Chương 12: Khách không mời

"Các ngươi tránh ra!"" Trầm Uyển quát lớn.
"Nương nương, hoàng thượng đã có lệnh, bất cứ ai cũng không được tự ý vào trong!"
"Tránh đường!" Trầm Uyển dẫn đầu một đoàn cung nữ xông vào Ngọc Sơ cung. "Mời Vinh Thành quý phi ra đây!"


Đoan Mộc Yến Ly khẽ nhíu mày, từ trên bàn trà đứng dậy, chậm rãi ra ngoài.
""Tham kiến hoàng hậu nương nương!"
"Quý phi, giỏi cho ngươi dám cậy sủng mà kiêu, ngay đến bản cung cũng coi thường."
"Người nói gì thần thiếp không hiểu?"


"Ngươi nhìn xem, sáng nay lúc ở Ngự thiện phòng, nha hoàn của ngươi muốn trà hoa cúc của ta, không những cướp đồ còn ra tay đánh người, nàng ta vừa nói, vừa chỉ vào nô tỳ đang ôm má khóc thút thít.
Yến Ly cười nhạt, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, tìm đến đây gây sự rồi.


"Công chúa, tuyệt không có chuyện đó đâu!" Mộc Tâm vội vàng thanh minh.
Trầm Uyển trợn mắt "Vậy ngươi đang nói bản cung bịa đặt phải không? Người đâu, vả miệng!"
Hai ma ma to béo tiến lên, hùng hổ bước về phía Mộc Tâm. Đoan Mộc Yến Ly lạnh lùng nhìn, giơ một cánh tay ra chắn ngang trước mặt nàng. "Khoan đã."


"Quý phi, bản cung khuyên ngươi tránh ra."
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không dám ngăn cản người giáo huấn hạ nhân, nhưng Mộc Tâm đi theo thiếp từ nhỏ, tính cách như thế nào thiếp rất rõ. Chắc chắn đã có hiểu nhầm rồi."


"Hiểu nhầm ư? Hạ nhân có gan lớn như vậy, nhất định là do ngươi dung túng, bản cung còn chưa hỏi tội ngươi đâu! Nếu không muốn bị thương thì tránh ra."
Một tiếng nói lạnh như băng vang lên sau lưng Trầm Uyển "Ai dám thương tổn quý phi?"


available on google playdownload on app store


Nạp Lan Thương Duật bước nhanh đi vào, ném cho Trầm Uyển một ánh mắt rét căm căm. Nàng ta vội vã hành lễ, chưa kịp phân trần, Nạp Lan Thương Duật đã ôm lấy Yến Ly "Ái phi không sao chứ?"
"Thiếp không sao."


"Trẫm đã cấm không cho phép ai bước vào Ngọc Sơ cung, lá gan của hoàng hậu thật lớn, dám kháng chỉ bất tuân sao?"
"Hoàng thượng, thần thiếp chỉ vì..."
"Trẫm không muốn nghe." Nạp Lan Thương Duật tức giận phất tay áo "Đưa hoàng hậu hồi cung, phạt đóng cửa suy ngẫm bảy ngày!"


Ngay buổi chiều hôm đó, Trầm thái sư cầu kiến hoàng thượng, bị người từ chối không gặp. Mọi người đã lâu không chứng kiến dáng vẻ thất bại đó của ông ta, từ khi hoàng thượng lên ngôi, thế lực Trầm gia trong thời gian ngắn đã tổn thất ít nhiều, không còn được như trước.


Hoàng hậu bị lạnh nhạt, hoàng đế không tuyển phi mặc cho đại thần dâng tấu, trong dân gian liền truyền ra, rằng Vinh Thành quý phi xinh đẹp như tiên, phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng vua, chính là yêu cơ do Diên Hải phái đến nhũng nhiễu triều cương. Lúc nghe được tin này, Yến Ly chỉ cười nhạt, lúc sau kể chuyện cho Nạp Lan Thương Duật nghe. Hắn ôm lấy nàng, nói cứ mặc kệ, trời sập đã có hắn gánh.


Thực ra Yến Ly cảm thấy sống như hiện tại cũng không đến nỗi nào. Ngày ngày trôi qua rất yên ả, ngoài Nạp Lan Thương Duật chẳng có ai được tới cung Ngọc Sơ này, ngoài việc có chút buồn chán, mọi việc đều tốt. Nói về Thương Duật, từ sau khi biết vì sao hắn đối với nàng có chấp niệm như vậy, nàng tự nhiên lại sinh ra thương hại hắn. Nói yêu hay không yêu, nàng cũng không phân rõ nữa, chỉ biết, ở cạnh hắn, luôn cảm thấy an toàn.


Lễ sinh thần của Vinh Thành quý phi đến, trong yến tiệc toàn là sản vật Diên Hải, hoàng thượng còn đặc biệt ban thưởng một miếng ngọc bội, người ta liền để ý thấy, miếng ngọc của quý phi cùng miếng ngọc hoàng thượng mới đeo hôm nay là một đôi. Quả nhiên, quý phi là tâm can của ngài.


Ngày sinh thần Nạp Lan Thương Duật, Yến Ly nhìn hắn, chớp mắt "Thần chẳng có cái gì tặng cho người, chỉ có cái này." Nói xong, nàng chìa ra một cái kết đồng tâm.
"Nàng tự làm sao?" Nạp Lan Thương Duật không kiềm nén được vui mừng hỏi.


Yến Ly gật đầu, thật ra cái kết đồng tâm kia không được đẹp cho lắm, thế mà Nạp Lan Thương Duật ôm chặt nó vào lòng như trân bảo, lại kéo nàng vào lòng.


Chớp mắt một năm trôi qua kể từ ngày hoàng đế lên ngôi, Tinh Mộ so với trước kia càng thêm lớn mạnh, vì thế những tin đồn không hay về vị công chúa dị quốc ở trong cung cũng lắng xuống.
Có lần ở hoa viên, Yến Ly gặp Trầm Uyển.


Trầm Uyển so với trước kia xuống sắc rất nhiều, nàng ta lạnh lùng nhìn Yến Ly, trong ánh mắt có lửa hận chỉ chờ bộc phát. "Ngươi có biết vì ngươi mà hoàng thượng từ chối tuyển phi, bỏ ngoài tai lời can gián không?""


Yến Ly mỉm cười, thản nhiên "Người tuyển phi hay không can gì tới thần thiếp? Đó là quyết định của hoàng thượng, thần thiếp nào dám lung lạc người?" Nhìn bộ mặt thù địch của Trầm Uyển làm hỏng cả buổi sáng của nàng "Những lời này, hoàng hậu nên đi nói với người thì hơn."


"Yêu phi nhà ngươi!" Trầm Uyển giơ tay tát Yến Ly một cái, lại bị nàng nắm chặt lấy cổ tay, Trầm Uyển giận quá hoá cười "Ngươi nghĩ người sẽ mãi mãi che chở ngươi ư?""
Yến Ly hất tay nàng ra "Ta cần gì nghĩ nhiều như vậy." Nàng phủi tay áo trắng tinh vốn không hề có bụi bẩn, bỏ đi.


Một ngày nọ, cuối đông đầu xuân, Vinh Thành quý phi cùng hoàng đế ngồi trong lương đình, đốt lò sưởi uống rượu. Không biết vì sao quý phi uống có một chén, lúc đứng dậy lảo đảo không vững, ngã khuỵu xuống, hoàng đế vội vã ôm nàng về cung Ngọc Sơ, gọi ngự y đến, trước sau không buông tay quý phi nương nương.


Vinh Thành quý phi có hỷ.


Hoàng đế vô cùng vui sướng, lập tức hạ chỉ phong làm Thần phi, một tước hiệu xưa nay chưa từng có. Lại hạ lệnh dời cung Ngọc Sơ sang nơi khác- chốn này gần điện Hy Lai nhất, vốn là Tiêu Phòng cung dành cho hoàng hậu, nhưng lúc hoàng đế lên ngôi nơi này còn đang trùng tu, lúc trùng tu xong hoàng đế lại chẳng mảy may đả động đến việc cho phép Trầm hoàng hậu chuyển về đó ở, xem ra đã sớm đợi đến ngày này. Tiêu Phòng cung đúng như tên gọi, tường trát tiêu để có hương thơm và giữ ấm, đây vốn là đặc quyền dành riêng cho hoàng hậu. Nhưng vì ý thích của Thần phi, cung Tiêu Phòng sửa tên thành Ngọc Sơ.


Một năm này, triều đình được thay máu, quan viên trẻ tuổi xưa kia là môn sinh ở Đông cung tất thuận theo hoàng đế, những quan viên cũ hiểu được sắt đá, hiểu được thủ đoạn của Nạp Lan Thương Duật, không dám dị nghị, Giữa lúc hoàng đế đang vui mừng khôn xiết lại dội một gáo nước lạnh, trừ phi mũ áo không buồn mặc nữa rồi.


Yến Ly mỉm cười, nét tươi rạng từ trong ánh mắt nàng khiến Mộc Tâm yên lòng, nàng vẫn luôn phấp phỏng lo âu vì công chúa, nhưng bây giờ thấy người vui vẻ, nàng đương nhiên cũng vui vẻ.


Nạp Lan Thương Duật ngồi trên giường đọc sách, Yến Ly gối đầu trên đùi hắn, hắn xoa xoa đầu nàng, Yến Ly liền mơ màng ngủ. Gần đây ngủ ngày nhiều, đâm ra đêm khó ngủ, nàng lại đã quen có Nạp Lan Thương Duật cùng nằm, cho nên mới có cảnh tượng như lúc này.


Các cung tần cùng hoàng hậu nghĩ rằng Thần phi đang mang thai, hoàng thượng không thể lâm hạnh nàng, sẽ là thời cơ của họ, ai ngờ Nạp Lan Thương Duật vẫn như trước ở bên Thần phi. Họ càng tị nạnh ghen ghét, thầm nghĩ hẳn là nữ nhân ngoại tộc kia đã bỏ bùa mê thuốc lú.


Thật ra, Yến Ly chưa bao giờ quản chuyện Thương Duật có hay không đến những cung khác. Chỉ là Mộc Tâm hay khoe với nàng, Nạp Lan Thương Duật không đi đâu ngoài Ngọc Sơ cung.
Có lần, Nạp Lan Thương Duật xoa cái bụng đã nhô lên của nàng, cười khổ hỏi "Nàng không biết ghen hay sao?"


Yến Ly nuốt xong khối bánh, lơ đãng trả lời "Thực ra thần thiếp rất lười, lại sợ mệt sợ khổ, cho nên không biết ghen."
Hắn lại hôn trán nàng "Trẫm biết làm sao với nàng đây!"


Nàng là một công chúa, một nữ nhân xuất thân hoàng thất, còn lạ gì chuyện hậu cung? Ngày nay vinh sủng vô hạn, hôm sau đã chịu cảnh vắng lạnh là chuyện thường tình. Bậc quân vương, ôi, chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người cũ khóc?


Nàng không phải tiện miệng nói, Nàng lười thật. Nếu như lười biếng một chút giúp bản thân được vui vẻ, nàng tình nguyện không nghe không thấy.
Chẳng bao lâu, đã đến năm mới.


Dưới màn pháo hoa, nam nhân mặc long bào ôm lấy nữ tử kiều diễm bên cạnh "Yến Ly, ta muốn thừa kế hoàng vị sẽ là con trai ta và nàng.""
Yến Ly dựa vào lòng hắn. Một hoàng tử có mẫu thân người ngoại tộc ư? Hắn thực sự định phá vỡ luật lệ của Tinh Mộ đã tồn tại cả trăm năm ư?


Không, những điều ấy bây giờ thì can gì đến họ? Yến Ly bình yên dựa vào hắn. Nàng chỉ cần biết lúc này có hắn, có nàng, có con của bọn họ, vậy là đủ.


Mấy tháng cuối Yến Ly sắp sinh, Nạp Lan Thương Duật thường rất khuya mới về Ngọc Sơ cung, lúc nào cũng hơ người cho ấm, rồi mới nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường nằm cùng nàng. Thật ra Yến Ly đều biết, chỉ là nàng làm như vẫn ngủ say.


Rồi Thần phi, trong cảm xúc hỗn độn của đủ loại người trong cung, thuận lợi hạ sinh một hoàng tử.
Nạp Lan Thương Duật vui mừng khôn xiết, tăng thêm bổng lộc của cung Ngọc Sơ, hạ chỉ Thần phi từ nay mọi đãi ngộ đều ngang với hoàng hậu.


Ngày hôm ấy, Trầm hoàng hậu đập phá hết mọi đồ đạc trong cung. Đến nước này, các đại thần không thể trơ mắt nhìn được nữa, vừa can gián nhà vua không nên yêu chiều Thần phi quá mức, ngoài ra nên bổ sung người vào hậu cung, vì hoàng thất khai chi tán diệp.


Nhưng những điều này chẳng mảy may làm ngài để ý tới, lúc hoàng tử đầy tháng, liền được sắc phong thái tử. Hôm ấy, hắn còn tặng cho con trai một cái trống bỏi tự tay làm, một mặt là kỳ lân, mặt kia là lão hổ.


Mọi chuyện quá mức êm ả, dần khiến cho Yến Ly sinh ra bất an. Nàng không biết có phải mình lo lắng vô cớ hay không, nhưng trước giông bão lớn, sẽ là một đoạn bình yên đến lạ kỳ.
Và sự thật đã chứng minh, trực giác của nàng là đúng.


Một ngày cuối đông lúc con trai đã biết lẫy, Yến Ly nhận được quà tặng từ Diên Hải. Trong hộp trang sức có một chiếc thuyền giấy.


Nàng nhìn nó đăm đăm, lúc còn nhỏ, vì thái hậu không thích hoàng huynh và nàng cùng chơi, cho nên mỗi khi muốn rủ nàng ra ngoài, huynh ấy thường cho nàng hoặc thuyền giấy, cũng có khi là con ếch bằng giấy.


"Công chúa, này là bệ hạ vì người chuẩn bị sao?"" Mộc Tâm vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của Yến Ly.
Yến Ly trong lòng thấp thỏm, từ từ gỡ thuyền giấy ra. Bên trong là nét chữ cực kỳ quen thuộc, mấy chữ nhỏ nhắn cứng cáp "Hoàng muội là"


Nàng vội lục mấy rương đồ khác, nét mặt căng thẳng. Mộc Tâm thấy thế không hiểu ra làm sao "Công chúa, người muốn tìm cái gì, nô tỳ tìm giúp người!"
Quả nhiên, dưới lớp lụa là, là một con ếch bằng giấy, bên trong ghi " người Diên Hải"


Câu nói này chắc chắn không chỉ có vậy. Mở rương quần áo cho trẻ, Yến Ly tuy đã đoán được kết quả, nhưng vẫn nín thở cầm con bướm giấy lên, gỡ nó ra.
Nàng ước gì mình đoán sai, nhưng quả thật, bên trong vỏn vẹn ba chữ: "hay Tinh Mộ?""






Truyện liên quan