Chương 21

Edit: Bảo Vy
Liếc mắt nhìn lại, thần thái của nàng khó tránh phải mang theo oán độc do kiếp trước ch.ết thảm.
Phượng Ly Ngô cảm thấy mình bị ánh mắt của thiếu niên này bắn qua đâm một nhát.


Nếu đổi lại là lúc khác, hắn nhất định sẽ khiển trách thiếu niên kiệt ngạo khó thuần này. Nhưng vừa rồi hắn buột miệng nói ra lời nói mang sự phân biệt, làm tổn thương cảm xúc người khác, lại có ý ám chỉ thiếu niên này hấp dẫn dụ người.


Nhưng phàm là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đều không chịu được cách nói gây tổn thương lòng tự tôn như vậy.
Nghĩ vậy, biết vừa rồi mình lại gay gắt như vậy, mà Tiểu Khương công tử này đã quỳ nửa canh giờ rồi, nên chắc cũng thấm mệt, hắn liền nói:” Ngồi lên đi.”


Khương Tú Nhuận cũng cảm thấy ánh mắt của mình ban nãy quá mức mãnh liệt, liền vội vàng thu lại, hơi thấp đầu xuống, di hai đầu gối tê rần đi tới trước mặt Thái Tử.


Chỉ là qùy quá lâu, nên máu ở đùi không lưu thông, nên hơi động đậy là giống trăm con kiến ngặm nhấm, thật sự khó chịu được, với thân hình không vững vàng như vậy rốt cuộc là ngã xuống chiếu.
Phượng Ly Ngô thuận tay đỡ lấy Tiểu Khương công tử vừa chật vật ngã xuống.


Tới gần như vậy, hắn chỉ cảm thấy một luồng hương thoang thoảng không thể nói ra xông vào khoang mũi......Một nam tử hà tất xức hương như vậy, cũng khó trách hấp dẫn được Dương Giản và loại người giống hắn như nam tử không đứng đắn, mà Tần Chiếu cũng làm mất đi phần nhiều sự đứng đắn...


available on google playdownload on app store


Nghĩ vậy, tay hắn hơi buông, nhăn mặt rồi tiếp tục khiển trách:” Hiện giờ ngươi là thiếu phó của Cô, gánh trên vai thể diện của phủ Thái Tử, hôm nay ở trên phố, Dương Giản kia vô lễ với ngươi, ngươi vốn có thể lớn tiếng khiển trách, khiến hắn biết khó mà lui, việc gì lại làm Tần Chiếu phải ra tay, gây ra chuyện cãi vã ồn ào như vậy?”


Tất cả những chuyện này, nếu như nghĩ thoáng ra, thì không qua nổi cửa ải khó khăn.
Khương Tú Nhuận trấn an bản thân mình như vậy -- hội săn thú đông cũng nhanh thôi, Hoàng Thái Tử ốm đau không ngượng nổi, cái ngày mỗi ngày ba bữa đều uống thuốc cũng không còn xa nữa, liền không nhọc công lo lắng làm gì.


Nghĩ như vậy, phía trước tia nắng mai dần dần hé lộ, nên sự tức giận vì câu nói vừa rồi của Phượng Ly Ngô cũng có thể dằn xuống được.


Nàng điều chỉnh tư thế quỳ của mình thấp xuống, kính cẩn nói:” Ngụ ở tiểu quốc xa xôi hẻo lánh lâu năm, kiến thức hạn hẹp, không biết ở Lạc An thành còn có người hứng thú với những kẻ tầm thường, lại khách khí với hắn, lần sau nếu hắn còn dám quấy rầy, tại hạ nhất định khiển trách hắn quất vào thể diện của phủ Thái Tử.”


Phượng Ly Ngô híp mắt, cảm thấy thiếu niên này nhìn có vẻ là kính cẩn, lại có ý ám chỉ không khí ở Lạc An thành bất chính, xa hoa điên loạn.
Nhưng hương thơm trên người hắn quá nồng, Phượng Ly Ngô không muốn ngửi nữa, liền vẫy tay cho hắn rời đi.


Đợi khi thiếu niên kia đi sắp tới cửa, hắn lại nhíu mày nói thêm vào:” Về sau đừng dùng trầm hương, thơm quá làm Cô đau đầu!”


Khương Tú Nhuận không có lên tiếng, khom người đi ra, đợi đi được vài bước liền ngửi ngửi cổ áo của mình: trầm hương ở đâu ra? Chỉ là hôm qua tắm rửa bằng hương bồ kết thôi mà!


Nhưng gần đây rõ ràng Thái Tử xem mình không vừa mắt cho lắm, Khương Tú Nhuận cũng thuận theo dòng chảy, quyết định trước hội săn thú đông tuyệt đối không chủ động lười nhác trước mặt Thái Tử.
Lại nói tiếp, săn thú mùa đông ở Đại Tề, lại có kha khá các điển cố.


Nghe nói hoàng đế lập quốc của Đại Tề từng săn được tuyết hồ trong vụ săn đông, thấy mắt tuyết hồ rơi lệ, liền không đành lòng mà phóng sinh cho nó rồi trở về.


Tuyết hồ chính là tiên hồ, ban đêm báo mộng, nói là để báo đáp tổ hoàng đế, thỉnh hoàng đế phái người vào ngày thứ hai đi đến chỗ cây khô ở trong núi, ngay chỗ ngoặt sẽ nhìn thấy một con lợn rừng cực kỳ to lớn đã bị bắn ch.ết, dùng da con lợn rừng kia tinh chế thành áo giáp có thể chắn vũ khí, đao thương đâm không thủng.


Tổ hoàng đế đi làm như vậy, quả nhiên có được một kiện giáp thần kỳ, ở chiến trường tuy bị tên nhọn bắn trúng, nhưng lại qua được một kiếp.


Từ đó về sau, cái ngày săn được lợn rừng trở thành ngày đi săn thú mùa đông, hơn nữa còn có điều lệ chuẩn mực -- bất luận là con mồi gì đều được giết, nhưng tuyệt đối không săn giết hồ ly, mà săn được lợn rừng là thích hợp nhất.


Bởi vì theo Hoàng Đế để cùng đi tuần săn thú, sẽ không thiếu rất nhiều những nghi lễ rườm rà, mỗi quan đi theo hoàng tộc đều phải dậy sớm.
Khương Tú Nhuận vào giờ Sửu đã bị Thiển Nhi kêu dậy.


Nàng xưa nay là kẻ ngủ say như ch.ết, nên được Thiển Nhi trợ giúp lay nàng một hồi lâu, mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Lúc này ngoài cửa sổ một màu đen huyền một mảng, ánh trăng khép nửa, nhưng trong sân của phủ Thái Tử đã có tiếng vang của nô tài đi qua đi lại.


Những người nô tài đó đều là các ti có trách nhiệm như buộc thòng lọng cho ngựa, gói kiếm lại, chuẩn bị lều, thức ăn, rương,...các thứ đồ dùng, nghe nói riêng xe ngựa của phủ Thái Tử diện thường phục ước chừng có năm xe.


Có thể đi theo cùng với Thái Tử săn thú, đều là các môn hạ phụ tá mà Thái Tử coi trọng.
Trừ bỏ Khương Tú Nhuận, còn có ba người phụ tá cùng đồng hành.
Khương Tú Nhuận là người gia nhập sau, nên không thân quen lắm với ba người kia, nhưng cũng lười trước chào sau thân, theo Thái Tử nịnh nọt.


Cho nên nàng đơn giản rửa mặt qua loa xong, vẫn chưa đi kiểm kê với Thái Tử, mà chỉ mặc áo choàng da dày nặng vào, trong tay ôm cái bình cát rót đầy nước nóng, dựa người vào lò sưởi bên cổng ăn khoai lang.


Cái này là ngày hôm qua Thiển Nhi yêu cầu khoai sống từ nhà bếp, trước khi đi ngủ dùi trong đống tro nóng ở lò sưởi bên cạnh cổng, ấp như vậy nửa đêm, nướng vừa lúc đủ lâu. Bóc lớp vỏ ra, bên trong củ khoai vàng óng vừa mềm vừa dính, trên đó có một lớp cháy xém nhẹ, chờ khi ăn vào, đó là nóng hổi ngọt mềm...


Trước kia, lúc giặt quần áo ở Cán Y cục, những ngày lạnh vào mùa đông vốn không được dùng cái lò sưởi tay xa xỉ như vầy. Sau khi ca ca nghe được tin, liền nhờ người mua cho nàng ba rương khoai lang, nướng chín rồi để vào trong lòng, lúc tạm thời không giặt quần áo móc ra làm ấm tay, rồi ăn một miếng.


Cái vị ngọt mềm này chính là điều an ủi lớn nhất trong giai đoạn những ngày đầy dày vò kia.
Khương Tú Nhuận ăn rất hăng hái, khi đang định ăn cái thứ hai, mới phát hiện không biết từ khi nào mà Thái Tử đã dẫn theo một đám người đi qua cổng bên, chuẩn bị đi ra ngoài lên xe.


Giờ Sửu thức dậy, cứ tính là nhà bếp chuẩn bị xong bữa sáng nhẹ, mọi người cũng không có khẩu vị dùng bữa. Nhưng Phượng Ly Ngô thật không nghĩ rằng, thiếu niên này lại ăn uống tốt như vậy , ngồi ngay bên chỗ ấm áp của con đường, vừa uống trà nóng vừa ăn khoai lang rất là ngon miệng.


Cái này ngược lại sẽ cho chính mình nghỉ ngơi.


Lại nhìn mấy phụ tá sau lưng Thái Tử, ban nãy chạy qua chạy lại trong gió buốt, chỉ ôm vào mình toàn gió lạnh. Có một vị lão tiên sinh đã lớn tuổi, dạ dày chưa từng chịu lạnh, một lúc nhịn không được, trước mặt người khác xì hơi vài cái hơi vang, thì cũng tính là quá bắt buộc đi.


Vì thế, mấy người phụ tá kia nhìn vị Tiểu Khương công tử này mà thấy bực bội, chỉ cảm thấy Khương Hòa Nhuận rốt cuộc chỉ là tuổi nhỏ chút, chỉ quan tâm đến thoải mái của bản thân, không khả năng nhận định được sự đúng đắn trong vai trò của kẻ bề tôi. Chẳng lẽ vẫn còn cho mình là hoàng tử tôn quý của Ba Quốc chăng?


Nhưng Thái Tử lại giống như bị mùi hương ở bên cổng kích thích cho thèm ăn, chỉ nhàn nhạt nói với thiếu niên đang vội vàng đứng dậy kia:” Mang thứ ngươi ăn, đem lên xe cho Cô một ít.”


Khương Tú Nhuận vừa nghe, nhanh nhẹn đem mấy củ khoai nướng còn lại bao vào bằng ống làm ấm tay bằng da của mình, mang theo lên xe ngựa của Thái Tử.
Vì thế đoàn xe khởi hành trong đêm khuya, cùng với quần thần ở cổng thành và tung hô thánh giá hội tụ.


Theo lý thuyết, Khương Tú Nhuận vốn không nên ở trên xe ngựa của Thái Tử, nhưng Thái Tử nói đúng lúc trên đường đi muốn để nàng xem qua ngân sách chi ra để cứu tế mà Hộ Bộ Tây Bắc đệ trình có chỗ nào sai sót không, đến lúc mới nộp cho bệ hạ để cung xử lý, miễn cho hội săn đông làm chậm trễ quốc sự.


Sau khi nàng đưa lênkhoai lang, thì ở lại trên xe ngựa của Thái Tử bắt đầu gẩy bàn tính làm công văn.
Lúc này phố xá tối tăm không người, chỉ có bánh xe lăn qua đá phát ra tiếng lộc cộc. Mà trong xe, nương theo đèn bão treo ở bên cửa sổ xe, Khương Tú Nhuận lưu loát gẩy bàn tính.


Kiếp trước Tần Chiếu từng nói, bộ dạng nàng gẩy bàn tính không thấy được cái “chất” của con buôn, đôi bàn tay mềm mại tinh tế điêu luyện, mà còn giống như tiếng nhạc trích tiên tấu tạo thành tiếng gió vỗ vào rừng tre.


Nhưng cái kiểu nói lời khen tặng để cố tình lấy lòng nữ nhân, hoàn toàn khiến người không muốn nghe.
Nhưng lúc này Phượng Ly Ngô không ăn khoai lang, chỉ nhìn ngón tay nàng gẩy bàn tính mà không lên tiếng, liền khiến lòng người thấy thấp thỏm, không biết vị trữ quân này lại không hơp ý chỗ nào.


Vì thế, nàng hơi ngừng một chút, kính cẩn nói:” Điện hạ làm sao vẫn chưa ăn vậy ạ? Vừa rồi nội thị đã dùng ngân châm thử độc đã không sao rồi, không ăn thì khoai sẽ lạnh đấy ạ.”


Hàng mi dài của Phượng Ly Ngô hơi hơi chớp, nhíu mày nhìn về phía vỏ ngoài củ khoai nướng đến hơi hơi bị cháy kia, nói:” Cái này ăn như thế nào?”


Khương Tú Nhuận chợt hiểu ra, Phượng Ly Ngô lúc nhỏ ở lãnh cung, ăn uống hoàn toàn khắc nghiệt, phần lớn những đồ ăn mà bá tánh thường ăn cũng chưa bao giờ được ăn.


Vì thế nàng vội vàng buông bàn tính, vì Phượng Ly Ngô mà ân cần lột bỏ vỏ khoai, xem như đền bù cho việc thua thiệt khi nàng lười nhác sau khi tỉnh giấc.
Phượng Ly Ngô lại hơi híp mắt lại, nhìn đôi bàn tay hình dạng duyên dáng kia nhẹ nhàng lột bỏ lớp vỏ ngoài của khoai lang, đưa lên trước mắt của mình.


Thời gian còn lại, thì Tiểu Khương công tử lại tiếp tục gẩy bàn tính, còn Phượng Ly Ngô ăn từng miếng khoai lang ngọt mềm.
Trong lúc này có lẽ là ăn ngon miệng, Thái Tử điện hạ còn chưa đã thèm nên hỏi nàng có chuẩn bị thêm đồ ăn khác không.


Trong này Thái Tử trước mặt tuệ nhãn như đuốc sáng, mà Khương Tú Nhuận không dám giấu diếm, lại cống nạp cho Thái Tử túi đồ ăn vặt của mình.
Bên trong là thịt bò khô, mà trước đó vài ngày nàng hồi phủ chất tử, Bạch Anh đã làm thật ngon cho nàng.


Bạch Anh làm cái này cũng là tuyệt nhất, miếng thịt hun khói đã thấm gia vị trông ngon miệng, màu sắc hồng nhuận, cắn một miếng nhai bằng một trăm phần lực.
Vốn dĩ Khương Tú Nhuận tính khi đang trên đường đi tuần quanh thì dùng để giết thời gian, nhưng hiện giờ lại trình phụng tất cả cho Thái Tử.


Dù sao vị này cũng khá đáng thương, không biết ở bãi săn phải làm cách nào để bản thân sống sót qua trận chiến này, trước tiên cho điện hạ ăn ngon chút, gia tăng thể lực, cũng coi như là phụ tá một hồi, tỏ chút lòng trung thành.


Lại nói về kiếp trước sát phạt quyết đoán, bao gồm thâu tóm nước láng giềng thì không biết Thái Tử độc ác mà thật lười nhác như vầy, lúc này chỉ mới mười tám tuổi.


Nghe nương tử may y phục trong phủ nói, cơ thể mỗi ngày một lớn của điện hạ, y phục kia thường xuyên phải hạ xuống một tấc, cũng chẳng trách được khi luôn ăn không đủ.
Lúc này bộ dạng nhai từng miếng từng miếng đồ ăn, đó là thanh niên tướng mạo tuấn dật, không ngờ lại lộ ra vài phần đáng yêu trẻ con...


Nhưng cảm giác lầm tưởng như vậy, khi đợi lúc xuống xe ngựa , liền biến mất không dấu vết.


Quần thần lúc chính ngọ ra ngoài thành đứng trước cổng, sớm đã có một đám quan viên đứng chờ. Trong đó tộc trưởng của Dương gia ở Lạc An vừa thấy xe ngựa của Thái Tử tới trước, liền nhanh chân đi tới, cúc lễ thật sâu, run run giọng nói:” Thần giáo dục con nối dõi trong tộc không phải phép, còn thỉnh điện hạ trách phạt!”


Phượng Ly Ngô mới ăn thịt bò khô xong, tiếp lấy khăn lau tay người hầu dâng lên, lau môi rồi nói:” Nếu là con nối dõi không hiểu chuyện, khanh làm thế nào?”


Phượng Ly Ngô nói rất nhẹ nhàng, cũng không giống bộ dạng muốn phạt nặng, nhưng tộc trưởng của Dương gia kia lại không thấy buông lỏng, chỉ cắn chặt răng, khóe mắt chứa lệ nói:” Chỉ là nghiệt tử kia tuy rằng đức hạnh bại hoại, nhưng lại là cháu đích tôn của Dương gia thần, lão thái quân coi hắn như căn mạng, hiện giờ hắn bị bắt đi đã ba ngày rồi, vẫn thỉnh điện hạ nhìn đến tình cảm của cha con lão thần mà tha cho hắn...”


Khương Tú Nhuận ở sau nghe rõ mồn một, nghe được cách nói của hai người, có vẻ như vì sau trò khôi hài trên phố kia, Thái Tử phái người đem Dương Giản của Dương gia làm gì rồi.


Phượng Ly Ngô nghe được lời cầu tình của tộc trưởng, giống như là động lòng trấc ẩn, sau đó hướng qua Tần Chiếu bên cạnh hỏi:” Dương Giản kia bị bắt giữ ở nơi nào, phạm đến tội gì?”


Tần Chiếu nhanh nhẹn nói:” Vì Dương Giản với chất tử Lương Quốc Lưu Bội có mối tư giao cực kỳ thân thiết, từng giới thiệu cho Lưu Bội Lý đại nhân của Công Bộ, bọn họ cùng một giuộc, mở đường buôn lậu tinh thiết cho Lương Quốc...”


Lời này vừa nói ra, tộc trưởng Dương gia kia hoàn toàn sợ tới mức chân nhũn ra.


Hắn vốn tưởng rằng Dương Giản đùa giỡn là chất tử Ba Quốc kia sống nhờ ở phủ thái Tử, hắn lại có xung đột với Tần Chiếu của Tần gia, nên mới bị người vẫn luôn quý nhân tài như Thái Tử trách phạt và bắt giam. Nhưng ngụ ý của Tần Chiếu ở đây, rõ ràng Dương Giản phạm phải là tội thông đồng với ngoại bang!


Nhưng kẻ ăn chơi trác táng như Dương Giản, làm sao có được bản lĩnh lớn đó? Thường xuyên chơi đùa, ăn nhậu với Lưu Bội mới là thật!
Nhưng hiện tại điện hạ kiên quyết tại nơi này ấn hạ cho Dương Giản tội danh thông đồng với ngoại bang, chẳng phải là muốn liên lụy toàn bộ tộc nhân?


Tộc trưởng Dương gia kia thấy những lời trần tình không được chú ý, liền không dám nói nữa, chỉ có thể nhanh chóng thu lại nước mắt, đau đớn tỏ rõ thất vọng đối với đứa con bất hiếu, còn thỉnh điện hạ xử lý theo lẽ công bằng.


Đợi đến sau khi tộc trưởng Dương gia lui vào, Tần Chiếu nhỏ giọng nói tiếp:” Điện hạ, Dương Giản kia...”


“ Hắn đã ái nam sắc, lưu giữ lại chỗ kia, cũng vô dụng với Dương gia tông truyền, không bằng phế bỏ rồi thả về đi, đến mức đó là an tâm rồi.” Phượng Ly Ngô mặt mày vô cảm nói, sau đó thử nhìn qua Tần Chiếu, ngữ khí bình thản nói:” Có thể tụ họp bên Cô bên người, đều là người hiền năng, này đây ở bên cạnh Cô không chấp nhận những chuyện dơ bẩn như vậy, Tần khanh, ngươi minh bạch chứ?”


Nắm tay của Tần Chiếu hơi nắm chặt, chóp mũi cũng hơi đổ mồ hôi lạnh, chỉ ôm quyền mà cũng không dám nhìn Khương Tú Nhuận, liền lui xuống.


Phượng Ly Ngô nhắc nhở Tàn Chiếu xong, lúc này mới nhìn về phía Khương Tú Nhuận, ngữ khí bình thản như cũ nói:” Lúc trước ở điện quân bôi đen chân mày, chính là lập chí phải làm nam nhi, không bước vào hướng làm vui lòng người khác, quân nên khắc ghi lý tưởng vào tâm, không thể đã quên ước nguyện ban đầu mới phải...”


Trong lòng Khương Tú Nhuận minh bạch, hai cây búa trước vị Thái Tử này đã gõ xong Dương gia và Tần Chiếu, hiện tại là tới gõ mình.


Thậm chí nàng hoài nghi, Thái Tử này chẳng lẽ là lợn rừng ch.ết thảm trong hội săn thú đông trong truyền thuyết kia, đời này chuyên môn đối phó với người có diện mạo giống hồ ly tinh, để báo thù hồ ly tinh năm đó đã mật báo khiến nó bị lột da?


Nàng nào dám chần chừ, vội vàng nói:” Nếu Thái Tử thấy diện mạo của ta không vừa mắt, ngày nào ta cũng lấy than đen bôi lên...”


Phượng Ly Ngô không hề nhìn nàng, chỉ nói:” Linh khí của quân, há có thể dùng than đen để che lấp được? Chỉ cần quân thành thực nguyện trung thành với Cô, sớm hay muộn sẽ là danh thần của Đại Tề thiên cổ, phụ tá quân vương ngươi Doãn Khương thượng, người dám khinh ngươi, tất lãnh trọng tội!”


Khương Tú Nhuận tự hỏi nếu là nam nhi, giờ phút này không chừng thật là bị Phượng Ly Ngô chiêu hiền đãi sĩ mà cảm động.
Có được danh dự che chở cho con của trữ quân, như thế nào lại không cúc cung tận tụy đến đầu rơi máu chảy!


Đáng tiếc nàng trải qua một đời, thật sự biết quá rõ vị Thái Tử này vì thống nhất thiên hạ mà không từ thủ đoạn nào!


Cái thủ đoạn đầy phẫn nộ này, nhưng chỉ là chiêu thức để hắn thu mua nhân tâm mà thôi! Đợi đến lúc vô dụng, bất luận là kẻ nào đều bị vị điện hạ vô tình này ném ra sau đầu!


Nhưng trường hợp nên theo lại là không thể thiếu, nên tự nhiên vội vàng chắp tay thi lễ cảm tạ hậu ái của Thái Tử.


Một lát sau, Đại Tề thánh giá cũng đến, quần thần lần lượt bái lễ, sau đó dựa theo phẩm giai lớn nhỏ, xếp vào đoàn xe, mênh mông cuồn cuộn mà hướng đến bãi săn thú đông ở ngoài thành.


Lúc này Khương Tú Nhuận đã hạch toán xong mấy cái ngân sách kia, liền đi theo Thái Tử chạy qua chạy lại, xem như đền bù cho việc lười biếng lúc sáng sớm.


Lần này người có thể đi theo thánh giá mà tới hội săn đông, cơ bản đều là người quyền quý ở Lạc An thành, các chất tử ngoại bang căn bản không có cơ hội đi theo, thật ra lại có vài vị chất nữ đi theo những người mà các nàng thân thích trong Lạc An thành.


Quan hệ của Vạn tuế gia và Hoàng Hậu mấy năm nay không thấy hòa hoãn. Nhưng hiện giờ Hoàng Hậu Úy thị đã dựa vào Thái Tử an thủ trong hậu cung, không cần so sánh với các phi tần lấy sắc dụ người, tự nhiên cũng lười giữ lễ với Vạn Tuế Gia, cộng thêm giai thoại của Đế Hậu.


Nhưng hội săn đông là quy tắc của tổ tông, Hoàng Hậu dĩ nhiên cũng muốn đi theo. Úy Hoàng Hậu tự dùng phượng liễn chính là xe ngựa mà bọc thêm bốn lớp da trâu, mộc sức bên ngoài được khảm đá quý thất sắc, có đuôi phượng nếu trời nổi gió, ở gần ánh mặt trời sẽ rực rỡ lấp lánh.


Phượng Ly Ngô thỉnh an phụ vương, sau khi nói vài câu khô khan vô nghĩa, lại đến chỗ phượng liễn thỉnh an mẫu hậu.


Vừa bước lên xe thì hơi ấm từ lò sưởi ngay trước thổi tới, tuy rằng Úy Hoàng Hậu ở lãnh cung mài giũa nhiều năm, nhưng da thịt qua sự chăm sóc mấy năm, lại khôi phục được trắng trẻo vốn có, nhưng mỹ nhân tuổi xế chiều, nếp nhăn ở khóe mắt dùng son phấn cũng không che đậy được.


Cơ gò má ở dưới mắt hơi căng càng tiết lộ oán độc và khổ sở khi nàng ở lãnh cung.


Nhưng vẫn còn tốt, nhi tử tranh đua, mấy năm này của quá khứ chỉ là mộng cách từng năm. Tuy rằng thi thoảng có thể nghĩ đến, nhưng phần lớn thời gian, Úy Hoàng Hậu cũng dần dần đã quên nỗi đau khổ cô quạnh lúc đó.


Phượng Ly Ngô sau khi thỉnh an xong hơi ngẩng đầu, mắt nhìn thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu.


Nhìn qua thái giám hơn ba mươi tuổi là người mà Hoàng Hậu gần đây coi trọng tổng quản Thái Hòa Cung Mao Duẫn Sinh, không giống với các thái giám cùng tuổi khác, khi lớn hơn hình thể hơi hơi phì ra, nhìn qua thân hình tráng kiện của Mao tổng quản, cơ ngực rộng lớn nên đã làm cho một thân quần áo thái giám căng tới mức có góc cạnh.


Mới vừa rồi không biết hắn nói gì, chọc cười Úy Hoàng Hậu, trong lúc Phượng Ly Ngô đi lên, ý cười trên mặt Hoàng Hậu còn chưa phai đi, mà cười đến nỡi gương mặt hồng hào, trong mắt hơi lóe sáng.


Mãi cho đến khi Phượng Ly Ngô thỉnh an xong và ngẩng đầu lên, nàng mới dần thu lại ý cười, nói với Phượng Ly Ngô:” Gần đây Thái Tử luôn bận rộn, đến thời gian thỉnh an bổn cung cũng không có, nếu không phải vì hội săn thú đông, thật không biết khi nào có thể thấy điện hạ đây?”


Phượng Ly Ngô nghe ý tứ trách cứ của mẫu thân xong, chỉ trầm mặc một hồi rồi nói:” Là nhi thần bất hiếu, không sớm tối thỉnh an mẫu hậu, ngày sau tất nhiên...”


“ Được rồi nếu không có việc gì, cũng không cần chạy tới chỗ bổn cung. Nếu ngươi có thời gian rảnh thì đi bồi biểu muội của ngươi Tào Khê. Tỷ muội của ta không nhiều, chỉ có một mình dì của ngươi, tuy nàng chỉ là phi tần, lại được Yến Vương sủng ái, Tào Khê là hòn ngọc quý trên tay Yến Vương, nếu không phải dì ngươi coi trọng ngươi, sao đành lòng đem nàng tới Đại Tề làm con tin?”


Nói đến đây, Hoàng Hậu tiếp lấy chén trà Mao tổng quản đưa qua, uống một ngụm trà nóng, nói tiếp:” Thái Tử không cho rằng hiện giờ ngươi đã lập thế lực ở triều đình, ngươi muốn biết đệ đệ kia của ngươi còn......Muốn mẫu tử chúng ta gặp chuyện không may, có khối người, cưới Tào Khê, có Yến Quốc trợ lực, rất có lợi đối với ngươi! Ngươi luôn luôn không cần bổn cung phải nhọc lòng, còn lại chuyện này nên làm như thế nào, trong lòng Thái Tử nên có chút tính toán.....Được rồi, bổn cung còn chưa ăn sáng, ngươi đừng quỳ bình thân đi!”


Hoàng Hậu tựa như đã quên, mọi người đều dậy sớm, nhưng đến một câu cũng không hỏi là Phượng Ly Ngô có dùng cơm sáng hay không, liền cho hắn xuống xe.


Nhưng Phượng Ly Ngô ngược lại đã quen, rốt cuộc mẫu thân của hắn tính từ khi vào lãnh cung ở, trừ bỏ tự hối tự thương, mắng phụ vương hắn bạc tình bạc nghĩa, thì đó là ân cần dạy bảo hắn, nếu là nam nhân, thì phải biết tranh đua chút, bằng không đó là một lần phạm tội trắng trợn, sinh dưỡng một kẻ phế vật vô dụng.


Đến nỗi ăn uống sinh hoạt hằng ngày đều giống nhau, sau khi Phượng Ly Ngô tự hiểu chuyện, cũng là nhờ cung nữ lớn tuổi hầu hạ mẫu hậu quan tâm đến.


Nhưng cái tình trạng kia, mỗi người cũng không thể tự bảo vệ mình, trong tai vĩnh viễn tràn ngập những lời tức giận ai oán, lão cung nữ chẩng qua là dựa vào lương tâm quan tâm vài câu mà thôi, cũng không nói tới cái gì kiên nhẫn với chu đáo.


Đến nỗi không chú ý đến những tiểu tiết mà mẫu hậu đối xử với nhi tử, Phượng Ly Ngô sớm đã tập thành thói quen.


Khi hạ phượng liễn,khí lạnh đánh vòng quanh lại một lần nữa nghênh diện đánh vào, chợt hàn ý đánh úp vào cổ áo và tay áo, rồi hàn ý thâm nhập vào tâm, khó chịu không nói ra được.
Khương Tú Nhuận vẫn luôn ở cách phượng liễn không xa để chờ Thái Tử xuống xe.


Khi nhìn đến lúc Thái Tử đi xuống, tuy rằng thần sắc của hắn nếu như bình thường là giống nhau, nhưng đáy mắt bịt kín một tầng lạnh nhạt không diễn tả được.
Kỳ thật đây là bộ dáng nhất quán của Phượng Ly Ngô.


Khương Tú Nhuận nghe thấy giọng cười vui vẻ hỗn loạn của nam tử truyền ra từ phượng liễn, đột nhiên nhớ tới bí văn thứ nhất của kiếp trước -- lúc nàng chuyển khỏi Cán Y cục, Hoàng Hậu đã từng ra khỏi cung và ở tại Tây Giao hành cung tĩnh dưỡng một năm.


Trong các phủ trạch giàu có ở Lạc An thành có bí văn, nói lúc Hoàng Hậu ra cung đã mang thai, một năm kia kỳ thực là đi sinh dưỡng hài tử.






Truyện liên quan