Chương 63: Hoa song sinh
~*~
“Cốt Đầu, nàng muốn đi đâu?”
Bạch Tử Họa không đi theo, nhưng Hoa Thiên Cốt lại vẫn như mất hồn mất vía, hoàn toàn không yên lòng.
Đông Phương Úc Khanh ôm hai vai nhu nhược của nàng, thấy nàng không lên tiếng, lại hỏi lại: “Cốt Đầu, bây giờ nàng muốn đi đâu?”
Hoa Thiên Cốt định thần lại, đi đâu?
Đúng rồi, hiện tại nàng muốn đi đâu?
“Ta muốn đi địa cung.” Nàng do dự một hồi, cuối cùng chậm chạp mở miệng.
“Địa cung?”
“Ừ, ta muốn đi gặp Ám Chấp, Quỷ Si. Ta đã đi rất nhiều năm, không biết bọn họ thế nào rồi.”
“Được, chúng ta đi tìm Sát Thiên Mạch, nhờ hắn mang chúng ta đến địa cung.”
Đông Phương Úc Khanh cùng Hoa Thiên Cốt tới ma cung, Sát Thiên Mạch thấy Tiểu Cốt đã trở lại, kích động ôm nàng rất lâu không chịu buông ra.
“Tiểu bất điểm, nàng không thể tưởng tượng nổi đâu! Trời đất, Đông Phương cái đồ thư sinh ch.ết tiệt, ngươi dám giấu tiểu bất điểm lâu đến thế, ngươi cũng thật có bản lĩnh, nhưng đừng có nói cho ta là đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà lão Bạch vẫn không tìm được các ngươi ở đâu…”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe Sát Thiên Mạch nói đến Bạch Tử Họa, sắc mặt hơi hơi thay đổi. Đông Phương Úc Khanh nhanh chóng liếc mắt ý bảo Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch hiểu ý, le lưỡi không truy vấn nữa.
“Ô, các ngươi nói muốn đi địa cung? Còn quay về cái nơi đó để làm gì?”
“Ta muốn đi thăm Ám Chấp Quỷ Si.”
“Hừ, bọn họ có cái gì hay mà thăm?”
“Tỷ tỷ, ta đều nghĩ ra chuyện trước kia rồi, chuyện trộm thần khí, và cả chuyện địa cung. Kiếp trước, tên ta là Thiên Tầm, bọn họ là người nhà của ta…”
Sát Thiên Mạch hiểu được, cũng không nói nhiều, chỉ dẫn Hoa Thiên Cốt và Đông Phương Úc Khanh tới địa cung.
Quỷ Vương điện trống rỗng, không có bóng người hết. Hoa Thiên Cốt lại tìm được rừng cây sinh mệnh Minh Vương, quả nhiên Ám Chấp đang ở đó.
Hoa Thiên Cốt thấy được Thiên Tầm, nói cách khác, thấy được chính nàng?
Dưới tàng cây sinh mệnh của Thiên Tầm, có đặt một bộ quan tài bằng thủy tinh trong suốt, bên trong là Thiên Tầm đang nằm, không hề nhúc nhích. Xinh đẹp động lòng người, một chút sức sống cũng không có, giống như một pho tượng tinh mỹ. Ám Chấp đang canh giữ ở bên cạnh. Đã bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn bảo vệ nàng sao?
Ám Chấp…
Ám Chấp đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, ngẩng đầu nhìn thấy có ba người trước mặt, mới đầu không hiểu gì nhưng lại lập tức hiểu ra, miệng hơi hơi mở ra lại khép lại, muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Ám Chấp… Ta là Thiên Tầm…” Hoa Thiên Cốt áp chế tâm tình kích động, nhẹ nhàng mở miệng: “Ta đã trở về rồi.”
Ám Chấp nghe thế, trong lòng vừa buồn vừa vui. Một tiếng trầm thấp vang lên, công chúa… hàng vạn hàng nghìn ngôn ngữ đều diễn ra trong im lặng.
Hoa Thiên Cốt đi đến trước quan tài thủy tinh trong suốt, nhìn cô gái xinh đẹp ấy, thì thào lẩm bẩm: “Ta luôn biết ngươi đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, ngươi cảm thấy không thể nói cho ai, chỉ có thể chôn trong lòng… Nhưng ngươi đã quên, còn có ta ở trong lòng ngươi nữa, những gì ngươi phải chịu đựng, ta đều biết cả, ta đều hiểu cả… Ngươi nói ngươi nhờ ta mà sống, nhưng chính ta cũng nhờ ngươi mới sống được.
Một nơi không có thiên lý như vậy, không có âm thanh, không có không khí, không có ánh sáng, không có nước, chỉ là ta gặp ngươi, ngươi tiếp nhận ta, từ nay về sau ta thành ngươi, ngươi cũng thành ta. Ngươi và ta chính là hoa song sinh trên cùng một dây leo, cùng rễ cùng sống, tuy hai mà một.
Thiên Tầm, ta đã trở về rồi, về sau ta sẽ vẫn ở cạnh ngươi, ngươi sẽ không bao giờ cô đơn nữa, sẽ không lạnh nữa đâu.”