Chương 9: Không ai nợ ai
Diêm Vương không đáp, chỉ cười cười nhìn nàng, Yến Ly trong lòng phát bực, từng nghe Diêm vương này là một trong những vị thần không nghiêm chỉnh nhất, quả không sai. Lão cầm gương biến mất, nàng phất phất tay, quyết định đi ngắm hoa bỉ ngạn.
Hoa bỉ ngạn đỏ thẫm như máu, nàng lững thững đi dọc theo lối đi giữa rừng hoa, đi ngược lại với nàng có vài chục linh hồn, Yến Ly hờ hững nhìn họ, chợt phát hiện ra một gương mặt quen thuộc.
Mục Thương.
Nàng nép vào một bên quan sát hắn. Gương mặt hắn trống rỗng, chậm rãi đi giữa rừng hoa. Đi hết con đường này, hắn sẽ trở về làm Thương Duật.
Yến Ly vẫn lang thang ở đó, đến hết đường rồi đi ngược lại, lúc đến cổng luân hồi, lại được thông báo Thương Duật có việc khẩn bị nữ thần Nguyệt Cát gọi trở về, đã được Ngọc đế chấp thuận, để giải quyết xong việc này sẽ tiếp tục chịu phạt. Đám quỷ sai nói, hắn trở về vì hôn sự giữa Lăng Á thần cung và Tây Hải Long cung, đích thân thế tử của Tây Hải Long vương đến Lăng Á vì muội muội Ngọc Linh công chúa ra mặt.
"Hoá ra là thế à." Nàng lẩm bẩm.
"Công chúa Ngọc Linh đó nghe nói rất xinh đẹp." Một tên quỷ sai vuốt cằm." Nhưng Yến Ly tiên tử đây thuộc Hồ tộc, nhất định là đẹp hơn nàng.""
Yến Ly nhún vai "Ta đẹp hơn hay không có liên quan gì?"
Chúng không đáp lời ta, lại nói " Ấy, ta không nhớ nghe được từ ai, trước kia Thương Duật quân ngao du khắp tứ hải bát hoang, một lần làm khách Tây Hải Long cung, công chúa Ngọc Linh từ đó đã ngưỡng mộ ngài, không, phải nói là si mê.""
Yến Ly nghe chúng nó, lờ mờ nhớ ra mình cũng từng nghe chuyện này.
"Nàng chủ động bày tỏ, kết quả bị Thương Duật quân từ chối, khóc lóc suốt ba ngày khiến cho tôm cá ở gần cũng phải tránh xa, Long vương Long hậu, cả thế tử vì nàng xót ruột, cũng từng đề cập với Thương Duật quân, kết quả ngài thẳng thừng từ chối, nói còn chưa muốn thành gia, sau đó bỏ đi, từ đấy kể cả Tây Hải có mời, ngài cũng không thèm ghé nữa."
"Đó là chuyện ba mươi năm trước, biết đâu ngài mềm lòng rồi thì sao?" Chúng cười cợt, lại tiếp "Mà lần này, là thế tử dẫn công chúa đến, đem chuyện này tâu lên nữ thần Nguyệt Cát, vậy ắt do người làm chủ."
Yến Ly thực sự không đoán được hôn sự này sẽ đi đến đâu, cũng không muốn biết, không muốn quay về Lăng Á xem vị công chúa gì gì kia. Một ngày, hai ngày rồi mười ngày trôi qua, Thương Duật vẫn không trở lại, Yến Ly không cần suy đoán, cũng nghe lũ quỷ đồn ầm lên là hôn sự đã định rồi. Hẳn là vậy, hắn lâu như thế không quay lại, là vì phải thu xếp mọi chuyện trước đã.
Sang ngày thứ mười một, Yến Ly rời khỏi địa phủ.
Nàng hoá thành nguyên thân, trở lại cánh rừng lúc trước mình từng ở, chui vào trong hang, lặng lẽ ngắm mưa rơi.
Trước kia, không lâu sau khi mẹ sinh ra nàng, có một lần bà ra khỏi động kiếm mồi, sau đó không thấy bà trở lại nữa. Cáo con Yến Ly lúc đó chờ từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, liền đi tìm mẹ, thì thấy mẹ nằm bên bờ suối, đã tắt thở từ lâu.
Từ đó nàng luôn luôn cô độc. Cho đến tận khi được nữ thần Nguyệt Cát đưa về, nàng chỉ có một mình. Lạc Lạc có lần từng nói, ai cũng chỉ thấy nàng may mắn được Nguyệt Cát nhận nuôi, lại không biết trước kia nàng đã từng khổ cực thế nào. Đối với Yến Ly, bây giờ những chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, nàng cũng đã quen hơn việc có những người khác ở xung quanh. Nhưng Yến Ly chưa bao giờ yên tâm, nàng vẫn luôn sợ hãi sẽ có một ngày mình lại đơn độc như trước. Thực ra làm Giang Ly hơi ngốc cũng tốt, dám yêu dám hận. Còn Điệp Yến lại lạnh lùng, không dám toàn tâm toàn ý, cũng không chịu tin tưởng, kết cục là ai cũng tổn thương. Hai con người này đều là nàng, mà cũng không phải nàng.
Qua hai mươi ngày, Yến Ly mới quay về địa phủ.
"A, Yến Ly tiên tử, ta còn tưởng người không muốn đi lịch kiếp nữa." Một tên quỷ sai thấy nàng liền nhanh miệng "Người muốn đi luôn hay không?"
"Thương Duật đâu?"
""Thật ra là..." Hắn gãi đầu gãi tai "Lúc đó trực ở đây là tên khác không biết chuyện, Thương Duật quân đến đây không thấy người, tưởng là người đi trước nên vội vã vào cổng luân hồi, đã đi được mấy ngày rồi."
Yến Ly thở hắt ra một tiếng, đỡ trán, quỷ sai liền bảo "Dù sao thì, người cũng đâu bắt buộc phải theo ngài ấy?"
Yến Ly lẩm bẩm "Nói rồi phải giữ lời." Nói xong liền đi một mạch đến chỗ Mạnh Bà, uống hết bát canh rồi vào cổng luân hồi.
Ở trong hoa viên tráng lệ, có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần, nàng mặc y phục hoa lệ, ngồi trên lan can của nhà thuỷ tạ giữa hồ sen, ngẩn người.
"Công chúa điện hạ, xin người đừng nghĩ quẩn!"
"Công chúa, người hãy bước xuống đi!"
Cung nhân đứng xem sợ hết hồn, trái tim nhảy vọt lên cổ họng, lại không dám tiến lên, sợ công chúa sẽ nhảy xuống, cũng không dám dùng vũ lực với nàng, nếu như công chúa bị thương dù chỉ chút ít, mười cái đầu của họ cũng không đền nổi.
"Người đâu, mau mời hoàng thượng và thái hậu!"
Nữ tử kia giống như không nghe thấy gì, mặc kệ hỗn loạn sau lưng, người hơi nhích về phía trước, lập tức cung nhân theo hầu lại thót tim ""Điện hạ!"
"Hoàng thượng giá lâm!"
Một nam nhân long bào vàng rực đi tới, dừng lại sau lưng vị công chúa kia vài bước chân, nắm tay siết chặt, gương mặt căng thẳng, song tiếng nói lại hết sức dịu dàng "Hoàng muội, ta đỡ muội nhé."
Nàng không quay đầu, lạnh nhạt nói "Huynh đâu cần ta nữa."
"Muội đừng nói vậy, sao ta có thể không cần muội?"
"Huynh chẳng phải muốn đẩy ta đến Tinh Mộ? Chi bằng để ta ch.ết đi. Có ch.ết, ta cũng muốn ch.ết ở đây."
"Đoan Mộc Yến Ly, ngươi làm cái gì!" Sau tiếng quát giận dữ đó, là tiếng hành lễ của hạ nhân "Tham kiến thái hậu nương nương."
"Ngăn thái hậu lại!" Đoan Mộc Kiến Thành gấp giọng, đoạn từ từ chìa tay về Phía Đoan Mộc Yến Ly, ai ngờ, nàng đột ngột quay đầu lại, tuyệt vọng kêu lên "Đừng đến đây!"
Đoan Mộc Kiến Thành siết chặt nắm tay, trong mắt lộ ra đau đớn giãy dụa.
"Yến Ly, con thân là công chúa của Diên Hải, phải lấy đại cục làm trọng." Thái hậu không vì đau khổ của nàng mà dao động, ngược lại nghiêm khắc nói.
Đoan Mộc Yến Ly vẫn chăm chăm nhìn Đoan Mộc Kiến Thành. Tiên đế có một nhi tử duy nhất và năm nữ nhi, Đoan Mộc Kiến Thành và Đoan Mộc Yến Ly là hai hậu duệ nhỏ nhất của tiên đế, là huynh muội cùng cha khác mẹ, nhưng từ lúc bé đã thân thiết với nhau. Sau khi Đoan Mộc Kiến Thành đăng cơ, sủng ái đối với vị muội muội này chỉ tăng chứ không giảm, đến nỗi người ta nói thời gian hoàng đế ở cạnh ngũ công chúa còn nhiều hơn ngài ở hậu cung.
Đoan Mộc Kiến Thành nhắm chặt mắt lại, rồi mở ra, tấm lưng khoác long bào quý khí tột cùng đột ngột đổ xuống.
"Thành nhi!" Thái hậu không nhịn được kêu lên.
Đoan Mộc Kiến Thành quỳ xuống, sống lưng luôn cao ngạo thẳng tắp dường như đang gánh sức nặng ngàn cân: "Hoàng muội, là do trẫm bất tài, trẫm vô dụng, không bảo vệ được muội."
"Đúng vậy." Yến Ly chua chát cười "Vì huynh không có khả năng, cho nên mới cần tiểu nữ tử ta đổi lại yên bình cho Diên Hải."
Thái hậu tức giận định mở miệng lại thôi, không khí trong phút chốc tĩnh lặng như tở.
Bảy ngày sau, ngũ công chúa Đoan Mộc Yến Ly nhận phong hào Vinh Thành công chúa, người sáng mắt đều thấy rõ tâm ý của hoàng thượng, song, công chúa vẫn như cũ nhốt mình trong tẩm cung, ai cũng không chịu gặp, chỉ sai người chuyển lời đến hoàng thượng rằng "Thần muội sẽ không nuốt lời, xin hoàng huynh đừng lo lắng."
Ba ngày sau đó, nàng áo đỏ lộng lẫy như tiên, phong phạm thiên chi kiêu nữ ngời ngời bước lên kiệu hoa, cùng đoàn ba ngàn người hộ tống lên đường đi Tinh Mộ. Hoàng đế tiễn nàng đến cổng thành, có người nói, lúc kiệu của công chúa đi khỏi cổng, người ta thấy mắt ngài đỏ hoe.
Hoàng đế Tinh Mộ nhường ngôi cho thái tử, còn hơn tháng nữa sẽ đến lễ đăng cơ, cùng lúc sẽ phong phi cho Vinh Thành công chúa. Tinh Mộ có lệ, ngoại tộc không thể làm chính cung, vì vậy chỉ có thể uỷ khuất công chúa làm phi, bù lại, đại điển phong phi diễn ra cùng lễ đăng cơ, xem như cho Diên Hải mặt mũi. Người Diên Hải biết vậy, trong lòng khó tránh khỏi uất hận, có trách, chỉ trách tân đế mới đăng cơ còn non kém, không so được với thái tử sắp lên ngôi của Tinh Mộ vừa anh minh cơ trí, lại thiện chiến có tiếng khắp đại lục, đối với Diên Hải như hổ rình mồi.
Ngũ công chúa xinh đẹp vô song, ngũ công chúa lương thiện yêu dân của họ, cứ thế sang xứ người chịu khổ.
Đoan Mộc Yến Ly ngồi trong kiệu hoa, giật phắt khăn trùm đầu xuống.
"Công chúa điện hạ!" Cung nữ Mộc Tâm thấp thỏm nhìn nàng.
Yến Ly đặt tấm khăn sang một bên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đến giọng nói cũng không lộ ra một tia cảm xúc:" Ta chỉ muốn dễ thở thôi. "
Thật ra nàng đã nghĩ kỹ rồi. Đoan Mộc Kiến Thành đã vô tình, thì đừng trách nàng vô nghĩa. Nàng nhất định sẽ bỏ trốn. Tinh Mộ làm khó ư? Nàng chẳng quan tâm. Nàng lo cho bọn họ, vậy ai đến thương nàng đây? Yến Ly nàng lần này, sẽ ích kỷ.
Tối hôm đó dừng ở dịch quán, Yến Ly nhìn Mộc Tâm đã ngủ say, liền rón rén mở cửa sổ. Nàng đã chuẩn bị trước một cái thang dây, đối với nàng công chúa nổi tiếng nghịch ngợm như Yến Ly, trèo xuống chẳng có gì là khó.
Chỉ là, vừa mới trèo được một phần ba, nàng nghe thấy thanh âm lạnh lùng như dao vang lên "Công chúa nửa đêm đi đâu vậy?"
Yến Ly trong lúc hốt hoảng bước hụt, cứ thế rơi xuống.
Nàng không rơi xuống đất, mà rơi thẳng vào trong vòng tay nam tử bí ẩn đó. Đôi mắt Yến Ly chạm đến đôi mắt lạnh lùng đó, nàng lập tức không rét mà run. Hắn ta mang mặt nạ, một chiếc mặt nạ màu bạc điêu khắc tinh xảo che hết nửa khuôn mặt. Bạc môi lần nữa mấp máy, hắn buông tay, Yến Ly loạng choạng suýt nữa thì ngã.
"Ngươi là ai?"
Giọng nói của hắn trầm trầm "Ta là ai không quan trọng,"" nửa câu sau thêm vào châm chọc"Quan trọng là công chúa muốn đi đâu lúc khuya khoắt thế này?""
Yến Ly sững người, có lẽ đây là thích khách muốn phá hoại giao hảo hai nước. Nghĩ kĩ, lá gan lại lớn lên, nàng hất mặt "Muốn chém muốn giết tuỳ ngươi.
"Muốn bỏ trốn sao?" Giọng nói hắn không lộ ra tâm tình gì, túm lấy Yến Ly, mũi chân nhẹ điểm, đã vững vàng đứng trên lan can ban công tầng hai, ném nàng xuống như ném bao cát, lạnh giọng cảnh cáo "Nên nhớ, công chúa lúc nào cũng bị giám sát, nếu như để ta thấy công chúa có hành vi không hợp lẽ lần nữa, đừng trách ta độc ác."
Yến Ly vì lời nói của hắn rùng mình, ngồi ngây người trong phòng đến sáng.
Đáng sợ hơn là, ngày hôm sau, nàng gặp lại nam nhân đeo mặt nạ đó.
"Công chúa điện hạ, đây là người sẽ hộ tống người từ đây." Sứ thần cung kính hành lễ với kẻ đeo mặt nạ đang ngồi trên lưng ngựa, đoạn nói với nàng, sắc mặt có chút cổ quái.
""Vì sao hắn lại đeo mặt nạ?" Nàng không nhịn được tò mò hỏi.
Vị sứ thần kia cúi đầu thật thấp, nhìn sang tên nam nhân kia, có vẻ đợi ý của hắn.
Hắn ta không trả lời, thuộc hạ bên cạnh nhanh miệng đáp "Công chúa điện hạ, nói ra thì rất dài dòng, nhưng Dịch Văn tướng quân từ xưa đến nay ra ngoài đều đeo mặt nạ như vậy, công chúa bỏ quá cho."
Yến Ly từ đó đối với hai chữ "Dịch Văn"" sinh ra kiêng dè cùng sợ hãi.
Yến Ly đang dựa lên gối mềm trong xe ngựa, cửa xe đột ngột bị mở ra, đập vào mắt nàng chính là mặt nạ lạnh như băng kia.
"Dịch tướng quân? Sao người lại vào đây?" Mộc Tâm lên tiếng trước.
Dịch Văn khoanh tay ôm kiếm, ngồi xuống đối diện Mộc Tâm, lạnh lùng đáp "Ta phải bảo vệ công chúa." Nói xong liền liếc qua Yến Ly. Nàng rùng mình, cái gì mà bảo vệ, rõ ràng là canh chừng nàng.
Kể từ lúc đó, hắn ta gần như không rời mắt khỏi nàng dù chỉ một khắc.
Buổi tối mấy ngày hôm sau, nàng vừa từ tịnh phòng lẻn ra, đã thấy hắn ngồi trên nóc nhà, nhếch môi cười nói "Công chúa, ra kia là cánh rừng, có nhiều thú dữ lắm đấy.""
"Sao lại là ngươi!" Đoan Mộc Yến Ly tức đến giậm chân "Ngươi luôn luôn theo dõi ta?"
"Đó là nhiệm vụ của ta."" Hắn cười đến đáng ăn đòn, lại túm Yến Ly ném vào trong phòng, vừa đặt chân xuống đất, nàng đã quay đầu mắng "Cứ đợi đấy, có ch.ết ta cũng không thèm lấy thái tử của các ngươi."
"Vậy sao?"" Dịch Văn quay ngoắt lại, toàn thân toát ra tà khí làm Yến Ly hoảng sợ, hắn tiến một bước, nàng lại lùi một bước, lắp bắp "Ngươi muốn làm gì!"
Hắn đột ngột bước nhanh đến, đẩy ngã nàng xuống giường, Yến Ly hoàn toàn hoảng sợ, không nói nên lời.
Dịch Văn cúi thấp đầu, đến mức tóc mai của hắn rủ xuống mặt nàng, giọng nói trầm trầm lạnh lẽo "Ta chỉ cảnh cáo công chúa hai lần thôi."
Nữ nhân này, ngày đầu tiên hắn gặp nàng, lẽ ra nàng phải ch.ết, nhưng hắn thấy nàng thú vị, cho nên mới giữ lại chơi, làm sao có thể để nàng tuỳ ý chạy mất?
Ngày hôm sau, đi được một đoạn, Dịch Văn liền nhắm mắt ngủ. Xem hơi thở đều đặn của hắn, Mộc Tâm lại đang ở bên ngoài, nàng liền mon men lại gần, đưa tay muốn tháo xuống mặt nạ của hắn. Thế nhưng sắp sửa chạm vào, hắn ta lại mở mắt, đôi mắt sáng quắc đầy vẻ cảnh giác, bàn tay chế trụ cổ tay nàng, hắn dùng sức kéo mạnh một cái, để Yến Ly ngồi trên đùi hắn. Nàng giãy dụa, song tay kia của hắn đã ôm chặt lấy eo nàng, Yến Ly không còn đường thoát.
"Công chúa thật là tò mò.""Hơi thở nóng rẫy của Dịch Văn phả vào tai nàng.
"Ngươi buông ra!"" Sức nàng căn bản không đọ được với hắn ta.
"Công chúa muốn xem ư? Không sao, công chúa sẽ sớm được thấy." Hắn ta thì thào, từ từ nới lỏng vòng tay.
Yến Ly vừa giận vừa thẹn, nàng lớn như vậy mới chỉ có phụ hoàng và hoàng huynh dám thân cận, hắn ta lại... Đào tạo ra được thuộc hạ như thế này, thật không biết thái tử Nạp Lan của hắn còn điên đến mức nào nữa.
"Thái tử của ngươi là người thế nào?"" Yến Ly khoanh tay "Ta được biết ngài ấy cưới thái tử phi từ một năm trước, thái tử phi lại là người thế nào?"
Dịch Văn nhìn nàng, hỏi lại "Vậy công chúa còn nghe nói những gì?"
"Ta nghe nói thái tử các ngươi văn võ song toàn, anh dũng thiện chiến." Yến Ly hơi bĩu môi, mặc kệ hắn có tốt như thế nào, đã có nữ nhân khác, nàng tuyệt đối không cần.
"Đúng là như vậy." Trên mặt hắn lộ ra chút vui vẻ hiếm có.
"Vậy còn thái tử phi?"
Gương mặt mới sáng lên một chút lập tức sa sầm ""Ta không biết."
Qua nửa tháng, tới biên giới Tinh Mộ, quân đội hộ tống của Diên Hải liền rút về. Vẫn chưa tìm ra cách bỏ trốn, Yến Ly như ngồi trên đống lửa.
Nhìn Dịch Văn ngồi cách mình không xa đang lim dim mắt, Yến Ly không khỏi cảm thán. Nam nhân này tuy nàng không thấy rõ mặt, nhưng chắc chắn là một mỹ nam. Đôi mắt hoa đào, sống mũi cao thẳng, làn da mịn màng không kém gì nàng, cả hàng mi dày rậm kia nữa. Lúc nhắm mắt, hắn ta trông hiền hoà hơn nhiều.
Đột nhiên, xe ngựa thắng gấp, Yến Ly liền nhào thẳng về phía trước. Những tưởng sắp sửa nằm úp sấp trên sàn, thì một cánh tay đã vững vàng ôm lấy nàng.
"Có mai phục!"
Yến Ly vừa ngồi trong lòng Dịch Văn, một ánh sáng lạnh lẽo lướt ngang tầm mắt nàng. Kinh hoảng nhìn sang bên kia, một mũi tên đã xuyên qua cửa sổ chỗ nàng và Dịch Văn đang ngồi, cắm vào thành xe phía bên kia.
"Công chúa!" Mộc Tâm vội vã lao vào, đến bên người nàng.
"Bảo vệ xe ngựa!" Tiếng hô ở ngoài vang lên khiến cho nàng càng sợ hãi.
Dịch Văn đẩy nàng vào góc, liên tiếp những âm thanh phập phập vang lên, tiếng đao gươm leng keng ở ngoài chát chúa. Thần sắc trên mặt Dịch Văn vẫn không đổi, Yến Ly nghiến chặt răng, cố ổn định tâm tình, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay áo hắn.
Một lát, tiếng đao kiếm dần ngớt. Dịch Văn quay đầu muốn trấn an Yến Ly, không ngờ xe ngựa rung mạnh, đổ nhào về phía trước. Rầm một tiếng, hắn chỉ kịp ôm nàng vào trong ngực, cả ba người trong xe văng ra ngoài.