Chương 99

Lúc nói lời này, Khương Tú Nhuận khoanh tay trước ngực, vẻ ngang ngược trên người nàng được lột tả mười phần, nhưng lại trông có vẻ xinh đẹp, mỗi một cái nhăn mày hay một nụ cười đều giống như tranh.


Lời nói kia sắc nhọn chói tai nhưng dáng vẻ của nàng vào trong mắt người khác lại vô cùng mê người.
Phượng Vũ nhất thời không nhịn nổi yêu hận đan xen trong lòng nhưng lại nhận ra rằng nữ tử là người cực kỳ xu nịnh!


Nghĩ tới Phượng Ly Ngô cực kỳ không thú vị kia, ngoài dáng dấp khá hơn hắn ra thì còn chỗ nào mạnh hơn hắn chứ?
Nhưng vương nữ Ba Quốc này lại khăng khăng giúp đỡ Phượng Ly Ngô, có lẽ cũng không phải tình yêu, đơn giản là muốn dựa vào quyền thế của Phượng Ly Ngô thôi.


Nếu như Phượng Ly Ngô bị đánh ngã, hắn xem nàng còn có thể giữ lại mấy phần tình yêu với kẻ chất phác khó chịu kia?


Phượng Vũ nhịn xuống tức giận trong lòng, coi như nghe không hiểu lời chế giễu của nàng, cong nửa khóe miệng nói: "Hoàng huynh ta trời sinh đa nghi, ngươi và ta ở chung lâu như vậy, ngày ngày ở một chỗ, hắn không ngại sao?"


Ở bên cạnh Khương Tú Nhuận là thị vệ Phượng Ly Ngô phái tới. Bởi vì từng gặp nạn ở đất Ngụy mà thị vệ đi theo bên người nàng nhiều hơn trước, hơn nữa có hai người nhìn qua như lão già sắp năm mươi tuổi, khuôn mặt tang thương, không nói nhiều lời, ngày thường lúc nhìn người khác nếp nhăn khóe mắt chồng chất lên nhau, mắt nhíu lại như đầm nước u ám.


available on google playdownload on app store


Nghe nói đây là cao thủ giang hồ mà Thái tử dùng số tiền lớn mời tới, ngày thường có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ phong phú, nhìn người là nhìn chòng chọc tới tận trong thịt, dù có người dùng dịch dung tới đây, cũng chạy không thoát khỏi con mắt hai người này.


Cho nên Khương Tú Nhuận khẳng định, câu nói mập mờ không rõ "Ngày ngày ở một chỗ" vừa nãy của Phượng Vũ, nhất định là muốn truyền vào tai Thái tử.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, lúc muốn tranh cãi chứng minh trong sạch, Phượng Vũ lại không cho nàng cơ hội, sải bước vung tay áo bỏ đi.


Nhưng Thiển nhi ở bên cạnh Khương Tú Nhuận nhìn không quen bộ dạng phóng khoáng của tên Hoàng tử gặp nạn này, thô lỗ la to về phía Phượng Vũ: "Nước lúc trước cho công tử uống là thuốc mê ta nhổ ra, tích trữ mấy ngày mới đủ, làm ra việc này là bất đắc dĩ, kính xin công tử thứ lỗi!"


Thiển nhi có giọng nói to, tiếng nói vọng tới xe ngựa đầu hẻm bên kia.
Phượng Vũ vẫn còn khá tốt, bóng lưng hơi cứng ngắc lại nhưng vẫn coi như tiêu sái leo lên xe ngựa. Nhưng tùy tùng của hắn thì không chịu nổi, từng người duỗi cổ nôn khan.


Khương Tú Nhuận quay đầu mỉm cười nhìn Thiển nhi, Thiển nhi còn không hả giận, nhỏ giọng hỏi: "Có cần kéo tên tiểu tử kia xuống đánh một trận không?"


Khương Tú Nhuận lắc đầu, cậu của Phượng Ly Ngô - Úy Tuần còn trong tay Phượng Vũ, việc này là chuyện nhà của Phượng gia, loại người ngoài như nàng nhúng tay vào làm gì?


Có điều hắn cố tình tiếp cận huynh trưởng nàng, thật sự đáng hận. Khương Tú Nhuận phải trở về báo cho huynh trưởng biết người này rất đáng sợ, nhắc nhở hắn về sau bất kể thế nào cũng phải đề phòng.


Chờ Khương Tú Nhuận nói cặn kẽ lai lịch của người này, Khương Chi quả thật bị dọa sợ không nhẹ, hắn lo lắng hôm nay mình mời tiệc Phượng Vũ, sẽ bị Thái tử hiểu lầm hắn cấu kết với Hoàng tử lưu vong, muốn lật đổ vương quyền Đại Tề.


Ổn Nương ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt tự trách, cảm thấy vì mình mang thai nhất định phải đi dâng hương cảm tạ thần linh cho nên mới dẫn tới tai họa.


Khương Tú Nhuận trấn an nói: "Rõ ràng là hắn có dã tâm cố ý tiếp cận hai người, theo đệ thấy, không chừng xe ngựa cũng bị hắn động tay động chân qua rồi, huynh và tẩu cần gì phải quá tự trách mình?"
Khương Chi lo lắng nói: "Thái tử có thể... Gây khó dễ cho đệ hay không!"


Khương Tú Nhuận rót cho huynh trưởng một chén trà, nói: "Thái tử cũng không phải người không nói lý lẽ, sao có thể vơ đũa cả nắm trách phạt ta?"


Đang nói chuyện, quản sự trong phủ căng thẳng chạy tới, run run nói: "Điện... Thái tử điện hạ tới trước cửa phủ rồi, hai vị công tử nhìn xem có cần phải ra nghênh đón hay không?"


Khương Chi đang lo lắng, nghe nói Thái tử đích thân tới, nhất thời biến sắc, cảm thấy nói không chừng điện hạ tới đây khởi binh hỏi tội.
Khương Tú Nhuận cũng vô cùng kinh ngạc. Chẳng phải Đoan Khánh đế hạ lệnh không cho phép Thái tử vào thành sao, sao hắn lại vào đây rồi? Chẳng lẽ hắn công khai kháng chỉ sao?


Thật ra Phượng Ly Ngô vừa mới nhận thánh chỉ cho phép hắn vào thành.
Thái tử một nước ở trước cửa thành mắc lều bạt, mỗi ngày húp cháo loãng và ăn dưa muối, còn quỳ gối ở ngoài cổng thành chờ phụ hoàng khai ân, cho phép hắn vào thành, thật sự nói thì dễ mà nghe thì khó.


Bách tính Đại Tề thấy mẹ con Thái tử quả thật là bị Hoàng đế bạc tình bạc nghĩa ức hϊế͙p͙ đến nơi đến chốn, thậm chó còn có thôn dân bách tính tổ chức mang gà vịt thịt cá tới cho Thái tử.


Nhóm Hàn Lâm [*] trong thành Lạc An cũng dồn dập dâng thư nói Thái tử là gốc rễ của một nước, sao có thể làm lung lay? Đừng nói bây giờ còn chưa rõ Hoàng hậu có thật sự ɖâʍ loạn hay không, cho dù chuyện có thật, cũng nên cẩn thận xử lý mà không làm liên lụy tới Thái tử. Bằng không Thái tử gầy yếu, nhìn chung trong sách sử, nếu nhược can cường chi [**], nước chắc chắn có họa. Xin Hoàng đế lập tức mời Thái tử vào thành, dẹp loạn kêu than của dân chúng.


[*] Tên chức quan ngày xưa. Dưới thời Đường, Tống, giữ việc cung phụng trong nội đình. Từ nhà Minh, nhà Thanh, thi đậu tiến sĩ đều gọi là nhập “Hàn Lâm".
[**] Thành ngữ, ẩn dụ nói dồn quyền lực về một phía.


Đoan Khánh đế cưỡi hổ khó xuống, buộc lòng phải nghe theo, xem như cho nhóm Hàn Lâm mặt mũi, cho phép Thái tử vào thành.
Nhưng Phượng Ly Ngô vào trong thành, còn chưa kịp về phủ Thái tử đã nhận được tin báo của thị vệ bên người Khương Tú Nhuận, nói là Phượng Vũ xuất hiện rồi.


Về phần cuộc nói chuyện của Phượng Vũ và Khương Tú Nhuận, cũng vào tay Phượng Ly Ngô rõ ràng.
Nhất là câu "Ngày ngày ở một chỗ", vẻ mặt Phượng Ly Ngô đóng băng lại rồi.


Sau khi Phượng Vũ xuất hiện, những thị vệ kia không cần dặn dò đã phân công nhau, bám đuôi hắn nhìn thấy hắn trở về hoàng cung, có thể thấy vị Hoàng tử này về bên cạnh phụ hoàng rồi.


Hiện tại Phượng Ly Ngô không muốn để ý tới tiết mục cha con đoàn tụ của phụ hoàng và Phượng Vũ, tới phủ chất tử trước đón Khương Tú Nhuận cùng nhau trở về phủ Thái tử.


Nhưng tới cửa phủ chất tử, Thái tử suy nghĩ một chút, làm gì có lỹ lẽ Phượng Vũ đi vào ăn cơm cùng huynh tẩu Khương Tú Nhuận, còn hắn qua cổng không vào [*] , ngồi ở bên ngoài.
[*] Dựa theo tích Hạ Vũ đi công cán ba lần qua cổng nhà mình vẫn không ghé vào vì sợ lỡ việc nước.


Nghĩ tới đây, trong lòng Phượng Ly Ngô cực kỳ không vui, cảm thấy Phượng Vũ đi khắp nơi chiếm cơ hội trước, bèn lập tức xuống xe ngựa, trực tiếp đi vào phủ chất tử.
Mặc dù Khương Chi đã gặp Thái tử mấy lần nhưng chưa bao giờ nói nhiều với nhau.


Vị này trên danh nghĩa là em rể hắn, là người lạnh lùng, thủ đoạn cứng rắn. Thật ra đối với Khương Chi mà nói, hai người như tử tù và quản ngục, khắp nơi cẩn thận dè dặt xu nịnh, đổi một chốn an thân trong thành Lạc An mà thôi.


Bây giờ Phượng Ly Ngô tự mình tới phủ, sau đó ngồi xuống, dường như muốn nán lại lâu, thật sự khiến hắn có chút luống cuống tay chân, toàn thân mất tự nhiên.


Khương Tú Nhuận cũng đoán ra vì sao Phượng Ly Ngô như vậy, có lẽ là nghe thấy lời của Phượng Vũ, không vừa ý nên muốn tìm huynh trưởng dọa nạt đây mà.
Nếu là bình thường thì không sao nhưng tẩu tử vừa mới mang thai, bị hắn dùng lời lạnh nhạt đe dọa, chẳng phải sẽ động thai sao?


Cho nên sau khi huynh tẩu hành lễ xong, nàng lấy cớ bảo huynh tẩu chuẩn bị cho Thái tử chút thức ăn trong nhà để cùng nhau ăn cho ấm dạ dày, liền đưa hai người ra ngoài, cho thị vệ và thị nữ bốn phía lui xuống, đóng cửa phòng nói chuyện với Phượng Ly Ngô.


Phượng Ly Ngô vừa mới vào tiền sảnh, nhìn bàn ăn còn chưa kịp dọn hết thức ăn thịnh soạn, có thể thấy Khương gia rất có lòng chiêu đãi tiểu tử Phượng Vũ kia!


Thế là lạnh lùng nói: "Huynh trưởng ngươi và Phượng Vũ đúng là tâm đầu ý hợp, rượu thịt như thế kia là hận không thể lấy gan rồng mật báo ra chiêu đãi. Làm sao cô tới lại là thức ăn bình thường trong nhà?"
Nếu người ta muốn kiếm cớ, dù có thả rắm cũng sẽ bị xoi mói.


Khương Tú Nhuận cảm thấy lúc này người mình đầy sơ hở, cẩn thận cởi áo choàng cho hắn, còn cởi thắt lưng, khiến cho Phượng Ly Ngô thoải mái hơn một chút rồi nói: "Huynh trưởng không biết thân phận của hắn, chỉ là không muốn nợ ân tình ai, chiêu đãi ân nhân ra tay giúp đỡ mà thôi. Một bữa tiệc rượu rồi chia tay, ai còn biết ai? Nếu điện hạ muốn ăn, đi quán rượu mua chút là được nhưng bây giờ Tú Nhuận cảm thấy hầu hạ điện hạ như phu quân, đã là người trong nhà, cầ gì phải làm những thứ giả tạo kia? Tẩu tẩu của ta làm cá cách thủy hầm thịt khô ngon lắm, mấy ngày nay điện hạ không ăn uống tử tế, cũng nên ăn chút cơm canh nhà nấu đi."


Lời này rõ ràng xem Phượng Ly Ngô là con rể nhà mình nên mới bảo tẩu tẩu nấu cơm cho hắn ăn.


Phượng Ly Ngô nghe xong liền thấy thoải mái, bực bội cũng giảm đi không ít. Nhưng lời Phượng Vũ giống như vẫn nghẹn trong cổ họng, cho dù lúc trước Phượng Ly Ngô không hỏi tới, bây giờ cũng không nhịn được, nói: "Phượng Vũ có từng ham muốn sắc đẹp của ngươi, quấy rối ngươi không?"


Khương Tú Nhuận xoa bóp bắp đùi hắn nói: "Lúc ấy Phượng Vũ chỉ toan tính moi ra sinh hoạt thường ngày trong miệng ta, mưu đồ hại điện hạ. Người này tham lam mơ ước quyền lực, làm gì có ý nghĩ về tình cảm nam nữ, hơn nữa nhan sắc của ta bình thường, làm sao khiến cho người ta chú ý, chỉ có điện hạ không kén chọn nuốt trôi thôi."


Phượng Ly Ngô cũng cảm thấy Khương Tú Nhuận không giống như bị loại người kia chiếm tiện nghi, lòng cũng nhẹ nhõm nhưng cảm thấy nàng ngấm ngầm châm biếm mình háo sắc. Bèn lôi kéo tay của nàng nói: "Cô không kén chọn nên vẫn chưa ăn no đây! Cô thấy ngươi hư hỏng như vậy, đêm nay cho cô ăn no có được không?”


Khương Tú Nhuận vẫn xốc tinh thần chờ Phượng Ly Ngô tiếp tục làm khó, ai ngờ hắn nói không đứng hắn là lập tức không đứng đắn rồi, mặt hơi đỏ lên, nói nhỏ: "Cơ thiếp trong phủ Thái tử đều bị đói đấy, điện hạ chỉ ăn một người làm sao có thể đủ? Vẫn là nên chớ tới chỗ ta..."


Phượng Ly Ngô dùng một tay kéo nàng vào ngực, thân thể dính sát nhau.
Những ngày qua vẫn luôn chùi mép cho mẫu hậu và gian phu của bà, thời gian qua nhất thời không để ý lạnh nhạt giai nhân, thật là không nên!
Hai người ở trong phòng trong phủ chất tử dính lấy nhau một trận.


Khương Tú Nhuận thấy hắn không có vẻ muốn tiếp tục gây phiền toái cho huynh tẩu cũng yên lòng, mặc cho hắn lần theo khe hở của trường bào rộng vào trong khinh bạc một phen.
Chờ Ổn Nương làm cơm canh xong, bày lên mặt bàn lần nữa, lễ phép mời Thái tử tới ăn.


Chỉ là Khương Chi và Ổn Nương quả thật ăn no rồi, vì tiếp khách cũng chỉ nâng đũa ra vẻ gắp thức ăn một chút thôi, hầu như là nhìn Khương Tú Nhuận và Thái tử ăn.
Khương Chi còn lo lắng chuyện mình thân cận với nhị hoàng tử, cũng không chú ý chi tiết nhỏ trên bàn.


Ổn Nương lại khác, thân là nữ tử phải cẩn thận hơn một chút so với nam tử, huống chi Ổn Nương vốn là người cẩn thận!
Cẩn thận nhìn qua, nàng thấy hơi quá rồi, vì sao tiểu thúc và Thái tử chung đụng như vậy... Không phân biệt tôn ti trật tự gì cả.


Nàng dùng thịt khô hầm nhừ con bá béo tốt, trong bụng cá đều thầm nước canh, rất ngon miệng.
Thái tử ăn một miếng, có lẽ cảm thấy mùi vị không tệ, bèn gắp một miếng bỏ vào bát Khương Hòa Nhuận.


Tiểu thúc cũng rất tự nhiên bỏ cá vào miệng, sau đó thịt trong bụng cá đều bị Thái tử gắp vào bát tiểu thúc.
Nếu chỉ như vậy, có thể miễn cưỡng xem là Thái tử chiêu hiền đãi sĩ, vì yêu mến mà bày tỏ thân thiết.


Nhưng ánh mắt Thái tử nhìn tiểu thúc ăn... Thật sự là cưng chiều vô hạn, vừa giống như săn sóc mèo chó mua được bằng vàng, vừa giống như tiểu tử nông thôn vắt mũi chưa sạch vất vả lắm mới cưới được vợ...
Tóm lại, chứng kiến tới cuối cùng, sống lưng phía sau lưng Ổn Nương đổ mồ hôi lạnh.


Tiểu thúc còn nhỏ tuổi, có lẽ đối với chuyện nam nữ cũng nửa tỉnh nửa mê.


Ổn Nương cảm thấy dường như từng nghe nói qua lời đồn liên quan tới Thái tử đồng tính. Trước kia nàng cảm thấy là lời đồn vô căn cứ nhưng bây giờ đúng là lo lắng cho tiểu thúc đơn thuần rồi bị vẻ bề ngoài Thái tử lừa gạt, bị lời êm ái dỗ dành mà mất đi khí phách nam nhi, đi lầm đường lạc lối!






Truyện liên quan