Chương 84
Việc làm dải hoa biến thành tranh chữ này, thật ra là Khương Tú Nhuận sau khi nghe phu tử nói như vậy, bèn tự mình tỉ mỉ thiết kế ra, nếu phu tử nói thẳng thắn là tất cả là vì vàng, vậy thì dễ làm rồi.
Làm thêm chút mánh lới, mọi người tự nhiên thấy vui vẻ thôi.
Chỉ cầu nàng dụng tâm vì lợi ích của người khác một lần, học sinh bần hàn trong thiên hạ có thể sống dễ chịu hơn một chút, tránh cho năm sau còn có học sinh thư viện bởi vì túng quẫn mà quấn chăn bông ngã ngựa thảm thương.
Mà người thứ hai theo sát phía sau Khương Tú Nhuận là Từ Ứng. Sau khi hắn đứng vững. Lau mồ hôi trán, mỉm cười với Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận nhìn hắn một cái, yên lăng xoay đầu, trước kia nàng không cảm thấy gì, từ sau hôm qua, càng ngày cảm thấy Từ Ứng và Phượng Ly Ngô giống nhau, đặc biệt là khi khẽ mỉm cười, đều có vẻ tuấn tú ngây thơ không nói nên lời...
Khương Tú Nhuận dời mắt không nhìn hắn nữa, không biết thế nào lại nghĩ tới lúc này hẳn là Phượng Ly Ngô đang tuần tr.a đường sông ở đâu đấy, cũng không biết giai lệ đầy phủ, người nào có thể vượt lên thứ nhất, hầu hạ Thái tử đi tuần...
"Học huynh, sắp bắt đầu rồi, mau nâng cung lên đi!" Đúng lúc này, Từ Ứng chợt nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Khương Tú Nhuận mới lấy lại tinh thần, nhìn qua quả nhiên thấy thí quan [*] ngậm còi lá trúc, chuẩn bị ra hiệu mọi người bắn tên.
[*] Giám khảo/Trọng tài.
Nàng vội vàng chuẩn bị, ngắm chuẩn bia gỗ dựng thẳng bên kia bờ sông.
Màu sắc mũi tên của tuyển thủ tham gia so tài không giống nhau, mũi tên của Khương Tú Nhuận màu đỏ và của Từ Ứng là màu đen.
Mà kết quả so tài là xem trên sáu tấm bia đối diện, ai bắn mũi tên trúng hồng tâm nhiều nhất là thắng.
Khương Tú Nhuận cũng không vội bắn tên. Tấm bia chỉ có từng đó nhưng số mũi tên muốn bay về phía hồng tâm nhiều vô số.
Nàng dùng cung nhỏ, sức lực không sánh bằng người khác, cho nên sau khi cùng bắn trúng lại bị mũi tên người khác gạt rơi, chẳng bằng lẳng lặng chờ bọn họ bắn ra gần hết rồi mới bắn, sau đó vượt lên trước, nắm chắc chiến thắng.
Nhưng cứ như vậy, thời gian sẽ không đủ dùng, bởi vì thời gian cho các học sinh bắn tên không tới nửa nén hương, mà Khương Tú Nhuận bởi vì trì hoãn khi vừa mới bắt đầu, thời gian còn lại càng thiếu.
Từ Ứng bắn rất thận trọng vững vàng, bắn xong mũi tên trong ống tên, mới phát hiện Khương Tú Nhuận còn chưa bắn mũi tên nào, không khỏi hơi kinh ngạc, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Học huynh, nếu không bắn, thời gian không kịp nữa đâu."
Lúc này, chỉ thấy Khương Tú Nhuận chậm rãi rút từ ống tên phía sau ra bốn mũi tên liên tiếp, sau đó chia ra cầm bằng ngón tay dài, mắc lên trên cung nhỏ, giương cánh tay nhắm chuẩn, vòng eo rướn ra thu vào với vẻ mặt nghiêm nghị, lại rước lấy xì xào bán tán của nhóm quý nữ trên đài cao.
Có người hiểu biết lắc đầu nhìn nén hương sắp cháy hết, nói thẳng thiếu niên kia suy cho cùng thiếu luyện tập thử, tư thế có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, vì thời gian không kịp nữa rồi!
Có điều Khương Tú Nhuận vẫn ung dung, lúc nàng nới lỏng ngón tay ra, tài nghệ bắn cung liên tiếp lại thể hiện ra trước mặt người khác một lần nữa.
thấy bốn mũi tên kia cơ hồ khớp với nhau bay đi, sau khi mũi tên đỏ chạy nhanh đi, Khương Tú Nhuận lại lập tức rút từ phía sau ra bốn mũi tên, lặp lại hành động, tiết tấu rõ ràng, cứ như vậy, mười hai mũi tên vậy mà bắn ra ngoài trong một cái chớp mắt, khi nàng bắn ra mũi tên cuối cùng, tiếng còi lá trúc biểu thị cuộc so tài kết thúc cũng vang lên.
Mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên này đã xoay người nhẹ nhàng bước đi trên cọc gỗ dưới nước, đi xuống đài.
Chờ bọn họ nhìn lại, mười hai mũi tên có lông chim nhuộm đỏ đã ở giữa hồng tâm, hơn nữa sáu hồng tâm, trên mỗi hồng tâm đều có hai mũi tên đỏ, không nhiều hơn không ít hơn.
Trong số học sinh dự thi có không ít võ sinh giang hồ được bổ sung cho đủ số lượng, mà Khương Tú Nhuận nhìn qua không giống Đậu Tư Võ uy vũ khỏe mạnh. Cho nên, mặc dù vừa mới bắt đầu Khương Tú Nhuận cầm cung nhỏ bắn dải hoa cũng không khiến người ta xem trọng.
Dù sao loại kỹ nghệ này, so với trẻ con cầm ná cao su bắn tổ chim không có gì khác biệt.
Nhưng vị mỹ thiếu niên nhẹ nhàng nhìn gầy gò yếu ớt này lại có thần kỹ! Quả nhiên khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Cho nên không chờ Khương Tú Nhuận đi xuống dưới đài nước, chồng hoa tươi đã quăng từ trên đài cao xuống, còn có quý nữ bốc đồng không kiềm chế nổi kích động, bất chấp thị nữ ngăn cản, chạy một mạch tới, mạnh dạn nhét khăn tay viết chữ vào trong ngực Khương Tú Nhuận.
Bộ dạng hai mắt ướt át, lén lút đưa tình khiến cho người ta có cảm giác như vu nữ ở trong mây mù câu hồn đoạt phách.
Thế là Khương Tú Nhuận lại rước lấy hâm mộ và ghen tỵ của các bạn học, nói thẳng huynh đài có diễm phúc không ít, có điều đừng noi theo Đậu Tư Võ, sau trận đấu uống say mèm, phụ lòng lời mời bóng bẩy của nhóm quý nữ.
Những bông hoa này tỏa ra mùi hương son phấn. Từ Ứng vừa theo Khương Tú Nhuận đi xuống cũng bị ảnh hưởng, hoa tươi nện lên mặt, làm cho hắn nhíu mày hắt xì, có vẻ hơi chật vật.
Cảm giác không hài hòa vô danh lại tập kích lòng Khương Tú Nhuận. Phượng Ly Ngô cũng như vậy, không chịu nổi mùi son phấn...
Nàng nhịn không được suy nghĩ lung tung, Từ Ứng này chỉ có mẹ mà không có cha... Sẽ không phải con trai của Đoan Khánh đế phong lưu bên ngoài, sau đó gửi nuôi ở Từ gia đấy chứ?
Nhưng nếu thật sự như vậy, Tần Chiếu đưa Từ Ứng này tới thư viện làm gì?
Kiếp trước có thể nói Tần Chiếu hầu hạ Phượng Ly Ngô như thần linh, xưa nay nói gì nghe nấy.
Nhưng kiếp này, không riêng gì nàng và Tần Chiếu càng đi càng xa, Tần Chiếu và Phượng Ly Ngô cũng dần dần bằng mặt không bằng lòng.
Hiện tại trong lòng Tần Chiếu nghĩ gì, Khương Tú Nhuận hoàn toàn không biết.
Chỉ có điều sau khi trở về, nàng chắc chắn sẽ phải khéo léo nhắc nhở Phượng Ly Ngô, trong thư viện có học sinh giống hắn.
Tuổi thơ của Phượng Ly Ngô không thể so với người thường, hắn là người có lòng nghi ngờ rất nặng, nếu như nàng mặc cho huynh đệ khác mẹ của Phượng Ly Ngô ẩn náu bên cạnh mình, hắn chắc chắn sẽ nghi kỵ.
Khương Tú Nhuận không muốn bị cuốn vào tranh đoạt vương quyền trong Tề triều, cũng hy vọng Phượng Ly Ngô có thể thuận lợi kế vị, sớm có lục cung phấn đại [*], ba nghìn mỹ nữ, đồng thời nhớ tới tình cảm ngày xưa với người cũ là nàng. Đến lúc nhân duyên ngắn ngủi kết thúc cho cá trở về với nước, quên chuyện trên bờ, không làm mất thể diện lẫn nhau.
[*] Từ tiếng Trung, nghĩa gốc là bột trắng và bột đen, ý nói đến phụ nữ trẻ đẹp.
Lần này, học sinh thư viện Lạc An lại dẫn đầu, gây náo động lớn.
Mà nghe nói rương tiền quên góp giúp học sinh ở thư hội đã chất đầy, quả nhiên là bát mãn biều bình [*].
[*] Ý nói rất nhiều tiền.
Thư viện Lạc An giành công to lớn, vì thế cùng ngày tiền thưởng chúc mừng Khương Tú Nhuận là Mộc Phong tiên sinh chi, sai mấy thiếu niên đi mua chút rượu thịt thật ngon, chúc mừng một phen.
Nhưng chú ý không thể say rượu quá, dù sao ngày mai còn có hội hùng biện văn, không thể say rượu đi dự thi.
Lần này Khương Tú Nhuận không thể từ chối, chỉ có thể đi theo các bạn học cùng vào quán rượu gần đó.
Các bạn học bao toàn bộ tầng hai rồi bắt đầu thoái mái chè chén.
Rốt cuộc vẫn là các huynh đệ trẻ tuổi, mặc dù ngày thường ở trong thư viện ai cũng tuân thủ khuôn phép, là nhóm thiên chi kiêu tử của lớp Thiên Cán, nhưng cũng lén lút ham chơi ngông cuồng.
Trong đó có một người gọi Trần Tuyên mở miệng hỏi Đậu Tư Võ: "Hôm qua nhiều quý nữ mời như vậy, bạn học Đậu lại say bí tỉ, lãng phí một đêm đẹp, tối nay không lãng phí nữa nhưng có người nào mời ngươi tối nay làm việc không? Là quý nữ nhà nào? Để cho chúng ta nghe một chút về mỹ nhân Ngụy Quốc được không?"
Đậu Tư Võ liếc mắt nhìn Thiển nhi rót rượu bên cạnh Khương Tú Nhuận, lớn tiếng nói: "Mấy người đàn bà đó toàn là đồ nũng nịu õng ẹo, nói chuyện như dê chưa ăn no, nhìn thôi cũng khiến người ta phiền lòng!"
Lời này làm mọi người cười vang, Trần Tuyên nói: "Nữ tử như vậy mới gọi là dịu dàng bé nhỏ, giỏi nhất làm rung động lòng người và khiến người ta đau lòng, bạn học Đậu không thích nữ tử ngoan ngoãn dịu dàng hiền lương giống dê, chẳng lẽ lại thích cọp cái?"
Hắn vừa nói lời này, mọi người lại phá lên cười vang.
Đậu Tư Võ lại nói: "Các ngươi thì biết cái gì!"
Thế là Trần Tuyên đề nghị, các vị học sinh lại dồn dập nâng chén, vì chuyện ai cũng không hiểu nên uống cạn một ly lớn.
Khương Tú Nhuận mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện chọc cười, cảm thấy tâm tính già cả của mình cũng vì bị bọn họ lôi kéo mà bỗng nhiên trẻ lại không ít.
Giờ này khắc này, không có Phượng Ly Ngô ở bên cạnh, cũng không cần mang lòng cẩn thận nịnh hót khắp nơi, chỉ cần thoải mái uống rượu, nghe bọn họ khoe khoang nửa thật nửa giả về chuyện tình yêu phong lưu ngày xưa của mình, cũng có chút thú vị.
Có điều Từ Ứng ngồi bên cạnh nàng, nhìn qua không có thoải mái giống như nàng, mà thỉnh thoảng lại chú ý bát đĩa của nàng, chỉ cần rỗng là bắt đầu dùng đũa gắp thêm đồ ăn.
Làm cho Khương Tú Nhuận khó chịu nhất là, những món Từ Ứng gắp, toàn là món nàng thích ăn.
Từ Ứng gắp qua, thấy Khương Tú Nhuận không ăn, bèn ngẩng đầu hỏi: "Không phải học huynh thích ăn thịt thỏ non nướng sao? Vì sao không ăn? Mùi vị không ngon miệng sao?"
Khương Tú Nhuận giống như lơ đãng nâng chén nói: "Từ học đệ làm sao biết ta thích ăn thịt thỏ?"
Từ Ứng hơi sững sờ, gương mặt ngây thở mang theo xấu hổ mỉm cười, trả lời: "Bởi vì ngưỡng mộ học huynh, mấy ngày nay ta chăm chỉ tìm hiểu không ít sở thích của học huynh, thích ăn thịt thỏ là nghe ai nói nhỉ? Hình như là Thiển nhi?"
Thiển nhi nghe xong ngước mắt lên, lộ vẻ nghi ngở nói: "Nô tỳ nhắc tới khi nào? Nếu ngươi không nói, nô tỳ không để ý tiểu chủ nhân thích ăn thịt thỏ non nướng đâu?"
Lúc này Đậu Tư Võ ngắt lời nói: "Có phải thấy tiểu tử Từ gia da mặt non nớt, tỳ nữ xấu xí này có lòng không biết nặng nhẹ, lúc trả lời người khác, vô tình nói ra chuyện tào lao không?"
Lời này vừa dứt, lại trêu chọc mọi người cười phá lên.
Bởi vì trên mặt tỳ nữ kia mọc ra vết bớt, thân hình nhìn qua khỏe đẹp cân đối, nếu thật có ý tiếp lời với Từ Ứng ngây thơ đáng yêu, thật sự là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!
Nhiều người ở trên bàn rượu, gây ra chuyện có lỗi trong âm thầm.
Thiển nhi tự biết mình là hạ nhân, bất luận là Từ Ứng cũng tốt, Đậu Tư Võ cũng được, là bạn học của tiểu chủ tử, nàng không thể quá lỗ mãng được.
Thế là dứt khoát không nói chuyện, chỉ cầm một khúc xương bò nướng trên bàn, không cần chùy, dùng hai bàn tay bẻ răng rắc khiến khúc xương nứt vỡ ra, xương đùi bò bị bẻ thành hai nửa, sau đó nàng dùng cán thìa dài múc tủy bò cho tiểu chủ tử ăn.
Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn tỳ nữ xấu xí này lộ vẻ mặt dữ tợn bẻ xương đùi bò, nhóm người mới cười vang đều cảm thấy đùi tê rần, tiếng cười im bặt đi.
Khương Tú Nhuận từ đầu tới cuối không chú ý tới trò khôi hài này.
Lúc này lòng nàng có một nỗi hoảng sợ khó tả quanh quẩn.
Một đời này của nàng, thật ra chưa từng xoi mói sinh hoạt ăn uống.
Dù sao sống nhờ dưới mái hiên của Thái tử, cũng không phải phủ trạch mình tự làm chủ, được ăn ngon hợp khẩu vị thì ăn nhiều một chút; ăn không ngon thì cũng phải ăn lấp bụng.
Mà ngày thường nàng đi theo Thái tử ăn uống rất nhiều, quen nịnh nọt tâng bốc, phần lớn là Phượng Ly Ngô thích ăn cái gì, nàng an bài cái đó.
Nhưng món thịt thỏ non nướng này, quả thật là món nàng thích trong lòng, nhưng ngoại trừ ở kiếp trước, lúc nàng ở ngoại trạch, thường xuyên bảo đầu bếp bên ngoài làm ra thì kiếp này thật sự không ăn qua mấy lần, bởi vì Phượng Ly Ngô không thích ăn...
Nàng chắc chắn rằng Thiển nhi không nói nhầm, nhưng Từ Ứng nghe được lời này từ nơi nào đây?
Có một số việc, nghiền ngẫm thì lại sợ, Khương Tú Nhuận ở giờ khắc này, khi nhìn Từ Ứng xấu hổ cười với mình, lại có loại cảm giác không rét mà run.
Thiếu niên này, tuyệt đối không phải người đơn giản như nhìn ở bề ngoài, hắn trăm phương ngàn kế tiếp cận nàng rốt cuộc là vì cái gì?