Chương 41
Trạch Nhiên Nhiên loay hoay ở trong bếp, vẫn không tỏ thái độ gì. Bóng lưng nhỏ nhắn, bận rộn...y như một cô vợ. Khung cảnh yên bình này khiến Trịnh Thiên Vỹ không khỏi mỉm cười trong lòng.
Từ phía sau, một bàn tay rắc chắc ôm lấy cô
"Thật thơm quá"
Cô khẽ cười, trở cá chiên trong chảo.
"Không phải là anh toàn ăn sơn hào hải vị thôi sao? Làm thế nào lại thấy món ăn này ngon được?"
Trịnh Thiên Vỹ không trách cứ, cắn lấy vành tai cô
"Ai nói nào? Anh chỉ thích ăn món em nấu"
Trạch Nhiên Nhiên ngược lại không nói nữa. Cô gỡ tay anh ra
"Anh ngồi đi, sắp xong rồi"
Vội vội vàng vàng dọn xong thức ăn, bụng của Trịnh Thiên Vỹ cũng đã chịu không nổi. Anh hiếm khi vui vẻ thế này, khắp bữa ăn đều chọc cô cười
"Nhiên Nhiên, chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió rồi. Anh nghĩ cũng nên tính đến chuyện hôn nhân"
Nếu là bình thường, Trạch Nhiên Nhiên sẽ vui đến phát khóc. Nhưng bây giờ...thì không
Sau bao nhiêu chuyện...anh vẫn mở miệng nói được câu này?
Trạch Nhiên Nhiên nói
"Em thấy hơi lạ, La Diệp Thành cũng đã thừa nhận bản thân hãm hại VNK. Sao công ty đến bây giờ cũng không có tiến triển gì?"
Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi. Phút chốc nụ cười trên mặt tan biến, anh buông đũa nhìn cô
"Tai tiếng thì vẫn còn đó, không phải một sớm một chiều là dẹp hết được"
Trạch Nhiên Nhiên "ồ" một tiếng. Cô uống một ngụm nước
"Tai tiếng vẫn có thể giải quyết...Tại sao VNK lại gia nhập GreenMoon rồi?"
Trịnh Thiên Vỹ không ngờ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời chấn động. Ánh mắt lạnh hơn vài phần, anh nhìn cô
"Trạch Nhiên Nhiên, em nói đi. Em đã biết những gì rồi?"
Trạch Nhiên Nhiên yên lặng ngồi đó, mỉm cười
"Anh gấp cái gì? Lo sợ chuyện mình làm bị bại lộ sao?""
Một câu nói ra, khiến anh không thể nào nói được gì. Anh cười yếu ớt nhìn cô
"Em nên biết anh làm tất cả đều là vì VNK"
Trạch Nhiên Nhiên nghe xong lại "ồ" lên một tiếng
"Vì VNK? Nghe cao cả quá nhỉ?"
Trịnh Thiên Vỹ sao không nghe ra châm chọc trong lời nói của cô. Nhưng là anh đang áp chế. Không phải là tức giận....mà là sợ hãi.
Cô biết rồi?
Biết hết mọi chuyện anh làm
Vậy cô...có rời bỏ anh không?
Đáp án là có. Cô lạnh lùng nhìn anh xa cách
"Trịnh Thiên Vỹ, tôi nói cho anh biết. Trên đời này việc làm sai lầm nhất của tôi là yêu anh. Vì yêu anh mà tôi như đứa con bất hiếu, làm gia đình tán gia bại sản. Tôi làm sao lại không nghĩ tới, tất cả mọi chuyện đều do anh an bài. La Diệp Thành hại VNK, có thể xem là nằm ngoài dự liệu của anh đi. Nhưng mà rồi sao, phút cuối anh vẫn có thể dễ dàng đem tôi ra làm công cụ giúp anh đánh bại anh ấy...."
"....Hóa ra tôi cũng chỉ là một con rối. Ha, mối thú gì đó? Trả được rồi! Trịnh Thiên Vỹ, từ nay chúng ta không nợ nhau nữa."
______
Một tuần rồi...kể từ khi cô nói câu đó mà quay người bỏ đi.
Trịnh Thiên Vỹ nhìn căn phòng lạnh tanh thiếu vắng bóng người, khóe môi nở nụ cười giễu cợt.
Giây phút cô đi, anh không nói được lời nào.
Anh đứng đó...nhìn cô lướt qua người mình
Mỗi tối...anh đều phải đối diện với vẻ u ám của nơi này.
Vì sao anh không đuổi theo?
Là vì sợ...sợ cô sẽ nói lời cay độc, sợ cô sẽ lại xa lánh anh, sợ cô sẽ ghê tởm anh...
Anh muốn cho cô chút thời gian để nguôi ngoai, một chút thời gian thôi...
Vỏ chai rượu bia ngổn ngang trong phòng, khắp nơi đều nực nồng mùi rượu
Cuộc sống của Trịnh Thiên Vỹ mỗi ngày trôi qua rất tẻ nhạt
Sáng rượu...trưa rượu...chiều rượu...
Một tuần này, anh hoàn toàn không đi làm.
Một tuần này, anh hoàn toàn cách ly bản thân với thế giới bên ngoài
Một tuần này, anh hoàn toàn chờ mong cô...
...Mong rằng sẽ có lúc cô đứng ở trước cửa, cô nói
"Em quay về rồi. Em sẽ tha lỗi cho anh..."
"Nhiên...Nhiên...."
Sao bây giờ anh thấy...lại xa vời đến vậy?
Anh đã tự nhủ với mình, rất nhiều lần rồi
"Trịnh Thiên Vỹ, cô ấy sẽ về"
Phải rồi. Sẽ về...sẽ về mà...
Thực chất anh có thể đi tìm cô, đúng không?
Nhưng mà anh không dám...thật sự không dám...
Trịnh Thiên Vỹ loạng choạng đi đến trên giường, thân hình to lớn ngã sụp xuống đệm. Anh úp mặt mình vào chiếc gối, thật sâu hít vào hương thơm của cô còn vương lại.
Thật sự không kềm được...trái tim sao đau quá...
Trong mắt tràn ra một dòng chất lỏng...nóng hổi...mằn mặn
Anh nhớ em...rất nhớ em...
Nếu có thể...anh thà hi vọng bản thân không gặp được em...
Không gặp được, sẽ không yêu.
Thà không yêu....cũng sẽ không đau khổ như bây giờ...
~ Hết~