảy ra chuyện mười phần đã làm xong chín mà còn hư việc.
Hai vị họ Hà, Lý đều vâng lời.
Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Hai người cùng đi một lúc hay hơn, vì như vậy có thể chiếu cố cho nhau để khỏi lỡ thời hạn.
Hai người ra rồi, Tiêu Dao lão nhân hãy còn băn khoăn nhìn ra cửa nói :
- Bọn chúng thủy chung vẫn chưa khám phá được cửa quan tình ái. Bên ngoài mạnh mà trong yếu, nếu để chúng đánh hai trận đầu tất bị yêu ma thừa cơ lũng đoạn không còn nghi ngờ gì nữa.
Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí khẽ buông tiếng thở dài.
Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Vì hai ngươi đều mất một ngày mới thành công thì bọn chúng cũng chẳng thể vượt qua thời hạn đó được. Không thế thì tr.a Tư Liệt phát huy chân lực, mà lúc đó chân lực của gã không phải như bây giờ, sẽ làm cho bọn chúng nát ra như cám.
Ngày đã qua ngọ, Tiêu Dao lão nhân cùng hai đệ tử Vương, Phạm yên lòng ngồi chờ.
Trong phòng bên không một tiếng động, nhưng đối với ba người này chẳng khác gì họ đều mắt thấy.
Tiêu Dao lão nhân nét mặt vẫn thản nhiên, nhưng Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí không khỏi lộ vẻ lo âu.
Đột nhiên phía ngoài tịnh xá một tràng cười chói tai vọng vào.
Tiêu Dao lão nhân chỉ hơi nhíu cặp lông mày nhưng vẫn bình tĩnh. Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí không nhịn được đều đứng cả dậy.
Tiếng cười chói tai vang lên hồi lâu mới dừng lại. Tiếp theo là thanh âm the thé như xé lụa cất lên gọi :
- Thằng lỏi họ tr.a kia biết điều thí ra đi !
Tiêu Dao lão nhân vẫn thản nhiên.
Phạm Hồng Chí không nhịn được nói :
- Thưa ân sư ! Người này kêu réo ầm ỹ e rằng có điều bất lợi cho sư đệ và sư muội. Nếu để xẩy chuyện gì thì thật là một tai họa. thê thảm. Vương Hồng Phạm nói :
- Người này vì rượt theo tr.a Tư Liệt mà tới đây, tưởng cần phải đối phó ngay với hắn để bằng hữu võ lâm khỏi kéo đến gây ra nhiều chuyện phiền phức.
Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Ta có một vấn đề ai trả lời được thì ra đối phó với họ. Nếu không biết đường giải đáp thì cứ để mặc họ kêu réo.
Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí đồng thanh đáp :
- Xin ân sư cho nghe.
Vương, Phạm hai người đều là kẻ sĩ đạo hạnh cao thâm mà cũng chưa hiểu vấn đề này tại sao quan trọng đến thế. Nếu không giải đáp được là sư phụ không cho động thủ.
Tiêu Dao lão nhân thủng thỉnh hỏi :
- Vấn đề này kể ra cũng chẳng có gì khó khăn. Ta chỉ hỏi người tới đây xuất thân ở gia phái nào?
Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chí chưa kịp trả lời thì tiếng cười chấn động màng tai ở bên ngoài lại vọng vào.
Vương, Phạm đưa mắt nhìn nhau. Phạm Hồng Chí nhún vai tỏ ra chẳng hiểu.
Vương Hồng Phạm liền tươi cười đáp :
- Theo ngu kiến của đệ tử thì tiếng cười của người này đã tỏ ra nội lực cường mạnh mà không tinh thuần, tất chẳng phải đồ đệ những môn phái có danh như Thiếu Lâm, Võ Đương, Hoa Sơn, Thiên Thai, Nga Mi. Mặt khác hắn theo dõi hành tung tr.a công tử tới đây đủ biết là người trong bảy môn phái lớn, trừ những phái đã nói trên còn lại rất ít.
Tiêu Dao lão nhân gật đầu hỏi tiếp :
- Ngươi đoán rất có lý. Còn gì nữa ?
Vương Hồng Phạm đáp :
- Người này công khai đến cửa trước thì hoàn là có dụng ý bức bách tr.a công tử phải chạy ra cửa sau. Cái đó chứng tỏ không phải chỉ có một người tới đây.
Phạm Hồng Chí cười nói :
- Đại sư huynh ! Sư huynh quanh co mãi mà chưa nói ra hắn ở gia phái nào.