Chương 42

Lúc Đoan Khánh đế nhìn rõ bóng dáng xinh đẹp bước tới, vẻ tức giận cũng từ từ hòa hoãn lại, nhưng nghĩ tới nữ tử này lén lút sinh con, cơn bực tức vì miệng còn chưa được nếm vị tươi ngon lại vọt lên đỉnh đầu.


Ngay sau đó liền lạnh lùng nói: "Nghe phụ vương ngươi nói trong quốc thư, ngươi có sở trường là ca múa, vậy múa một bài đi, cho mọi người cùng nhau vui vẻ”.
Nữ tử kia nghe vậy cũng không tìm cớ thoái thác, chỉ cung kính tuân mệnh, sau đó đứng dậy, xoay người bước tới giữa sảnh, yên lặng chờ nhạc tấu lên.


Trước đó cũng có mấy chất nữ hiến vũ, âm nhạc vô cùng êm ả thoải mái.


Nhưng lúc chất nữ Ba Quốc lên sân khấu, âm nhạc lại thay đổi, tiếng nhạc tiêu điều hòa với nhịp trống. Khúc nhạc đó cũng không phải vũ khúc phong tình gì đó ở Ba Quốc, mà là khúc nhạc trước trận chiến mà quân dân Đại Tề hay nghe nhất.


Mà nữ tử nhỏ nhắn mềm mại vừa rồi, lúc tiếng nhạc vang lên, khí chất trên người nàng cũng thay đổi. Nàng nhảy quân vũ theo tiếng nhạc, chỉ là quân vũ này mang theo phong cách nước ngoài, bước nhảy oai phong, vô cùng mạnh mẽ bên trong nhịp trống càng lúc càng dồn dập.


Từ trước tới giờ, quân vũ là do nam tử nhảy, những người xem không nghĩ tới khi nữ tử nhảy lại có sức bật như vậy. Chân dài của chất nữ Ba Quốc kia vô cùng uyển chuyển, thật sự so sánh với nữ tử bình thường có chút dài hơn, lúc vung tay nhấc chân mới có thể múa ra dáng vẻ phong tình khác biệt như vậy, hơn nữa rất có năng lực, có thể thấy thật sự tinh thông vũ đạo, hẳn là cũng từng dày công khổ luyện. Vậy mà một mình bước lên, biểu diễn cảnh binh lính rơi vào nơi hiểm yếu chống lại địch vô cùng nhuần nhuyễn.


available on google playdownload on app store


Động tác thoải mái dứt khoát như vậy, nếu là một nữ tử mới sinh con, chắc chắn không làm được.
Điệu múa vô cùng đặc sắc, thế nhưng... Có chút không đúng, đây là trên tiệc mừng thọ Đế vương, sao có thể nhảy điệu múa bi tráng như thế này?


Nhảy xong khúc nhạc, hơi thở của chất nữ Ba Quốc chỉ mới có hơi dồn dập, nàng bước lên phía trước hành lễ với Tề Đế một lần nữa.


Tuy rằng Đoan Khánh đế bị vũ khúc uyển chuyển của nữ tử làm cho mở to mắt nhưng sắc mặt vẫn u ám nói: "Thọ yến của trẫm vì sao nhảy điệu múa bi tráng như vậy, điệu múa này, cũng là phụ vương ngươi sắp đặt sao?"


Nữ tử ung dung mở miệng, tiếng nói thanh lệ mang theo khẩu âm riêng của người Ba Quốc: "Cũng không phải phụ vương sắp đặt, mà là sau khi ta tới Đại Tề, trong lòng sinh ra ý nghĩ nên mới thay khúc nhạc này..."
Đoan Khánh đế nhíu mày nói: "Ngươi có ý nghĩ gì?"


Nữ tử ngừng một chút nói: "Nhớ năm đó, Ba Quốc gặp nạn, Tiên đế Đại Tề phái hùng binh tới giải nạn cho Ba Quốc, trên dưới hoàng tộc và lê dân đều dọn đường hoan nghênh, tập luyện vũ khúc của Đại Tề, ngay cả đứa trẻ con vừa mới học đi cũng sẽ ngâm nga. Người khác nghe quân nhạc của Đại Tề, cảm thấy bi tráng đáng sợ... Nhưng con dân Ba Quốc chúng ta nghe được lại bất giác cảm thấy an lòng, chính là nhờ Đại Tề tồn tại giống như thần trong lòng con dân Ba Quốc. Thế nhưng..."


Nói đến đây, nữ tử đột nhiên rơi nước mắt, làm ướt khăn mỏng che mặt, nghẹn ngào nói: "Ta là một nữ tử yếu đuối, vừa mới tới Đại Tề, không biết có phải lễ nghĩa không chu đáo, đắc tội với ai mà lại có tin đồn ta ở dịch trạm sinh con, bị Đế vương chán ghét... Nếu như gánh vác danh tiếng bẩn thỉu như vậy, là ta có tội với phụ vương và mẫu quốc, khiến Đế vương tức giận. Tới khi binh mã Đại Tề đánh vào Ba Quốc, khúc nhạc hùng hồn kia mang tới tàn sát vô tình, đám trẻ con cũng không cách nào vui vẻ hát múa khúc nhạc đó nữa. Nghĩ tới đây, ta nhịn không được bi thương, muốn ở đây múa lại một lần khúc nhạc được nghe từ nhỏ đến lớn..."


Tuy rằng nữ tử dùng khẩu âm Ba Quốc nói Tề ngữ vô cùng gượng gạo, nhưng cẩn thận nghiền ngẫm, lời này giống như đường núi vậy, vòng vèo nhưng sâu xa.


Đầu tiên là tán thưởng Tiên đế gia của Đại Tề hiệp nghĩa rồi bày tỏ tình cảm trên dưới Ba Quốc với Đại Tề, sau đó đi thẳng vào vấn đề mình bị người ta hãm hại, cuối cùng khóc lóc kể lể mình là một chất nữ yếu đuối của nước nhỏ, không có sức chống lại phẫn nộ của Hoàng đế...


Từng ý chồng chéo lên nhau, ý tứ sâu xa do một nữ tử mỹ lệ trẻ tuổi nói ra, cực kỳ xúc động lòng người.
Thậm chí Đoan Khánh đế còn cảm thấy bản thân nghiêm mặt lại nói chuyện, thật có lỗi với tình cảm mến mộ và kính trọng của Ba Quốc với Đại Tề.


Nghĩ như vậy, hắn ho khan một tiếng, nhìn vòng eo tinh tế lộ ra ngoài của nữ tử, làn da bóng loáng, không có chút dấu vết từng có thai, giống phụ nhân vừa sinh con xong ở chỗ nào?


Sau đó, hắn lại suy nghĩ nử tử bé nhỏ này một mình vào Đại Tề, bị người đời bịa đặt, trong lòng hẳn là lo lắng không yên, càng khiến cho người ta muốn chiếu cố nàng!
Thế nên Đoan Khánh đế chậm rãi nói: "Lấy khăn che mặt xuống cho trẫm nhìn thử xem."


Nữ tử hơi ngừng một chút, rất biết nghe lời tháo khăn che mặt xuống.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân biểu diễn ca vũ, nàng trang điểm rất đậm, ở cổ còn đeo một chuỗi dây chuyền phiền phức.


Tuy rằng không phải mặt mộc nhưng giữa lông mày của nàng có nét giống tiểu chất tử Ba Quốc tới mấy phần, có thể thấy rõ là huynh muội ruột thịt, cũng không phải là tùy tiện tìm người cho có.
Tuy trang điểm rất đậm nhưng dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn kia quả nhiên là xinh đẹp tuyệt trần, thế gian hiếm có.


Đoan Khánh đế trống vắng đã lâu, nhất thời trợn tròn mắt mà nhìn.
"Phụ vương, Dao Cơ nói như vậy rất có lý, kính xin phụ vương không nên tin lời đồn, vứt bỏ tâm ý liên minh."
Đúng lúc này, trên đại điện đột nhiên vang lên tiếng nói của Phượng Ly Ngô.


Thái tử điện hạ không biết trở lại từ khi nào, đang đứng phía sau lưng chất nữ Ba Quốc.
Chẳng biết tại sao, chất nữ kia giống như bị giật mình, bả vai hơi run lên, sau đó cúi đầu xuống.


Đoan Khánh đế không ngờ con trai luôn lạnh nhạt với nữ tử lại mở miệng nói chuyện thay chất nữ Ba Quốc, không khỏi nhìn về phía hắn.


Lông mi Phượng Ly Ngô rũ xuống, nắm hai tay lại, tiếp tục chậm rãi nói: "Lúc trước Dao Cơ ở dịch quán bị cảm lạnh sinh bệnh, Lễ ty trình báo lên, nhi thần từng đến hỏi thăm Dao Cơ, nàng là người trời sinh nhát gan, không biết ăn nói, không thích hợp hầu hạ trong cung, nhi thần sai Lễ ty chuyển hành lý của nàng vào trong phủ Thái tử cho tiện chăm sóc, Dao Cơ cũng có thể sớm ngày hồi phục."


Lời nói của Thái tử so với chất nữ kia càng lắt léo hơn.
Đầu tiên là kể lại Dao Cơ sinh bệnh, hắn tới xem qua thế nào, về phần khi xem xảy ra chuyện gì, mời phụ vương tự mình tưởng tượng. Chỉ là nhìn một hai lần, hiển nhiên Thái tử thấy không đủ, còn muốn mang người về phủ tiếp tục nhìn ngắm.


Nếu thẳng thẳn một chút, chính là: Phụ vương, món này nhi thần đã nếm thay người rồi, ăn ngon, nhi thần ăn không đủ, còn muốn tiếp tục ăn, ngài nên nhìn xem những món khác có hợp khẩu vị hay không đi!


Sau khi Đoan Khánh đế nhìn dung mạo Dao Cơ, trong lòng cực kỳ vui mừng, lâu rồi chưa ngo ngoe cũng muốn rục rịch trở lại. Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị nghịch tử bất hiếu chặn mất, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.


Đúng lúc này, Úy Hoàng hậu vẫn luôn ngồi bên cạnh mở miệng nói: "Đã như vậy, tuổi tác chất nữ này tương đương hoàng nhi, Ba Quốc tuy nhỏ nhưng cũng chân thành đối đãi với Đại Tề, cũng xứng làm Trắc phi của Thái tử... Hoàng đế, người xem mối nhân duyên này có xứng hay không?"


Úy Hoàng hậu đã sớm nhận ra phu quân của mình động lòng với nữ tử kia. Oán hận của Đế Hậu quá sâu, Úy Hoàng hậu chỉ cần nghĩ tới Hoàng đế lại muốn nạp người mới thì lập tức hận tới mức ngứa răng.


Nếu con trai đã mở miệng muốn người, thà kết đôi yêu cơ với con trai, cũng không thể cho Hoàng đế toại nguyện!
Đoan Khánh đế còn chưa mở miệng đã bị mẫu tử hai người chặn họng hoàn toàn.


Trong phủ Thái tử luôn trống vắng, chính phi và Trắc phi đều không có. Hắn mà cứ cưỡng ép nạp người vào cung, không thương hại trong phủ con trai trống vắng, ở trước mặt văn võ đại thần cũng quá mức khó coi.


Vậy nên cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt uất ức xuống, cười lớn rồi nhìn tới chỗ Khương Chi: "Nói với phụ vương của ngươi, Ba Quốc và Đại Tề kết Tần Tấn [*] là chuyện tốt, Tiên đế chiếu cố Ba Quốc, tới đời trẫm cũng không thể cắt đứt... À, đệ đệ của ngươi, công tử Tiểu Khương đâu?"


[*] Hôn nhân giữa hai gia đình. Thời xuân thu, nhà Tần và nhà Tấn kết thân, sau đó từ Tần Tấn là thuật ngữ chung dùng để nói về hôn nhân hai họ.
Khương Chi vội vàng ôm quyền nói: "Hắn ăn chút đồ lạnh, bị đau bụng nên đi thay quần áo rồi..."


Sau khi Đoan Khánh đế nói mấy câu có lệ, cũng không còn tâm tư khách khí, chỉ mặt lạnh tiếp tục thưởng thức ca múa.


Lại nói, sau khi Khương Tú Nhuận từ đại điện lui ra, lập tức theo hầu quan trở về thiên điện lúc trước, luống cuống tay chân tháo nữ trang và tẩy lớp trang điểm, sau đó được sự giúp đỡ của Thiển nhi, cuốn kỹ lại vải bó ngực, mặc lại lễ phục chất tử.


Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi hỏi Thiển nhi: "Thái tử trở lại thiên điện từ lúc nào?"


Lúc nãy Thiển nhi vẫn đứng từ cửa thiên điện ngóng nhìn chính điện, cũng thấy rõ ràng, thành thật nói: "Lúc ngài nhảy múa, nhạc vừa tấu lên, Thái tử điện hạ liền trở về, ở cửa đại điện nhìn rất lâu mới bước vào..."


Khương Tú Nhuận cảm thấy lòng mình rơi vào vết nứt trên băng tuyết, lạnh tới thấu tim.
Chỉ là chuyện này cũng không có cách nào xoay chuyển. Dù sao nàng cũng phòng ngừa Thái tử đột nhiên trở về nên mới lựa chọn quân vũ nam nữ đều thích hợp.


Hơn nữa mặc dù nàng lộ vòng eo nhưng cổ, bả vai và bộ ngực đều được che kín, không lộ ra chút nào.
Nếu Thái tử hỏi, nàng sẽ nói mình nam giả nữ trang, hắn cũng không thể nhìn ra sơ hở.


Tuy rằng tự an ủi trong lòng, khuyên bảo bản thân một hồi nhưng chuyện hôm nay, vừa mới giải quyết xong một việc lại phải đương đầu với việc khác, tai vạ ập tới làm Khương Tú Nhuận rất hoảng loạn.
Đợi tới khi hóa trang xong xuôi, nàng vội vã trở về điện.


Chỉ là sau khi đến đại điện, nàng phát hiện ca ca bị một đám người vây quanh. Hóa ra sau khi Thái tử lộ ra ý tứ muốn nạp chất nữ Ba Quốc làm phi tử, có được sự đồng ý của Đế Hậu, trong lúc nhất thời ca ca trở thành đại cữu ca tân nhiệm của Thái tử, mấy người này hiển nhiên là muốn hàn huyên chúc mừng một phen.


Thế là trước bàn rượu của chất tử Ba Quốc tấp nập không ngừng.
Lúc Khương Tú Nhuận đi tới, mấy chén rượu kia lại hướng về phía nàng.
Khương Tú Nhuận trốn tránh không nhìn Thái tử. Điện hạ đang ngồi bên cạnh Úy Hoàng hậu trò chuyện, vẻ mặt cứng ngắc, chưa từng liếc nhìn sang nàng.


Thế là nàng lại chú ý tới Điền Cơ.
Đáng thương cho vương nữ Hàn Quốc hoa nhường nguyệt thẹn, lúc này tức giận tới nỗi sắc mặt muôn tía nghìn hồng.
Điền Oánh ngàn vạn lần không nghĩ tới, vốn là kế sách một hòn đá ném trúng hai con chim vậy mà lại có rủi ro.


Rõ ràng là chất nữ sống tạm bợ vừa mới sinh con, làm sao có thể thon gọn diễm lệ xuất hiện trước mặt người khác? Còn nhảy một điệu múa kỳ lạ, vậy mà trở thành Trắc phi đầu tiên được Thái tử tuyên bố với người đời, đường hoàng gả vào trong phủ Thái tử.


Phải biết là nàng và Tào Khê ở trong danh sách vẫn rề rà chưa có tuyên bố đâu!
Nghĩ như vậy, Điền Cơ phóng cho Khương Tú Nhuận một ánh mắt oán độc, Ba Quốc là hang ổ của hồ ly sao? Vậy mà nuôi một đôi huynh muội quyến rũ lòng người!






Truyện liên quan