Chương 1: Một đêm kinh hoàng

Khi màn đêm đã bao trùm lên mọi ngóc ngách, thì ở ngoại ô phía đông thành phố lại có một ngọn lửa lặng lẽ thắp lên, cho đến khi nuốt chửng cả một ngôi nhà. Tiếng xe cứu hỏa, xe cảnh sát inh ỏi không ngừng ré lên inh ỏi nhưng không thể áp đi tiếng gọi thê lương.
“Ba ơi...!”
“Mẹ ơi...!”


Trước ngôi nhà đang bốc cháy, có một người phụ nữ trung niên, trong lòng giữ cô bé khoảng chừng bốn năm tuổi, ngăn không cho cô bé đó chạy vào ngôi nhà đang cháy.


Trên mặt cô bé đều là nước mắt, vừa vùng vẫy vừa không nhừng gọi ba, mẹ, hi vọng sẽ nghe thấy tiếng đáp lại âu yếm thường ngày, nhưng chỉ nhận được lời an ủi qua loa: “Ái Ái, cháu đừng như vậy nữa.”


Cửu Ái nhìn chăm chăm vào ngôi nhà, cất chất giọng trẻ con vì không ngừng lớn tiếng gọi mà hơi khàn: “Cô buông cháu ra, cháu muốn tìm ba, mẹ.”
Người phụ nữ thở dài: “Ái Ái, lửa lớn như vậy, ba mẹ cháu sợ là đã không còn.”


Nghe thấy lời này, mắt Cửu Ái chợt mở lớn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng: “Không!”
“Tôi không tin đâu, các người lừa tôi, ba mẹ tôi sẽ không sao đâu, họ chỉ đang trốn tôi thôi. Ba, mẹ con không chơi trốn tìm với hai người nữa, hai người ra đây đi mà. Mẹ ơi, ba ơi!”


Người đứng xung quanh rất nhiều, song cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Cho đến mặt trời ló rạng, lửa đã được dập tắt, người cũng tản đi hết, Cửu Ái vẫn quỳ trên mặt đất, thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định.


available on google playdownload on app store


Cảnh sát đã xem xét hiện trường và kết luận, trong nhà có hai bộ hài cốt, chính là của cha mẹ Cửu Ái, nguyên nhân gây ra vụ cháy là cháy nổ đường dây điện. Khi người cảnh sát nói những lời này, Cửu Ái giống như nghe thấy mà lại giống như không, cô bé chỉ nhìn về hướng ngôi nhà bây giờ chỉ còn là một đống đổ nát, môi mấp máy nói gì không rõ.


Cửu Ái muốn đứng dậy, muốn đi tìm ba mẹ cô bé nhưng chân vừa nhấc lên, cả người liền đổ ập xuống vô cùng chật vật.
Đến khi người phụ nữ trung niên mà Cửu Ái gọi là cô đến đưa Cửu Ái về nhà, cô bé vẫn luôn lặng im như một cái xác không hồn.


Cú sốc này đối với một cô bé năm tuổi mà nói thực sự là quá nặng.
Cửu Tố Tố là cô ruột của Cửu Ái, Cửu Tố Tố thu dưỡng Cửu Ái còn chưa được mấy ngày, đã vội mang Cửu Ái đến một cô nhi viện tên là Sao mai.


Đứng trước cổng cô nhi viện, Cửu Tố Tố nói: “Ái Ái, không phải cô không thương cháu, nhưng giờ ba mẹ cháu không còn, cô cũng không thể nuôi cháu mãi được, từ giờ trở đi, nơi này chính là nhà của cháu.” Nói xong giao Cửu Ái cho một người phụ nữ tóc hơi bạc rồi rời đi.


Cơ hội lắc đầu Cửu Ái cũng không có. Ánh mắt cô bé không hồn đi theo người phụ nữ kia, đối với cô bé, không có ba mẹ, ở đâu cũng giống nhau.


Từ ngày xảy ra hỏa hoạn đến nay, Cửu Ái chưa từng nói một lời, bây giờ ở trong cô nhi viện cũng như thế, mỗi ngày chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc, đôi mắt dại ra không cảm xúc, khi cần ăn thì ăn, khi cần ngủ thì ngủ, đối với việc những đứa trẻ khác chơi đùa cười ầm ĩ cũng làm ngơ.


Viện trưởng là một người phụ nữ hiền lành, nhìn thấy cảnh không khỏi đâu lòng.


Cửu Ái cũng không nhớ là mình đã ở đó bao lâu, một ngày có một đôi vợ chồng trẻ đến cô nhi viện nói với Cửu Ái, từ giờ trở đi họ sẽ là ba mẹ cô. Đôi mắt vô hồn bỗng nhiên dao động: “Ba, mẹ sao?”
Người vợ cười nhẹ: “Đúng vậy, chúng ta chính là ba, mẹ con.”


Cảm xúc không lộ ra quá nhiều nhưng chỉ có Cửu Ái mới hiểu được, khi đó cô bé đã vui đến nhường nào, hi vọng về một ngôi nhà hạnh phúc đến thế nào.
Thế nhưng người xưa có câu “hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn”.
17 năm sau...


Cửu Ái một tay kéo vali trở về ngôi nhà rộng lớn mà lạnh lẽo, trái tim cũng không khỏi lạnh theo. Bốn năm trước rời khỏi đây, cô đã mong mình không cần phải trở lại, nhưng cuộc sống, không phải cứ muốn là được.
Chào đón cô đầu tiên không ai khác chính là chị gái cô, Lục Thanh Tâm.


Lục Thanh Tâm dựa lưng vào cửa, nhìn thấy Cửu Ái liền nở một nụ cười đầy châm trọc: “Tôi còn tưởng cô không muốn trở về cái nhà này nữa.”
Cửu Ái thản nhiên cười: “Làm sao có thể.” Sau đó không để ý đến Lục Thanh Tâm, kéo vali đi ngang qua Lục Thanh Tâm.


Lục Thanh Tâm ở phía sau nói vọng theo: “Cô về cũng đúng lúc lắm, không đến mấy hôm nữa tôi và Ngôn Quân sẽ đính hôn, vừa lúc có thể uống rượu mừng của tôi.”


Cửu Ái nghe thấy cái tên Ngôn Quân, bước chân khựng lại, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt. Cửu Ái quay đầu, lại cười: “ Thế sao, chúc mừng chị.” rồi sải bước lên lầu, nhìn qua giống như bình thường, chỉ có cô mới biết, chân, tay và cả người cô đều đang run rẩy.






Truyện liên quan