Chương 43

Editor: Qin Zồ
Sau khi ta thay xiêm y mới, rửa sạch vết máu trên mặt thì có người gõ cửa phòng ta, nhưng lại không lên tiếng. Ta hơi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại một chút, trong đầu đã biết người đứng ngoài cửa là ai.
Ta nói: “Cẩn Minh, chàng vào đi.”


Quả nhiên, lời ta vừa dứt, Liễu Dự liền đẩy cửa bước vào. Triệu thái y băng bó rất khá, có lẽ qua vài ngày sẽ khỏi hẳn. Nhưng do mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, đôi môi cũng không còn huyết sắc, giống như cây nhỏ run rẩy trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.


Hắn đứng bên cửa, vẻ mặt do dự.
Ta vỗ vào ghế mềm bên cạnh, “Lại đây ngồi nào.”
Liễu Dự ngồi xuống bên cạnh ta, ta đưa hắn ly trà sâm, hắn nâng ly lên, vuốt dọc theo mép, một lúc lâu sau mới nói: “Nương tử, vừa nãy là ta không tốt, ta không nên hỏi đến những chuyện kia.”


Ta cũng nói: “Là ta không tốt, ta không nên đẩy chàng ra.”
Liễu Dự ngẩng đầu lên, cẩn thận nói: “Nương tử giận ta sao?”
Ta lắc đầu, “Không có.”
Hắn nói: “Nương tử, sau này ta sẽ không bao giờ nhắc đến y nữa nữa.”


Ta ngẩn ra, qua một lúc sau mới rõ chữ “y” trong miệng Liễu Dự là chỉ Ôn Diễn, ta nhìn dáng vẻ ép dạ cầu toàn của Liễu Dự, tròng lòng biết chuyện vừa rồi là ta làm tổn thương hắn, ta nắm lấy hai tay Liễu Dự, nhẹ nhàng nói: “Cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định sẽ quên y, sẽ làm một thê tử tốt.”


Liễu Dự cong khóe môi, “Được.”


available on google playdownload on app store


Ta buông hai tay Liễu Dự ra, tự rót cho mình ly trà sâm, ta cúi đầu hớp một ngụm, nghĩ thầm dáng vẻ này của Liễu Dự, nếu cảm xúc của hắn cứ không ổn định nữa, có lẽ mạng sẽ chẳng còn bao lâu nữa. Ôn Diễn là giấc mơ phía xa không thể chạm đến, còn ta phải quý trọng người trước mắt.


Đột nhiên Liễu Dự hỏi ta: “Ôn Phàm bây giờ đang bị giam ở Thúy Minh Sơn Trang?”
Ta sững sờ, “Đúng thế, không phải trước đó ta đã nhắc đến với chàng rồi hay sao? Bị giam trong mật thất ở Thúy Minh Sơn Trang, mà cũng chỉ có mật thất đó mới nhốt nổi Ôn Phàm. Sao đột nhiên lại nghĩ đến hắn?”


Liễu Dự nhấp một ít trà sâm rồi mới thấp giọng nói: “Cơ thể tổn thương này của ta đều do Ôn Phàm ban tặng, nếu không phải Ôn Phàm, cơ thể ta sẽ không suy nhược như thế này. Mỗi một ngày khi ta không thoải mái, ta đều nghĩ đến hắn.”


Nghe được hận ý trong lời Liễu Dự, ta nói: “Người xấu sẽ có trời trừng phạt, cơ thể chàng cũng khá hơn rồi, đại phu giỏi nhất Đại Vinh đều ở trong cung, thái y sẽ giúp chàng an dưỡng thân thể.”
Liễu Dự đặt ly trà xuống, ly sứ đụng phải bàn gỗ phát ra tiếng vang, mí mắt ta bỗng dưng giật một cái.


Liễu Dự nhẹ nhàng nói: “Đúng thế, thái y sẽ chữa khỏi cho ta.”
Ta tươi cười nói: “Nhất định rồi.”
***


Sau khi việc này trôi qua, ta với Liễu Dự lại trở về gió êm sóng lặng bình thường, sau hơn một tháng an dưỡng, sắc mặt Liễu Dự cũng trở nên hồng hào. Triệu thái y nói ta hay, nếu an dưỡng thêm vài tháng nữa, cơ thể Liễu Dự có thể làm chuyện phu thê.
Sau khi Liễu Dự biết tin đó, vẻ mặt vô cùng vui sướng.


Ta biết ta nên thích thú như Liễu Dự vậy, dù ta đã cố gắng cảm nhận nhưng vẫn không có gì.


Từ sau khi Liễu Dự biết tin, cả người lập tức sáng lạn hẳn lên, ngày nào cũng tươi cười, tràn ngập tinh thần phấn chấn đầy sức sống. Một ngày nào đó Thừa Văn nói ta hay, a tỷ, phò mã của tỷ gần đây làm việc rất hăng.


Ta cũng biết bây giờ Liễu Dự thay đổi không ít so với lúc ban đầu, ta không thể nói rõ thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng ta thấy được ngoài sự thay đổi đó, khát vọng của Liễu Dự càng lúc càng cao.
Nhưng kiểu khát vọng này cũng bình thường, phàm ở chốn quan trường, ai chẳng muốn được thăng cao hơn.


Đầu tháng sáu, trong kinh thành xảy ra việc lạ. Việc này bắt đầu từ ngày mồng ba tháng sau, hôm đó quan chức ở Đại lý tự đều nhận được một phong thư nặc danh trước cửa phủ đệ của mình, ngày mồng bốn tháng sáu, quan chức ở Lục bộ cũng nhận được phong thư giống thế, mồng năm tháng sáu, đến phiên ba tỉnh còn lại.


Chuyện này làm rất im hơi lặng tiếng, không biết rốt cuộc là ai làm.
Trong thư chỉ có sáu chữ —— Tĩnh Tây, Hàn Sinh, tham ô. Mấy chữ này viết bằng chu sa, một màu đỏ đập vào mắt đến kinh hãi.


Mồng sáu tháng sáu, Thừa Văn biết việc này, hắn cho rằng chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, chuẩn bị phái người đi điều tr.a một phen. Ta biết từ trước đến nay Thừa Văn ghét nhất là tham ô, nhưng từ xưa đến nay, cho dù khổ hình bức bách, việc tham ô chẳng thể nào chấm dứt được, thế nên Thừa Văn cảm thấy đau đầu.


Ta tiến cũng dùng bữa với Thừa Văn thì vừa lúc nhắc đến chuyện này, trong lòng ta hơi tò mò về người Thừa Văn cử đi điều tra, thế là hỏi một câu, vậy mà thần sắc Thừa Văn ngưng đọng lại, hắn đặt đũa xuống nói: “A tỷ, tỷ còn nhớ rõ quê quán của Yến khánh không?”


Ta sửng sốt, “Đệ muốn cho Yến Thanh đi?”


Thừa Văn gật đầu, “Tuy Yến khanh có lỗi với a tỷ, sau khi hòa ly với tỷ cũng làm ít nhiều chuyện hoang đường, nhưng chung quy vẫn là người tài hoa, vả lại Yến khanh có một cái tốt, hắn cũng ghét nhất chuyện tham ô. Vụ án của Dung An mấy năm trước, Yến khanh thật khiến đệ mở rộng tầm mắt, làm việc cực kỳ linh hoạt, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã khiến Dung An khai ra tiền của tham ô mấy năm qua. Hơn nữa Yến khanh nguyên quán ở Tĩnh Tây, đối với nơi đó cũng quen thuộc, để cho hắn đi là thích hợp nhất.”


Ta nói: “Yến Thanh là người Tĩnh Tây, ngộ nhỡ…”
Thừa Văn nói: “A tỷ cứ yên tâm đi, ngoại trừ Yến Thanh ra, đệ sẽ cử một người đi cùng nữa.”
“Là ai?”
Thừa Văn nói: “Chuyện này chưa quyết định, đợi mai vào triều rồi nói sau.”


Ta ăn được tám phần bát thì no quá rồi, đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Người đưa tin đó có thể tìm được không?”


“Không thể, việc này cũng thật kỳ quái quá, người đó tổng cộng đưa hết sáu mươi ba phong thư, hơn nữa lại còn vô cùng chính xác tìm ra phủ đệ của từng đại thần, nhưng chẳng có ai nhìn thấy hắn ta cả.”
Ta cười nói: “Có lẽ là người trong giang hồ,”


Thừa Văn cũng cười nói: “Có lẽ thế, nhưng triều đình với giang hồ trước nay không lui tới với nhau, việc này chưa hẳn là do người trong giang hồ làm.”


Nhắc đến giang hồ, tự nhiên ta nhớ đến Minh Nhuận, trong lòng ta khẽ động, cảm khái nói: “Thật ra giang hồ với triều đình qua lại cũng chưa hẳn là chuyện xấu, có người ở trong giang hồ, cũng có người giống vậy ở trên triều.Tuy nói ân oán liên tục giữa Thái tổ hoàng đế với Minh Tú Vương đã khiến chúng ta thế này, nhưng triều đình với giang hồ phân chia nơi nào.”


Thừa Văn nhíu mày lại, hàm ý trong ánh mắt rõ ràng, “Gần đây a tỷ lui tới với người Thúy Minh Sơn Trang rất thân sao?”


“Cũng không tính là thân, chỉ là qua lại thế thôi.” Ta lại cười nói: “Huống hồ trang chủ Thúy Minh Sơn Trang Minh Hàn tuy nói trước đó rất có uy trong giang hồ nhưng đã sớm rút khỏi đó rồi. Mấy năm trước bắt đầu kinh doanh, bây giờ chúng ta nên gọi người của Thúy Minh Sơn Trang là thương nhân.”


“A tỷ muốn qua lại với người của Thúy Minh Sơn Trang cũng không sao, cho dù Thúy Minh Sơn Trang là người giang hồ, a tỷ cũng có thể qua lại. Chỉ cần là chuyện a tỷ muốn thì cứ làm đi, không cần e ngại người ta chê trách, đệ sẽ thu dọn thay a tỷ.” Dừng lại, Thừa Văn híp mắt cười nói: “A tỷ nói rất đúng, ân oán giữa Thái tổ hoàng đế với Minh Tú Vương nên chấm dứt.”


Ta chỉ mới thuận miệng nhắc đến thế, không ngờ Thừa Văn lại cho là thật, ta kinh ngạc nói: “Nếu muốn triều đình với giang hồ hòa hoãn thì còn khó hơn lên trời.”
Thừa Văn vẫn với dáng vẻ cười híp mắt, “A tỷ yên tâm, đệ chẳng bao giờ làm những chuyện không nắm chắc trong tay.”


Ta thấy Thừa Văn thật sự không phải là do ta thuận miệng nói mà đột nhiên nghĩ đến, có lẽ hắn đã sớm có quyết định này rồi. Ta nhẹ nhàng thở ra, cũng cười tít mắt, “Đương nhiên, a đệ của ta sẽ không làm những chuyện không thành công.”


Lời vừa dứt, sắc mặt Thừa Văn chợt đổi, trong chốc lát ta biết vừa nãy mình đã lỡ lời, Thừa Văn đã từng nếm mùi vị thất bại trên người Quán Quán. Ta vội vàng nhướn mày cườ nói: “Thừa Văn, ta tin đệ có thể làm được.”


Thừa Văn đã khôi phục lại sắc mặt ban đầu, hắn nhìn ta nói, “A tỷ không cần e dè hai chữ Quán Quán đâu.”
Ta sửng sốt.


Hắn không nhanh không chậm nói: ‘Đệ đã sớm quên rồi, thiên hạ này không có chỗ nào đệ không biết. Đông chí năm ngoái a tỷ hàn huyên với Quán Quán trong Sướng Hí viên có vui không?”
Ta thở dài: “Quả nhiên không có chuyện nào có thể giấu được đệ.”


Thừa Văn nói: “Dưới chân thiên tử chẳng có chuyện gì giấu nổi đệ, nàng chẳng thay đổi gì cả, vẫn thích kịch như xưa, vì một vở kịch mà chạy từ Giang Nam đến kinh thành, thật là hoang đường.”


Ta nghe ra trong lời Thừa Văn không có ý trách cứ, nhất thời yên tâm, bèn cười nói: “Quán Quán xưa nay đã vậy.”


Thừa Văn thấp giọng hừ một tiếng, “Bại dưới tay thần tử của mình đúng là không còn thể diện, nhưng đệ không phải là người hẹp hòi. Huống hồ tiên đế có lỗi với Tô gia, chỉ có thế thôi. Nếu sau này a tỷ còn gặp lại nàng, hãy nói với nàng ấy một câu, kinh thành mãi mãi là nhà mẹ đẻ của nàng ấy, lần sau đến kinh không cần phải lén lút.”


Ta cười thành tiếng, “Được, ta chắc chắn sẽ nói với nàng ấy.”
Thật ra a đệ ta vô cùng mềm lòng, đối với người nhà mình không bao giờ tàn nhẫn được, ta thật may mắn khi có một a đệ như thế.


Lúc xuất cung ta gặp phải Yến Thanh, hắn quy củ hành lễ với ta, ta cũng nhã nhặn miễn lễ cho hắn. Vì tâm trạng lúc này của ta không tệ, nên ta nói với hắn một câu: “Bệ hạ coi trọng ngươi, nếu vụ án ở Tĩnh Tây có thể giải quyết, khôi phục chức vị Thượng Thư cũng là chuyện sớm muộn.”


Yến Thanh nhìn có vẻ rất kinh ngạc, hắn nói: “Bệ hạ phái vi thần đi điều tr.a vụ án Tĩnh Tây sao?”
Lúc này ta mới nhớ Thừa Văn chưa bổ nhiệm cho Yến Thanh, bản thân ta lại lỡ miệng rồi, nhưng cũng chẳng sao, dù thế nào đi nữa ngày mai hắn cũng biết, ta bèn gật đầu.


Yến Thanh lại hỏi: “Chỉ phái một mình vi thần?”
Lần này ta không nói gì, Yến Thanh thấy thế cũng không hỏi nhiều. Nhưng ta nghĩ vụ Tĩnh Tây lần này, Thừa Văn đã phái một quan văn, có lẽ sẽ phái thêm một quan võ nữa.


Chỉ là có nằm mơ ta cũng không nghĩ, Liễu Dự chủ động muốn đi điều tr.a chuyện tham ô ở Tĩnh Tây. Còn khi ta biết được việc này thì Thừa Văn đã đáp ứng thỉnh cầu của Liễu Dự trước mặt mọi người rồi.






Truyện liên quan