Chương 23
Âu Dương Lý Kiến rất thích uống cà phê cho thêm thật nhiều đường. Hắn vốn là người thích ăn ngọt.
Vào một buổi sáng đẹp trời, Lý Kiến tình cờ phát hiện được phương pháp pha chế loại cà phê ngọt ngào nhất trên thế giới này.
Vầng trán rộng thông minh, đôi mắt sáng lộ rõ vẻ hài lòng.「 Hương vị của Liên Điền chính là thứ hương vị ngọt ngào nhất.」 Lý Kiến nghĩ, nếu uống xong ly cà phê này, cho dù có phải vất vả làm tóc hóa trang cho đống minh tinh kia cả ngày cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Dùng “sữa” của Liên Điền để pha cà phê, nâng cao tinh thần làm việc chính là phát minh vĩ đại nhất trong cuộc đời Âu Dương Lý Kiến.
「 Chưa đủ ngọt, khuấy thêm một chút nữa.」 Lý Kiến nũng nịu ôm lấy “người vợ” đảm đang mặc tạp dề màu hồng.
「 Khuấy, khuấy cái đầu ngươi ấy!」 Toàn thân Liên Điền ngoài chiếc tạp dề mỏng mảnh ở thắt lưng ra thì không có thêm một mảnh vải nào khác. Đằng sau thì…
Thật không ngờ, mình lại có ngày làm ra chuyện ɖâʍ loạn này, không hiểu tại sao lại đồng ý với hắn, thật là mất mặt quá đi!
「 Nếu không, ta sẽ đem nụ hoa đang bị ta khi dễ ngâm luôn vào đó.」 Lý Kiến đem cây thịt lớn thô to của mình hoàn toàn sáp nhập vào hậu huyệt của Liên Điền. Hắn dùng một thứ âm thanh mê người, uy hϊế͙p͙「 Không nói nhiều nữa, mau cẩn thận mà pha cho phu quân của ngươi một tách cà phê thật ngon a.」
「 ân ngô…… Không muốn, như vậy mà chưa đủ ɖâʍ đãng sao, ô…… Thứ đó của ta đã chảy vào ly cà phê hết rồi……」 Còn phân thân đáng thương của Liên Điền đang phải ngâm mình trong tách cà phê phía trước.
Trong phòng bếp có một lọ hoa bách hợp trắng tinh, có hai nam nhân đang thở hổn hển cùng nhau làm chuyện vợ chồng bên cạnh bàn ăn. Để không lãng phí thời gian, hai người còn cùng nhau pha một ly cà phê sữa thật tuyệt vời cho khởi đầu của một ngày mới.
Bên trong tách, cà phê được khuấy không ngừng, thỉnh thoảng lượng sữa bên trong lại tăng thêm một ít, ai, cái muỗng này thật thần kỳ a. Khoan đã, cái này không phải muỗng mà là… là cái đó của Liên Điền a.
「 ô…… Như vậy cảm giác hảo phóng đãng……」 Liên Điền cũng bị tr.a tấn đến xấu hổ muốn ch.ết. Cũng may là nước ấm vừa phải nếu không thì sáng nay sẽ có thêm món xúc xích luộc.
Từ sau khi Lý Kiến nói rằng sẽ hảo hảo thỏa mãn Liên Điền thì cuộc sống hàng ngày của y đều trôi qua như vậy: ăn, ngủ, làʍ ȶìиɦ rồi lại ăn ngủ dưỡng sức để làʍ ȶìиɦ tiếp tục. Ấy vậy mà vẫn không “hầu hạ” nổi con sắc lang này, tính luôn sáng, trưa, chiều tối, mỗi ngày tiểu ƈúƈ ɦσα của Liên Điền phải bị chà đạp ít nhất ba lần, hôm nào hắn hứng lên thì chờ đó, suốt đêm phải oằn mình mà chịu trận a!
Như lúc này đây, hai người đang ở trong bếp, mặt sau thì liên tục bị ma sát bởi thứ đáng sợ kia, Lý Kiến lại còn vắt kiệt sữa của Liên Điền để pha một ly cà phê thật ngon a!
「 a a, Phải đặc hơn nữa mới gọi là cà phê sữa, Liên Điền không ngoan a… hảo hảo mà chịu trừng phạt đi!」 Lý Kiến nắm lấy phân thân đang mềm nhũn của Liên Điền vì kiệt sức, sục thật mạnh.
Tay còn lại luồn vào hai đầu v* phía trong tạp dề「 Ta muốn chà xát hai tiểu châu châu của Liên Điền tới lúc chúng phát sáng thì thôi.」
「 Ngươi hỗn…… Đản!」 Liên Điền muốn tức giận nhưng thân thể lại không nghe theo mà chủ động đong đưa thắt lưng, vui sướng mong chờ đừng đợt va chạm mạnh mẽ của người phía trên.
「 Tên hỗn đản này vui nhất là khi dễ một người đáng yêu như ngươi.」 tay vẫn mân mê đầu v*, Lý Kiến cố tình nắc một cú thật mạnh, chạm tới nơi sâu nhất trong vách tường gắt gao quấn lấy tiểu đệ đệ của mình.
Liên Điền bị công kích bất ngờ, đôi môi mọng đỏ nở rộ yêu kiều「 ô…… Như vậy, thật thoải mái…… Thoải mái…… Ta muốn nữa…… Mau mau đâm kịch liệt vào, ân, Lý Kiến……」
Nơi riêng tư liên tiếp phát ra những âm thanh cọ xát ɖâʍ mĩ khiến hai má Liên Điền đỏ ửng, phân thân bên dưới liên tục chảy ra ɖâʍ dịch. Xem ra, sáng nay Lý Kiến lại có được một ly cà phê thật đúng ý mình để thưởng thức a!
「 Thúc thúc thật đáng yêu……」
「 A……」
「 Thúc thúc đáp ứng nguyện vọng của ta, ta chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này.」 Lý Kiến dịu dàng trong ánh nắng nhẹ buổi sáng, vuốt ve nam nhân phía dưới.
「 Nhưng cà phê của ngươi……」 Lúc này, cà phê trong cốc chỉ còn được một phần ba, phân thân của Liên Điền trương cứng lại cộng thêm lực va động kinh khủng của hai người khiến cà phê văng hết ra ngoài lúc nào không biết.
「 Không sao, còn có ngày mai.」 Lý Kiến chà xát vỗ về cây thịt ướt đẫm của Liên Điền, cười hì hì nói với y.「 Ai, sau này, mỗi buổi sáng ta đều muốn khuấy cà phê như vậy.」 Chỉ riêng việc Liên Điền đồng ý cùng mình chơi trò ɖâʍ loạn này đã khiến Lý Kiến phát cuồng rồi, chứ chưa nói tới tách cà phê độc nhất vô nhị kia.
「 Ngươi muốn ch.ết!」 Liên Điền đến giờ mới biết mình lại bị tên tiểu tử thối này đưa vào tròng.
「 Ta đã quyết định sẽ làm như vậy.」
「 Ta nhất định làm thịt ngươi.」
「 Ai, ngày mai ta còn muốn ngâm thêm hoa huy*t của Liên Điền hoặc hai tiểu núm phía trên cũng được.」
「 Đừng có nằm mơ …… Ân a…… Nơi đó, ân, thật thoải mái……」 thân thể bị trừu sáp tới mức xụi lơ không nói nổi lời cự tuyệt.
「 Ai bảo ngươi muốn ta chăm sóc cho ngươi mà. Ngươi thật là người phiền toái, chỗ cần chăm sóc của ngươi nhiều vô số kể a, lại còn không biết bao nhiều cho vừa.」
「Phiền toái cái con khỉ, là do bản chất biến thái của ngươi thì có.」
「 Nhưng ta chỉ biến thái với một mình Liên Điền mà thôi……」Hắc hắc ~
Nắng sớm màu vàng chiếu thẳng lên mái ngói của ngôi nhà mới xây, chiếu sâu vào bồn tắm nơi có hai nam nhân đang tẩy rửa dấu vết hoan ái trên người, hóa ra, hai người họ, ngày nào cũng triển khai màn pha cà phê hấp dẫn này.
Ai, như vậy, từ nay trở đi, sẽ có người bị con đại cẩu của mình mỗi ngày chà đạp tới sung sướng phát điên a!
Bởi vậy, có kẻ lại hí hửng hít hà ly cà phê sặc nồng bên cạnh. Hít sâu một hơi, thật sự thơm ngọt quá đi a~
*PHIÊN NGOẠI HOÀN.*
*TOÀN VĂN HOÀN.*