Chương 19

Edit : Bảo Vy 197
Tuy chưa có mũi tên nào bắn tới chậu gỗ, nhưng cái kỹ năng bắn cung ép người dính vào bia bắn mà không có một cọng tóc rơi xuống đã khiến người kinh ngạc cảm thán không thôi.


Vừa nãy đám người còn hùa nhau cười đùa ngay tức khắc yên tĩnh lại, lần lượt lướt mắt mà nhìn chăm chăm vào thiếu niên kia.


Hôm nay Khương Tú Nhuận mặc một bộ nho bào dài màu bạch nguyệt thiết kế có ống tay rộng, vì không còn mượn y phục của ca ca để mặc nữa mà là đặt may theo số đo, nên thấy rõ vòng eo nhỏ nhắn, phần lưng thẳng tắp.


Lúc này thiếu niên tay cầm tiểu cung, tay áo rộng nhẹ rũ, nhìn qua vô cùng tiêu sái, chỉ khiến lòng người thầm nghĩ: Cũng chẳng trách sao lại cuồng vọng như vậy!


Sứ giả phương Nam chật vật hết sức, nhờ sự trợ giúp của tùy tùng gỡ mấy mũi tên khỏi bia bắn, cặp mắt nhìn sang chỗ TIểu Khương công tử bùng lên lửa giận.


Khương Tú Nhuận chỉ làm như không hiểu sao hắn nhìn, còn vẫy vẫy cung ở trong tay nói:”Mới nãy bắn không chuẩn cho lắm, nếu đại nhân nhàn nhã chúng ta lại thử thêm lần nữa.”


available on google playdownload on app store


HIện tại Bì Lợi Ba có ý muốn mắng chửi mười tám đời nhà tiểu tử kia, làm sao được khi bị ướt như vậy, nếu la mắng nữa, khó tránh được việc làm người nhìn thấy đũng quần của mình, nên chỉ có thể vội vàng kêu người hầu đưa áo choàng tới, bọc người lại thật kỹ, rồi khép chân từng bước rời đi.


Lưu Bội cũng đã xem đến nỗi trong lòng run rấy, Lương Quốc liền kề với Ba Quốc, trong lòng hắn đây nghĩ là: May là tên Khương Hòa Nhuận này bị thất sủng, nếu nhân vật cỡ này mà tương lai hồi quốc thừa kế vương vị, việc đối với Lương Quốc mà nói, là có họa lớn!


Nghĩ như vậy, giây phút đó ánh mắt hấn nhìn Khương Hòa Nhuận trở nên tối tăm phức tạp.
Mà Tần Chiếu cũng có chút trầm lặng, hắn không hề đoán được một nữ tử lại dùng một thứ đồ chơi của trẻ con tới mức hoàn hảo đến vậy, rất đáng để xưng là xuất quỷ nhập thần.


Nữ tử này có thể không phải là kẻ chỉ có trơ tráo và kén ăn, thật là cũng có chút bản lĩnh.....
Lại nhìn qua “thiếu niên” một thân bạch y kia, ánh mắt của hắn càng thêm nóng nồng nhiệt.


Khương Tú Nhuận đưa tiểu cung cho Thiển Nhi, rồi sửa sang lại tay áo của mình, cung kính đứng bên cạnh Thái Tử chờ Thái Tử điện hạ phân phó.
Phượng Ly Ngô lại không có chỉ đến xem vị thiếu phó kia vừa mới thể hiện tài năng như thế nào mà chỉ nhàn nhạt nói:”Nếu chọn xong cung thì đi thôi.”


Khương Tú Nhuận đói bụng nửa ngày rồi, đang chờ câu này, chỉ bực là không được nhanh chóng hồi phủ để kịp dùng cơm.
Thế là liền theo Thái Tử đi ra khỏi xạ quán.


Lưu Bội đã đợi rất lâu, lại không nói được mấy chuyện quan trọng với Thái Tử, trong lòng gấp gáp, chỉ có thể bước nhanh vài bước chặn đường của Phượng Ly Ngô, nói:”Tại hạ có chút chuyện quan trọng muốn nói với điện hạ, điện hạ có thể cho thần chút thời gian để gặp mặt được không?”


Phượng Ly Ngô không hề dừng bước, ngữ khí lạnh nhạt:”Chờ sau khi Lương Quốc trao trả toàn bộ số vàng đã thiếu, Cô với quân lại bàn tiếp.”
Nói xong không thèm quan tâm đến lời sau của Lưu Bội, mà sải chân bước lên xe ngựa.


Chỉ là lúc ra khỏi xạ quán, từ trên một chiếc xe ngựa chỉ có đúng một vị khách yêu kiều bước xuống, chính là chất nữ Yến Quốc Tào Khê.


Vì nàng có được sự sủng ái của hoàng hậu Đại Tề, mọi chi tiêu ăn uống đều tương tự với công chúa trong cung, dĩ nhiên cũng có thể tham gia hội săn đông vào mấy ngày sắp tới.


Tuy ở nước khác, toàn bộ chi tiêu về ăn mặc chưa bao giờ bị xử tệ, nhưng Tào Khê lại cảm thấy lần này tới là phải gả cho Thái Tử, nhưng biểu ca lại luôn bận chính sự, cũng chưa từng rảnh rỗi để làm quen với nàng, mà ý tứ của hoàng hậu lại là lần này chất nữ của các nước tới để thắt chặt hữu nghĩ giữa các nước rất nhiều, sau cùng người nào làm Thái Tử Phi, còn phải xem ý của Phượng Ly Ngô.


Tào Khê hiểu mấy lời chỉ bảo của hoàng di mẫu, rồi nghĩ tới ánh mắt rình mồi của loại hồ ly mê hoặc Điền Oánh, trong lòng tự nhiên tức tối.


Hôm nay cũng là tìm cơ hội tới để gặp biểu ca, rảnh rỗi trò chuyện nhiều một chút, cũng muốn nhờ Thái Tử lựa chọn cung và tiễn tiện lợi cho nàng, tới lúc hội săn đông diễn ra được một dịp khoe khoang, tự nhiên kéo cao hơn một bậc so với cái loại người như Điền Oánh kia.


Đáng tiếc, bây giờ trong lòng Phượng Ly Ngô đang dồn nén một cơn giận, sau khi thấy nữ tử này thi lễ với mình, thì gương mặt phiếm hồng, vẻ nữ tính e ấp muốn nói rồi lại thôi, thật sự là không có tâm tình để đối phó, chỉ gật nhẹ với nàng rồi nhấc chân bước lên xe ngựa. Chỉ để lại Tào Khê đứng ngượng ngùng ở chỗ cũ, chỉ căng chặt cằm, cảm thấy biểu ca thật vô tình. Lúc này, Lưu Bội lại cười mỉm, rồi chỉ dẫn cho công chúa Tào Khê vào trong lựa chọn......


Lại nói về Hoàng Thái Tử điện hạ, sau khi ngồi vào xe ngựa của mình, liền phất tay gọi Khương Tú Nhuận cũng lên xe đi.


Hôm nay Khương Tú Nhuận cũng coi là có thể nhìn ra sự thay đổi rất nhỏ về biểu cảm của Phượng Ly Ngô, lòng biết cách xử trí cuồng vọng như ban nãy đã khiến cho vị Thái Tử không vui trong lòng.
Sau khi lên xe ngựa, nàng cung kính quỳ trước mặt của hắn.


Lúc này biểu cảm của Phượng Ly Ngô đã hoàn toàn u ám hơn, nói:”Vừa nãy ngươi khoe cái kỹ năng này, nhưng đã đủ qua được mức độ mê mẩn của ngươi?”


Khương Tú Nhuận chắp tay giơ qua đỉnh đầu, làm thành hình dạng khiêm tốn, nói: “Nếu là thần mà nói thì chưa từng quá mê mẩn, tuy chỉ là chân nhân trình ra một vài kỹ năng cỏn con, nhưng chính là trình ra quốc lực, mà nói đến việc làm nước Nam kính sợ là quá đủ!”


Phượng Ly Ngô nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Nước Nam khinh ta đã vài năm nay, lúc phụ vương còn trẻ và khỏe mạnh, có vài lần muốn mang binh thảo phạt nước Nam nhưng lại nghi ngại nhiều điều rồi không thể nào xuất binh, ngươi có thể hiểu vừa nãy nếu thủ hạ không dạy bảo đàng hoàng, thì hai nước trở mặt với nhau, có ngũ mã phanh thây ngươi ra cũng không đủ để trút giận nữa là!”


Nếu như đổi lại là người khác, nghe xong mấy lời này thì sẽ kinh hãi mà cúi đầu xin tha.


Nhưng Khương Tú Nhuận lại hết sức bình tĩnh, tuy ở kiếp trước trong mấy năm đầu nàng đang ở cán y cục nên không hiểu lắm về tình hình chịnh trị lúc bấy giờ, nhưng sau khi bị Tần Chiếu bắt ép rồi thu vào làm ngoại thất lại nghe hắn tự hào khoe không biết bao nhiêu lần về những vết sẹo trên người, rồi theo đó nghe hắn kể về đủ các sự tích của hắn phò tá Hoàng Thái Tử cùng đi kết giao đồng minh với nước Nam gặp nạn.


Vì vậy nàng đã cân nhắc kỹ kế hoạch rồi nói: “Nếu như đổi lại là một sứ thần khác, cho thần thêm một trăm lá gan, thần cũng không dám khoe khoang, nhưng tên Bì Lợi Ba này......Nếu như hắn không thể trở về nước Nam, chỉ sợ vị vua nước Nam mới kế vị có thể rớt nước mắt và đội ơn điện hạ người đấy ạ.”


Phượng Ly Ngô nhấc nhẹ chân mày, cái cổ tay đang đan vào để ở trên đầu theo bản năng mang đến một mảng trắng ngọc ngà, thực sự khiến người run rẩy, nên vào lúc đó một cánh tay chụp lấy cổ tay của hắn và đột nhiên kéo Tiểu Khương công tử đến kế bên rồi lạnh giọng hỏi: “Lại còn hồ ngôn loạn ngữ, có vẻ như ngươi cảm thấy là Cô không nỡ giết ngươi sao?”


Khương Tú Nhuận bị hắn đột nhiên kéo lên nên giật nảy mình, vội vàng cứng người lại, nói: “Thần không dám nói bậy, tuy tên Bì Lợi Ba này là con trai của tướng quân nước Nam, nhưng theo ảnh truyền thì hắn là huynh đệ cùng cha khác mẹ với vua nước Nam. Phong tục nước Nam không giống với Trung Nguyên, cho dù là nhi tử sinh riêng thì cũng có thể kế thừa vương vị.....Tân vương kia nếu không kiêng kị người huynh đệ khác họ này, thì việc gì phải phái một người tính tình kiêu căng lớn


lối như vậy đi sứ chứ?”


Nói đến đây, nàng vội vàng trích dẫn rõ ràng cho bản thân, rồi nói tiếp: “Vừa nãy Bì Lợi Ba bị bắn dính vào bia bắn, mấy kẻ làm tùy tùng của hắn, vốn phải lộ ra vẻ mặt lo lắng mà hấp tấp chạy ra chặn cho hắn. Nhưng theo thần quan sát mấy kẻ kia, trừ một kẻ tôi tớ bên người cứ lo lắng không thôi, những kẻ còn lại biểu cảm bình tĩnh, thậm chí có vẻ mặt mừng thầm.....Thật sự rất bất thường.....!”


Phượng Ly Ngô nghe xong mấy lời này mới từ từ thả lỏng cổ tay đang nắm chặt của nàng, nghĩ một chút rồi nói: “Theo ngươi nói thì vua nước Nam là muốn mượn đao giết người sao? Vậy thì ngươi làm sao có thể dám khẳng định nước Nam và Tề triều không thể lấy ngươi lầm cớ mà khởi lên chiến tranh chứ?”


Nghe hắn hỏi như vậy, Khương Tú Nhuận vội vã đáp: “Vạn Tuế đã tấn công nước Nam mấy lần không thành, theo thần suy đoán, thì không phải là sợ binh lực hùng mạnh của nước Nam, mà thực ra nước đó là nơi hoang mạc, từng bộ lạc hỗn tạp sống chung, nơi đó chính sự hỗn loạn, thêm nữa đầm lầy chướng khí ở khắp nơi, cứ cho là hao tổn binh lực để tấn công cũng khó mà trị vì được. Một khi đã như vậy, chi bằng làm bạn với vua nước Nam rồi theo đó kết giao đồng minh, giải quyết những khó khăn ở vùng phía Nam mới có thể rũ bỏ ý định làm đại nghiệp của kẻ khác.....”


Lúc vừa rồi Khương Tú Nhuận thể hiện tài năng ở xạ quán, Phượng Ly Ngô vẫn không có lộ ra biểu cảm kinh ngạc nào. Nhưng mấy lời của thiếu niên trong lúc này, đã nói ra đúng suy nghĩ trong lòng hắn, thực sự là vượt xa dự liệu của hắn.


Nhưng lại không hề ngoài dự đoán của Khương Tú Nhuận về tâm ý của Phượng Ly Ngô. Mấy chuyện này đều là trong kiếp trước, Tần Chiếu quay về sau khi đi giao quốc thư cho nước Nam, đã nói ra ẩn tình trong vương thất ở nước Nam, còn Hoàng Thái Tử liên tiếp khuyên ngăn Vạn Tuế về lý do không được tấn công nước Nam.


Lúc đó tuy Khương Tú Nhuận không hiểu chính sự cho lắm, lại cảm thấy sách lược của Phượng Ly Ngô lần này rất đúng, đáng tiếc lúc đó Vạn Tuế Gia của Đại Tề quá bảo thủ, thừa dịp nhi tử của mình bị thương nặng ở hội săn đông, nói thẳng ra người hành thích là sứ thần nước Nam, lại càng cho đó là lý do đưa binh đi thảo phạt nước Nam.


Chỉ là sau đó chiến tranh kéo dài liên miên gây tổn hại không ít đến Tề triều, càng làm cho Lương Quốc có thêm cơ hội mở rộng quốc lực, có thể đứng ngang hàng với Đại Tề.


Chờ tới lúc thương thế của Thái Tử tốt hơn để ra mặt thu dọn tàn cục, tuy kịp thời hòa đàm với nước Nam, lại mất đi không ít điều kiện có lợi.
Tuy Khương Tú Nhuận bây giờ nói ra xong chuyện hai năm sau cho Thái Tử.


Hầu hạ vị Thái Tử này, thì lâu lâu phải biểu hiện ra bản thân có tích trữ thêm ở trong bụng. Lần này lời nói không cần chiến tranh với nước Nam, đã nói ra tâm khảm của Hoàng Thái Tử.


Thế là cuồng vọng tự mình hành động loạn xạ như vậy ở xạ quán ,sau khi trở về phủ Thái Tử, Phượng Ly Ngô còn tự mình phân phó quản sự làm thêm món ăn cho Tiểu Khương công tử, đền bù cho việc chịu thiệt vì không được ăn bữa sáng.


Hơn nữa lúc dùng cơm, Thái Tử cũng không nói thêm lời đến việc ngũ xa phanh thây Tiểu Khương công tử, mà thần sắc thanh thản mà muốn giới thiệu cho nàng các phần ngon nhất của món ăn, nhưng tự mình đối đãi hiền tài là gắp bong bóng cá béo bở vào chén của Khương Tú Nhuận.


Khương Tú Nhuận tự nhiên biểu hiện sợ hãi miếng bong bóng cá, mà trong lòng thầm nghĩ ăn như vầy mà không biết mùi vị đau khổ của ngày mai cũng coi như sắp tới rồi.


Chờ sau khi Thái Tử bị thương nặng ở sân bắn, mỗi ngày chỉ có thể hầu hạ thuốc đắng cháo loãng, lại không cần nàng cùng ngồi ăn cùng như vầy nữa.
Nghĩ như vậy, thật sự ước gì có thể lập tức tới hội săn đông, đổi lại một Thái Tử ốm yếu quanh năm, rồi cứ như vậy vui vẻ thuận hòa.


Sau khi ăn xong, Khương Tú Nhuận thở phào một hơi rồi quay về phòng mình, nằm trên giường duỗi người ra, lười biếng muốn ngủ ngay, lại thoáng nhìn thấy Thiển Nhi lẳng lặng chuyển nước nóng vào phòng trong.
Nàng chui vào trong chăn, hỏi: “Thiển Nhi, ngươi đây là đang làm gì vậy?”


Hai tay Thiển Nhi xách thùng nước lớn: “Hòa nước ấm cho công tử tắm gội.”
Khương Tú Nhuận đột nhiên nâng mắt nói: “Không hề phân phó, vì sao lại tự làm?”


Buồn cười! Bây giờ đang ở phủ Thái Tử nàng nào dám tùy ý tắm gội chứ? Hơn nữa nếu nàng tắm gội, nhất định Thiển Nhi sẽ muốn ở gần hần hạ, thế chẳng phải là muốn tìm ra sơ hở của mình sao?


Thiển Nhi kia quả nhiên cũng làm theo chủ tử của nàng, tự mình quyết định nhiều thứ nha! Chỉ xách nước xong xuôi, mới quỳ trước giường của Khương Tú Nhuận, nói: “Thỉnh công tử không cần tránh né nô tì. Mấy ngày trước, trong đêm lúc công tử ngủ có đè lên chăn, lúc nô tì kéo chăn lại cho công tử đã nhìn thấy vải cuốn trên ngực......hơi bị dơ, lại không tắm rửa thay đi, thì sẽ giặt không ra được màu cũ đâu ạ.”


Khương Tú Nhuận nghe mấy lời này, giật nảy mình, bất giác đóng chặt khe hở trước ngực, thầm nghĩ: mình ngủ như ch.ết, Thiển Nhi đi vào lúc nào đều không hay!


Mà Thiển Nhi kia lại trang nghiêm quỳ mà nói: “Xin công tử yên tâm, nếu như nô tì dám nói vớ vẩn trước mặt kẻ khác, chắc chắn sẽ chịu sét đánh.”






Truyện liên quan