Chương 15: Ba người cùng đi
Thiên Tầm đang muốn phản bác thì bỗng nhiên nhớ ra, việc về tiên giới thì nhân giới hoàn toàn không biết đến là chuyện rất bình thường. Bởi vì bọn họ không nhìn thấy thần tiên, cũng không đi được tới tiên sơn, tiên giới. Bản thân mình có cố thuyết phục trên thế giới này có thần tiên cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nàng đành giả ngu, không để ý tới lão đầu cười nhạo.
Lão nhân này là ai? Lão vốn là bang chủ Cái Bang tên Lỗ Lão Lục, cuộc đời theo đuổi sự nhàn tản, căm ghét nhất là bị những chuyện tầm thường làm phiền. Vì lão võ nghệ cao cường, đức cao vọng trọng, trước đó không lâu lại trừ khử một tên ác nhân Phúc Xà Trại không chuyện xấu nào không làm, tội ác đầy rẫy. Người giang hồ đều kính trọng lão, cùng hô hào lão làm chức vị bang chủ Cái Bang, sau đó may mắn là lão nhanh chân trốn mất, nếu không còn bị bắt làm minh chủ võ lâm nữa.
Sao có thể thế chứ! Lão là một tên khất cái, còn đang tiêu sái tự tại vô cùng, thích ăn thì ăn, thích ngủ là ngủ, nếu bắt lão làm cái bang chủ, minh chủ, lão sẽ nghẹn ch.ết mất!
Với công phu Lỗ Lão Lục, trên giang hồ ít có đối thủ, nhưng không ngờ tiểu nữ oa này cái nháy mắt tiếp được cả chục chiêu. Lỗ Lão Lục hưng trí bừng bừng, nhưng lão hỏi rất lâu,”nhóc nửa mù” này lại nói sư phụ nàng là thần tiên gì gì.
Cái này cũng quá bốc phét rồi, Lỗ Lão Lục lão không tin quỷ thần đâu! Chỉ sợ tiểu oa nhi này cố ý giấu diếm về sư phụ nàng. Dù sao trên đời này có rất nhiều cao thủ không muốn xuất đầu lộ diện, chỉ muốn rời xa hồng trần một lòng thanh tu.
“Được, ngươi nói sư phụ ngươi là thần tiên thì là thần tiên. Hắn gọi là Bạch Tử Họa?”
“Vâng!”
“Là một lão nhân?”
“Ngươi mới là lão nhân! Sư phụ ta rất đẹp, người là người dễ nhìn nhất thiên hạ, võ công cũng là đệ nhất thiên hạ!”
Lỗ Lão Lục liếc mắt nhìn nàng một cái, nhóc này cứng đầu gớm nhỉ!
“Ngươi vẫn đi theo sư phụ ngươi?”
“Đúng, ta là được sư phụ nuôi lớn. Người đối với ta rất tốt, tên của ta là do người đặt.”
“À, nghe ngươi nói thì có vẻ ngươi rất thích sư phụ mình nha!”
Thiên Tầm vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên, cúi đầu không đáp.
Lỗ Lão Lục thấy buồn cười, muốn trêu đùa nàng: “Không phải ngươi thích sư phụ mình đó chứ?”
Mặt Thiên Tầm lại càn đỏ hơn, tay cầm nhánh cây cứ lẹt quẹt trên mặt đất.
“Từ từ đã, ngươi bảo sư phụ nuôi ngươi lớn, vậy chắc cũng chạc tuổi phụ thân ngươi, sao ngươi có thể thích hắn được? Cái này loạn luân a!”
“Sư phụ ta cũng thích ta! Người còn hôn ta mà!”
Lỗ Lão Lục với Tiểu Thất, hai người miệng há hốc thành hình chữ O.
Hả? Bọn họ không nghe nhầm chứ! Tiểu oa nhi này nhìn qua còn chưa biết đã dậy thì hay chưa đâu? Nàng nói sư phụ hôn nàng? Muốn nói tiểu hài tử không hiểu chuyện, nhưng vị sư phụ kia không thể không hiểu chuyện nốt được!
Lỗ Lão Lục gian nan mở miệng: “Ta thấy ngươi này sư phụ cũng không tốt, hắn biết ngươi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hôn ngươi vì thích lừa gạt ngươi chứ?”
“Không phải!” Thiên Tầm phản bác quyết liệt, có rất nhiều lời muốn nói nhưng mở miệng lại không biết nên nói thế nào, gương mặt đỏ bừng lên.
“Được rồi, được rồi. Ngươi đừng chu miệng nữa! Ta hỏi ngươi, ta thấy tiểu oa nhi ngươi tư chất không tồi, hay là ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, ta sẽ truyền cả thân công lực này cho ngươi, được không?”
Trong lòng Thiên Tầm là chỉ nhận thức Bạch Tử Họa, nghe Lỗ Lão Lục muốn mình gọi lão làm sư phụ, sao nàng có thể đồng ý. Nhưng Lỗ Lão Lục lão là thiệt tình với nàng, nàng không đành lòng trực tiếp từ chối, trù trừ rất lâu không chịu lên tiếng.
“Nói đi, gọi ta là sư phụ, ngươi còn thấy ủy khuất?” Lỗ Lão Lục tức giận đến vểnh cả râu.
“Trên đời này, biết bao người muốn ta nhận làm đồ đệ ta không thèm để ý, ngươi còn không tình nguyện như vậy!”
Thiên Tầm mau chóng suy nghĩ, rồi làm nũng nói: “Ta không biết người thân của mình là ai, vậy ta gọi ông là gia gia nhé, ta làm cháu gái ông, tương lai nuôi dưỡng chăm sóc ông lúc lâm chung được không!”
“Phi phi phi, ta còn sống rất dài, dưỡng lão, chăm ốm cái khỉ gì, thật sự là không biết nói chuyện mà!”
Lỗ Lão Lục hừu một cái thật to, xem thường nàng. Thiên Tầm coi như lão đã đồng ý.
Cuộc sống của Thiên Tầm lập tức náo nhiệt hẳn, có thêm một người bạn, một gia gia. Ba người đi cùng nhau, trên đường đi nàng sẽ không bao giờ cô đơn nữa.