Chương 74
Khương Tú Nhuận không ngờ rằng mặc quần áo nam tử cũng không thể thoát khỏi số phận bị lôi lên giường.
Trong lúc nhất thời bị Thái tử phóng túng ngang ngược làm chấn động, nàng chỉ có thể dùng lòng bàn tay chặn bộ ngực của hắn nói: "Điện hạ, sao có thể như vậy! Thanh danh của ngài giống như nước chảy trong veo không thể vẩn đục... Nếu chuyện người cùng nam tử ngủ một đêm lan truyền ra ngoài, danh dự của điện hạ có thể bị tổn hại đấy!"
Phượng Ly Ngô ngậm lấy cặp môi anh đào của thiếu phó, môi lưỡi ra sức khuấy đảo, chờ tới khi hôn tới nỗi người trong ngực xụi lơ nằm nhoài trước ngực mình mới khẽ nói: "Cho nên nếu khanh thương tiếc thanh thanh của cô thì nên sớm thay lại váy, tránh cho bị kẻ khác nói lung tung đi!"
Khương Tú Nhuận tự nhận luôn luôn đi con đường hiền thần lương sĩ, hiển nhiên không thể để thanh danh của Thái tử có vết nhơ.
Bởi vậy cuối cùng nàng thay lại nữ trang, nghỉ qua đêm trong lều của Thái tử.
Vị Tĩnh Cơ kia bỏ ra một khối ngọc bích hiếm có, cuối cùng vẫn không tiếp cận được Thái tử, trong lòng cũng oan ức, khóc lóc một đêm.
Chỉ là ngày hôm sau, Khương thiếu phó tự biết vô công bất thụ lộc nên trả ngọc lại cho Tĩnh Cơ. Chỉ nói xin lỗi, tuy rằng hắn góp lời với Thái tử nhưng không biết gần đây Dao Cơ hầu hạ Thái tử thế nào, Thái tử vẫn chưa qua cảm xúc mới mẻ, nhất thời không thể thiếu nàng. Chờ ngày sau tìm cơ hội, công tử Tiểu Khăng hắn chắc chắn sẽ giúp Tĩnh cơ một tay.
Tĩnh Cơ nghe xong lời này còn có thể nói gì nữa? Công tử Tiểu Khương là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Dao Cơ, tất nhiên là thiên vị muội muội mình, chỉ là có lời này, vừa hay nàng có thể lấy lòng Dao Cơ, có chỗ dựa rồi, về sau cũng không cần quá lo lắng sau khi vào phủ bị Điền Cơ gây khó dễ.
Cho nên lúc công tử Tiểu Khương muốn trả lại ngọc, nàng kiên quyết không chịu, rốt cuộc Khương thiếu phó vẫn phải nhận lại.
Tĩnh Cơ còn muốn nịnh bợ vị Khương thiếu phó được trọng vọng này, thế là khi thấy eo chân Khương thiếu phó chẳng biết vì sao mà hình như không tốt lắm, liền ân cần tặng dầu thuốc mình mang theo, muốn Khương thiếu phó thử xem.
Khương Tú Nhuận mỉm cười nhận lấy, cảm thấy dáng vẻ tích cực giành lấy tiền đồ của tiểu cô nương này rất đáng khen, chỉ mong về sau nàng ấy có thể được sủng ái như Điền Cơ kiếp trước.
Đến lúc đó, khiến cho Dao Cơ bị thất sủng thì so sánh với một trăm bình dầu thuốc còn có tác dụng hơn!
Nhớ đêm qua Phượng Ly Ngô không biết đủ là gì, Khương Tú Nhuận lại nghiến răng oán hận. Mặc dù bây giờ hắn chỉ là thanh niên vừa mới tròn hai mươi tuổi, bề ngoài có vẻ già dặn, bên trong tinh lực dồi dào, sức lực rừng rực như lửa... Thế nhưng cho dù là tuổi còn trẻ có khát khao, cũng phải có mực độ thôi chứ?
Đêm qua hai người cũng coi như mai khai nhị độ [*], chỉ là thiếu việc uống rượu say như đêm đầu, cảm giác càng rõ ràng hơn.
[*] Thành ngữ Trung Quốc, thường dùng trong bóng đá khi một cầu thủ ghi hai bàn trong một trận đấu. Ý nói việc tương tự thành công hai lần.
Điện hạ Đại Tề lạnh lùng thận trọng, dưới vầng sáng của ánh đèn mờ nhạt ngoài màn, hóa thân thành một nam tử xa lạ nàng không biết mặt rất có sức công kích.
Nàng không dám nhớ lại một đêm giày vò đó. Khương Tú Nhuận tự nhận kiếp trước đã trải qua gian khổ, kiếp này chẳng qua đổi nam nhân mà thôi, nói chung vẫn là làm bừa như vậy, kể lại cũng thấy nhạt nhẽo.
Nhưng bây giờ, nàng mới biết rõ, hóa ra nam nhân này và nam nhân lúc làm việc cũng có khác biệt.
Phượng Ly Ngô suy cho cùng là kẻ sưu tầm đủ loại cung họa, có thể bày ra biết bao nhiêu trò gian, mỗi lần đều trêu chọc nàng tới nỗi nhịn không được thở gấp thét chói tai, nam nhân bình thường trầm mặc ít lời như hắn, vậy mà khi đó nói ra nhiều lời thô tục như vậy...
Nàng là một tiểu cô nương trẻ tuổi, sao chịu đựng được sự tàn phá kia? Qua một đêm liền héo tàn, ngày hôm sau lúc thay nam trang, đi lại trên đường, eo giống như muốn đứt rời ra.
Cho nên nàng cảm thấy hiện tại mình thật sự không cần người cố sủng cho mà cần người chia sủng gấp hơn, chỉ mong mấy mỹ thiếp Hàn Quốc này hăng hái tranh giành, khiến cho nàng sớm ngày bị ghẻ lạnh, ít người hỏi thăm đi.
Mấy ngày đi đường mệt mỏi, nhóm người Thái tử thuận lợi trở lại thành Lạc An.
Thật ra khi Thái tử đề xuất xây dựng kênh đào, cản trở trên triều rất lớn, nhất là mấy lão thần, lo lắng bất chấp mọi thứ xây dựng công trình lớn như vậy, thay đổi dòng nước sẽ ảnh hưởng tới vận số phong thủy của Đại Tề.
Mà lúc kênh đào bắt đầu xây, quốc khố hao tụt nghiêm trọng, tiếng phản đối kia càng dữ dội hơn.
Có điều Đoan Khánh đế lại thấy vui vẻ, một là hắn không làm chủ được, hai là hắn cũng hy vọng con trai vì chuyện kênh đào quá lớn mà té ngã.
Cứ như vậy, quần thần coi trọng Thái tử mới thấy hắn không có đủ kinh nghiệm, tới lúc đó hắn xây dựng lại uy tín của Hoàng đế rồi chờ thời cơ thích hợp phế bỏ Thái tử.
Trong âm thầm, cận thần của Hoàng đế tính toán rằng, sau khi đào bới kênh đào, mấy năm sau không thu hồi được vốn, thế nhưng để duy trì hàng năm lại phải không ngừng quăng tiền ra, tới lúc đó Phượng Ly Ngô giật gấu vá vai, tất phải tăng thêm thuế má bù vào quốc khố, cứ như vậy, Thái tử sẽ mất hết lòng dân.
Đoan Khánh đế nghĩ như vậy, bèn an tâm chờ ngày đứa con trai hắn cực kỳ căm ghét mất hết mặt mũi.
Bị chỉ trích như vậy nên sau khi Phượng Ly Ngô từ Thuận Đức trở về có một đống việc cần phải làm, có lúc ở phủ nha bàn bạc công việc suốt đêm với quan lại, cũng không thường xuyên trở về phủ Thái tử.
Khương Tú Nhuận thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng mình cũng không cần ch.ết trên giường Thái tử rồi.
Song, Thái tử không về phủ, trong phủ cũng rất náo nhiệt.
Dù sao sau ba vị Trắc phi, Hàn Quốc lại đưa tới thêm ba vị dắng thiếp, nhất thời trong phủ có các loại mỹ nhân, hoàn phì yến sấu có đủ hết, thật sự vô cùng náo nhiệt!
Tào Khê và Điền Oánh nhẫn nại ở trong phủ hơn nửa tháng, vất vả trông mong Thái tử điện hạ trở về, không nghĩ tới Thái tử vậy mà mang về nhiều nữ tử như vậy, thật sự làm lòng các nàng vỡ vụn, các nàng ở trong viện của mình chảy nước mắt thương tâm.
Nhất là Điền Oánh, trong lòng cực kỳ hận phụ vương. Vì nịnh bợ Phượng Ly Ngô còn vất vả đưa dắng thiếp tới, cứ như vậy, cho dù cùng hưởng mưa móc của Thái tử như nhau, tới lượt nàng còn có thể còn lại bao nhiêu giọt nước?
Có lẽ bởi vì Hàn vương đồng ý cho đào đục kênh đào, Phượng Ly Ngô cũng đối đãi với Điền Cơ tử tế hơn rất nhiều. Từ sau khi từ Thuận Đức trở về thì chuẩn cho nàng rời khỏi viện. Mà sau khi trưởng tỷ thứ muội là Điền Cơ và Tĩnh Cơ gặp nhau cũng đỏ mắt [*]. Mấy lần các vị Trắc phi và thị thiếp trong phủ Thái tử gặp nhau trên trà hội cũng ngầm dùng lời nói sắc bén với nhau.
[*] Đỏ mắt ở đây là nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.
Khương Tú Nhuận không hợp với nơi các loại nữ nhân oán giận lẫn nhau này lắm. Bởi vậy sau một lần tham gia, liền xin lui.
Bây giờ nàng gánh vác cái danh được Thái tử yêu thương, làm bạn với Thái tử cả một đường qua lại Thuận Đức, thừa hưởng vô số mưa móc, Điền Cơ thỉnh thoảng cũng vô tình hay cố ý hỏi khéo nàng tình hình nguyệt sự.
Lúc tới kinh nguyệt tháng sau, Khương Tú Nhuận dứt khoát sai Đào Hoa treo vải nguyệt tín đầy viện, tuyên bố với thiên hạ, nàng không nhận mưa móc, các vị tỷ muội khỏi ưu phiền.
Sau đó thì viện cớ bệnh, xin miễn về sau tụ tập trong phủ khi rảnh rỗi.
Phượng Ly Ngô bận công việc, nàng cũng không ngồi yên được, sau khi thay lại nam trang thì kiểm kê hàng hóa, chuyển tới cửa hàng tạp hóa của tẩu tẩu.
Ổn Nương không ngờ tiểu thúc làm việc chu đáo như thế, còn phí công bớt thời gian thay nàng đặt mua toàn bộ hàng hóa, nàng rất áy náy.
Theo lý, tiểu thúc và phu quân giống nhau, đều là người xuất thân vương hầu, hẳn là không phân biệt được ngũ cốc, khôn rành việc đời.
Khương Chi chính là như thế, vẫn luôn mặc kệ củi gạo dầu muối. Ổn Nương cũng chẳng để ý, cảm thấy đại trượng phu phải như vậy, Khương Chi chỉ cần dốc lòng học hành, nàng khổ mệt một chút cũng không tính là gì.
Nhưng tiểu thúc tuy tuổi còn nhỏ lại hiểu biết như thế. Lần này đặt mua hàng hóa, cũng toàn là hàng tốt, hơn nữa bởi vì mượn đoàn thuyền của Thái tử, còn bớt đi lộ phí vận chuyển, bày hàng hóa này lên, không chỉ dễ bán, giá cả còn rẻ, chắc chắn cung không đủ cầu.
Mặc dù một gian cửa hàng tạp hóa nho nhỏ nhưng việc làm ăn cũng rất tốt.
Khương Tú Nhuận vốn tưởng tẩu tẩu sẽ mượn gió Đông [*] mở thêm chi nhánh. Nhưng hỏi Ổn Nương, nàng ấy lại không có ý này.
[*] Câu này bắt nguồn từ trận Xích Bích trong Tam Quốc, Gia Cát Lượng đã dùng kế sách mượn gió Đông để thiêu trụi quân Tào. Ý là lợi dụng lợi thế có sẵn để làm việc gì đó.
Ý của Ổn Nương là, phu quân và tiểu thúc đều là chất tử, là người Thái tử yêu mến, có vô số con mắt ở trong kinh thành nhìn chằm chằm vào! Nếu làm ăn quá lớn, khó tránh có người đố kỵ, cả đời thị phi.
Cho nên cứ im lặng phát tài, cửa hàng nho nhỏ này không lộ ra trước mắt người đời, đủ cho Khương Chi và tiểu thúc dùng là được rồi.
Ổn Nương suy nghĩ chu đáo như vậy, Khương Tú Nhuận cũng yên lòng. Ca ca cưới thê tử hiền lành có tầm nhìn lâu dài như vậy, gánh nặng của nàng cũng nhẹ đi nhiều, có thể bớt lo lắng cho huynh trưởng.
Thế là nhân dịp về phủ chất tử ăn cơm, nàng lén nói cho tẩu tẩu chuyện Cơ Vô Cương, dặn dò tẩu tẩu chú ý một chút, chớ cho người ta cố tình tới tiếp cận ca ca.
Ổn Nương nghe xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Nàng cũng không hy vọng phu quân trở về Ba Quốc tranh giành vị trí Thái tử. Lúc nàng gả tới, nàng biết tương lai phu quân không có hy vọng về nước, có lẽ cả đời ở thành Lạc An, sống cuộc sống tạm bợ thôi.
Nhưng sau khi trở về Ba Quốc, phu quân của nàng ngộ nhỡ thật sự lắc mình biến hóa trở thành Quốc quân, sống cuộc sống đấu đá nhau khiến người ta không thở nổi kia, nghĩ thôi cũng khiến người ta phiền lòng.
Ổn Nương lập tức nói với tiểu thúc, ngày mai sẽ nói với thư đồng của Khương Chi, nhìn xem gần đây có gì khác thường hay không, tuyệt đối không cho phép những người có dã tâm kia làm hại Khương Chi.
Thấy tẩu tẩu có thái độ giống mình, Khương Tú Nhuận thầm thở phào nhẹ nhõm, yên lòng ăn cơm.
Ổn Nương thấy Khương Tú Nhuận tới Thuận Đức một chuyến, hình như gầy đi, có vẻ khí huyết không đủ, vội vàng lấy một bình tương gan heo mình tự làm cho hắn mang về phủ Thái tử, căn dặn hắn lúc ăn cơm múc một thìa lớn ra trộn lẫn cơm ăn, vừa ngon vừa bổ khí huyết, không tin nhìn ca ca Khương Chi của hắn xem, chàng ấy thích ăn nhất món tương này.
Khương Tú Nhuận nhìn ca ca ở bên cạnh bị nuôi tới nỗi mập lên một vòng, thầm cười khổ, nàng thiếu khí huyết, cũng chẳng phải không ăn được mà là bị sắc quỷ thải âm bổ dương mà thôi.
Nhưng nàng không có cách nào nói rõ, chỉ cười nhận lấy, sau khi cảm ơn tẩu tẩu thì cáo từ trở về phủ Thái tử.
Có điều bởi vì ăn no bụng, ngồi trong xe ngựa thật sự khó chịu nên lúc đi ngang qua phố xá sầm uất, nàng xuống xe ngựa, dẫn theo thị vệ thuận theo dòng người nhàn nhã tản bộ.
Đi tới phía trước, bất giác nhận ra phố xá sầm uất này là nha trai Thái tử làm việc.
Nàng vốn không để ý, mãi tới khi thị vệ trước cửa nha trai chào hỏi nàng, nàng mới phát hiện mình lêu lổng tới nơi này.
Lúc quay người muốn đi, Phượng Ly Ngô lại từ trong phủ nha đi ra.
Tính toán một chút, ba ngày rồi Thái tử không có về phủ.
Hắn cố ý như vậy, dù sao bây giờ công vụ quấn quanh người. Nếu hồi phủ, trước mắt luôn có tiểu yêu tinh lắc lư, hắn không thu thập nàng không được, nhất định không làm việc được.
Vả lại, hắn tự nhận là đã nếm được mùi vị rồi cũng nên cai lại được rồi.
Cũng chẳng phải hắn muốn lạnh nhạt với Khương Tú Dao, nên sủng ái, hắn tất nhiên không thiếu hụt phần nào, nhưng cũng tới lúc nên đối xử công bằng với nàng như các cơ thiếp khác.
Thế là thừa dịp công vụ bề bộn, Phượng Ly Ngô dứt khoát không về phủ, tôi luyện tâm tính có chút tuột dây cương của mình.
Nhưng mấy ngày này, tiểu yêu tinh kia vậy mà chẳng quan tâm!
Các cơ thiếp khác đều phái gã sai vặt mang cơm canh tới, chỉ có Dao Cơ, ngay cả thịt băm cũng không đưa tới.
Dao Cơ không có động tĩnh thì thôi đi, dù sao Khương thiếu phó cũng nên làm gì đó chứ? Thế nhưng ba ngày rồi, hắn chẳng hề nhìn thấy thiếu phó của hắn thò đầu ra.
Chuyện này vốn thuận theo ý muốn cai nghiện nữ sắc của Phượng Ly Ngô, nhưng chẳng biết tại sao, càng ngày hắn càng tức giận!
Hôm nay đi từ phủ nha ra, chính là muốn trở về hỏi tội, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa đã trông thấy người kia mặc nam trang, cười tươi roi rói đứng ở ngoài.
Lửa giận trong nháy mắt biến thành hơi khói vấn vít... Rốt cuộc nàng cũng nhớ mình không chịu nổi, tới đây tìm mình rồi!