Chương 30
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt hắn khi nhìn về thiếu niên này không khỏi lóe lên tia quỷ dị.
Khương Tú Nhuận vốn lo lắng, thấy Phượng Ly Ngô cứ nhìn nàng không nói gì, nhất thời càng chắc chắn với ý nghĩ trong đầu, hít một hơi rồi mở miệng nói: "Tại hạ chỉ có một ca ca tính tình lương thiện, không rành việc đời, cũng không có bản lĩnh tế thế gì. Bây giờ hắn là con tin ở Đại Tề, có lẽ phụ vương cũng sẽ không đón hắn trở về, nếu Thái tử chịu thương hại hắn một chút... Tại hạ cũng không còn gì hối tiếc, kính xin Thái tử chiếu cố…”
Lúc đầu Phượng Ly Ngô nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, sau khi tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới hiểu rằng Khương Tú Nhuận có lòng nghi ngờ bị hắn ban ch.ết, cho nên lúc này mới nhắn nhủ di ngôn.
Phượng Ly Ngô híp mắt lại, chợt đưa tay lôi một góc vải trắng trong búi tóc của Khương Tú Nhuận.
Đó là góc vải giấu tiền, bị Phượng Ly Ngô lôi ra.
Khương Tú Nhuận khẽ la một tiếng, chỉ kịp giữ lại búi tóc, phòng nó lỏng lẻo rơi xuống.
Mà Thái tử điện hạ mở tấm vải tơ này ra xem một chút, thản nhiên nói: "Không phải quân an bài xong rồi sao, giấu tiền vào vải cất trong thi thể rồi mang ra ngoài để tránh cho huynh trưởng khốn đốn rồi sao? Đâu cần cô chiếu cố nữa?"
Vừa mới giấu gương đồng đi, Khương Tú Nhuận cũng không có chú ý tới góc vải lộ ra, không ngờ bị Thái tử tóm gọn, trong lòng căng thẳng, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Phượng Ly Ngô vừa nói vừa đếm tiền trong túi, liếc mắt nhìn Khương Tú Nhuận nói: "Nhiều tiền như vậy, quân cũng có thể coi là phú hào thành Lạc An, so sánh ra, đúng là tiền tiêu vặt hàng tháng cô đưa cho quân quá ít..."
Chuyện liên quan tới lai lịch số tiền lớn này, Khương Tú Nhuận không thể nói, việc đã tới nước này, cho dù ngày thường nàng nhanh mồm nhanh miệng cũng không biết cãi thế nào mới tốt.
Có điều, Phượng Ly Ngô hình như cũng không muốn điều tr.a chuyện phụ tá tham ô, thưởng thức chán gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của thiếu niên, cảm thấy thỉnh thoảng dọa kẻ to gan này cũng tốt, tránh cho hắn sau này ỷ vào có ân sủng của mình mà càng vặn vẹo.
Thế nên lúc này hắn mới lên tiếng: "Cô có nói giết ngươi sao? Mấy ngày nay không cho ngươi ra ngoài bởi vì lo lắng những chuyện phát sinh phía sau chuyện ở đạo quán, ngươi không đi ra ngoài thì sẽ không có người tìm tới ngươi, cũng không có người có thể sinh sự với ngươi."
Trong lòng Khương Tú Nhuận biết rõ Phượng Ly Ngô không cần lừa gạt nàng chuyện này, hắn nói không giết nàng chính là không giết.
Rõ ràng điểm này, nỗi lo lắng mấy ngày nay cuối cùng cũng được xóa bỏ. Nàng vội vàng quỳ xuống, hướng về Thái tử nói cảm tạ.
Phượng Ly Ngô nhìn gương mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của thiếu niên, vươn tay đỡ lấy cổ tay mềm mại, kéo nàng lại gần, lạnh nhạt nói: "Chỉ là sau này, Điền Oánh tốt xấu gì cũng sẽ vào phủ, tới lúc đó có khi nào bởi vì thời khắc da thịt gần gũi mà nổi lên ý đồ không an phận với Điền Cơ hay không?"
Khương Tú Nhuận bị hắn giữ chặt. Toàn thân căng cứng, chẳng biết tại sao, nàng lại nhớ tới cảnh nàng cưỡng hôn Phượng Ly Ngô hôm đó, thật sự cực kỳ quẫn bách nàng mới có thể làm ra chuyện như vậy, vội vàng lắc đầu nói: "Khi đó thuộc hạ trúng thuốc mê, trước mắt biến thành màu đen, quá trình như thế nào cũng không nhớ nổi, cộng với việc hôm đó Thái tử tới đúng lúc, ngài cũng nhìn thấy quần tại hạ còn chưa có cởi... Tại hạ và Điền Cơ thật sự trong sạch... Nếu Thái tử để ý, có thể cho tại hạ ra ngoài phủ, tạo hạ làm phụ tá bên ngoài phủ cũng có thể mặc cho Thái tử sai khiến, tránh việc ở cùng một phủ phải lúng túng khó xử..."
Nàng hoàn toàn không nhớ rõ, cũng không biết vì sao hôn Thái tử, mong rằng Thái tử đại nhân rộng lượng, không tính toán tội hỗn xược của nàng.
Ánh mắt Phượng Ly Ngô lóe lên, cũng không biết nghĩ gì trong lòng. Hắn thấy Khương Tú Nhuận không giống nói dối, hơn nữa cho dù trước kia thiếu niên rất có hảo cảm với Điền Oánh, chủ động lấy lòng, nhưng bây giờ vì tránh hiềm nghi, hẳn cũng không dám cùng nàng ta nói chuyện nữa đâu.
Nghĩ tới đây, lòng Phượng Ly Ngô cũng có chút dễ chịu hơn, không có truy cứu, dù sao Điền Cơ bị chiếm tiện nghi kia cũng là nữ nhân thiếu niên ái mộ trong lòng.
Thế là hắn mở miệng nói: "Không cần phải ra ngoài phủ, nếu các ngươi trong sạch, cần gì phải như vậy?"
Hắn có thói quen công tử Tiểu Khương ở bên cạnh thay hắn chuẩn bị mọi thứ rồi, nếu thiếu niên xuất phủ sẽ có rất nhiều thứ không tiện. Hắn cũng sẽ không thả thiếu niên đi.
Đã như vậy, Khương Tú Nhuận cũng không dám tiếp tục nhiều lời. Lòng dạ Thái tử như biển sâu, vậy mà có thể tha thứ tội khinh bạc vị hôn thê, nàng cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.
Buông bỏ được nỗi lo lắng mất mạng, bệnh phong hàn của Khương Tú Nhuận cũng khỏi rất nhanh, uống xong mấy chén thuốc đắng, đổ mồ hôi một trận, người cũng nhẹ nhàng hơn phân nửa.
Thái tử phân phó dưới bếp, cố ý chuẩn bị cho Khương thiếu phó mấy món thanh đạm, không cần phải uống mấy chén cháo nữa, người nàng cũng dần dần có sức lực lại.
Một tháng sau, Khương Tú Nhuận cuối cùng cũng được Thái tử cho phép xuất phủ.
Chỉ là lần này ra ngoài, bên cạnh nàng ngoại trừ Thiển nhi, Thái tử còn sắp xếp cho nàng năm thị vệ khác, phòng ngừa nàng lại giống như lần trước, bị ám hại cũng không biết.
Cứ như vậy, người xe rầm rộ, người đi trước người đi sau, người đi đường không rõ tình hình, còn tưởng rằng có ai trong nhà vương hầu đi tuần.
Nhóm chất tử trong kinh thành có một thông lệ, mỗi tháng sẽ tới Lễ ty nghe những lời giáo huấn, sau đó tụ tập một chỗ dùng trà uống rượu.
Dù sao không phải chất tử nào cũng có thể giống như Lưu Bội của Lương Quốc, việc gì cũng thuận lợi, ở trong thành Lạc An như cá gặp nước. Người không giỏi kết giao, không biết cách dung hòa với quyền lực và vương hầu trong thành Lạc An cũng có rất nhiều.
Trong yến tiệc một tháng gần đây, các chất tử có địa vị ngang nhau khó có cơ hội gặp gỡ.
Nhưng hai lần gần đây nhất, mỗi lần Khương Chi xuất hiện thì đều bị người ta soi mói sau lưng.
Không biết từ bao giờ, trong kinh thành lại lưu truyền tin đồn đệ đệ hắn là công tử Tiểu Khương lén lút gặp gỡ Điền Oánh của Hàn Quốc rồi bị Thái tử phát hiện, Thái tử tức giận, ra lệnh dùng gậy đánh ch.ết công tử Tiểu Khương tại chỗ.
Tin đồn này truyền đi nghe cứ như thật, quan trọng nhất là, Điền Cơ luôn thích đi dự tiệc xã giao bắt đầu ít giao du với bên ngoài, cũng không tùy tiện gặp người khác. Mà đệ đệ của hắn từ đó về sau, cũng không còn xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Cũng bởi vì vậy, lời đồn kia càng giống như thật.
Người khác thích xem cảnh tượng náo nhiệt. Nhưng Khương Chi thật sự lo lắng, mấy lần hắn tới phủ Thái tử xin gặp đệ đệ, đều bị người trong phủ truyền lời là đệ đệ bị nhiễm phong hàn, Thái tử dặn dò phải điều dưỡng thật tốt, không cần gặp khách.
Nếu không phải phủ Thái tử Đại Tề, Khương Chi thật muốn sinh sự xông vào!
Cuối cùng không biết làm thế nào, hôm qua hắn thậm chí còn chặn xe ngựa của Thái tử.
Người bình thường có thể cản xe ngựa của Thái tử sao? Lúc ấy thị vệ muốn bắt lấy hắn ngay lập tức.
Nhưng Thái tử luôn luôn lạnh lùng lại hiền hòa, chỉ nói với hắn, xe ngựa chạy nhanh, hắn không suy nghĩ kỹ càng chạy tới như vậy, nếu bị va vào bị thương thì sao? Về phần đệ đệ hắn, chỉ là ở trong phủ dưỡng bệnh, sớm hay muộn cũng sẽ thấy thôi.
Nói xong những lời này, Thái tử cũng không nói nhiều nữa, phân phó xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Mấy lần tìm kiếm không có kết quả, lòng Khương Chi nóng như lửa đốt, ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên, bên miệng mọc mấy cái mụn bọc.
Hôm nay mấy chất tử khác gặp Khương Chi, không khỏi cười ha ha nói: "Khương công tử, mấy ngày không gặp, vì sao bên mép lại như thế này?"
Trong nhóm chất tử không ít loại người muốn giẫm đạp lên người khác, mắt thấy Ba Quốc là nước yếu, mà tiểu chất tử lại xui xẻo chọc phải Thái tử, không có cơ hội trở mình nên họ nhất thời muốn cười trên nỗi đau của người khác, cố tình muốn trêu chọc Khương Chi.
Khương Chi đã quen với những tình huống như vậy, cũng không muốn gặp những người này, sau khi đi ra từ Lễ bộ, xoay người muốn trở về phủ trạch của mình.
Nhưng có mấy người không muốn buông tha cho hắn, lôi kéo Khương Chi, nói mấy lần yến tiệc hắn đều tham gia, lần này tới lượt hắn làm chủ nhưng hắn lại chạy về phủ là thế nào?
Trong lòng Khương Chi ấm ức và phiền phức, bị người ta lôi kéo như thế càng bực bội, bèn đưa tay đẩy mấy người này ra, lại không cẩn thận vung tay vào mặt chất tử Thái Quốc.
Chất tử Thái Quốc kia tên gọi là Thái Vĩnh, bình thường là một chất tử ương ngạnh, bây giờ bị Khương Chi vung tay vào mặt, càng không bỏ qua, sai bảo người hầu của mình tiến lên đánh Khương Chi.
Bạch Anh sau lưng Khương Chi thấy tình thế không ổn, vội vàng vươn cánh tay muốn bảo vệ công tử, nhưng nàng đâu có giống muội muội thường xuyên tập võ cùng phụ thân, sao có thể né tránh quyền cước của những nam nhân này.
Ngay lúc hai người bị vây đánh, bất chợt Thái Vĩnh bị một người túm lấy cổ kéo quăng xuống đất.
Ngay sau đó những người còn lại cũng bị ném ngã nhào xuống khiến mặt đất chấn động.
Đám người ngước mắt lên nhìn, bị dọa tới nỗi toàn thân khẽ run rẩy, chỉ thấy một Mẫu Dạ Xoa mặt mày xanh tím, trừng mắt đứng ở đó, tay xách Thái Vĩnh lên như gà, hung ác nói: "Kẻ nào dám đánh đại công tử nhà ta?"
Thái Vĩnh bị xách cổ áo tới nỗi không thở nổi, chỉ có thể liều mạng giãy giụa, thở hổn hển nói: "Mụ điên từ đâu tới! Có biết ta là ai hay không!"
"Khẩu khí này, người không biết còn tưởng rằng vương hầu đi tuần phố. Một chất tử Thái Quốc như ngươi có sức mạnh gì mà có thể ở trong thành Lạc An hô to gọi nhỏ?" Đúng lúc này, một vị thiếu niên bước xuống từ trong một cỗ xe ngựa hoa lệ, ngạo nghễ nói.
Chỉ thấy thiếu niên kia mặc nho sam màu xanh nhạt, khoác áo lông chồn trắng bên ngoài, đỉnh đầu đội mão bằng bạch ngọc, một viên ngọc trong suốt nạm trên mão ngọc càng lộ ra vẻ cao quý bức người. Mà phía sau hắn là mấy thị vệ cao lớn vạm vỡ, hiển nhiên là người của nhà vương hầu phú quý.
Đây chẳng phải công tử Tiểu Khương đã mất tích nhiều ngày nay sao?
Mấy người lúc trước cho rằng hắn đã ch.ết không khỏi trợn mắt há hốc mồm, nghi ngờ ban ngày thấy quỷ.
Thế nhưng Khương Chi nhìn thấy muội muội lại vui mừng tới phát khóc, không lo lắng trên người đau xót, vội vàng tới ôm lấy muội muội, nước mắt cũng sắp trào ra rồi.
Khương Tú Nhuận cũng không ngờ còn có một ngày nàng nhìn thấy ca ca chịu tổn thương.
Ở kiếp trước, hắn ngăn cản xe ngựa của Tần Chiếu, bị người ta đánh gần ch.ết. Nàng cúi đầu trước Tần Chiếu, tỏ vẻ thuận theo mới có cơ hội gặp ca ca. Lúc ấy nhìn dáng vẻ thoi thóp của hắn, trong lòng nàng ngập tràn bi phẫn nhưng bất lực trước vận mệnh như tấm bèo trôi của hai huynh muội.
Hôm qua, nàng nghe Thái tử nói, ca ca lại đi cản xe ngựa của Thái tử.
Mọi người trên đời đều cho rằng huynh trưởng của nàng vô dụng nhưng với Khương Tú Nhuận, ca ca là người duy nhất nàng coi trọng trên đời này, là người duy nhất đáng giá khiến nàng bảo vệ.
Huynh muội hai người giúp đỡ nhau trong nghịch cảnh, sống nương tựa với nhau tình nghĩa ra sao, cũng chỉ có hai người bọn họ mới biết.
Hôm nay Thái tử nói cho phép nàng ra khỏi phủ gặp ca ca, nàng bèn tới Lễ bộ đón người, không ngờ lại bắt gặp tình cảnh huynh trưởng bị khi dễ.
Một chất tử nho nhỏ của Thái Quốc cũng dám hung hăng phách lối như vậy? Khương Tú Nhuận mặt lạnh lên tiếng: "Đánh cho ta! Giữ lại hơi thở là được!"
Khoảng thời gian này ở bên cạnh Phượng Ly Ngô, những cái khác Khương Tú Nhuận không học được, nhưng sự ác độc và lạnh lùng lại học được năm, sáu phần.
Lần này không cần Thiển nhi động thủ, mấy thị vệ vương phủ đã bước lên trước, ném Thái Vĩnh ngã nhào ra đất.
Mắt thấy Thái Vĩnh bị đánh tới nỗi chảy máu mũi, các chất tử khác có quen biết với hắn cũng không nhịn nổi, nhao nhao bước lên nói: "Công tử Tiểu Khương, sao ngươi có thể đánh người vô lý như vậy? Công tử Thái sắp bị ngươi đánh ch.ết rồi, ngươi muốn gây nên chiến tranh giữa hai nước mới vừa lòng sao?"
Khương Tú Nhuận ngẩng đầu thật cao, học được bộ dạng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngạo mạn nói: "Lúc nãy công tử Thái đánh huynh trưởng của ta, sao không thấy có kiêng kỵ chút nào, lại càng không thấy chư vị tới khuyên can, sao ta vừa mới đánh hai cái đã có thể dẫn tới chuyện hai nước phân tranh?"
Đám người nhất thời im bặt, lúc này lại có người nói: "Ba Quốc sao có thể đánh đồng với Thái Quốc? Chỉ sợ phụ vương của ngươi gặp Quốc quân Thái Quốc cũng muốn nhận huynh trưởng lấy lòng đấy!" Lời này vừa dứt, cả đám người cười vang.
Chỉ vì năm trước lúc chư vương gặp mặt, Quốc quân Ba Quốc chạy khắp nơi nịnh nọt, phụ họa cường quốc còn nhiệt tình hơn nhận thân thích, quả thật khiến cho người ta xem thường.
Trong lòng Khương Tú Nhuận cũng biết bọn hắn đang giễu cợt phụ vương nàng làm ra việc khiến mọi người cười chê nhưng trên mặt vẫn thản nhiên.
Bản thân bây giờ không chạy thoát khỏi thành Lạc An, mặt mũi huynh đệ bọn họ cũng không thể bị người khác coi thường. Tính tình ca ca quá mềm yếu, bị người ta giễu cợt mãi như vậy, chẳng phải sẽ càng tự ti mặc cảm, khó nắm bắt tiền đồ sao?
Bây giờ nàng chẳng qua chỉ là phụ tá của phủ Thái tử, lấy đâu ra bản lĩnh khiến cho người ta kinh sợ? Nghe những lời chế giễu này cũng coi như gãy một cái răng, nuốt một ngụm máu xuống...
Đúng lúc này, có người lạnh lùng nói: "Ba Quốc không xứng đánh đồng với Thái Quốc, vậy Tề triều thì sao? Không biết các ngươi có để trong mắt hay không?"
Đám người nhìn lại, chỉ thấy Phượng Ly Ngô đi cùng với chủ ty Lễ bộ, đứng ở bên ngoài.