Chương 5: Luyện kiếm
ch.ết tiệt, cái miệng Lục Nguyên đúng là lợi hại. Nhưng chờ sáu tháng sau Bắc phong đại tái để xem ngươi miệng lưỡi sắc bén có tác dụng gì. Tư Mã Hạo xoay người muốn đi.
Đợi Tư Mã Hạo cái tên kiêu ngạo đi rồi, Lục Nguyên mắng một tiếng xui.
Đích thực là quá xui, đụng phải hàng này.
Hắn ở trong Hoa Sơn tiên môn Bắc phong sinh hoạt luôn vô tư, khá thoải mái. Bây giờ tu tiên giới là thái bình thịnh thế, môn phái không cần các đệ tử đánh nhau, ngày vô cùng an nhàn. Hắn rất thích sinh hoạt nhàn nhã như vậy, nhưng cố tình, ch.ết tiệt, luôn có một số người đáng ghét xuất hiện, ví dụ như Tư Mã Hạo luôn cho rằng bản thân xếp trong thập đại đệ tử chân truyền.
Năm tháng có vô tư hơn cũng không khả năng không có cái bóng.
Hoa cỏ vờn quanh.
- Khụ khụ.
Trong chủ phòng Trường Xuân Cư thỉnh thoảng truyền ra tiếng ho khan dữ dội.
- Sư phụ, dược đến rồi.
Lục Nguyên bưng dược đã sắc xong đưa vào chủ phòng. Thân thể sư phụ ngày càng kém, trong lòng hắn rất buồn. Sáu năm nay sư phụ Lý Nguyên Bạch có thể nói là rất tốt với hắn, nhưng hắn biết, tuổi thọ của sư phụ không nhiều.
Tất nhiên Lục Nguyên sẽ không bởi vì biết tin này mà mỗi ngày mặt ủ mày chau. Mặt như đưa đám qua một ngày là một ngày, sống vui vẻ cũng là qua ngày. Lục Nguyên trước giờ là loại người vui vẻ sống qua ngày.
Lý Nguyên Bạch cầm lên chén dược, uống một hơi cạn sạch, không vì dược đắng mà nhíu mày. Nhìn đệ tử đứng cạnh, Lý Nguyên Bạch gật gù. Đệ tử của ông tuy là đồ lười, còn thường bất cần đời nhưng tâm tính đích thực không tệ, thu đệ tử này không uổng công.
Tu tiên giả thu đồ đệ quan trọng là tâm tính rồi mới là căn cốt.
Lý Nguyên Bạch đột nhiên nói:
- Qua sáu tháng là đại tái trong phong.
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Việc này đã có nghe nói. Đúng rồi, sư phụ nhắc đến làm gì?
Lục Nguyên biết sư phụ sẽ không chẳng việc có gì nhắc tới đại tái trong phong.
Bình thường đại tái trong phong mọi người so tài rồi thôi.
Hoàn toàn là thử nhau, vì khiến đệ tử không quá qua loa, tăng chút động lực cho họ. Cũng khiến các trưởng bối xem tiến triển của đám hậu bối.
Lý Nguyên Bạch cười cười nói:
- Việc này đơn giản thôi. Bởi vì vi sư tuổi thọ sắp hết, rất nhiều người đều đang mưu đồ vi sư. Ví dụ vi sư mang cho ngươi phúc lợi thập đại đệ tử chân truyền đã có người đang mưu đồ. Tư Mã Hạo gần đây thường khiêu khích ngươi còn chẳng phải vì ta sắp ra đi, Tư Mã Trường Bạch muốn đem thứ tôn Tư Mã Hạo vào thập đại đệ tử chân truyền, thay thế vị trí của ngươi sao?
Lý Nguyên Bạch chần chờ một lát, tạm nghỉ rồi nói tiếp:
- Đại tái trong phong lần này Tư Mã Trường Bạch đã sớm âm thầm liên lạc một số trưởng lão, nếu ngươi biểu hiện không tốt trong đại tái trong phong, nếu như ngươi thua Tư Mã Hạo, vậy lực lượng của họ có lẽ sẽ dùng chút thủ đoạn, cướp vị trí thập đại đệ tử chân truyền của ngươi.
Lý Nguyên Bạch nhướng mày, bình thường ông lão bình hòa giờ hiện sát khí, nói:
- Lão phu còn chưa ch.ết đã bắt đầu mưu đồ thứ của lão phu, đáng hận!
Bây giờ Lục Nguyên coi như triệt để hiểu ngọn nguồn.
Thế là đã rõ, thì ra đại tái trong phong lần này đối với hắn không phải bình thường.
Lúc này Lục Nguyên phát hiện trong lòng mình có thanh âm đang kêu gào.
Phải thắng!
Phải thắng!
Nhất định phải thắng!
Tim hắn đang đập rất nhanh.
Cái tên Tư Mã Hạo mấy lần khiêu khích mình, mưu đồ vị trí thập đại đệ tử chân truyền của mình, đã vậy thì mình phải thắng về.
Sư thúc Tư Mã Trường Bạch còn mưu đồ thứ của sư phụ, càng đáng ch.ết, mình càng phải thắng trở về.
Vì mặt mũi của sư phụ, mình nhất định phải thắng.
Lục Nguyên đột nhiên giật mình phát hiện, dưới mặt lười biếng là lòng hiếu thắng mãnh liệt, cùng với một khi đối địch thì phải hung dữ đánh trả lại.
Lúc này Lý Nguyên Bạch cũng đang nhìn Lục Nguyên, nhìn hắn xuất hiện sự nghiêm túc mà không phải bộ dạng lười nhác. Lý Nguyên Bạch gật gù. Giờ đối phương đã ép tới cửa, đồ nhi, hãy nghiêm túc ứng chiến đi. Lần này ngươi không thể lười nữa, lấy tiềm lực trong người ngươi ra đi.
Nếu tuổi thọ vi sư còn nhiều năm thì có thể làm chỗ dựa cho ngươi thật lâu.
Nhưng mạng số vi sư sắp hết, giờ vi sư có thể chăm sóc ngươi không còn thời gian bao nhiêu nữa.
Hãy cố gắng đi.
Lý Nguyên Bạch đã không còn sống bao lâu, không còn nhiều hứng thú tranh đấu. Thắng thì sao, thua thì sao, cuối cùng vẫn là đống xương mà thôi. Ông không có con cái, không có người thân, duy nhất không yên tâm là đồ nhi lười biếng Lục Nguyên. Bây giờ ông còn chưa ch.ết đã có người tìm tới cửa, nếu ông ch.ết rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa, làm sao mà yên tâm cho được.
Một tiếng thở dài thườn thượt.
………
Giờ hắn đã bị người buộc đến tuyệt cảnh.
Sư phụ không còn sống bao lâu. Tư Mã Trường Bạch đã chạy tới cửa, muốn cướp tài sản trong tay sư phụ, bao gồm vị trí thập đại đệ tử chân truyền của hắn.
Nói thật ra nếu chỉ là muốn cướp vị trí thập đại đệ tử chân truyền thì không khiến Lục Nguyên tức giận như vậy.
Chẳng qua họ còn muốn cướp tất cả của sư phụ.
Sư phụ đối xử với mình rất tốt, dẫn mình lên đường tu tiên, từng chút một dạy mình tu hành thế nào.
Bây giờ họ lại làm vậy, khiến mình rất giận.
Trước kia mình luôn lười biếng, giờ thì làm sao cũng phải luyện công chăm chỉ mới được.
Luyện công, đối với mình không tinh thông nhiều pháp thuật chủ yếu có hai mặt, một là pháp lực, một là kiếm pháp.
Mình luyện là Vân Long Tâm Pháp Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, đều là công pháp xuất sắc, chính yếu trong Hoa Sơn Bắc phong.
Nhưng bây giờ cách đại tái trong phong chỉ còn chừng sáu tháng. Sáu tháng muốn tăng pháp lực là cực kỳ khó khăn. Pháp lực tích lũy là lấy đơn vị bằng năm, sáu tháng sao có thể tăng cao được. Vậy chỉ còn nước luyện kiếm pháp, nói không chừng mặt kiếm pháp có tăng vọt.
Thời gian sáu tháng luyện kiếm pháp còn miễn cưỡng được.
Sáu tháng này mình phải liều mạng luyện kiếm rồi.
Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo đều tới cửa khi người, không hung ác đánh trả thì coi sao được.
Mình phải luyện kiếm thật giỏi, mạnh mẽ đánh trả, đánh mặt Tư Mã Trường Bạch sưng phù lên luôn.
Sư phụ tặng cho mình Dưỡng Ngô kiếm đã nắm trong tay. Dưỡng Ngô kiếm là sư phụ Lý Nguyên Bạch tốn sức rèn ra thanh kiếm cho mình, kiếm lấy tên dưỡng ngô là muốn mình dưỡng hạo nhiên chính khí. Đương nhiên kêu mình dưỡng hạo nhiên chính không có khả năng lắm, mình không phải người có cảm giác chính nghĩa cao siêu, mình chỉ là người bình thường tất cả tùy tâm, không làm được tình cảm cao thượng dưỡng thiên địa hạo nhiên chính khí. Nhưng lấy Dưỡng Ngô kiếm sảng khoái nghênh đón đối thủ không phải việc khó khăn.
Dưỡng Ngô kiếm lấy từ trên vách tường xuống.
Kiếm này chỉ dài ba thước, rộng chừng nửa tấc, thân kiếm cực kỳ sáng ngời, chuôi kiếm đơn giản, là một thanh kiếm ngay thẳng.
Tay Lục Nguyên nắm thanh kiếm, cảm giác ấm trơn, kiếm tựa như sư phụ ngày thường làm người, ngay thẳng chính nghĩa, đáng tiếc sư phụ hạo nhiên chính khí dưới tình huống không còn sống bao lâu đã có người tới cửa khi dễ, mưu đồ tất cả của sư phụ. Kiếm pháp theo sự giận dữ này từ từ thi triển ra.
Kiếm pháp chính là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Một thức tiếp một thức kiếm pháp thi triển ra từng tấc vuông.