Chương 92

Phượng Ly Ngô tìm kiếm, kết quả lại rơi vào tâm ma, luôn luôn không nhịn được nghĩ tới cảnh tượng nếu Khương Tú Nhuận thật sự bị kẻ xấu hãm hại, ở trong nước không nơi nương tựa... Càng ngày càng suy sụp tinh thần.


Cho tới hôm nay, bỗng nhiên nghe thấy thị vệ giám thị bên kia sông trở về báo, Đậu Tư Võ ôm một nam tử giống như Thiển nhi gào khóc, lúc này mới vội vã tới xem.
Kết quả trước khi tới nơi đã nghe thấy thanh âm khó nghe trong xe ngựa.


Trước kia hắn đã cảm thấy kỳ quái vì sao Đậu Tư Võ tích cực tìm kiếm như vậy, có điều nghĩ tới nếu hắn không biết rõ thân phận Khương Tú Nhuận thì cũng là tìm kiếm bạn học Từ Ứng mà thôi.


Nhưng bây giờ xem ra, lẽ nào hắn thấy sắc nổi lòng tham với Khương Tú Nhuận? Thế là hắn vội vã nhảy lên xe ngựa.
Chỉ là lúc vén rèm ra, quả thật hoàn toàn ngoài dự liệu.


Mặc dù khẩu vị của Đậu Tư Võ quả thật khiến cho người ta sợ hết hồn nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ kéo người ngày đêm nhung nhớ vào trong ngực.


Nếu không phải nhớ tới bộ dạng giống như mấy ngày nay chịu không ít khổ sở của nàng, Phượng Ly Ngô thật sự muốn ngay ở trong rừng cây này hôn nàng từ đầu tới chân một lần, giải tỏa nỗi khổ tương tư.


available on google playdownload on app store


Lúc này thân thể Khương Tú Nhuận mềm nhũn, nàng cũng không nói rõ trong lòng có tư vị gì, là kế hoạch chạy trốn lại thất bại nên chán nản? Hay là trông thấy hắn cải tử hoàn sinh mà nảy sinh kinh hãi? Nói chung trộn lẫn với nhau, càng có một cỗ mừng thầm không nói rõ cũng không tả rõ được.


Nàng không muốn tỉ mỉ nghiên cứu bách vị tạp trần trong lòng, chỉ muốn đẩy thanh niên cao lớn chuyên chú hôn mình ra.


Dù sao mình không sạch sẽ, trên mặt hắn râu cằm cũng nhú ra rất nhiều, hơi chích vào nàng, việc bản thân nàng biết mất còn chưa rõ ràng, vì sao Phượng Ly Ngô đa nghi không có thẩm vấn nàng, ngược lại còn gần gũi như vậy, không có bộ dạng lão đại? Lẽ nào hắn không sợ nàng là ảnh nữ giả mạo sao?


Nhưng có suy nghĩ như vậy trong lúc hai người ôm nhau càng lúc càng chặt, tất cả đều trở nên không quá quan trọng.
Khương Tú Nhuận nhịn không được ôm cổ hắn, dùng trái tim cảm thụ nhiệt độ trên người và nhịp tim của hắn, mặc cho xoang mũi của mình ngập tràn mùi xạ hương của hắn...


Thật ra tính toán kỹ ra, Khương Tú Nhuận sống uổng hai đời nhưng xưa nay chưa từng biết tư vị yêu đương.
Ở kiếp trước quá khổ, Tần Chiếu lỗ mãng xé rách ngóng trông về chuyện tình cảm nam nữ của nữ tử mới biết yêu.


Mà kiếp này, nàng dùng toàn bộ tâm tư tìm cách làm sao cho nàng và huynh trưởng tránh đi vận hạn kiếp trước, tìm lối thoát sống thật tốt.


Phượng Ly Ngô chẳng qua chỉ là núi lớn nàng có thể tựa vào tạm thời mà thôi, cần gì phải trả giá bằng chân tình? Khương Tú Nhuận không muốn bản thân nghĩ sâu hơn.
Mà bây giờ tất cả những thứ này, hẳn cũng là rung động sau khi trốn thoát khỏi hiểm cảnh thôi.


Dù sao thực sắc tính dã [*] là chuyện bình thường của con người. Lâu không ăn, cũng khó tránh khỏi có chút muốn cận kề.
[*] Ăn uống, trai gái là niềm ham muốn lớn nhất của con người.
Nghĩ như vậy, một tia quyến luyến đối với hắn có thể giải thích hợp lý mười phần.


Qua một hồi lâu, hai người mới lưu luyến không rời tách ra.
Phượng Ly Ngô lại ôm nàng lên ngựa, trở về chỗ cắm trại của mình.
Chờ vào lều, hắn căn dặn thị vệ đi nấu nước, cho nước vào thùng tắm bằng gỗ để Khương Tú Nhuận ngâm người.


Bởi vì Thiển nhi còn bị Đậu Tư Võ dây dưa trên xe ngựa của hắn. Ở đây thiếu đi người hầu hạ.
Phượng Ly Ngô dứt khoát tự mình làm nô bộc, chà lưng cho Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận không chịu, nàng coi như sống hai đời cũng chưa từng được nam nhân hầu hạ tắm rửa qua, sao có thể chịu làm?


Nhưng nàng không lay chuyển được Phượng Ly Ngô, chỉ có thể bị hắn đặt trong thùng nước dùng dây xơ mướp chà lưng.


Hơi nước nóng bốc lên, xông hơi thân thể cực kỳ đỡ mệt mỏi, cuối cùng Khương Tú Nhuận nằm ở trên vách thùng gỗ, được sức lực nặng nhẹ vừa phải của Phượng Ly Ngô xoa tới nỗi môi anh đào khẽ nhếch lên, thoải mái khép nửa mắt.


Có điều chuyện Phượng Vũ có ý muốn mưu hại hắn, không thể giấu diếm, nhân lúc tắm rửa, Khương Tú Nhuận nói ra một năm một mười với Phượng Ly Ngô về chuyện Tần Chiếu thông đồng với Phượng Vũ.
Vẻ mặt Phượng Ly Ngô càng lúc càng lạnh lùng, trầm mặc không nói gì.


Đệ đệ này của hắn là người phụ vương yêu quý nhất. Từ nhỏ phụ vương đã bồi dưỡng hắn trở thành Thái tử.
Nếu không phải lúc trước ông ngoại ra mặt can thiệp, bản thân mình có khả năng ngay cả thư phòng cũng không thể vào.


Mà sau khi vào thư phòng, hắn tự biết không thể đoạt vẻ vang của Phượng Vũ rước lấy ghét bỏ của phụ vương.


Mặc dù ở trong lãnh cung luôn có cung nữ của mẫu hậu dạy chữ nhưng hắn vẫn làm bộ mình hoàn toàn không có chút căn cơ nào, luôn luôn cố ý viết sai chữ, càng làm cho Phượng Vũ có vẻ thông minh có tài học, lúc này mới đổi lấy cơ hội tiếp tục cầu học cho bản thân.


Về sau hắn có sự ủng hộ của lão thần, nhân lúc phụ vương rời kinh, đảo chính một lần. Mặc dù giết ch.ết mẫu thân Phượng Vũ nhưng không thừa cơ diệt trừ Phượng Vũ.
Cũng không phải hắn nghĩ tới huynh đệ tình tâm, mà là phụ vương tức giận, ngay trong đêm viết thư cho ông ngoại hắn.


Mà những lão thần không muốn gánh vác phản bội, bị bêu danh giết hoàng tử nên nói với bên ngoài nhị hoàng tử mắc bệnh nặng, cứ như vậy mai danh ẩn tích.
Trước kia Phượng Ly Ngô phái người âm thầm theo dõi Phương Vũ.


Huynh đệ tình thâm là cái gì, đối với người từ trong lãnh cung ra như Phượng Ly Ngô mà nói, chưa từng cảm nhận được. Hắn chỉ biết nhổ cỏ tận gốc, chỉ là Phượng Vũ kia dường như được cao nhân che chở, mấy lần phái người đi đều không có kết quả, cuối cùng mai danh ẩn tích như vậy.


Không nghĩ tới, nhị hoàng tử đã sớm ch.ết trong mắt người đời, bây giờ lại đột nhiên ló đầu ra gây sóng gió, còn có mưu đồ ác độc, muốn tráo Khương Tú Nhuận hành thích hắn!
Phượng Ly Ngô cảm thấy Phượng Vũ tự muốn ch.ết, cũng không cần trách hắn không niệm tình nghĩa huynh đệ.


Mà lúc Khương Tú Nhuận nói những lời này, thật ra cũng cẩn thận từng li từng tí.
Dù sao trong lòng Phượng Vũ có ý đồ xấu, cũng là mối họa lớn trong lòng Phượng Ly Ngô.


Mà mặc dù nàng vô tội nhưng bị lôi vào thế cục rối loạn hai huynh đệ bất bất hòa này, một khi Phượng Ly Ngô có lòng nghi ngờ nàng cấu kết với Phượng Vũ, như vậy tình cảnh của nàng và ca ca sẽ đáng lo.
Nghĩ như vậy, lòng Khương Tú Nhuận không khỏi căng thẳng, thân thể cũng bất giác căng cứng.


Phượng Ly Ngô cũng nhận ra thân thể dưới lòng bàn tay mình bỗng nhiên căng cứng, bèn cúi đầu hỏi: "Ngươi căng thẳng cái gì?"
Khương Tú Nhuận kiểm điểm chính mình. Bởi vì muốn lừa gạt tai mắt, lúc ở chỗ Phượng Vũ nàng quả thật cố tình làm bậy.


Nhưng vừa nãy gặp lại Phượng Ly Ngô cũng không có hỏi nên có lòng kính cẩn nịnh nọt, thật sự là không nên.


Thế là nàng ngẩng đầu, lại cẩn thận từng li từng tí lấy lòng: "Nghĩ tới bản thân bẩn như thế, hẳn là làm tay điện hạ mỏi rồi, ta hối hận không nên như vậy... Ta tắm xong rồi, điện hạ cũng đi nghỉ một chút đi. Bởi vì ta vụng về không biết có kẻ gian ẩn náu bên người, thật sự liên lụy điện hạ quá nhiều, may mà điện hạ có mệnh trời là Thái tử Đại Đề, có cát lành che trở long thể, cho dù có bọn trộm cắp hay kẻ gian cũng không thể lại gần người..."


Phượng Ly Ngô nhìn thấy Khương Tú Nhuận lại đeo mặt nạ nịnh hót vốn có, lông mày rậm không khỏi nhảy lên một cái, cũng hỏi chuyện quan trọng: "Ngươi nói Phượng Vũ bắt cóc ngươi vì muốn quan sát điệu bộ và dáng vẻ của ngươi, vì sao lời nói của ảnh nữ kia không đúng lắm, ở trong phòng còn muốn đánh mông cô?"


Khương Tú Nhuận nghe xong, cảm thấy đây là thời cơ tốt tỏ vẻ trung thành, lập tức nói: "Ta sợ điện hạ trúng gian kế của kẻ xấu nên cái gì cũng làm ngược lại, học dáng vẻ được sủng sinh kiêu, lừa bịp Phượng Vũ kia mà thôi."


Phượng Ly Ngô nhìn lướt qua, áo choàng lông chồn cất ở một bên. Áo choàng da lông này có kiểu dáng quý giá, lại còn lớn hơn thân hình Khương Tú Nhuận rất nhiều, hẳn là của Phượng Vũ...
Thế là hắn nghe xong lời Khương Tú Nhuận nói, hờ hững hỏi: "Phượng Vũ có từng hoài nghi không?"


Khương Tú Nhuận cảm thấy thời cơ cho mình khoe thành tích đã tới, bèn ngồi ở dưới nước, mặc cho nước ngập quá cổ, tỏ vẻ đắc ý nói: "Ta xử trí cẩn thận, hắn cũng chưa từng nghi ngờ, ta biết điện hạ nhạy bén, hiển nhiên có thể phát hiện ra sơ hở của nữ thích khách kia."


Phượng Ly Ngô không hỏi tiếp. Dựa vào hiểu biết của hắn với đệ đệ Phượng Vũ, sau khi ra tay thành công mà vẫn giữa lại Khương Tú Nhuận, thật sự là không bình thường.


Khương Tú Nhuận bị hắn ép buộc nhiều ngày như vậy, một người xinh đẹp khéo léo quyến rũ lòng người như vật, sao kẻ lưu manh như Phượng Vũ không động lòng?
Nhưng hắn không hỏi kỹ càng, vất vả lắm mới tìm được người, yêu thương còn chưa kịp, không có ý làm bản thân ngột ngạt.


Dù sao sau này, hắn không cho nàng rời bên người nửa bước nữa. Mà Phượng Vũ kia... Trong lòng Phượng Ly Ngô đã sớm có ý giết người vô hạn, đệ đệ này rốt cuộc không giữ lại được nữa rồi!


Đêm hôm ấy, sau khi Khương Tú Nhuận bị Phượng Ly Ngô kéo lên giường thì không đứng dậy được nữa, sói đã đói bụng vài ngày rồi, sống lưng rất mạnh mẽ.


Giữa lúc mây mưa, nàng bị rút sạch tâm sức vẫn hỏi thăm Thiển nhi, nhưng Phượng Ly Ngô lại chôn ở giữa cổ nàng, nói mập mờ không rõ: "Lo lắng cái gì? Chỉ cần nàng không muốn, nam nhân nào có thể cưỡng ép nàng?"


Khương Tú Nhuận bị hỏi ngược không nói được gì, lúc muốn nói, lại bị hắn chặn miệng.
Bên này đoàn tụ tình ý nồng đậm, rất quấn quýt.
Nhưng nhị hoàng tử Đại Tề bên kia lại mây đen dày đặc, giông tố đan xen.


Lúc Phượng Vũ tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau tới nỗi muốn nứt ra, đưa mắt nhìn bốn phía phát hiện thị vệ và hạ nhân đều nằm lên trên mặt đất, làm sao không biết mình sập bẫy của Khương Cơ. Trong lòng cực kỳ hận, cuộc đời hắn đùa bỡn vô số nữ tử, bởi vì bộ dạng tuấn mỹ, khí chất phi phàm, có nữ tử nào không ngoan ngoãn nghe theo.


Hắn tự nhận mấy ngày nay đối xử với Khương Cơ cũng coi là dịu dàng cẩn thẩn, chăm sóc từng li từng tí, hơn xa Phượng Ly Ngô đơn độc vô vị kia.
Khương Tú Nhuận biết rõ tương lai mình sẽ trở thành Thái tử Đại Tề, lại cố ý muốn chạy trốn, thật sự là cho thể diện mà không cần!


Phượng Vũ bị gài bẫy một phen, trong lòng khó chịu, càng cảm thấy Khương Tú Nhuận phụ chân tình của hắn, hận không thể lập tức bắt nàng về, khiến cho nàng hối tiếc không kịp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khương Cơ, chờ bắt lại được ngươi, ta muốn xem ngươi còn có thể phách lối làm liều nữa không!"


Hắn ra lệnh thị vệ tuần tr.a canh phòng tỉnh táo giội nước khiến những người còn lại tỉnh dậy, sau đó chỉnh đốn lại mọi việc rồi phái một đội thị vệ lần theo dấu vết bắt Khương Cơ và thị nữ, còn bản thân thì dẫn theo những người còn lại tiến về kinh thành.


Chỉ là thị vệ phái đi đuổi bắt chạy về báo, hai chủ tớ kia hình như dùng thuật dịch dung, căn bản tr.a không ra được hành tung. Phượng Vũ dứt khoát bỏ ra số tiền lớn, đi treo cáo thị thưởng cho người bắt được hành tung hai người.
Đồ vật trên thế gian này, quý giá nhất chính là vật không chiếm được.


Phượng Vũ vốn ôm ý muốn đùa bỡn với Khương Tú Nhuận một thời gian nhưng nàng vứt bỏ hắn không để ý, sau khi trốn đi không thấy bóng dáng, trong lòng Phượng Vũ không ngừng nhớ tới dáng vẻ thần thái lười biếng tùy tiện của nữ tử kia, càng ngày càng ngứa ngáy trong lòng, càng vì nàng không biết thời thế mà bực bội.


Nếu không tìm thấy cũng không sao, dù sao uy hϊế͙p͙ của nữ tử kia chính là huynh trưởng của nàng.
Chỉ cần mình mau chóng về kinh, bắt được Khương Chi thì không lo nữ tử kia không tự chui đầu vào lưới.


Nghĩ tới tình cảnh nàng bị ép tới gặp mình, không thể không nằm rạp dưới chân mình cầu xin mình tha thứ, Phượng Vũ lập tức cảm thấy thoải mái.
Thế là cũng không chậm trễ nữa, muốn mau chóng chạy về kinh thành.


Nhưng ở trên đường, Phượng Vũ phát hiện trên đường lớn sắp xếp rất nhiều cửa ải, kiểm tr.a thân phận người qua lại. Càng tới gần kinh thành, càng kiểm tr.a kỹ càng.


Phượng Vũ suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ. Thời gian trôi qua lâu như vậy, vì sao mật thám của hắn ở trong kinh thành không hề báo lại.
Cho dù tay chân của Thái tử có to gan tới đâu, bọn họ cũng có vợ con, sao có khả năng che giấu không báo, mặc cho thi thể Thái tử thối rữa nơi đất khách quê người?


Chẳng lẽ... Phượng Ly Ngô không ch.ết?






Truyện liên quan