Chương 13
Edit: Bảo Vy 197
Đây là nhóm toàn những nhân vật nổi danh ở Lạc An thành tập hợp, tài lực hùng hậu nên tại noãn các này than dùng đốt lò than để giữ ấm là loại than tốt nhất, trong các ấm áp như tiết xuân.
Phượng Ly Ngô cũng cảm thấy khô nóng, nên để hai thị nữ hầu hạ cởi trường bào và áo choàng, lộ ra lồng ngực và cánh tay rắn chắc, chỉ mặc mỗi áo trong mỏng của giáp trụ rồi ngồi vào bàn bên cạnh.
Nam tử đương thời tụ họp riêng tư là như thế này đây, cùng ngồi lại để ngực trần mới thể hiện được sự thẳng thắn, cởi mở giữa quân tử với nhau, một hồi vừa nhẹ nhàng vừa sôi nổi thưởng đồ uống nóng cũng thật là tiêu sái.
Nếu là Khương Tú Nhuận cũng không thể tiêu sái như Phượng Ly Ngô. Những thứ khác không nói, nội việc dùng vải cuốn lấy bộ ngực sữa cũng che đậy không được.
Vì thế cũng không cần hai thị nữ kia, mà tự mình cởi áo choàng khoác ngoài ra rồi ngồi xuống, ho khan hai tiếng:” Hôm qua nhiễm phong hàn, không dám cởi hết ra.”
Chỉ là bộ dáng nàng rất tuấn tú, rồi còn đùn đẩy, lại có chút dáng dấp của tiểu tử thẹn thùng. Cái kiểu đỉnh đầu đầy mồ hôi mà miệng nói là sợ lạnh, cũng khiến người để mắt tới, chỉ cảm thấy có một kẻ kỳ lạ không phù hợp với nhóm người.
Đã qua một thời gian Lưu Bội không thấy vị tiểu công tử Ba Quốc này. Vốn nghĩ rằng hắn đắc tội với thủ hạ đắc lực của Thái Tử nên tự biết sống im lặng không ồn ào.
Ai ngờ được vị này, sau một tháng chán nản, đột nhiên lại cùng Thái Tử tới nơi này dự tiệc với bọn họ.
Bởi vậy có thể thấy, đây cũng là nhân vật có khả năng chuyển bại thành thắng trong việc giao tế. Lưu Bội cảm thấy nên kính thiếu niên anh hùng này một ly.
Cái gọi là tinh túy của “Hoa tửu”, chính là say nơi hương nồng và mềm mại mỹ nhân, một ngụm mỹ nhân một ngụm rượu mà chè chén.
Trong cảnh hoa lệ và phung phí đến mức này, là không coi trọng đến tôn ti cao thấp, trừ bỏ một người ăn mặc đoan chính Khương Tú Nhuận ra, mặt khác các nam nhân còn lại không khác nhau mấy, có thể hình dung là rất phóng đãng.
Khương Tú Nhuận không nghĩ đến có thể nhìn đến nhức mắt như vậy, vì không thể ôm hoa được nên đành phải uống nhiều chút.
Khi Lưu Bội mời chén rượu qua, cũng không thể chối từ chỉ có thể uống cạn chén.
May mà kiếp trước cái kiểu ăn uống linh đình này thực nhiều, tửu lượng của nàng tạm được, cái chính là bản thân hiện tại trong thân thể này lại chưa phải là thành quả được rèn qua trong rượu, cũng không biết đến lúc đó có thể hay không chống đỡ xong một trận này.
Đúng lúc này, bên kia có mấy phàm sinh hay giao thiệp nhìn Tiểu Khương công tử không thuận mắt.
Tuy nhìn thấy hắn đến cùng với Thái Tử, nhưng Thái Tử lại không hoàn toàn để ý đến hắn, liền suy đoán tiểu tử này mặt dày đi cùng, muốn làm thân với Thái Tử để nhận lỗi.
Nghĩ vậy, trong lòng càng xem thường, một công tử thấy Khượng Tú Nhuận một hơi uống cạn sạch, liền cười nhạo nói:” Rượu này quý như vậy lại bị công tử uống như trâu uống nước, chẳng lẽ ở Ba Quốc ngươi chưa từng uống qua rượu ngon như vậy sao?”
Lời này vừa nói xong, vài vị công tử ở đây lần lượt phá lên cười.
Khương Tú Nhuận yên lặng áp xuống chút hơi rượu còn trên đầu, trong lòng biết giao thiệp với con cháu nhà quyền quý, một mặt khom lưng uốn gối cũng không thể đổi được sự tôn kính của họ, mà nay Hoàng Thái Tử không tỏ thái độ, là không hài lòng với việc nàng giấu dốt.
Nếu lúc này lại bị mấy tên ăn chơi trác táng trào phúng chế nhạo, cuối cùng chịu uất ức, Hoàng Thái Tử nghĩ lại càng không muốn ra tay cứu nàng.
Nghĩ đến đây, kẻ không còn đường thối lui như Khương Tú Nhuận ngược lại trở nên thản nhiên hơn nhiều.
Vị công tử cuồng vọng, miệng lưỡi sắc bén biện luận trên kinh đàn lại xuất hiện, nàng chỉ nghiêng mặt dùng tay búng nhẹ vào chén rượu nói:” Tuy là rượu Long Thảo chôn mười năm ở dưới đất, rượu tuy đã dậy mùi, nhưng đáng tiếc là người mở vò lại mở chưa đúng cách, vốn nên dùng mộc chùy gõ nhẹ, rồi chậm rãi mở vò rượu, làm bùn đất rơi vào vò khơi lên mùi rượu, lúc đó mới rõ ràng chất rượu. Nhưng tôi tớ vô tri, lại đi dùng đao rỉ sắt cắt đi tấm phong , điều này khiến vị rượu thay đổi, không vội vàng uống thì thật sự rất khó nuốt trôi!”
Người nọ nghe xong sửng sốt, chỉ cảm thấy đây là rượu Long Thảo tinh chất, nào giống như Tiểu Khương công tử nói là khó uống chứ? Lập tức liền trở nên nghiêm túc, mà thật sự kêu người mở vò rượu tới, hỏi hắn là dùng đồ vật gì để mở vò rượu.
Kết quả, thế mà đúng như Tiểu Khương công tử nói, là dùng dụng cụ cắt gọt bằng sắt để mở.
Các vị đang ngồi mà tự xưng là khôn ngoan hơn người về chi phí ẩm thực, nào nghĩ tới, nhìn tên tiểu tử râu còn chưa mọc dài này thế nhưng lại hiểu công việc như vậy, nhất thời quên đi sự khinh thường vừa dành cho hắn, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Cái khiến mọi người chú trọng là biểu hiện của Khương Tú Nhuận, nhưng trong lòng chỉ mình nàng biết chi tiết, bất cứ rượu nào đối với nàng mà nói, đều là thứ làm cay đầu lưỡi.
Người đương thời, mở rượu lâu năm toàn dùng dụng cụ cắt gọt bằng sắt lột trừ sạch sẽ, tránh cho bùn đất rơi vào vò, mà phương thức chính xác để mở rượu Long Thảo, chính là nàng kiếp trước lúc về sau kết bạn với một vị công tử chú ý đến ăn uống chỉ dẫn cho tỉ mỉ.
Lúc ấy hắn nói cho Khương Tú Nhuận long thảo này tuy tráng dương, nhưng mùi vốn tanh, nếu lúc mở đổ bùn đất trên nắp đậy vào vò, ngược lại càng có thể kích phát độ tươi ngon của long thảo.
Nàng vừa nghĩ ra ý này liền mang ra nói, quả nhiên làm toàn bộ quan khách kinh sợ.
Lưu Bội nghe nói như vậy, liền gọi người mở thêm một vò nữa, dựa theo phương thức của Tiểu Khương công tử mở ra xong, lại nhấm nháp cẩn thận, đúng thật là hương vị có sự biến hóa, mùi rượu nồng hơn.
Mà Khương Tú Nhuận ngược lại rất có lý, chỉ nói chén rượu kém chất lượng kia vừa rồi phá đi vị giác, thật sự là không thể tiếp tục uống, vì thế thong thả ung dung gắp đồ ăn lên ăn.
Trong lòng nàng có việc, thật sự trông chờ tiệc rượu nhanh tàn, nàng và Thái Tử còn phải nói chính sự.
Chính là dường như Phượng Ngô Ly không hề có ý muốn đi, chỉ mặc cho vị nữ tử kiều nộn trong lòng kia dán vào, giúp rót rượu, thuận tiện dùng ngón tay mảnh khảnh kia nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực, vòng eo,......
Xem ra không biết vị thịt, cũng không chậm trễ ăn thịt.
Bộ dạng phóng đãng hoang đàng của vị Hoàng Thái Tử này khi không làm việc triều chính thật khiến cho Khương Tú Nhuận mở rộng tầm mắt.
Trong lòng nàng gấp gáp, mồ hôi cũng ra rất nhiều. Nếu Thái Tử không chịu tương trợ, vậy thì kế tiếp nàng nên làm gì bây giờ?
Trong lòng Khương Tú Nhuận nhanh chóng cân nhắc biện pháp thế thân. Làm gì được khi hiện tại lợi thế trong tay mình rất ít. Lúc này ở kiếp trước, nàng đang ở cán y cục giặt quần áo, nên đối với thời sự của bên ngoài hiểu biết rất ít, tuy cũng có lúc ca ca ngẫu nhiên đến thăm nàng, thuận miệng nói ra vài chuyện, vốn để lúc không chịu nổi nữa sẽ dùng một chút.....
Lúc trong lòng nàng đang gấp quá, Lưu Bội lại cười nói:” Tiểu Khương công tử chú trọng đến điêu độc về mùi rượu, chính là yêu cầu đối với mỹ nhân cũng rất cao? Vậy vì sao không phản ứng với kiều nữ bên cạnh, có muốn ta thay quân đổi một người khác?"
Lời này vừa nói ra, mọi người cùng lóe mắt nhìn tới, quả nhiên vị tiểu công tử này ngồi mà thân hình cứng đờ, vị nữ tử bên kia muốn dựa sát vào hắn đều không cách nào làm được.
Cái này lại để cho mọi người có chuyện để nói:”Quân câu nệ như vậy, tuổi lại nhỏ, còn chưa quen việc người khác an ủi? Nếu là như vậy, thật sự muốn tìm một kiều nương tuổi lớn và làm việc quen tay, tất nhiên là nhân sức mạnh của rượu Long Thảo, mà tận hưởng một chút thật tốt!”
Nữ tử bên cạnh nàng nghe vậy liền cười, tự duỗi tay hướng đến chính giữa hai chân của tiểu công tử, muốn thể hiện kỹ năng của mình thật tốt.
Khương Tú Nhuận nào sẽ cho nàng tiện nghi đó? Sợ tới mức lập tức nhảy lên chỉ nói là uống nhiều rồi, muốn ra ngoài, liền vội vàng ra khỏi noãn các.
Đợi khi đã đi xuống khỏi bậc thang đi vào cung phòng, nàng hơi thở phào một hơi, bằng không sớm muộn gì cũng bị lột quần bại lộ thân phận.
Chỉ là không đợi đến khi ra khỏi phòng lại có một thân ảnh to lớn nhanh nhẹn đi vào.
Khương Tú Nhuận ngẩng đầu lên coi, thật đúng là vận đen liên tục, Tần Chiếu không biết khi nào đứng chắn ngay giữa cửa.
Tần Chiếu này chính là tới tìm, vừa nãy hắn ngồi đối diện với Tiểu Khương công tử, nhìn thấy bộ dạng giả vờ đức hạnh của tiểu tử này, trong lòng lại thêm bực tức, chỉ là không lên tiếng mà uống từ ly này sang ly khác.
Cho đến lúc tiểu tử này lại cố giả vờ mang bộ dạng nữ nhi ngượng ngùng mà tiếp nhận, hắn mới thừa dịp còn trong tiệc rượu cũng xuống lầu qua chỗ của tiểu tử này.
Thật ra không phải hắn muốn tiếp nhận, nếu tiểu tử này mắng hắn là cẩu, thì hắn không cần giữ thái độ quân tử nữa, nhân lần này giáo huấn hắn, trực tiếp ấn hắn vào thùng phân bón, làm hắn hiểu ra rốt cuộc ai vĩnh viễn là chó ăn phân!
Nghĩ vậy, hắn liền duỗi tay một lần đã chụp được tóc của Khương TúNhuận, đem tiểu tử này đẩy trở vào cung phòng và hướng vào thùng phân kia mà ấn vào.
Sức lực nam nhân vốn dĩ đã rất lớn, huống chi là một võ tướng?
Khương Tú Nhuận không tự chủ được mà bị hắn lôi vào, nhìn thấy đầu sắp phải vào thùng phân.
Kiếp trước, nàng chống cự nhưng hắn quá mạnh, liền bị buộc phải cho hắn. Mỗi lần nghĩ đến chuyện lúc đó trong lòng đều mang phẫn hận.
Sau đó vẫn bình thản trước mặt Tần Chiếu, nhưng thực ra ra sức học với hắn hai chiêu thuật phòng thân dành cho nữ tử, không cần dùng sức ẩu đả mà chỉ dựa thủ thuật để giải vây khỏi tình huống nguy cấp.
Chưa từng nghĩ, hiện tại lại là lúc hết sức thể hiện cho sư phụ xem!
Ở chỗ áo bị xé rách, từ trong ngực nàng lấy ra chủy thủ phòng thân, sau đó xoay cổ tay để nắm lấy tay hắn rồi hướng tới mặt của đằng sau lưng mà đâm.
Tần Chiếu thật ra không phòng bị tên tiểu tử bộ dạng như gà con gầy gò này lại có thể dùng ám chiêu! Lập tức chỉ có thể buông tay tước vũ khĩ rồi mới nói tiếp.
Thuật phòng thân này là đột nhiên khiến người không kịp phòng ngự, Tần Chiếu nếu tránh chiêu thứ nhất, chiêu thức sau sẽ không cách nào thi triển được.
Tuy rằng mấy chiêu linh hoạt sắc bén của nàng cắt qua mu bàn tay của Tần Chiếu, nhưng thực mau chủy thủ của nàng cũng bị tước mất.
Hỏa khí của Tần Chiếu hoàn toàn bị tiểu tử này kích phát -- hôm nay nếu không thể lôi tiểu tử này ra làm trò cười cho thiên hạ, hắn sẽ theo họ của tiểu tử này!
Hiện tại Tần Chiếu không chỉ muốn đem Khương Hòa Nhuận nhét vào thùng phân, mà còn muốn lột sạch quần áo của hắn, khiến hắn nguyên người toàn là phân với phân, trên đường về phơi mông cắm đầu chạy về phủ chất tử!
Nghĩ vậy, hắn hung hăng hướng tới bụng của Khương Tú Nhuận một cách bất ngờ, làm nàng đau đến nỗi không phản kích được, liền xé một cái kéo ra trường bào của Khương Tú Nhuận.
Lần này hắn xé toàn bộ áo sống, không riêng gì áo ngoài mà cả áo trong đều bị kéo ra, bên trong băng vải cuốn ngực hiện rõ không thể nghi ngờ.
Tần Chiếu ngây người ra một chút -- nếu xem mà chưa hiểu tác dụng của băng cuốn đó, thì lúc này “hắn” không có cổ áo che lấp, đường cong mảnh khảnh ở cổ cũng lộ rõ.
Hình ảnh tuyết trắng mềm mại như vậy khiến Tần Chiếu có chút trở tay không kịp.
Khương Tú Nhuận thừa cơ hội này mạnh tay đẩy hắn ra, chịu đựng bụng đau đem quần áo của mình khép lại.
Đầu óc nàng cũng đang trống rỗng, thân nữ nhi của mình bại lộ,hành vi lừa gạt Tề Đế đến mức này tất sẽ liên lụy đến huynh trưởng......
Trong lúc không gian nhất thời yên tĩnh, chỉ còn hai người hơi thở của hai người sau khi đấu xong vẫn chưa bình phục.
Tần Chiếu mắt trừng to, mày rậm cao cao dựng thẳng lên, đột nhiên duỗi tay muốn hướng tới băng vải bọc ngực của nàng sờ soạng.
Đúng lúc này ngoài rèm cửa, tiếng nói thanh lãnh của Phượng Ly Ngô vang lên:” Hai người các ngươi cùng nhau chè chén trong cung phòng sao? Cũng khá lâu rồi, mau ra ngoài đi!”
Này đúng là nhà dột còn gặp mưa rầm, trước cửa cung phòng thì nhiều thị phi.
Việc đã đén nước này, Khương Tú Nhuận hít một hơi sâu, chỉ đợi đi ra ngoài giải thích sự tình cho Hoàng Thái Tử, lại nhìn xem có thể ngăn được cơn sóng dữ, thuyết phục Thái Tử tha cho ca ca một mạng......
Thì vào lúc này, người vẫn luôn chặn trước người nàng - Tần Chiếu - lại đột nhiên cởi trường bào trên người, rồi ném lên trên người nàng.