Chương 39

Anh ta liếc tôi một cái, "Có gì lạ đâu, từ cổ những chuyện thế này đa phần là thế, cuối cùng không phải muội giày vò anh ta đến ch.ết thì là anh ta giày vò muội đến ch.ết, sau khi ch.ết mới thấy giá trị của nhau, tóm lại không có kết cục tốt đẹp gì". Anh ta thở dài, quay đầu chăm chú nhìn tôi, "Trước đây huynh luôn sợ muội đi tìm Tô Dự báo thù, cảm thấy anh ta tiêu diệt nước Vệ, muội sẽ hận anh ta, nhưng thực ra, A Trăn, muội đánh giá rất cao Tô Dự phải không?".


Tôi hoàn toàn không hiểu tâm tư hôm nay của Quân Vỹ, lùi một bước, nói vẻ nghiêm túc: "Huynh đừng nói bừa, muội rất chung thủy với Mộ Ngôn".
Anh ta lơ đãng nói: "Bởi vì cuối cùng muội phải hành thích Trần vương, huynh mới nói chuyện về nước Trần... nếu huynh nói với muội, Mộ Ngôn...".


Tôi căng thẳng: "Mộ Ngôn làm sao?".
Quân Vỹ đăm đăm nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy anh ta có bộ dạng nghiêm túc như thế, lát sau, anh ta lắc đầu: "Không sao, từ nhỏ muội đã thích anh ta, đến ch.ết vẫn thích anh ta".


Tôi ngồi đối diện Quân Vỹ, anh ta dứt khoát quay lưng lại, cách một cái bàn đá lạnh ngắt, giọng lơ đãng truyền đến: "Nếu có một ngày muội phát hiện không thể ở bên anh ta thì cũng đừng buồn, A Trăn, huynh, huynh luôn ở đây".
Tôi ngây người: "Huynh định nói gì?".


Vai Quân Vỹ rung rung, tôi chờ đến phát ngủ gật anh ta cũng không nói nữa, Tiểu Hoàng dưới chân vẫn nhay nhay gấu váy tôi, phía xa trên khóm hoa phật tang có mấy con bướm màu bay lượn, xem ra nó muốn rủ tôi đi bắt bướm.


Thầm nghĩ có lẽ cảm hứng đến bất chợt, Quân Vỹ cần yên tĩnh để sáng tác, không quấy rầy anh ta, tôi kéo Tiểu Hoàng nhảy nhót rời khỏi đình hóng mát.


available on google playdownload on app store


Mộ Ngôn nói khi nào hoa phật tang tàn, tôi sẽ đến đón em, sương mù vấn vít dưới chân, hoa phật tang bên đường vẫn đang nở rộ, tôi buồn bã ngồi xuống bên đường thầm nghĩ, hoa phật tang đã rực rỡ khoe sắc hơn hai chục ngày rồi, hoa kỳ bền lâu kiên gan như vậy, bao giờ mới tàn.


Tiểu Hoàng nhảy nhót bắt bướm cạnh khóm hoa bên dưới, chạy vòng quanh đến mấy chục lần, chắc váng đầu mới thong thả bò lên, nhìn nó chơi sung sướng như vậy tôi mới sực nhớ nhiệm vụ chính hôm nay là đi dạy Công Nghi Huân học múa, vội vàng dắt Tiểu Hoàng quay về hoa đình giao cho Quân Vỹ.


Cách hoa đình gần chục bước, thấy Quân Vỹ vẫn ngồi y nguyên như lúc tôi rời đi, còn sau lưng anh ta chỗ tôi vừa ngồi là Bách Lý Tấn. Đang định đi đến chào hỏi, phát hiện thấy Bách Lý Tấn mặt lộ vẻ lúng túng, giọng Quân Vỹ lạnh lùng có phần nhẫn nhịn: "Cậu luôn nghĩ tôi chỉ nói đùa, nhưng những gì tôi nói đều rất thật lòng, tôi thích cậu lâu như vậy, cậu thật sự không biết hay giả bộ không biết(4)?".


Bách Lý Tấn ngây người ngồi yên, lúng túng: "Tôi không biết thật".
Quân Vỹ nghe có tiếng động quay phắt đầu lại, do quá vội khuỷu tay đập vào mép bàn đá, đau há miệng không nói ra lời, Bách Lý Tấn vội đi đến: "Huynh... huynh đừng xúc động, tôi... tôi trở về suy nghĩ thêm, được không?".


Quân Vỹ nén đau, khẽ nói: "Cậu...".
Bách Lý Tấn giận dữ nhìn anh ta: "Huynh đẹp như vậy, tại sao không phải là con gái!". Nói xong quay người chạy thẳng. Quân Vỹ phía sau bàng hoàng giơ tay cơ hồ muốn níu anh ta lại.


Tôi trấn tĩnh nấp sau khóm hoa vỗ đầu Tiểu Hoàng: "Cha con quả nhiên bừa bãi rồi, vẫn còn muốn giấu mẹ, nhưng chúng ta không nên coi thường huynh ấy, huynh ấy đã bừa bãi như vậy thì không xứng làm cha, nhưng không sao, mẹ đã tìm cho con người cha mới, cha mới rất đẹp trai, kiếm thuật cũng giỏi, lại còn rất biết kiếm tiền, con có vui không?".


Tiểu Hoàng buồn bã vùi đầu vào lòng tôi.
Tôi nói thêm: "Kiếm được tiền sẽ mua thật nhiều gà rán cho con ăn".
Tiểu Hoàng lại tươi tỉnh mặt mày.


Tôi dạy Công Nghi Huân điệu múa đã nhìn thấy trong ký ức của cô, ý thức quả rất thần kỳ, cho dù cơ thể được tái sinh, quên hết ký ức cũ, tôi chỉ biểu diễn sơ sơ, động tác cứng như que củi, ngay gia nhân mang trà và đồ điểm tâm đến cũng che miệng cười, vậy mà Công Nghi Huân vẫn dáng lạnh lùng, khục hồi nguyên dạng vũ điệu ngày xưa, thân người mềm như sóng, từng động tác đẹp mắt lộ dần ra, giống như từ mầm cây mới nhú lớn dần, cành lá xanh tươi vươn thẳng lên trời, nở ra một vòm hoa rực sắc màu, huy hoàng không gì sánh được.


Tôi kinh ngạc thốt lên: "Roi chín khúc cô sử dụng tốt như vậy, múa cũng tuyệt vời, mặc dù không có ký ức quá khứ, nhưng cô không thấy cô như thế này chẳng phải chính là cô ngày xưa hay sao, không nên sống vì quá khứ".


Cô dừng lại, bàn tay vươn cao quá trán, những ngón tay chụm lại thành một nụ hoa, vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nhìn theo bàn tay đó, tiếng nói thoảng như tiếng gió: "Tử Khác cũng nói như vậy, người ta không nên sống vì quá khứ, mà nên sống vì những người cần tới mình". Lời vừa dứt bàn tay thu lại như nắm vật gì, "Tôi không biết có ai cần tôi, thế gian này cơ hồ không có ai thực sự cần tôi".


Tôi gục đầu lên chiếc bàn thấp để cây đàn: "Công Nghi Phỉ cần cô, cô là ruột thịt của chàng ta".


Công Nghi Huân hình như ngẩn ra, hơi ngước mắt, giọng nhàn nhạt: "Đệ đệ không cần tôi, mọi người tưởng là tôi không biết, thực ra tôi biết. A Phỉ và vợ đệ ấy đều rất ghét tôi, đối với đệ ấy, tôi chỉ là là người thừa. Rất nhiều chuyện đệ ấy không chấp với tôi, bởi vì cho rằng đầu óc tôi không bình thường".


Cô dừng lại rồi nói tiếp: "Cho nên tôi nghĩ, chỉ cần trong cuộc đời trước đây có ai đó thực sự cần tôi vậy là tốt rồi". Những lời đó cô nói ra với một giọng bình thản, nhưng khiến người nghe não lòng.


Bảy ngày sau là lễ hội săn thú. Nghe nói Công Nghi gia từ thuở lập nghiệp đã luôn giữ gìn truyền thống đó, để hậu thế tử tôn không chìm trong hưởng lạc mà lãng quên quá khứ gian nan và vàng son tổ tiên gây dựng đại nghiệp từ trên lưng ngựa.


Tôi cảm thấy chuyện này rất không nhân đạo, suy cho cùng, muốn ghi nhớ vinh quang của tổ tiên cũng không cần phải dựa vào bắt nạt mấy con thú yếu đuối, chúng đâu có tội tình gì, chúng cũng có mẹ.


May Công Nghi Phỉ lười biếng đã quen, truyền thống ưu tú của Công Nghi gia những gì bỏ được chàng ta đều bỏ hết, chỉ giữ lại lễ hội săn thú này nhưng cũng lược bỏ tính chất long trọng trang nghiêm, biến thành buổi dã ngoại ăn thịt nướng uống rượu, thưởng thức nghệ thuật mới nhất, không ngờ lại được hoan nghênh nhiệt liệt, nhất là những nữ khách khao khát muốn trổ tài trước mặt nam khách. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com


Tất cả chỉ do tình yêu là chủ đề vĩnh hằng của loài người, hôn nhân là chủ đề phụ của chủ đề vĩnh hằng.


Tôi cảm thấy đây là thời cơ thích hợp. Tám năm trước, điệu múa kén chồng của Khanh Tửu Tửu đã chấn động thiên hạ hôm nay sẽ tái xuất, thiên hạ không cần nhớ dáng thướt tha của tiểu thư áo trắng múa điệu "Thanh hoa huyền tưởng", nhưng Công Nghi Phỉ cần nhớ.


Bên ngoài nắng hè oi bức, buổi sớm trên núi không khí đã phảng phất hơi thu. Bữa tiệc tổ chức bên chiếc hồ nhỏ sau núi, trên bãi cỏ rộng kê những dãy bàn ghế dài, xung quanh là rừng trúc xanh ngút ngát.


Tôi đã bàn với Quân Vỹ, bất luận thế nào cũng không thể để Công Nghi Huân vô duyên vô cớ đứng ra nhảy múa khi mọi người đang mải ăn uống, ai cấm họ không nghĩ là do hưng phấn hơi men hay bị thần kinh.


Tình huống chúng tôi sắp đặt như sau, khi bữa tiệc đang ở độ cao trào, Quân Vỹ dáng nho nhã thật thà mượn cớ uống say mạnh dạn chắp tay trước Công Nghi Phỉ: "Nghe đồn trưởng nữ của Công Nghi gia vũ kỹ tuyệt thế, Quân mỗ mộ danh đã lâu, hôm nay hạnh ngộ Huân tiểu thư, thực muôn phần diễm phúc, dám mong tiểu thư ban cho một vinh hạnh được thưởng thức vũ điệu diệu kỳ của tiểu thư, Quân mỗ bội phần cảm tạ".


Lời nói khiêm nhường như vậy Công Nghi Phỉ nhất định không thể chối từ, dẹp sự không hài lòng mà gật đầu: "Quân công tử đã có lời như vậy, Huân tỷ nên đi chuẩn bị". Đương nhiên chúng tôi đã sắp đặt đâu vào đó, không cần chuẩn bị nhiều, nhưng vẫn giữ ý ra ngoài một chút".


Khi luyện nói những lời đó, Quân Vỹ phát biểu ý kiến: "Tại sao phải nói những câu sách vở như vậy?". Tôi nhẫn nại giải thích: "Có lúc chúng ta cần dùng những lời thanh nhã để che đậy những suy nghĩ cầm thú, để khiến người ta không thể chối từ". Quân Vỹ không hiểu: "Huynh có ý nghĩ cầm thú gì?".


Tôi bực mình: "Ai biết huynh có ý nghĩ cầm thú hay không?".
Tất cả diễn ra như dự tính của tôi, chỉ có điều người chơi đàn vốn định là tôi, cuối cùng lại thành Công Nghi Phỉ. Khi thử đàn chàng ta bình thản hỏi một câu: "Gảy khúc gì?".


Tôi ngẩng đầu đáp: "Thanh hoa huyền tưởng". Chàng ta sững người, lập tức tươi tỉnh, khẽ cười: "Khúc này Phỉ cũng biết, hay là để Phỉ thay thế". Nụ cười lồ lộ, nhưng mắt lại không cười.


Tiếng đàn dồn dập trong vắt như tiếng suối nguồn trong rừng trúc buổi sớm mai, những ngón tay trắng như tuyết của Công Nghi Huân lộ ra khỏi ống tay áo màu vàng rơm, đôi giày mềm lụa bạch giẫm lên tiếng đàn như một cành hoa tươi duy nhất từ thân hình nở ra, lại bị xiêm áo tha thướt nhẹ nhàng trói chặt, những động tác có vẻ đẹp của thiền đó còn gây chấn động hơn cái đêm cô múa cho Công Nghi Phỉ xem.


Do ngược sáng nên không nhìn rõ thần sắc của Công Nghi Phỉ đang chăm chú hòa khúc, điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là chàng ta không hề đánh sai một nốt, khiến tân khách xung quanh không ai không nín thở, ngẩn ngơ, thỉnh thoảng có tiếng trầm trồ không nén nổi bật ra, lại chìm trong tiếng đàn sóng xao như nước, xem ra tân khách không hổ là những bậc văn nhân, trình độ thưởng thức nghệ thuật không tồi, toàn cảnh chỉ có mỗi Tiểu Hoàng ngủ gật.


Vũ khúc kết thúc, bốn bề im phăng phắc. Khuôn mặt trắng như tuyết của Công Nghi Huân ửng hồng, tựa như đóa yên chi phớt hồng nở giữa biển băng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Công Nghi Phỉ như không bận tâm, nhưng bàn tay lại nắm chặt giấu trong ống tay áo sau lưng. Cô muốn được một lời khen của chàng ta, cô đang đợi chàng ta khen ngợi, tâm trạng này tôi hiểu.


Người hầu bước ra chuyển đi chiếc bàn thấp trước mặt Công Nghi Phỉ, chàng ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô đang nhìn mình, thần sắc dửng dưng cười nhạt: "Vũ khúc thật đặc biệt, trước đây chưa thấy Huân tỷ múa bao giờ".


Tôi đang thấy lạ, Công Nghi Huân vốn yên lặng, không ngờ lại lạnh lùng cất tiếng: "Sao lại chưa thấy bao giờ, họ nói khúc nhạc này ngày trước đệ phổ cho tôi, vũ khúc này tôi biên cho riêng đệ".


Rừng trúc vốn tĩnh mịch càng thêm tĩnh mịch, nếu là chị em thật, những lời hai người vừa nói với nhau quả là không ổn, Công Nghi Phỉ thôi cười cau mày, Công Nghi San bên cạnh đứng phắt lên: "Cô!".
Công Nghi Huân hơi nghiêng đầu, chậm rãi: "Lẽ nào không phải?".


Xem ra hai người sắp cãi nhau, một giọng trẻ con ỏn ẻn vang lên từ bàn tiệc: "Không phải là vũ khúc cô cô soạn, nhạc khúc này chính mẹ dạy cha đàn, vũ khúc này mẹ cũng múa cho cha xem, tối qua mẹ còn múa cho chúng cháu xem, cô cô nói bừa".


Đứa bé trai đó là con trai Công Nghi San, chuyện quá khứ tôi chỉ biết một nửa, không biết đây có phải là cốt nhục của Công Nghi Phỉ.
Công Nghi Huân đứng ngây, tôi cũng đứng ngây không hiểu, rõ ràng vũ khúc này chỉ có hai chúng tôi biết, tại sao Công Nghi San cũng biết.


Lúc này đã thấy Công Nghi Phỉ ôm cây đàn tiến lại, đó là cây đàn tôi đem đến, có lẽ chàng ta mang trả tôi.
Công Nghi Huân đã trấn tĩnh trở lại, cau mày: "Tôi sao có thể nói bừa, đó là tôi...".


Lời chưa hết đã bị Công Nghi Phỉ ngắt lời, giọng rất nhỏ: "Đủ rồi, tỷ là tỷ tỷ của tôi, San muội là phu nhân tôi, cũng là tiểu muội của tỷ, có gì đáng tranh giành với cô ấy, sao chuyện gì tỷ cũng muốn hơn, nên nhường nhịn một chút, hãy ra dáng đại tỷ, suốt ngày cãi cọ với tiểu muội của mình còn ra gì nữa".


Chút sắc hồng trên má Công Nghi Huân đã tan biến, thần sắc vẫn trấn định, tay càng nắm chặt ống tay áo, chàng ta đi ngang qua cô, cô giơ tay túm tay áo chàng ta, chàng ta vẫn không dừng lại, bóng áo màu bạc lướt qua cô.


Một giọng cười khinh thị vang lên giữa bàn tiệc ngổn ngang chén bát, Công Nghi San quàng tay ôm đứa bé trai bên cạnh vào lòng, mắt lạnh lùng nhìn cánh tay chơi vơi trên không của Công Nghi Huân. Công Nghi Phỉ cơ hồ không nhận ra tất cả những điều đó, mỉm cười đưa cây đàn cho tôi: "Cây đàn rất tốt, xin trả lại Quân cô nương".


Sự việc không ngờ lại kết thúc như vậy. Vũ khúc "Thanh hoa huyền tưởng" Công Nghi Huân múa rất tuyệt, chưa bao giờ tuyệt đến thế. Nhưng Công Nghi Phỉ lại nói đủ rồi.


Chàng ta không hề biết cô đã luyện vũ điệu này vất vả thế nào. Ký ức đã mất, người dậy chỉ vụng về biểu diễn qua loa vậy mà cô thể hiện hoàn hảo hơn cả ngày xưa. Nếu không có một động lực mãnh liệt nào đó thôi thúc bên trong, sao có thể làm được như vậy.


Tôi không biết giữa cô và Công Nghi Phỉ rốt cuộc là quan hệ gì, tỷ đệ hay là quan hệ nào khác, nhưng dường như cô chỉ muốn dành cho chàng ta những gì tốt đẹp nhất, nếu có thể làm được, bất luận thế nào cô cũng quyết làm. Nhưng chàng ta lại cho là cô hiếu thắng. Tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi đã sai khi sắp xếp chuyện này.


Trên bàn tiệc tiếng đàn hát lại vang lên, Công Nghi Huân vẫn lặng lẽ đứng đó, giống như một cây tùng cô đơn, lạc lõng giữa chốn phồn hoa. Trên mặt hồ lăn tăn ánh vàng phía xa, một con cá nhỏ nhảy vọt lên khỏi mặt nước, rồi "bõm" một tiếng lại lao xuống, Công Nghi Phỉ tay cầm chén rượu bằng sứ màu lam ngoảnh mặt nhìn ra, Công Nghi Huân lấy cây đàn trong tay tôi: "Về thôi, tôi hơi mệt".


Ký ức của cô tối hôm trước dừng lại ở cảnh đại hỉ đường ngày hôn lễ của Công Nghi Phỉ và Công Nghi San. Sự đời có nhân có quả, hôm nay chàng ta lạnh lùng với cô như vậy ắt có căn nguyên, mặc dù biết chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng tôi lại nóng lòng muốn biết, cuộc đời trước của Khanh Tửu Tửu kết cục thế nào.


Nhưng chẵn ba ngày Công Nghi Huân không ra khỏi tiểu viện của mình.
Sáng sớm ngày thứ tư, Quân Vỹ thấy tôi ủ dột, cố nài tôi cùng đi chơi bóng. Thực ra trình độ chơi bóng của tôi rất siêu, do hồi nhỏ, tôi và Quân Vỹ không ai chịu rửa bát, nên thường chơi bóng để phân định thắng thua.


Nhìn chung là Quân Vỹ rửa, nếu thua, tôi khóc lóc chạy đi tìm sư phụ, cuối cùng vẫn là Quân Vỹ rửa. Có thể ôn lại chuyện xưa, tôi hào hứng cùng đi, đột nhiên sực nhớ, lúc chia tay Mộ Ngôn đã dặn phải chú ý chăm sóc bản thân, nên lại hơi do dự, một hoạt động mạnh như vậy ngộ nhỡ bị thương, Mộ Ngôn biết thì sao, ôm đầu nghĩ một hồi, đột nhiên đầu óc sáng láng, nghĩ ra là có thể nói dối mình bị mộng du, bị ngã trong khi mộng du, tinh thần lại lập tức phấn chấn vẫy tay với Quân Vỹ: "Đi thôi, đi chơi bóng thôi".


Biệt viện của Công Nghi gia quả rất rộng, đi vòng vo mãi mới tới sân bãi. Khác với Vệ vương cung, bãi bóng ở đây không có tường thấp bao quanh, chỉ vẽ ra trường địa, dựng lên hai cây trúc, có lưới chăng, hai đội đối kháng đội nào đá bóng vào lưới coi như được một quả, cuối cùng dựa vào số quả đá trúng phân định thắng thua. Hai đội đều là khách của Công Nghi Phỉ, trong lễ hội săn thú này, không ai vào núi săn thú.


Trong nửa trận đầu, đối phương sợ làm tôi bị thương, chỉ cần thấy tôi đứng gần lưới là không dám mạo hiểm đá bóng qua, sợ bóng đập trúng tôi.


Sau đó mỗi khi thấy đối phương chuẩn bị đá, tôi đều tự giác đứng dưới lưới, đội tôi liên tục giành được thắng lợi quan trọng trong phòng thủ, tôi trở thành cát nhân của đội mình. Thủ thuật hồi nhỏ nghĩ ra đế trốn rửa bát dưới sự phối hợp của Quân Vỹ cũng được phát huy ổn định, ngáng chân, cướp bóng, tôi cũng may mắn đá trúng ba quả.


Thật không hiểu nổi ngày trước, lúc thi vào sư môn tôi giở bài dưới gầm bàn, Quân Vỹ phát hiện, không những không phối hợp mà còn đứng lên tố cáo. Hồi đó quả thực anh ta không biết điều.


Đá xong nửa trận, mọi người chia nhau tản ra ngồi nghỉ dưới bóng cây, Quân Vỹ kéo tôi đến ngồi dưới một gốc cây to, gia nhân đưa khăn mặt ẩm lau mồ hôi. Bách Lý Tấn ở đội bên kia hớn hở chạy lại định ngồi với chúng tôi, Quân Vỹ dùng chân vẽ một vòng tròn bên ngoài bóng cây, trợn mắt nói: "Đứng ở đó, cấm vào đây".


Bách Lý Tấn lấy tay áo che nắng, rụt vai rụt cổ nói giọng tủi thân: "Tại sao?".
Quân Vỹ nhướn mày: "Cậu nói xem".
Bách Lý Tấn nghiêm túc nghĩ một hồi, mặt dần đỏ lên: "Có phải lúc tôi tranh bóng bị đội trưởng sờ vào đùi, chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên, chơi bóng mà, khó tránh...".


Nước trà trong miệng tôi suýt phun ra ngoài, Quân Vỹ nghiến răng: "Ông không biết mi bị ai sờ, ông hỏi mi tại sao đá hai quả đều trúng người A Phất?".
Bách Lý Tấn ngớ ra, cúi đầu lẩm bẩm: "Vận... vận khí không tốt".
Quân Vỹ gõ vào trán anh ta: "Đá vào người ta lại còn nói người ta vận khí không tốt".


Bách Lý Tấn tủi thân xoa trán: "Tôi nói là tôi vận khí không tốt, tôi làm sao biết tôi đá trúng Quân cô nương, rõ ràng tôi không nhằm vào cô nương...".
Quân Vỹ nhướn mày ngắt lời: "Nói vào trọng tâm!".


Bách Lý Tấn dè dặt liếc Quân Vỹ rồi nhìn tôi: "Cho nên vừa nghỉ giải lao là tôi chạy đến định xin lỗi".
Quân Vỹ băn khoăn hừ một tiếng. Tôi kéo Bách Lý Tấn vào bóng râm: "Vậy cậu mau xin lỗi đi".
Bách Lý Tấn đỏ mặt gãi đầu: "Tôi...".


Tôi nói: "Ấy, trước khi xin lỗi cậu hãy nói xem, làm thế nào cậu lại bị đội trưởng sờ đùi?".
Bách Lý Tấn: "...".
Quân Vỹ: "...".


Cuộc đấu chưa kết thúc, trước ánh mắt mọi người ba tuyển thủ của hai đội đối địch khoác vai nhau cười nói vui vẻ, có thể thấy nửa trận sau ba chúng tôi sẽ không có cơ hội ra sân.


May vừa rồi tôi đã chơi rất vui, bao nhiêu phiền muộn bay biến, ngẩng nhìn trời cao gió thoảng, phía xa nước biếc mây ngàn. Tôi uống một cốc trà lạnh, lại uống thêm cốc trà lạnh nữa, nhớ lại hồi nhỏ thường cùng Quân Vỹ mang ấm nước ra đình hóng mát ngồi chơi, dạo đó còn ngây thơ khờ khạo, Quân Vỹ cũng vậy, vốn tưởng sẽ trở thành nhân tài kết quả lại trở thành lãng tử.


Đang mệt mỏi buồn ngủ, loáng thoáng nghe tiếng Bách Lý Tấn tranh luận với Quân Vỹ về trận bóng vừa rồi, chợt anh ta reo lên: "Này, mọi người nhìn xem, cô gái áo vàng kia xinh quá!".


Tôi giật mình bởi tiếng reo phấn khích của anh ta, cốc trà trong tay sánh ra ngoài một nửa, thầm nghĩ không biết cô gái nào xinh đẹp mà mình lại không nhìn thấy, vừa nhìn theo ánh mắt sáng rực của anh ta, bỗng trong đầu như có gì bùng nổ. Cuối tầm mắt tôi, màu áo lam trang nhã nổi bật giữa biển hoa phật tang vàng rực, tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay.


Mộ Ngôn. Trước lúc đi chàng nói, khi nào hoa phật tang trên núi tàn, chàng sẽ quay lại đón tôi. Từ đó mỗi ngày trước khi đi ngủ, tôi nghĩ đến câu đó, ghi nhớ trong lòng, tâm niệm cầu mong ngày hôm sau tôi tìm thấy dù chỉ một bông hoa tàn, như vậy có thể sớm được gặp chàng.


Tôi dụi mắt, lại dụi mắt, xác định không phải mình nằm mơ, còn chàng đang rẽ hoa đi đến, càng đến càng gần, nhàn tản ung dung, như bước trên vệt sáng thời gian chờ đợi của tôi.


Tôi cảm thấy không thể kiềm chế, muốn chạy ra lao vào lòng chàng, gót chân đã nhón đi một bước, một ý nghĩ lại vụt qua đầu như tia chớp, chàng đã dặn nếu không nghe lời chàng tự bảo vệ mình, nhất định sẽ bị đánh đòn, do dự một lát cảm thấy không nên gặp nhau lúc này, hơn nữa bây giờ người đầy bụi bặm lem nhem, càng không thể gặp chàng, vội vàng lủi trốn sau lưng Quân Vỹ.


Không biết tại sao chàng lại đi nhanh thế, vừa núp sau lưng Quân Vỹ đã nghe thấy tiếng bước chân rất gần. Thực ra tôi rất muốn nhìn chàng, nhưng lại sợ bị lộ, mà lần nào gặp lại cũng bị chàng bắt gặp trong bộ dạng chẳng ra gì, lần này quyết không để tái diễn, nhất định phải tạo ra một cảnh trùng phùng thật lãng mạn, phải vận bộ cánh thật đẹp, ngồi trong đình hóng mát ung dung ôm đàn hay nhàn tản cho cá ăn, tóm lại phải làm chàng kinh ngạc.


Tiếng bước chân vừa đi qua trước mặt, tôi vừa thở phào, vừa không hiểu sao lại cảm thấy một chút thất vọng, hơi ló đầu ra khỏi lưng Quân Vỹ, Bách Lý Tấn vẫn đang trầm trồ reo khe khẽ: "Chà chà, sao mà đẹp thế, thực ra màu vàng rất kén người, mặc màu vàng cũng có thể đẹp đến thế, thật là quốc sắc thiên hương...".


Quân Vỹ sầm mặt lườm anh ta, Bách Lý tiểu đệ lại đổi giọng: "Dù quốc sắc thiên hương đến mấy tôi cũng chẳng có ý nghĩ gì với cô ta". Tay vuốt sống mũi, bổ sung, "Thoáng nhìn đã biết cô ta và công tử áo xanh bên cạnh rất xứng đôi, cho dù tôi nghĩ gì cũng vô ích".


Tóm được bốn chữ "công tử áo xanh" tôi mới nghĩ ra, vừa rồi nhìn Mộ Ngôn, bên cạnh chàng hình như quả thật có một cô gái vận váy vàng... lập tức trợn mắt lườm Bách Lý Tấn: "Cậu không có mắt hay sao!".
Anh ta ngạc nhiên: "Sao cơ?".


Tôi nhẫn nhịn, lại không nhịn nổi: "Họ xứng đôi chỗ nào, rõ ràng không xứng tí nào".
Bách Lý Tấn nét mặt băn khoăn.
Tôi dứ nắm đấm về phía anh ta: "Mau nói lại đi, họ không xứng tí nào, cậu muốn ăn đấm hay sao, dám nói trước mặt tôi, Mộ Ngôn xứng đôi với cô gái khác!".


Bách Lý Tấn ngớ người: "Mộ Ngôn? Ai cơ?".
Tôi lườm anh ta: "Công tử áo xanh cậu vừa nói đó, chàng là...", đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, nhưng nghĩ Mộ Ngôn đã thổ lộ với tôi, tôi đã nhận lời, vậy là lấy hết dũng khí trợn mắt nhìn cậu ta nói, "... là hôn phu của tôi".


"Choang!". Không hiểu sao Quân Vỹ tuột tay đánh rơi cốc trà xuống phiến đá dưới chân, nước trà bắn lên cả người tôi. Bàn tay anh ta vẫn dừng trên không, vẻ chấn động, miệng há mấy lần nhưng không nói ra tiếng, Bách Lý Tấn ghé lại ngắt lời: "Là hôn phu của cô? Vậy sao vừa rồi không đứng ra chào hỏi?".


Tôi nhìn mũi giày dưới chân: "... sẽ bị đánh đòn".
Bách Lý Tấn đột nhiên im lặng, chắc là không tin, tôi vội giải thích: "Nếu chàng biết tôi không nghe lời chàng, chạy ra ngoài chơi bóng, bị ngã lăn trên đất, bị bóng ném vào người, nhất định tôi sẽ bị đánh đòn...".


Đằng sau giọng nói khoan thai du nhàn vang lên: "Ồ, vậy rất đáng ăn đòn".
Tôi tiếp tục nói với Bách Lý Tấn: "Trời nắng quá, hình như hơi nhức đầu...". Nói xong, rất tự nhiên người lả ra như sắp ngã, bàn tay ai sau lưng đã đỡ, bên tai là tiếng nói quen thuộc: "Lại giở trò rồi".


Tôi mở hé một bên mắt, lập tức bắt gặp ánh mắt tươi cười của Mộ Ngôn, tôi lập tức mỉm cười như phản xạ có điều kiện, nụ cười càng hiện rõ trong mắt chàng, tôi bỗng nhớ ra bây giờ không phải lúc cười, lập tức ngoan ngoãn từ trong lòng chàng đứng lên, ngoan ngoãn cúi đầu: "Em sai rồi".






Truyện liên quan