Chương 53
Trừng trị mấy phụ tá như Lý Quyền xong, nhất thời bầu không khí chia bè chia phái tranh giành nhau ở trong phủ Thái tử giảm đi rất nhiều.
Một mặt là có vết xe đổ của Lý Quyền, mặt khác là những phụ tá vẫn luôn giấu mình bên cạnh Thái tử rốt cuộc cũng có cơ hội ra làm quan.
Bởi vì Đại Tề mới bố trí Thủy Vận ty [*], hai chức quan béo bở như chủ quản vận tải biển và vận tải đường sông sao có thể rơi vào tay người ngoài, ý của Thái tử là muốn tiến cử phụ tá trong phủ giữ chức quan chủ bộ Thủy Vận ty.
[*] Quốc gia thời xưa vận chuyển lương thực bằng đường sông để cung cấp cho kinh thành hoặc tiếp tế quân. Thủy Vận ty là ty vận chuyển trên đường sông/đường biển.
Nói ra thì ty mới này cũng có liên quan tới công tử Tiểu Khương.
Sau khi Đại Tề và Lương Quốc chiến tranh lạnh, tuy là không sử dụng vũ lực thế nhưng vẫn ghét bỏ nhau.
Bởi vì Lương Quốc xây dựng kênh nước, sản lượng lương thực tăng cao, có thể buôn bán cho các nước khác.
Phải biết thứ như lương thực sợ nhất là gặp sự cố dây dưa trên đường, không mau mau chở vào kho lúa, trải qua mấy trận mưa liền mốc meo hết, nếu như không đi đường thủy mà đi đường bộ, căn bản không thể bán đi xa.
Phượng Ly Ngô nhìn bản vẽ mấy ngày, bác bỏ nhiều ý kiến, quyết định nạo vét kênh đào, để cho Đại Tề trở thành khu vực vận chuyển trung gian giữa các nước, thậm chí phái binh đi tới khu vực then chốt ở các nước lân cận, mở rộng phạm vi, thiết lập Thủy Vận ty ưu việt, chính là muốn bóp cổ Lương Quốc, để cho hắn không thể thoải mái ăn thịt.
Từ sau khi Thủy Vận ty thành lập, bỗng dưng có thêm bao nhiêu ghế trống, lại còn có chức quan thu vàng nộp thuế béo bở, có ai trông mà không thèm?
Thế nhưng mấy ngày nay Thái tử đóng cửa phủ không tiếp khách, căn bản không cho nhóm hoàng tộc quý tộc có cơ hội đi cửa sau.
Có phụ tá sớm nghe ngóng được ý của Thái tử, chức vụ nắm giữ tiền bạc bị khuyết này, có lẽ là phải cho người mình nuôi trong phủ ngồi vào mới yên tâm.
Lần này mọi người bắt đầu rục rịch.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại không nhân cơ hội tiến lên như mọi người.
Nàng tự biết sức mình, bản thân có bao nhiêu phân lạng đều bị Thái tử nhìn thấu rồi, nàng vốn chẳng có tài đức gì đáng nói.
Hơn nữa lúc trước nàng tham ô vàng lo liệu tiệc rượu, có tiền án rồi, điện hạ tuyệt đối sẽ không thả một con chuột béo tham lam ra giữ chức quan béo bở này. Hơn nữa thân phận của nàng là chất tử nước ngoài, cho dù Phượng Ly Ngô thả ai ra ngoài làm quan cũng không phải nàng.
Nghĩ kỹ điều này, so với phụ tá nóng lòng muốn thử sức ở trong phủ, công tử Tiểu Khương ung dung bình tĩnh hơn nhiều, căn bản không tụ tập lại trước mặt Thái tử.
Hiện tại Khương thiếu phó một lòng một dạ bận rộn lo liệu thành lễ thật lớn cho điện hạ, khi rảnh rỗi thì cùng tổng quản ở một chỗ so sánh giấy tờ.
Thế nhưng lòng nàng như nước, người khác lại cho rằng nàng có tính toán trước rồi, luôn nghi ngờ công tử Tiểu Khương này hẳn là được điện hạ chấp nhận, kiếm được chức quan lớn béo bở rồi.
Có điều không ăn được thịt mỡ thì uống chút canh thịt cũng được. Chức vị trống ở trong Thủy Vận ty còn rất nhiều, không làm chủ bộ thì làm phó cũng không tồi.
Cho nên mấy ngày nay có không ít người tới chỗ công tử Tiểu Khương thăm dò ý tứ.
Ngày hôm đó, Công Tôn Vô Ngôn dẫn theo gã sai vặt, muốn tới uống rượu và nói chuyện tâm tình với công tử Tiểu Khương.
Nếu là nam tử, uống rượu cùng đồng sự, cho dù không để tâm thì cũng nên giữ lấy tình bằng hữu, ít nhất có lợi ích giải trí.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận ở kiếp trước xã giao trên bàn rượu quá nhiều rồi, khi nhìn thấy chén rượu liền có cảm giác đau dạ dày. Hơn nữa vì đề phòng Phượng Ly Ngô nghi ngờ, nàng cũng không thân cận với những phụ tá khác trong phủ, để tránh bị hiềm nghi là kéo bè kéo cánh.
Công Tôn Vô Ngôn còn chưa mở hộp thức ăn để bày rượu thịt ra bàn, công tử Tiểu Khương đã không khách khí chối từ nói: "Đa tạ Công Tôn tiên sinh quan tâm, thế nhưng mấy ngày nay dạ dày của tại hạ khó chịu, lang trung viết đơn thuốc nói chỉ thích hợp ăn cháo, rượu và món ăn khác tuy ngon, nhưng tại hạ vô phúc hưởng thụ..."
Đi cùng với Công Tôn Vô Ngôn còn có những phụ tá khác, tuy là không thích nhìn bộ dạng ngạo mạn này của công tử Tiểu Khương nhưng có vết xe đổ Lý Quyền, cũng cười nói: "Khương thiếu phó, ngài vào phủ Thái tử đã lâu, chưa từng cùng chúng ta uống rượu tâm sự, khiến cho chúng ta vô cùng tiếc nuối. Hôm nay nếu ngài không uống rượu được, vậy lấy trà thay rượu có được không? Dù sao cũng không nên từ chối ý tốt của chúng ta chứ?"
Nghe lời này, công tử Tiểu Khương ngước mắt lên, hôm nay thiếu niên mặc áo khoác dày có ống tay bằng lông thỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đứng đắn lại trắng hơn mấy phần, chợt nhìn thì thấy giống như tiểu tử nhỏ tuổi, không hiểu sự đời.
Nhưng tiểu tử này vừa mở miệng ra là lại giống như một lão già lăn lộn trong danh lợi rất lâu rồi: "Nếu các vị có lòng giao tế với tại hạ, tại hạ tất nhiên vui mừng vô cùng. Chỉ là các vị tiên sinh cũng nhìn thấy, bàn tại hạ chất đống sổ sách, những thứ cần đối chiếu thật sự quá nhiều. Điện hạ một lúc cưới ba vị bình thê vào cửa, không suy xét bên nào cũng không được... Nếu không, các vị xem ngày khác có được không?"
Cứ như vậy, hộp thức ăn kia còn chưa mở ra đã phải bưng về nguyên vẹn, mấy người bị công tử Tiểu Khương nhẹ nhàng nói "Mời" rồi ra khỏi viện.
Chờ ra khỏi viện, một vị tiên sinh không nén nổi tức giận, thế nhưng cũng không tiện nói gì nên chỉ cau có nói với Công Tôn Vô Ngôn: "Ta đã sớm nói với ngươi, người ta ngạo mạn lắm đấy! Làm sao lại để ý tới mấy người như chúng ta?"
Công Tôn Vô Ngôn không nói gì, trong lòng nặng nề, thế nhưng hắn không lộ ra ngoài mặt, vẫn cười nói: "Rượu và thức ăn đều là đặt ở quán Đồng Tước nổi tiếng thành Lạc An, không ăn thì tiếc lắm, đi, tới viện của ta ăn uống."
Thế là mấy vị tiên sinh cùng nhau tới chỗ Công Tôn Vô Ngôn ăn uống. Chờ tới khi bàn ăn bừa bộn thì mọi người mới từ từ rời đi.
Tuy rằng Công Tôn Vô Ngôn hơi say nhưng cũng không ngủ, chỉ rút dưới gối ra một phong thư.
Hắn vốn là người Hàn Quốc, trước khi tìm tới chỗ Phượng Ly Ngô nương tựa, cũng từng làm phụ tá cho quốc tướng Hàn Quốc.
Chỉ là về sau bị bè phái tranh chấp liên lụy, quốc tướng bị xét nhà, hắn được bạn bè giúp đỡ mới chạy trốn được tới Tề Quốc, bởi vì có chút tài học được Thái tử thưởng thức nên được thu làm môn khách.
Có điều trước khi tới Đại Tề, Công Tôn Vô Ngôn từng quen biết vương nữ Hàn Quốc Điền Oánh.
Điền Oánh từ nhỏ có dung mạo hơn người, lại thích giam gia tiệc rượu, mặt mày lúc nói lúc cười rất biết trêu chọc lòng người, lại còn ngả ngớn "Thà rằng trêu chọc trăm người, cũng không thể cho một người lọt lưới".
Công Tôn Vô Ngôn bị Điền Cơ vô tình cố ý trêu chọc mà mang lòng tương tư, sinh lòng yêu mến.
Tuy rằng từng có duyên trò chuyện vài câu với Điền Oánh, còn tự mình đặt bút viết thay Điền Cơ vài câu thơ, nhưng Công Tôn Vô Ngôn căn bản không ngờ sự tình đã qua hai năm, Điền Cơ vẫn còn nhớ kỹ mình, xin Kính hầu viết thư hộ, hỏi thăm mình mấy năm nay có mạnh khỏe không.
Đến lúc này, Điền Oánh vẫn không ra mặt, xét về lễ nghi không thể soi mói, nhưng cùng người ngày xưa yêu mến hỏi thăm nhau, về sau vào phủ nhờ Công Tôn Vô Ngôn giúp đỡ làm việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Cuộc đời Công Tôn Vô Ngôn khôn khéo, lại ngu si ở trên chữ "Tình". Hắn tự biết, phụ tá môn khách lệ thuộc vào người khác như hắn vốn không có tư cách cưới vương nữ, nhưng rồi lại cảm thấy lặng lẽ ở bên cạnh Điền Cơ cũng không uổng đời này.
Ngày ấy, bài thơ Điền Oánh vốn muốn biểu diễn ở trên trà hội của Mộc Phong tiên sinh, thật ra là Công Tôn Vô Ngôn viết hộ.
Chỉ là Công Tôn Vô Ngôn không biết, vì sao cuối cùng bài thơ này lại trở thành danh tác [*] của công tử Tiểu Khương.
[*] Từ kính trọng, gọi tác phẩm của đối phương.
Nếu là người dễ kích động thì sớm đã gây ồn ào.
Nhưng trong lòng Công Tôn Vô Ngôn hiểu rõ, Điền Cơ lần này không chiếm được lý lẽ, chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi.
Mà ở ngoài mặt, hắn vẫn lễ độ cung kính với công tử Tiểu Khương, quyết ý muốn trở thành tri kỷ gần gũi với hắn ta.
Về sau Điền Oánh có thể đứng vững trong phủ Thái tử hay không, phải xem có thể đẩy ngã hai nữ tử Tào Khê và Khương Tú Dao hay không.
Công tử Tiểu Khương là ca ca của chất nữ Ba Quốc Khương Tú Dao, nếu mình có thể trở thành tri kỷ của hắn, có thể bí mật mai phục bên cạnh hắn, về sau làm việc cũng dễ dàng hơn một chút.
Ai ngờ, Khương Hòa Nhuận này lại khó chơi như vậy, là khối đá trong hầm phân, bất luận hắn lấy lòng ra sao cũng không cảm kích chút nào.
Mọi người đều đồn gần đây Phượng Ly Ngô yêu thích nam sắc nhưng Công Tôn Vô Ngôn không tin.
Phượng Ly Ngô là nhân vật như thế nào? Nếu là mê luyến nam sắc đã sớm lộ ra dấu vết, đâu cần chờ tới hôm nay?
Thế nhưng công tử Tiểu Khương kia quả thật là kẻ giỏi nịnh nọt chủ thượng. Nếu không thể sử dụng hắn ta, vậy tương lai tiểu tử này nhất định sẽ là trở ngại cho tiền đồ của hắn và Điền Cơ.
May mà trước kia dịch quán truyền tới tin bí mật, chất nữ Ba Quốc không giống như là người có đầu óc, cho dù nàng có huynh trưởng tài giỏi thì thế nào? Còn Tào Khê thì bởi vì là tai mắt Úy Hoàng hậu xếp vào bên cạnh Thái tử, chắc chắn cũng sẽ không chiếm được lòng yêu thích của Thái tử.
Chỉ cần hắn ngấm ngầm nâng đỡ Điền Cơ ngồi vững vị trí Thái tử phi, tiểu tử kia cũng tới lúc mặt mũi xám xịt vì bị thất sủng mà thôi!
Chuyện tương lai không vội vàng được.
Ôm niềm tin như vậy, Công Tôn Vô Ngôn cười lạnh rồi từ từ nhắm mắt.
Chỉ chốc lát, hắn mượn rượu ngủ say, lại mơ tới giấc mộng sinh hoạt ngày xưa. Ở trong mộng, Điền Cơ cầm quả hồng trong tay, thừa dịp người khác chưa sẵn sàng, len lén nhét vào miệng của mình...
Cũng giống như Công Tôn tiên sinh, sau bữa cơm chiều Phượng Ly Ngô cũng ăn quả hồng.
Có điều quả hồng này là tự tay thiếu phó của hắn xé ra, lấy ruột, thêm mứt táo và tráng nước đường bên ngoài rồi bỏ từng miếng một vào phòng lạnh.
Như vậy bên ngoài lớp vỏ sẽ phủ một lớp đường cát cứng, cắn rách vỏ ngoài, mùi vị chua chát của hồng hòa với vị ngọt của mứt táo, ngọt chua dung hòa, cứng rắn mềm mại xen kẽ nhau, ăn ngon vô cùng!
Nhân lúc Phượng Ly Ngô điện hạ ăn tới nỗi nheo mắt lại, Khương Tú Nhuận thay điện hạ rót chén trà thơm thanh miệng rồi hỏi: "Trước đại hôn, phải lọc hồ nước trong phủ một lần... Điện hạ ngài thích nhất ngắm mặt hồ, có muốn tại hạ tìm hoa sen màu sắc trang nhã trồng trong hồ không? Đến khi vào hạ, nửa hồ màu xanh nửa hồ màu hồng, điện hạ xem, có phải con mắt cũng dễ chịu không?"
Tuy rằng Phượng Ly Ngô thường nhìn mặt hồ rồi ngẩn người nhưng xưa nay chưa từng cảm thấy mình có thói quen này.
Bây giờ bị Khương Tú Nhuận nhắc tới, không khỏi nhìn nàng một cái.
Khương Tú Nhuận lại cảm thấy lần này mình nịnh nọt hẳn là tới chỗ mấu chốt rồi, bèn vừa cười vừa nói: "Nếu không thì xây một cái đình ở giữa hồ, chờ sau khi ba vị bình phi vào phủ, thế nào cũng muốn đi dạo trong vườn, tới khi hoa sen trong hồ nở ra, mỹ nhân vây quanh giữa hồ, chẳng phải là bức tranh vui tai vui mắt sao? Tại hạ nghĩ thôi cũng thấy đẹp rồi!"
Phượng Ly Ngô nhận trà từ bàn tay mềm mại của thiếu phó, uống vào một ngụm trà xanh rồi khép hờ mắt, giống như đang tưởng tượng cảnh vật giống nàng miêu tả, cũng hơi say mê, thản nhiên nói: "Thiếu phó cảm thấy tốt thì sai người tu sửa đi, vàng không đủ thì nói với quản sự."