Chương 37
Thời điểm Trạch Nhiên Nhiên giao tài liệu cho Phương Tử Mặc, cũng là lúc VNK chính thức nằm trong tay Trịnh Thiên Vỹ. Sau khi Trạch Đông biết tin này, đã tức tốc bay sang Mỹ, nhưng tất cả mọi chuyện đã vỡ lỡ. Cổ phần của ông không bằng Trịnh Thiên Vỹ, những người đi theo ông cũng trắng trợn buông tay...âu chỉ do cuộc sống.
Kể từ bây giờ...VNK đã không còn là của ông
Trịnh Thiên Vỹ chậm rãi bước vào phòng. Ảnh chiều tà le lói ngoài cửa sổ, vàng nhạt, xem chừng đầy bi ai.
Anh nhìn Trạch Đông đang ngồi trên ghế sofa, tự nhiên bước đến ngồi phía đối diện.
Những đốt tay thon dài đang vào nhau, mâu quang lộ ra vài phần chế giễu
"Chủ tịch, trên đời có câu này rất hay, tôi cũng rất thích. Chính là «Cái gì không phải của mình tất sẽ không thuộc về mình». Tôi tin ông cũng hiểu rõ điều này"
Trạch Đông trong lòng có chút thương tâm. Đứa trẻ này, ngay từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, nó vẫn nghĩ tất cả là do ông gây ra. Kỳ thực, không biết nói sao mới phải. Nhà họ Trịnh có tiếng ở Hắc Bạch giới, việc này ai cũng biết. Họ buôn ma tuý, mở bar mại ɖâʍ. Lúc này, Trạch Đông ông vốn là bạn thân của Trịnh Thương. Khi biết được chuyện này, ông hết lời khuyên nhủ, nhưng mà ông ta không nghe. Tình bạn của hai người bắt đầu rạn nứt, cũng không còn qua lại gì.
Âu do ông cũng không sai, lúc vô tình nói chuyện đã lỡ tiết lộ mọi việc. Nói với một người cũng có nghĩa là sẽ nhiều người biết. Sự việc lan tràn, dẫn đến sự vào cuộc của cảnh sát. Nhà họ Trịnh vốn là thuộc Hắc giới, muốn đối phó với cảnh sát cũng không phải chuyện dễ. Mọi việc lan tràn, cũng kéo theo dư luận bàn tán. Muốn tránh, cũng khó mà tránh. Có lẽ là do trời định, Trịnh Thương bị bắt vào tù. Trạch Đông lúc này biết VNK đang bị khủng hoảng, liền ra tay cứu giúp, thu mua tập đoàn.
Ông còn nhớ, lúc Trịnh Thương bị đưa vào tù, không lâu sau liền tự tử. Vương Giai Kỳ, tức vợ của ông ta cũng đau buồn mà sinh bệnh, một thời gian sau liền qua đời.
Trạch Đông ông biết, chỉ vì mình lỡ lời, mà giết ch.ết hai mạng người.
Đứa con của hai người sinh ra, cũng vừa năm tuổi. Tuổi còn nhỏ, mà chịu cảnh mất cha mất mẹ...ông liền nhận làm con nuôi.
Nhưng đứa con nuôi này...vốn dĩ không để ông vào mắt.
Trạch Đông thở dài, ông mệt mỏi nhìn Trịnh Thiên Vỹ
"Phải. Là do ta sai, nhưng mọi chuyện đã qua lâu rồi. Con..."
"Dù lâu cũng không thể xóa được"
Không đợi ông nói hết lời, Trịnh Thiên Vỹ đã lên tiếng cắt ngang.
Ông nhìn chằm chằm vào tách trà ành nước, lát sau mới khẽ mở lời
"Được. Cái gì của con ta cũng đã trả cho con. Như vậy, còn Trạch Nhiên Nhiên?"
Trịnh Thiên Vỹ híp mắt, nở nụ cười trào phúng
"Ý ông là sao?"
"Con cũng đã lấy được VNK. Trả thù gì cũng đả trả rồi, bây giờ...hãy buông tha cho Tiểu Nhiên"
Trái tim Trịnh Thiên Vỹ thắt lại, anh mỉm cười nhìn ông
"Buông tay? Ông nghĩ bao nhiêu đó đã trả được hết sao? Ông đã xem thường tôi quá rồi"
Trạch Đông không biết nói gì. Ông già rồi, dĩ nhiên biết rõ đứa trẻ này nghĩ gì. Nó yêu Nhiên Nhiên, nhưng lại vì hận thù mà khiến cho tình cảm của hai đứa chịu đau khổ. Nếu đã là đau khổ, thì nên buông tay. Có phải hay không...nghiệt này đều do ông gây ra?
______
La Diệp Thành ngây người đứng trước cánh cổng nhà giam. Khóe môi nở nụ cười chua xót. Yêu một người...lại khiến cho mình có kết quả thê thảm như thế này.
Anh không ngờ, hoàn toàn không ngờ được cô lại dùng thủ đoạn với mình. Trách ai giờ, trách anh do quá yêu cô...
Sau ngày gặp Nhiên Nhiên không lâu, hôm sau cảnh sát tới tìm anh. Họ nói anh có liên quan đến việc cho người bỏ paraben hại VNK.
Luật sư....bây giờ anh còn cần luật sư sao? Ra tù rồi sẽ hận cô sao? Hận cô tại sao lại làm vậy với anh, hận cô....?
Anh vốn không làm được...
Chiếc còng số tám lạnh lẽo khóa chặt đôi tay rắn chắc, tiếng gió khe khẽ lướt qua khe tai, chui vào trong mắt thấy cay cay.
Ngoảnh mặt lại...anh chỉ cần bóng dáng cô đứng ở đó, đứng đó nhìn anh lần cuối. Hay là...chỉ vô tình cho anh được nhìn cô một lần...
Nhưng đều là do anh tưởng tượng...
Người cảnh sát phía sau đẩy nhẹ, La Diệp Thành tự chế giễu bản thân mình, quay người bước vào.
Trạch Nhiên Nhiên đứng phía xa lặng lẽ nhìn cảnh này, trái tim không khỏi chua xót. Người anh mà cô kính mến...
Cô...không còn mặt mũi gặp anh nữa rồi. Không còn...
Lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, cô xoay người cất bước đi.
Xin lỗi....xin lỗi anh...
Thấm thoát...cũng đã một tuần trôi qua...
Hôm nay là ngày Trịnh Thiên Vỹ về nước. Anh đã giải quyết xong mọi việc ở Mỹ, cũng đã đến lúc trở về.
Vốn Trạch Nhiên Nhiên định ra sân bay đón anh, nhưng mà ở lớp có tiết thuyết giảng của nhà Kiến trúc nổi tiếng, cô không thể bỏ lỡ.
Nghe cô nói vậy, Trịnh Thiên Vỹ có chút giận dỗi. Rốt cuộc thì cô yêu anh hơn hay là yêu "kiến trúc" hơn?
Nhịn không được, liền nói với Trạch Nhiên Nhiên
"Ừ. Em đi đi. Tốt nhất đừng quên anh"
Trạch Nhiên Nhiên nghe trong lời nói của anh có chút nét giận, liền buồn cười không thôi. Cô nói
"Yên tâm. Tiểu nữ dù ch.ết cũng không dám bỏ quên đại nhân"
Anh bị giọng điệu của cô chọc cười, khóe môi nhếch lên
"Đứa nhỏ này"
~ Hết~