Chương 54: Hội kiến người Tây

Đả tự: Đau Đầu - Thủy Hỏa Thần - Kiếm Giới
Sau khi Hòa Thân về phủ, trước tiên sắp xếp ổn thỏa cho Nhất Thanh sau đó bắt đầu phân tích tình thế trước mắt của Trung Quốc.


Theo kí ức kiếp trước của hắn, thì thời kì Càn Long triều Thanh mặc dù đã tạo nên thời kì hưng thịnh Khang Càn huy hoàng nhất trong lịch sử Trung Quốc, nhưng thời kì này cũng là điểm chuyển tiếp từ vượng đến thoái. Con trai Càn Long là Gia Khánh kế vị, trong nước bắt đầu nổi lên không ngừng các cuộc khởi nghĩa nông dân, mâu thuẫn càng tầng lớp không ngừng thăng cấp, hoàng đế Đạo Quang tiếp theo lại càng bạc nhược, do nội ưu ngoại họa, tang quyền nhục quốc đã bắt đầu.


Hòa Thân hạ quyết tâm nhất định phải thay đổi bắt đầu từ bây giờ, hắn cho rằng sở dĩ Trung Quốc trở thành thuộc địa của các cường quốc một nguyên nhân vô cùng quan trọng chính là chính sách bế quan tỏa cảng thời Càn Long, nếu có thể sớm thông thương với nước ngoài, có thể sớm học hỏi các nước phương Tây thì quá tốt.


Nghĩ xong chuyện này, Hòa Thân kích động không thể ngủ được nữa, hắn bắt đầu nghĩ xem ngày mai sẽ đi gặp người Tây như thế nào, sau khi gặp người tây sẽ giao thiệp như thế nào vói họ. Đang lúc suy nghĩ, Hòa Thân nhớ đến Liễu Hỉ Công từng nói, Quảng Châu có Henry Patel, Dương Châu có Đức Long Phổ, dường như đều nắm hết việc buôn bán ngoại thương ở mấy tỉnh phía Nam, vậy hắn có thể thành lập món hàng gì ở Nam Kinh hay không, chuyên môn cùng người Tây thông thương, sau đó lại...


Cả đêm, Hòa Thân chỉ suy nghĩ về vấn đề này.
Sáng hôm sau, Hòa Thân cùng Lưu Toàn đến bến cảng Nam Kinh gặp người Tây bị tạm giữ một đêm.


Bến tàu, binh lính trông coi khán áp phòng tối qua đã nhận được lệnh của Tuần phủ Diêm Kinh Minh, ngày mai tri phủ Nam Kinh Hòa đại nhân sẽ đến và có toàn quyền xử lý chuyện này, tất cả đều nghe theo sự điều hành của Hòa đại nhân, cho nên số người này nhìn thấy Hòa Thân dẫn người đến, lập tức bước lên trước vấn an.


available on google playdownload on app store


“Tham kiến Hòa đại nhân!”
“Kính chào Hòa đại nhân”
“Xin chào” Hòa Thân mặt đầy hứng khởi đáp lại rồi đi vào khán áp phòng.


Mấy người Tây kia bị giam một đêm trong phòng nhỏ, lại bị dây thừng trói lại, có người trên cổ còn tròng thêm khóa sắt, đến nay đến còn chưa được uống ngụm nước nào, đang lúc vừa đói vừa mệt chịu không nổi thì thấy quan đi đến, từng người một hét lên:
“Thả chúng tôi ra”


“Sao lại vô duyên vô cớ bắt chúng tôi lại?”
“Chúng tôi muốn gặp tuần phủ đại nhân”
Hòa Thân lúc này không hơi sức cũng không tâm trạng nào mà nói chuyện với họ bèn ra lệnh: “ Hãy cởi trói cho họ đã”


Mấy tên lính đáp lời rồi bước lên trước cởi dây thừng ra, sau đó hét lớn: “ Các ngươi đừng làm loạn, bây giờ tất cả đều nghe theo lệnh của Hòa đại nhân”
“Hòa công tử.... hòa công tử” Đột nhiên có tiếng gọi quen thuộc gọi Hòa Thân.


Hòa Thân nhìn kĩ đám người, thì ra huynh muội John Lawrence cũng ở trong đám đó vội bước lên trước nói: “ John Lawrence tiên sinh, mấy người chịu khổ rồi, ta đặc biệt đến đây để thả mọi người ra”


Em gái John Lawrence tiểu thư Bích Sa cũng đến trước mặt Hòa Thân nói: “Hòa công tử, ngài mau cứu chúng tôi, chúng tôi qủa thật chịu không nổi rồi...” nói xong mắt hoe đỏ, bắt đầu rơi lệ.


Lưu Toàn nhìn thấy bọn họ gọi loạn “Hòa công tử” như thế là sai quy tắc trước mặt bọn binh lính bèn lên trước nói với John Lawrence và Bích Sa: “Ta nói mấy người đừng gọi là “Hòa công tử” nữa, nói thật với mấy người, lão gia nhà ta nay đã là tri phủ thành Nam Kinh rồi”


John Lawrence và Bích Sa vừa nghe HòaTân nay đã là tri phủ, đột nhiên ngạc nhiên đến mức trố mắt ra, tự nói với mình: “Điều này đúng là khiến người ta khó mà tin nổi, chuyện ở Trung Quốc đúng là quá kì diệu Hòa công tử, à không, Hòa đại nhân có phải người bạn kia của ngài tặng ngài chức quan to này không?”


Hòa Thân thấy không thể để cho bọn họ ở lại đây nói linh tinh bèn nói với John: “Trong đám người các ngươi, ai là người đứng đầu”


“Anh ta... anh ta chính là thuyền trưởng thuyền buôn “ Nhật Viễn Hiệu” là tiên sinh Henry Patel là đại diện mậu dịch lần này với đế quốc đại Thanh” John nói rồi kéo một người cao cao, gầy gầy đến trước mặt Hòa Thân.


Hòa Thân vừa định dùng nghi thức hiện đại để bắt tay Henry, nhưng tiên sinh Henry này lại bỏ một cánh tay trước ngực, khẽ cúi đầu nói: “Đại diện mậu dịch với Trung Hoa của công ty Ấn Độ Great Britain East Henry Patel xin bái kiến tri phủ Nam Kinh đế quốc Đại Thanh Hòa đại nhân”


Hòa Thân nghe Henry xưng hô rất chính quy, cười nói: “Henry tiên sinh, chúng ta vẫn nên lên thuyền của ông để nói chuyện chứ”
“Được được, Hòa đại nhân đúng là người phóng khoáng, chúng ta lên thuyền đi” Nói xong đám người Anh cùng muốn lên thuyền.


Lưu Toàn nhìn thấy Hòa Thân và đám tây lên thuyền, sợ đến mức chạy đến trước mặt Hòa Thân nói: “ Lão gia, nếu bọn người Tây này lại lật lọng với lão gia, nhổ thuyền đưa lão gia đi mất thì biết làm thế nào, tiểu nhân thấy ngài nên nói chuyện với chúng ở đây thì an toàn hơn”


Hòa Thân mặc dù biết đám người Tây không dám làm thế nhưng lời của Lưu Toàn nhắc nhở hắn khiến hắn nghĩ lát rồi nói: “Henry tiên sinh, chúng ta hãy nói chuyện riêng thì hơn”


Sau đó quay sang ra lệnh cho hai tên binh sĩ bên cạnh: “Ta cùng vị tiên sinh Henry này lên thuyền nói chuyện, các ngươi trông coi mấy người này, hãy cho bọn họ ăn uống gì đó, có chuyện gì đợi ta xuống thuyền hãy nói”
“Vâng” Đám binh sĩ hai bên đáp một tiếng rồi tất bật đi lo liệu.


Hòa Thân dẫn theo Lưu Toàn gọi thêm John Lawrence cùng Henry đi về bờ sông.


Con thuyền “Nhật Viễn Hiệu” đang đỗ bên cầu tàu nhìn từ xa giống như đứa trẻ to béo. Hòa Thân ở thế kỉ thứ 21 chưa từng thấy qua con thuyền nào, cũng đã thường xuyên nhìn thấy tàu sân bay trên ti vi, cho nên cho dù con thuyền “Nhật Viễn Hiệu” trong thời này là vô cùng lớn, nhưng Hòa Thân lại thấy cũng không có gì đặc biệt, không có gì phi thường, ngược lại còn thấy nó có phần lạc hậu.


Hòa Thân cùng Henry đến phòng thuyền trưởng, quả đúng là vừa rộng rãi vừa sáng sủa, bên trong bố trí một phòng khách lớn rất xa hoa, với những đồ trang trí rất thời trang thời đó.
“Hòa đại nhân, ngài uống gì?” Henry tiên sinh mời Hòa Thân ngồi xuống ghế sofa hỏi.


“ Tôi xin chút café của các vị” Hòa Thân nói, thực tế hắn muốn thưởng thức hương vị café cách đây 300 năm xem như thế nào.
Không lâu sau, Henry và tiểu thư Bích Sa rót ra mấy cốc café, đặt mỗi cốc trước mặt mỗi người, rồi ngồi lên ghế sofa đối diện vói Hòa Thân.


“ Henry tiên sinh, không biết tối qua các vị nhổ thuyền định đi đâu?” Hòa Thân nói rồi nâng café lên hớp một ngụm, cảm thấy vị café ngoài vị đắng thì còn có vị thơm thanh thanh, còn đích thật đậm đà hơn hương vị café đang bán ở siêu thị hiện đại.


“Hòa đại nhân, chúng tôi lần này đến là muốn triển khai mậu dịch ở Nam Kinh, không ngờ quan lại ở đây không cho phép không có cách nào chúng tôi đành phải quay lại Quảng Châu” Henry nói.


Hòa Thân nghe thấy lời Henry và John có chút không khớp bèn hỏi: “Làm ăn của các vị ở Quảng Châu không tốt hay sao, sao lại phải đến Nam Kinh?”


“Hòa đại nhân không biết rồi, làm ăn ở Quảng Châu là thích hợp nhất, chúng tôi cũng nghe nói Tổng đốc Lưỡng Quảng Lý Thị Nghiêu Lý đại nhân gần đây cũng rất ủng hộ việc buôn bán ngoại thương của chúng tôi, thế nhưng ngoại thương ở Quảng Châu quả thực là quá nhiều rồi, có người Hà Lan, Đan Mạch, người Pháp, Thụy Điển, nghe nói gần đây một số thương nhân Vương quốc Bỉ làm ăn rất khá ở Quảng Châu, cho nên chúng tôi mới muốn đến Nam Kinh phát triển” Henry nói thẳng thắn.


Hòa Thân vừa nghe đã hiểu hiện nay ngoại thưong ở Quảng Châu quá nhiều, sự cạnh tranh lẫn nhau ngày càng khốc liệt vì thế bọn người này muốn đến Nam Kinh mở con đường mới, thế này có vẻ hợp với suy nghĩ của hắn, nên cười nói: “Vậy các ngươi sao không đi gặp tổng đốc hiện tại của Lưỡng Giang Doãn Kế Thiện Doãn đại nhân, xem xem ông ta có ý như thế nào, sao nói đi là đi thế?”


“Hòa đại nhân, kì thực hôm qua chúng tôi cũng muốn đi gặp tổng đốc đại nhân cùa các vị, nếu thực sự không được nữa thì chúng tôi sẽ nhổ neo, nhưng không ngờ, chúng tôi còn chưa kịp đi thì đã bị người của Doãn đại nhân bắt” Henry ngước đôi mắt xanh phẫn nộ nói.


“Kì thực lần này ta đến, chính là muốn vì việc làm ăn với các vị” Hòa Thân cười nói.


“Không lẽ Hòa đại nhân muốn làm ăn với chúng tôi thế thì tốt quá rồi” Henry mắt sáng ngời lên, vui mừng vạn phần nói “ Hòa đại nhân nếu đồng ý thông thương với chúng tôi tốt nhất là thành lập một công ty chuyên môn, như thế làm ăn sẽ tiện hơn”


Hòa Thân quan tâm nhất hiện nay chính là Henry có thể mang thứ gì từ Anh quốc đến Nam Kinh nên hỏi: “ Henry tiên sinh, chúng tôi bảo đảm các vị có thế mua được những thứ các vị cần ở Lưỡng Giang, nói xem các anh có thể vận chuyện gì tới Nam Kinh”


“Chỉ cần quý quốc cần, thì đế quốc Anh quốc chúng tôi đều có thể cung cấp” Henry vung tay, nói lớn.
“Ví dụ, xe tây, vũ khí còn có khí cụ hàng hải, các loại đồng hồ tinh xảo, đều được chứ?” Hòa Thân hỏi.


“Tuyệt đối không vấn đề gì, xin Hòa đại nhân cứ lên đơn hàng, chúng tôi bảo đảm sẽ bán cho các vị với giá rẻ nhất” Henry càng nói càng hưng phấn.


“Ta có thể bẩm báo chuyện này với tổng đốc đại nhân của bọn ta, sau đó sẽ nỗ lực thúc đẩy mậu dịch giữa chúng ta” Hòa Thân nói.


“Thế thì cảm ơn Hòa đại nhân qúa chỉ cần chúng tôi có thể thuận lợi phát triển mậu dịch ở Nam Kinh nhất định sẽ vô cùng cảm kích Hòa đại nhân” Henry vui mừng gật đầu với Hòa Thân, ý nói: Ngân lượng nhất định sẽ không thiếu cho ngài.


“Mấy người không cần cảm ơn ta, đây gọi là hai bên cùng có lợi, đối với Trung Quốc hay Anh Quốc đều có lợi rất lớn” Hòa Thân cười nói.


“Ai da, Hòa đại nhân đúng là anh minh! Chúng tôi từ khi đến Trung Quốc chưa từng gặp vị quan nào có cách nhìn xa trông rộng như Hòa đại nhân, chúng tôi đúng là vinh hạnh quá” Henry đứng dậy khom mình với Hòa Thân.


Hòa Thân quay về bờ, cho phép Henry dẫn bọn người Tây vào thành Nam Kinh tìm chỗ ăn nghỉ, đợi sau khi bẩm báo với Doãn Kế Thiện xong sẽ quyết định từng bước như thế nào. Henry thấy sự việc có hi vọng, nên vui mừng dắt theo đám người tây vào thành.


Hòa Thân không dám chậm trễ, cáo biệt bọn người Tây bèn lập tức đi tới phủ tổng đốc gặp Doãn Kế Thiện. Trên đường đi Hòa Thân đã nghĩ kĩ nên báo cáo sự tình như thế nào với Doãn Kế Thiện, hắn biết chuyện này liên quan đến quốc sách của Càn Long, nên không dám có chút qua loa, bản thân chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói người Anh muốn bên này thành lập một cơ quan chuyên môn để hợp tác với đối phương, còn nói nếu Nam Kinh yêu cầu cái gì đều có thể mua từ nước Anh đến, còn lại không nên nói thêm điều gì. Đối với việc mua xe tây, vũ khí của nước Anh là chuyện sau này hãy nói.


Hòa Thân vốn nghĩ chuyện lớn như thế này Doãn Kế Thiện sao cũng phải suy nghĩ lâu, nói không chừng phải viết bản tấu dâng lên Càn Long ở Bắc Kinh, nhưng không ngờ Doãn Kế Thiện vừa nghe Hòa Thân bầm báo xong bèn cười: “Chuyện này Hòa công tử xem xét rồi lo liệu là được rồi, chỉ cần đừng làm ầm ĩ quá là được rồi” Câu nói này đã rõ quá rồi chính là cho phép Hòa Thân cứ tự ý mà làm, sao kiếm được tiền là được, chỉ cần biết chừng mực chút đừng khiến cho bọn ngôn quan ngự sử ăn no cơm không có việc gì làm bắt lấy gậy là được.


Hòa Thân đã lĩnh ý, cáo biệt Doãn Kế Thiện rồi quay về phù trù bị.
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----






Truyện liên quan