Chương 77

Tào Khê nghe cũng cảm thấy đúng ý.
Không phải các nàng được Thái tử ân sủng trước sao? Ta nhìn xem các nàng cắn nhau thế nào!
Đáng tiếc Tào Khê an bài khéo léo, chờ lời này tới chỗ Điền Oánh, lại chỉ đổi lấy một nụ cười khinh bỉ của nàng ta.


Lại xem nàng là kẻ ngu si sao? Công tử Tiểu Khương kia thông đồng với Tĩnh Cơ?


Cho dù chuyện này có thật thì sao? Đừng nói là dắng thiếp, lúc nàng còn là ứng cử viên đầu tiên cho Thái tử phi cũng có chuyện này! Bị công tử Tiểu Khương kia hôn môi và lột quần áo, cuối cùng không phải cũng chẳng giải quyết được gì sao?


Bây giờ suy nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy Thái tử cực kỳ thiên vị, đối xử với nam sủng còn tốt hơn với Trắc phi!


Mặc dù nàng cực kỳ oán hận trong lòng nhưng cũng có bài học rồi. Nếu như lại có một màn bắt gian như thế, có lẽ cũng là Tĩnh Cơ bị xử lý, tránh cho có miếng thịt nhú ra ở đầu quả tim của Thái tử thôi!


Loại chuyện xông trận trước này, người nào thích thì làm, từ sau lần thị nữ của nàng bị đạp xuống hồ, nàng trông thấy công tử Tiểu Khương đều đi vòng qua!
Tào Khê muốn nàng xung phong ư, không có cửa đâu!


available on google playdownload on app store


Mà bên Tào Khê chờ lâu không thấy Điền Cơ có động tĩnh gì, càng thêm chú ý động tĩnh của công tử Tiểu Khương và Tĩnh Cơ.
Công tử Tiểu Khương không biết bây giờ mình bị người ta theo dõi.


Học tập và rèn luyện ở thư viện xong thì cũng rất nhanh tới kỳ thi mùa thu. Mặc dù căn bản của Khương Tú Nhuận nông cạn, không sánh được với những bạn học bái danh sư từ nhỏ.
Nhưng cũng may Mộc Phong tiên sinh không phải người thầy chú trọng học vẹt, hắn chú trọng tới kế sách vận dụng trị quốc dân sinh hơn.


Ở kiếp trước Khương Tú Nhuận qua tình lại nghĩa trong giới quyền quý, tích lũy nhiều kinh nghiệm, nhất là về thời kỳ sau của Đại Tề và phán đoán xu thế quan hệ phức tạp của các nước với Đại Tề, có ưu thế mà các học sinh khác không sánh được.


Kể từ khi nàng leo cao vào lớp Thiên Cán, mặc dù có hơi vất vả nhưng bình thường cũng có thể thể hiện ra một chút thông minh trước mặt ân sư.
Người Mộc Phong tiên sinh bồi dưỡng không phải hạng người lý luận suông. Cho dù học giỏi nhưng không thể vận dụng vào thực tế cũng uổng công.


Kỳ thi Mặc Trì thư hội vào mùa thu là cơ hội tốt cho nhóm học trò luyện tập.
Tất cả các thư viện ở các nơi trên khắp Đại Tề và thư viện các nước khác cách mấy năm sẽ tổ chức thi đấu lục nghệ.
Cái gọi là lục nghệ. Đó là Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số [*].


[*] Lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
Mộc Phong tiên sinh tuân theo đạo trồng người là "Đạo nuôi con cháu của quốc gia chính là dạy lục nghệ".


Lúc Mộc Phong tiên sinh còn trẻ, hắn cùng mấy vị đại nho đề nghị với nhau, cử hành Mặc Trì thư hội, để học sinh các quốc gia khác có thể mài giũa với nhau thấy rõ thời thế, nhìn trời đất rộng lớn hơn.


Dự tính ban đầu là tốt, tiếc rằng các học sinh ngày nay say mê với con đường công danh, chỉ bỏ công sức nhiều nhất vào lễ nghĩa, sách vở. Còn về các phương diện khác thì hời hợt.
Cho nên học sinh xuất chúng một mặt không tính hiếm lạ, người lục nghệ đồng đều mới là khó tìm.


Ví dụ như những năm qua rất nhiều nhân tài tàn lụi trong hạng mục cưỡi ngựa bắn cung ở thư viện, có đôi khi còn thậm chí không thể không bỏ vàng ra thuê vũ phu cho năm sau đủ số.
Năm nay lại tới lúc thư viện thi đấu tạo dựng danh tiếng. Số người của thư viện Mộc Phong xuất chiến cũng rất ít ỏi.


Tuổi thiếu niên hăng hái, ai chẳng muốn tạo dựng danh tiếng với các nước!
Có điều Khương Tú Nhuận lại chẳng quan tâm cái danh lợi này lắm. Ngẫm lại học sinh các nước tụ tập, cũng không biết tiểu quốc hẻo lánh như Ba Quốc có thể góp náo nhiệt hay không?


Chỉ là dựa vào kẻ mua danh chuộc tiếng như phụ vương, tự xưng là tài tử, hẳn là muốn phái người tham gia, tạo dựng danh tiếng cho Ba Quốc.


Đến lúc đó nàng đứng ở trước mặt người khác, nói là tên họ là Khương thiếu phó Đại Tề, chẳng phải là muốn bị vạch trần sao? Vẫn là nên ở thành Lạc An, mỗi ngày vui chơi giải trí, tiện thể chờ thời cơ rời đi.


Cho nên khi Mộc Phong tiên sinh công bố trong danh sách có tên họ Khương Hòa Nhuận, thật sự dọa nàng tới nỗi giật mình chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.


Cũng không chờ nàng mở miệng từ chối, Mộc Phong tiên sinh có vẻ mặt ôn hòa nói: "Vốn cho là năm nay còn phải biếu quà cáp, dùng vàng mướn người nhét vào thư viện, không ngờ có nhân tài như ngươi và Tư Võ. Đặc biệt là ngươi, nhạc, ngự, số đều tinh thông, thật sự hiếm thấy, không nên phụ lòng mong mỏi của vi sư và chúng tử thư viện."


Từ sau khi Đậu Tư Võ vào thư viện, từ trước tới nay chưa từng thấy Mộc Phong tiên sinh dùng lời nói nể trọng như vậy nhắc nhở mình. Lập tức cảm thấy mình là kình thiên ngọc trụ [*], pháp bảo cứu mạng tiên sinh.
[*] Thành ngữ Trung Quốc, nói tới cột trụ trời. Ẩn dụ người này có trách nhiệm nặng nề.


Cả người kích động tới nỗi kéo căng ra, cơ bắp dày đặc hiện ra qua lớp quần áo mỏng, ôm nắm đấm nói: "Lần này đại diện ra trận cho thư viện, tuyệt đối không phụ lòng phó thác của tiên sinh."


Khương Tú Nhuận nhìn thấy Mộc Phong tiên sinh giấu con mắt tỏa sáng trong những nếp nhăn nheo, thật sự không thể ở trước mặt hắn nói: Ta không tham gia được, tiên sinh vẫn nên gửi quà cho người kiểm kê và lấy tiền mướn người nhét vào cho đủ đi.


Thế là nàng im lặng, suy nghĩ việc này vẫn nên cần Thái tử bỏ chút thời gian tới hát vài lời mới thỏa đáng.
Đến lúc đó, điện hạ lấy công việc bận rộn, không thể rời thiếu phó từ chối, nàng lưu luyến không rời tiễn ân sư và các bạn học lên đường thì vẻ vang hơn nhiều.


Trong lòng nghĩ như vậy, nàng đi từ trong viện ra, lại phát hiện có một vị người quen đứng trên phố, chính là âm hồn bất tán Cơ Vô Cương.


Công tử như ngọc ở Ba Quốc ngày xưa, cho dù đứng ở đầu đường phồn hoa của thành Lạc An thì phong độ cũng không giảm, một thân áo lụa màu xám tro có ống tay rộng khoác bên ngoài tấm áo trong màu xanh, thân hình cao gầy, cộng thêm với mặt mũi có nét riêng của người nước ngoài không che lấp được, hấp dẫn cái nhìn của mọi người trên phố.


Khương Tú Nhuận không ngờ một chén nước nóng như vậy mà không hắt tan lòng của người này, thế mà lại đuổi theo tới nơi này!
Nàng nghi ngờ hắn tới tìm ca ca, bèn đứng thẳng bình tĩnh nhìn Cơ Vô Cương, trong mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng hung ác.


Nhưng Cơ Vô Cương lại cung kính hành lễ với nàng, sau đó móc từ trong ngực ra một bao thư nói: "Ta tới là thay Quốc quân đưa thư cho công tử Tiểu Khương, kính xin công tử xem qua."
Khương Tú Nhuận giật mình trong lòng, ý của Cơ Vô Cương là thư này phụ vương hắn viết?


Phụ vương viết thư, sao lại để Cơ Vô Cương đưa tới?
Mà trong thư này viết cái gì, nàng hoàn toàn không biết. Một khi có ngôn từ gây bất lợi cho Đại Tề, nàng nhận thư này thì trong nháy mắt sẽ ngồi vững trên ghế treo tội danh thông đồng với nước ngoài, làm hại Đại Tề rồi!


Trong phút chốc, trong đầu Khương Tú Nhuận lướt qua nhiều ý nghĩ, cuối cùng phải ra một kết luận, đang ở phố xá náo nhiệt, phong thư này, nàng không được nhận!
Nhưng lúc nàng làm như không thấy, xoay người leo lên xe ngựa thì thư trong tay Cơ Vô Cương lại bị người khác cầm lấy.


Lúc Khương Tú Nhuận xoay người, quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy tim muốn nhảy lên cổ họng rồi.
Chẳng biết Phượng Ly Ngô tới chỗ này từ lúc nào, còn nhận lấy phong thư kia.


Vốn dĩ mấy ngày gần đây hắn không có tới đón Khương Tú Nhuận tan học, hôm nay rảnh rỗi, nhớ tới việc nàng tự mình tới cửa phủ nha đón mình về phủ rất là ngọt ngào, thế là cũng noi theo, mặc thường phục ngầm thăm dò xem buổi chiều có lúc nào phố xá hơi vắng vẻ để tới đón nàng.


Ai ngờ ở cửa thư viện lại trông thấy một màn "đẹp mắt" như vậy. Chỉ thấy hai vị quân tử một cao một thấp nhìn nhau cách một con đường, bốn mắt giao nhau.
Hai vị quân tử cùng có huyết thống Ba Quốc, khuôn mặt nhu hòa thanh tú, bên trong còn mang theo một phần cứng rắn.


Chốc lát, quân tử có dáng người cao gầy đi tới, cầm trong tay một phong thư, muốn giao cho thiếu niên thấp hơn.


Ở đầu đường có hai vị phu nhân đi qua liên tục quay đầu, nhỏ giọng nói: "Thật sự đáng tiếc, suýt chút nữa là thành một đôi bích nhân. Nếu là một nam một nữ, trai tài gái sắc, trai gái xứng đôi vừa lứa, khiến người ta phải ao ước cỡ nào?"


Người nói vô ý, người nghe có ý. Mặc dù sắc mặt Phượng Ly Ngô không thay đổi, đứng ở góc tường nhưng từng cơn gió lạnh lai tỏa ra bốn phía bên cạnh.
Chỉ cảm thấy phụ nhân đi đường kia có mắt như mù, nhìn ra họ xứng đôi ở chỗ nào?


Có điều lúc hắn đi tới gần, cũng nhận ra thanh niên cao gầy người Ba Quốc kia, không phải là Cơ tài tử hắn thấy trên yến hội ở Thuận Đức sao?


Suy nghĩ trong lòng lập tức quay vòng, nhớ tới lời nói thanh mai trúc mã của Khương Tú Nhuận, hình như càng ngày càng giống thật... Mà phong thư kia... Sẽ không phải là bày tỏ tình cảm tương tư lâu lắm rồi không gặp chứ?


Nghĩ như vậy, hắn sải bước đi qua, trực tiếp nhận bức thư kia, sau đó lạnh lùng nói với thị vệ sau lưng: "Bắt người này lại!"
Thị vệ nghe lời, bắt lấy Cơ Vô Cương!


Nhưng Cơ Vô Cương cũng không bối rồi, thuận theo tình thế quỳ xuống, khiêm tốn nói với Phượng Ly Ngô: "Sứ giả Ba Quốc Cơ Vô Cương, tham kiến Thái tử điện hạ."
Phượng Ly Ngô nghe xong, chau mày rậm, lạnh lùng hỏi: "Sứ giả Ba quốc? Sao cô nhớ trước đó không lâu ngươi vẫn là khách khanh của thái thú Thuận Đức?"


Cơ Vô Cương cũng không hoang mang chút nào, nói rằng: "Trước kia tại hạ ở trong cung hầu hạ, chỉ vì bị bệnh mà từ quan, mai danh ẩn tích phố phường, mở cửa hàng ở các nơi sống tạm bợ. Mà với thái thú Thuận Đức cũng chẳng là vừa gặp đã giống như quen biết mà thôi, không thể nói là khách khanh. Vài ngày trước Quốc quân Ba Quốc bởi vì cần dùng người cũ gấp nên triệu tại hạ về cung, hiện nay phụng ý chỉ Quốc quân đi sứ Đại Tề, thuận tiện mang cho tiểu vương tử một bức thư từ phụ thân."


Phượng Ly Ngô lặng lẽ đánh giá hắn, bên hông thanh niên này quả thật buộc lệnh bài chỉ phát cho sứ giả các quốc gia vào thành, mà hai ngày nay quả thật Ba Quốc phái sứ giả tới đây.


Chỉ là sứ giả các quốc gia trong kinh thành rất đông, Ba Quốc thật sự nhỏ bé không đáng kể, lập tức xếp xuống sau, có lẽ phải bảy tám ngày sau mới được triệu kiến.


Có điều những chuyện này tất nhiên có người chuyên thẩm tra, Phượng Ly Ngô nhìn người gọi Cơ gì đó này không vừa mắt nên muốn tối nay hắn vào trong lao ngồi.


Cho nên Thái tử cũng chẳng nghe hắn nhiều lời tiếp, nhanh chân đi tới xe ngựa bên cạnh Khương Tú Nhuận đang ngây người, cau mày nói: "Còn muốn nhìn hắn bao lâu, lên xe!"
Khương Tú Nhuận vội vàng chui vào xe ngựa, mà Phượng Ly Ngô cũng cùng leo lên.


Nhưng hai người ngồi trong xe ngựa, Phượng Ly Ngô cũng không nói lời nào, chỉ dùng ngón tay dài cuộn bao thư da dê lại, vẻ mặt dò xét một phen.
Khương Tú Nhuận quả thật không biết trong thư có lời hổ sói gì, nhất thời ngồi nghiêm chỉnh, lo sợ bất an.


"Chảy nhiều mồ hôi như vậy, lau đi." Thái tử đột nhiên đưa cho nàng một cái khăn tay.
Lúc này Khương Tú Nhuận mới phát hiện mồ hôi theo cổ chảy xuống, không khỏi nở nụ cười vụng về, ngượng ngùng lau chùi.
Cứ như vậy, hai người đều không nói gì, về tới phủ Thái tử.


Phượng Ly Ngô trực tiếp vào trong thư phòng ngồi xếp bằng, cầm dao bạc trên mặt bàn bắt đầu mở bao thư da dê ra, móc bức thư bằng lụa bên trong ra.
Khương Tú Nhuận quỳ ở đó, cẩn thận duỗi cổ, muốn nhìn thấy một chút rồi mới có thể ung dung đối phó.


Chẳng biết thế nào, Phượng Ly Ngô dường như nhìn ra tâm tư của nàng, cố ý nâng cao phong thư bằng lụa lên, không cho nàng nhìn!






Truyện liên quan