Chương 100: Thắng lợi trận đầu
Đêm đã khuya, binh lính canh giữ ở các kho hàng cũng hơi có chút sơ ý. đống lửa phía trước bọn họ đã sắp đốt sạch, chỉ còn lại những viên than đỏ hồng và một ít tro tàn màu trắng, gió biển ào ạt thổi vào, làm cho người ta cảm thấy từng đợt rét lạnh.
“Phổ Luân, ngươi nói Henry tiên sinh có thể vận chuyển số nha phiến này thuận lợi đến nội địa Trung Quốc sao?” Một binh lính Anh quốc vóc dáng cao lớn ngồi xổm giữ đống lửa nói.
“Ta thấy cũng được, ngươi không thấy à? Henry tiên sinh lần này quyết chí, nghe nói cái tên quan viên Trung Quốc Hòa Thân cũng đã bị hắn mua chuộc!” Phổ Luân lười biếng đáp.
“Ta thấy rồi! Nghe nói cái tên Hòa Thân kia rất lợi hại, lần trước cái tên Uy Liêm Ba Lễ cũng là người của công ty Đông Ấn Độ chúng ta không phải đưa một ít súng ống đạn được đến Trung Quốc sao, nghe nói là đụng vào trên tay Hòa Thân, cho đến bây giờ còn sống không thấy người ch.ết không thấy xác, nghĩ đến cũng thật là làm cho người ta đáng sợ!” Tên binh lính vóc dáng cao lớn kia nói.
“Thế thì khẳng định Uy Liêm Ba Lễ bọn họ đưa đồ vật đáng tiền gì đó cho Hòa Thân ít, nghe nói lần này Henry ngoài mang cho Hòa Thân mấy chục súng kíp ra, còn mang theo rất nhiều đồ vật mới và mấy chục vạn lượng ngân phiếu của Anh quốc chúng ta! -- Quan viên Trung Quốc không ai không thích tiền, ngươi thấy rõ nhé!” Phổ Luân nói.
Giữ đống lửa còn có một binh lính là Đại Hồ Tử, hắn thấy cái tên vóc dáng cao lớn và Phổ Luân nói chuyện ầm ĩ, vì thế xen vào nói: “Ta mong rằng Henry lần này có thể thuận lợi qua quan, sau đó sẽ thu phục được Hòa Thân kia, như vậy là chúng ta có thể quang minh chính đại phát tài, cũng không cần phải mỗi ngày khổ sở ở đây!”
“Ân...”
“A...”
“Các ngươi làm sao vậy? Bây giờ đã *** buồn ngủ rồi, còn phải một nửa đêm nữa mới có thể đổi ca!” Đại Hồ Tử mắng tên vóc dáng cao lớn và Phổ Luân.
Nhưng trong nháy mắt công phu, tên Đại Hồ Tử liền phát hiện dường như có chút không đúng, Sao mà đầu của tên vóc dáng cao và Phổ Luân lại nghẹo một bên, ngồi xổm trên mặt đất lắc lắc, không giống như bộ dáng ngủ gật? Hắn vừa định đi qua xem xem, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, vội vàng cúi đầu xem, liền phát hiện thấy trước ngực đã cắm một lưỡi dao sắc lạnh. Không đợi hắn hiểu được là chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo rồi ngã quỵ trên mặt đất.
Trước kho hàng tổng cộng có sáu đống lửa, bên cạnh mỗi đống lửa có năm ba binh lính, bây giờ tinh thần bọn họ đều đã tới lúc mỏi mệt nhất, cũng là thời khắc tính cảnh giác kém nhất, vừa rồi ba binh lính bên đống lửa bị giết, hầu như không làm cho binh lính ở đống lửa bên cạnh chú ý.
Sauk hi ba binh lính này bị giải quyết một cách im lặng, Đỗ Tử Kiệt và bốn người thủ hạ của hắn men theo góc tường liền đụng đến đống lửa thứ hai. Nơi này có năm binh lính, một đám cũng đang rung đùi đắc ý, có người đang hút thuốc, có người đang ngủ gà ngủ gật, còn có người dùng lưỡi lê trên súng kíp đẩy mẩu than chưa cháy hết vào trong đống lửa. -- Thật là một đám lợn chờ giết!
Đỗ Tử Kiệt nháy mắt với bốn người thủ hạ, mọi người nhất thời hiểu ý, chỉ thấy năm bóng đen với tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai lập tức lẻn đến phía sau năm tên binh lính Anh quốc kia, không đợi bọn họ phản ứng, chủy thủ đặt trên cổ bọn họ đã cắt đứt khí quản bọn họ, nhất thời liền ngã quỵ xuống đất, mắt thấy đã ch.ết rồi.
Đỗ Tử Kiệt vừa thấy mấy đống lửa khác hầu như đều ở gần đó, binh lính bên cạnh cũng nhiều, hắn lo lắng nếu lại tới đó xuất kỳ bất ý xuống tay, tuy rằng cũng có thể xử lý vài tên, nhưng một khi bị phát hiện, hai bên đánh nhau, nhất thời sẽ làm hỏng đại sự, vì thế Đỗ Tử Kiệt luôn luôn liều lĩnh lần này lại nhẫn nhịn sát khí trong lòng, liền dẫn bốn tên thủ hạ lén lút đi vào trước cửa kho hàng.
Bọn họ vốn nghĩ rằng kho hàng này chắc chắn là có cửa sắt song sắt, không ngờ tiến gần lại thấy tất cả chỉ là tấm ván gỗ lớn, trên then cửa cũng chỉ có một cái khóa lớn. Đỗ Tử Kiệt mừng rỡ, vừa thấy bên sườn núi thượng hiện ra một cái đèn lồng màu đỏ, biết đội của Nhất Thanh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vì thế từ thắt lưng rút ra một con dao cong, đặt trên cửa “Răng rắc, răng rắc” vài cái, một tiếng “rầm” sau một cước, cửa gỗ của kho hàng lập tức đã bị mở toang, vài người vọt vào theo ánh lửa mờ ảo từ bên ngoài, cừ thật! -- Tất cả bên trong đều là những thùng gỗ lớn xếp chỉnh tề.
Đỗ Tử Kiệt mệnh lệnh cho mấy tên thủ hạ: “Phóng hỏa!”
Vì thế mấy người kia lập tức từ trên người cởi xuống vật nhóm lửa đã sớm chuẩn bị xong, trước tiên đặt từng bó cỏ lau nhỏ và củi đốt vào khe hở giữa các thùng gỗ, sau đó tưới lên trên một ít dầu cá, lại rải chung quanh một ít lưu hoàng và diễm tiêu, lấy ra hộp diêm vừa đánh diêm liền bén lửa.
Kho hàng này vốn thông gió, hơn nữa thùng gỗ lớn này và nha phiến bên trong đều là vật dễ cháy, cho nên trong nháy mắt lửa bừng bừng thiêu cháy, Đỗ Tử Kiệt ra lệnh: “Lập tức bí mật rút khỏi, chờ khi binh lính đến cứu hoả, chúng ta sẽ âm thầm xuống tay!”
Đám binh lính Anh quốc đang ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm nói chuyện phiếm bỗng nhiên thấy từ tronng một cái kho hàng phả ra khói đặc cuồn cuộn liền biết không ổn rồi, thế là một trận đại loạn, rầm rập chạy tới lớn tiếng hô cứu hoả. -- Không đến vài phút, toàn bộ người trên đảo nhỏ đã bị bừng tỉnh, bởi vì ai cũng không biết là có người cố ý phóng hỏa hay là chính bọn nó nhất thời sơ ý gây ra hoả hoạn, cho nên đại bộ phận binh lính đều cầm vũ khí tập trung tới phía trước kho hàng.
Binh lính bên cạnh pháo đài Trên núi vừa thấy kho hàng phía dưới bốc lửa, cũng có một bộ phân hoang mang rối loạn chạy xuống dưới, lớn tiếng hô cứu hoả.
Ở thời đại này, nào có thiết bị chuyên môn phòng cháy gì, vô luận là đám cháy lớn cũng chỉ có thể dựa xô và chậu rửa mặt đi lấy nước dập lửa. bộ đội tác chiến hải quân Anh quốc tuy rằng là quân nhân đã qua huấn luyện chính quy, nhưng để cho bọn họ cứu hoả, thì bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, sớm đã có một đội binh lính vội vội vàng vàng dùng xô và chậu rửa mặt bưng một ít nước hất vào đám lửa, ngoài tiếng “xèo xèo xèo”, căn bản là không có một chút tác dụng.
Đại hỏa đầu tiên là ở trong một kho hàng, sau lại ngọn lửa bừng bừng trong nháy mắt liền bén tới vài cái kho hàng gần đó, trong chốc lát đại hỏa hừng hực bắt đầu tàn sát bừa bãi.
Đám binh lính Anh quốc chân tay luống cuống vừa thấy không có cách nào khác cứu lửa, nhất thời trợn tròn mắt, bởi vì lúc trước bọn họ nghĩ là có người đến đột nhiên tập kích, ai cũng không dự đoán được tự nhiên châm lửa, bây giờ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa không ngừng lan ra mà chân tay luống cuống. Lúc này bỗng nhiên có mấy người binh lính Anh quốc đứng bên cạnh đống lửa cách đó không xa phát hiện mấy thi thể, lại cẩn thận xem xét, phát hiện tất cả mấy người này đều là bị giết ch.ết, vì thế những người này lập tức kết luận, có người đã từ một chỗ bí mật gần đó đánh lén bọn họ!
Giờ đây bọn họ thực sự hoảng sợ, cũng không quan tâm đến cứu hoả nữa, một vài tên bộ dáng quan quân bắt đầu lớn tiếng hò hét khẩu lệnh chuẩn bị tác chiến...
Nhất Thanh ở bên sườn núi vừa thấy Đỗ Tử Kiệt bọn họ đã ra tay, vì thế lấy từ trên lưng ra cung tên, từ trong lòng lấy ra một cây hỏa tiễn, “Vút” một tiếng cây hỏa tiễn liền bắn lên trời.
Hòa Thân đã sớm nhận được hội báo của Nhất Thanh và Đỗ Tử Kiệt, “Nhật viễn hào “ đã từ một canh giờ trước chạy đến gần đảo nhỏ, lẳng lặng đợi Nhất Thanh phát ra tín hiệu này. Lúc này vừa thấy hỏa tiễn bắn lên trời, liền biết Nhất Thanh và Đỗ Tử Kiệt bọn họ đã ra tay, vì thế Hòa Thân mệnh lệnh cho Lưu Toàn ở bên cạnh nói: “Mở hết mã lực, toàn lực đi tới!”
Lúc này gió đông đang thịnh, “Nhật viễn hào “ dựa vào gió đông mạnh mẽ và động lực tự thân thật lớn, chừng một khắc liền chạy đến bờ biển đảo.
Lúc này tất cả kho hàng lớn đựng nha phiến đều bốc hỏa, đám binh lính Anh quốc cũng đang như ong vỡ tổ khắp nơi tìm kiếm kẻ địch trên đảo. -- còn có một số binh lính không đi xuống, mà ở bên cạnh pháo đài trên núi phòng thủ, bọn họ hốt hoảng phát hiện thấy có một chiếc thuyền lớn đang tiến vào gần bờ ở phía tây bến tàu, vì thế liền hò hét với binh lính bên dưới: “Hỏng rồi, có người đến tấn công, mọi người mau lên núi!”
Nhất Thanh sớm đã cùng với bốn thành viên của đội cảm tử mai phục ở bên cạnh hai pháo đài, vừa thấy binh lính này muốn bắn pháo, bèn vung bảo kiếm trong tay, hướng về đám thủ hạ nói: “Lên!”
Một lời vừa nói ra, năm người như năm tia chớp đến phía trên pháo đài của quân Anh, mấy tên binh lính Anh quốc còn chưa thấy rõ bộ dáng kẻ địch như thế nào đã bị lấy đi tính mạng
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----