Chương 44
Tôi lập tức đoán ra, nhưng cảm thấy mũi tên hình như hơi lệch hướng, tôi kêu lên một tiếng, biến cố xảy ra trước mắt khiến người ta tức thở. Tất cả chỉ trong chớp mắt, thấy Công Nghi San tay ôm đứa trẻ đột nhiên từ bậc đá trên cùng bước lên Phù Vân đài, mũi tên ánh sáng đang nhằm cô lao tới.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân hình dong dỏng của Công Nghi Phỉ đã lao đến chắn trước Công Nghi San. Nhưng sau khi tia sáng lóe lên, mũi tên đó cuối cùng lại xuyên qua ngực Khanh Tửu Tửu.
Họa Vị cũng bị thương, gắng gượng bò đến nhưng không thể chạm tới gấu váy chủ nhân.
Chàng ôm riết Khanh Tửu Tửu vào lòng với một vẻ chiếm hữu, xiêm y trắng muốt trên người cô đã nhuộm máu đỏ. Màu trắng chỉ còn điểm xuyết, giống như mấy đóa mai trắng nở trên mảnh đất đỏ, đẹp vô cùng, cũng lạnh vô cùng.
Cô thở dốc từng hơi trong lòng chàng, sau mấy tiếng ho, máu từ miệng phun ra, nhưng vẫn cố nói: "Bất chấp tính mạng của mình cứu cô ta, chàng thực sự thích cô ta!".
Giọng chàng khàn đặc, hơi run, liên tục dùng tay áo lau vết máu bên miệng cô: "Đừng nói bừa, ta đưa nàng đi tìm đại phu".
Nhưng máu vẫn không ngừng tuôn, ướt đẫm vạt áo cô. Cô vẫn gắng gượng muốn nói, lời vẫn rõ ràng mạch lạc, giống như vết thương chí mạng kia chỉ là vết thương giả.
Có lẽ đây là lần duy nhất yếu đuối trong đời cô. Nhưng thần trí cô đã bắt đầu mê man, nếu không cô đã không hỏi chàng câu này: "Tại sao chàng không thích em nữa, chàng có biết những lời của chàng làm em buồn biết mấy".
Lúc này đôi đồng tử của cô đã giãn ra, không còn in được hình bầu trời bao la tuyết, không in được hình khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt đau đớn điên dại của chàng, nhưng cô lại cất tiếng: "Chàng nói em là kẻ ác tâm, nhưng trong định mệnh phải có một trận tàn sát, em đến ra tay không phải càng tốt sao, chỉ cần một người xấu là đủ".
Một giọt nước từ khóe mắt cô lăn xuống, "Em không biết thì ra em xấu xa như vậy. Nhưng, cũng không sao, chưa bao giờ em nghĩ, em có thể sống qua ngày hôm nay". Giọng nhỏ nhẹ, trầm tĩnh, nhưng lại như mũi dao nhọn, từng lời, từng câu chích vào lòng người.
Tay chàng run run vuốt ve má cô, khi nhích lên chạm vào vệt nước ở đuôi mắt cô lại càng run lẩy bẩy như bị lửa đốt nhưng vẫn không rụt tay về.
Chàng ôm tấm thân đẫm máu của cô, áp mặt vào trán cô: "Nàng không có gì xấu hết, những lời ta nói lúc trước chỉ là do quá giận mà thôi. Nàng đến Công Nghi gia tất cả đều rất tốt, duy nhất không tốt chỉ là không chịu sinh cho ta một đứa con".
Mắt chàng như cười, tay nắm tay cô, "Nhưng không sao, ta cũng không bận lòng".
Cô tựa vào chàng ho mãi, hàng mi đọng nước mắt, lại bật cười: "Cuộc đời em thật nực cười, bị cha mẹ bỏ rơi, bị cha nuôi lừa gạt, lại đi lừa người, cuối cùng bản thân... trận tuyết rơi này rất tốt, mọi hoen ố đều bị vùi lấp, tất cả đều kết thúc trong ngày hôm nay...".
Cô nhìn chàng, mắt thoáng có ánh sáng lướt qua, giọng thoảng như tiếng gió: "Sự đã đến nước này, chàng vẫn an ủi em như vậy, em rất vui". Run run giơ tay, như muốn vuốt nếp nhăn trên trán chàng, cuối cùng không đủ sức tay thõng xuống, lời thốt ra tan trong gió tuyết: "A Phỉ, chàng hãy sống thật vui".
Tuyết vẫn rơi không ngớt, tuyết đọng trên Phù Vân đài tan chảy dưới sức nóng của chùm mũi tên ánh sáng, lộ ra những phiến đá ngọc thạch lóng lánh, trong sắc màu long lanh của máu đỏ pha lẫn tuyết trắng ánh lên hai bóng người áp sát vào nhau.
Chàng muốn bế cô lên nhưng lại ngã khụy, nước mắt lã chã rơi trên mặt cô, nhưng cô đã không còn cảm thấy được nữa. Chàng cố giữ giọng bình tĩnh để cô nghe thật rõ: "Ta không dối nàng, người ta thích vẫn luôn là nàng, ta cứu Công Nghi San bởi vì mũi tên của Thiên Hà không giết được chủ nhân của nó, nàng không phải chị ta, ta rất vui, những lời khiến nàng buồn chỉ là nói dối".
Nhưng cô đã không thể đáp lời. Môi chàng áp sát môi cô, giọng nhẹ nhàng như thể cô vẫn đang còn sống, chàng lay gọi cô, nói với cô nỗi tủi trong lòng: "Rốt cuộc nàng nhìn nhận ta thế nào? Tiểu đệ của nàng hay một người đàn ông?". Nhưng cô đã không thể trả lời.
Mây đen tan dần, Thiên Hà đã ngủ dưới lòng sông.
Khanh Tửu Tửu đã ch.ết như vậy, đó chính là ký ức cuối cùng được phong ấn của Công Nghi Huân, cảnh cuối cùng chúng tôi nhìn thấy trước khi tất cả chìm trong đêm tối là dưới bầu trời tuyết vô tận của Bối Trung, Công Nghi Phỉ ôm Khanh Tửu Tửu loạng choạng lê bước trong tuyết, như thể thế gian chỉ còn lại hai người.
Thoát ra khỏi ký ức của Công Nghi Huân, cô vẫn đang ngủ. Bên cạnh chiếc giường mây, ngọn nến an thần đã cháy được một nửa, mặc dù không ngửi thấy hương nến, nhưng nhìn sắc diện Công Nghi Huân là biết hương nến tác dụng rất tốt.
Tôi rất đắn đo có nên nói với cô kết cục đó. Thực ra mục đích của cô ngay từ đầu không phải là để người khác giải đáp bí ẩn cho cô, cô nói muốn biết mình ch.ết thế nào chẳng qua là do trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng cô trở nên hoài nghi đối với sự tồn tại của mình mà thôi.
Cô vốn cho là mình nhập hồn trở lại là để báo đáp, nhờ tôi xem giúp ký ức cũ cũng chỉ là muốn xác nhận, nếu mọi ân oán tình thù đều đã kết thúc ở cuộc đời trước, vậy thì sự tồn tại hôm nay của cô là vô nghĩa, cô hy vọng tôi nói với cô, suốt cuộc đời cũ từ đầu đến cuối cô đều có lỗi với Công Nghi Phỉ, cô nợ chàng ta rất nhiều.
Tôi biết điều đó là do khi đi vào ký ức của cô, có một thời khắc nào đó thần trí của chúng tôi tương thông, tôi đọc được điều đó.
Nhưng sự thực không phải thế, những gì cô phụ lòng Công Nghi Phỉ, Khanh Tửu Tửu cuối cùng đã lấy cái ch.ết để trả. Cô lưu luyến nhân gian cũng không phải là do cô nợ chàng.
Cũng may sau năm năm, cô đã trở lại, nhưng rất khó lý giải tại sao sau khi cô trở lại, thái độ của Công Nghi Phỉ lại như thế, chẳng phải đến lúc cô ch.ết chàng vẫn yêu cô sâu nặng hay sao? Lẽ nào một tình yêu dù sâu nặng đến mấy cũng không chống lại được sự tàn phá của thời gian?
Trầm ngâm hồi lâu, tôi để lại cho Công Nghi Huân mảnh giấy, nói với cô thảm cảnh Công Nghi gia bị cô hủy hoại bảy năm trước, còn cô bị ch.ết bởi mũi tên của hung thú Thiên Hà trong cơn gia biến đó.
Rất nhiều vấn đề còn khúc mắc, cho nên nếu lúc này tôi đường đột giải thích với cô sẽ chỉ khiến cô tự hủy hoại bản thân, là một hồn ma tái sinh để trả ơn, cô không cần quá tỉnh táo, nhưng cũng không thể quá hồ đồ, cho dù vốn không nên sống chỉ để trả nợ, trước tiên tạm thời cho là thế cũng được, ít nhất cũng để tôi có thời gian làm rõ chuyện này.
Tôi vừa suy nghĩ vấn đề nghiêm túc đó vừa ra khỏi tiểu viện, định trở về vẽ sơ đồ các liên hệ bên trong sự việc để tiện phân tích, hoàn toàn quên bên cạnh còn có Mộ Ngôn, vừa không chú ý là đã va vào người chàng, tôi xoa trán, chàng xoa tay cúi nhìn tôi: "Chẳng phải em nói khi Công Nghi Huân tỉnh lại chúng ta mới có thể thoát ra sao?".
Tôi sững người, bỗng nhớ ra nửa canh giờ trước đã lừa chàng thế nào, trước sự thực rành rành, mọi biện bạch đều vô ích, lúc này ngoài dĩ bất biến ứng vạn biến không còn cách nào khác.
Tôi trấn tĩnh nói: "Chàng nghe nhầm".
Chàng nhướn mày: "Sao?".
Tôi gật đầu: "Đúng, chàng nghe nhầm".
Chàng bật cười: "Lại còn biết chối nữa, rất tốt".
Tôi ưỡn ngực, hiên ngang: "Chàng nói em chối cãi, có chứng cớ gì không".
Chàng rút trong tay áo một con búp bê bằng ngọc tạc rất đẹp, thoạt nhìn hơi giống tôi, nói nhẹ như gió: "Tối qua được miếng ngọc rất đẹp, tạc cái này vốn định tặng em".
Tôi không ưỡn ngực nữa, níu cánh tay chàng "Từ nay em không bao giờ cãi chàng nữa, đúng là em không tốt, em quá xấu". Nhận sai xong giơ tay cướp con búp bê.
Chàng giơ cao tay, cười cười: "Cầu xin đi".
Tôi nói ngay: "Cầu xin chàng!". Thấy chàng không có phản ứng, túm ống tay áo chàng: "Cầu xin, cầu xin chàng!".
Chàng ngẩn ra, vừa đỡ lấy người tôi kiễng lên túm áo chàng, đặt tôi đứng xuống, vừa để con búp bê vào lòng bàn tay xòe ra của tôi: "... Em có nên không kiên định như vậy?".
Tôi chăm chú ngắm nghía con búp bê bằng ngọc, phát hiện quả nhiên hơi giống mình, lòng rất vui, sực nhớ lời chàng vừa nói, ngẫm nghĩ: "Thế thì phải kiên định một chút vậy, tối nay chàng không nên ngủ trên giường nữa, ngủ dưới đất đi".
Mộ Ngôn: "...".
Tôi cảm thấy tôi nên làm nghề bán mộng, cái nghề này nghe vừa thần bí vừa cao sang, nhưng những việc làm gần đây chẳng việc nào liên quan đến bán mộng, những việc đã làm chỉ loanh quanh ngoài rìa câu chuyện mà thôi.
Mấy ngày trước tình cờ gặp Quân Vỹ, từ ngày xưa Quân Vỹ luôn cho rằng nhất định có ngày tôi sẽ trở thành Bách Hiểu Sinh(5), cái gì cũng biết, mở một phòng thám tử tư, chuyên điều tr.a phá án, cho rằng vừa hoạt động đã có thể nổi tiếng khắp Cửu Châu.
Tôi nghĩ tương lai thế nào quả thực khó đoán, quan trọng là hiện tại, tôi phải làm thế nào để biết Công Nghi Phỉ rốt cuộc đang nghĩ gì? Để Quân Vỹ đi quyến rũ có vẻ không ổn, Công Nghi Phỉ hình như không có hứng thú về khoản đó... không, hay là để anh ta đi quyến rũ phu nhân Công Nghi Phỉ?
Tôi trằn trọc trên giường, suy nghĩ nên nói thế nào để Quân Vỹ đồng ý làm việc này, một tia sáng lóe ra trong đầu, đột nhiên nghĩ ra một câu thuyết phục rất thần kỳ, vội vàng xuống giường ghi ra giấy.
Mộ Ngôn đang ngồi tựa đầu giường đọc sách, tóc để xõa, mình vận áo ngủ bằng tơ, một chân hơi co chắn ở mép giường. Tôi nhón chân nhón tay đang định bò qua chân chàng, bị chàng kéo lại, ngẩng đầu khỏi trang sách, "Đứng ngồi không yên như vậy hình như đã khỏe hẳn rồi?".
Tôi đỏ mặt, giả bộ đau khổ ho hai tiếng, giọng yếu ớt: "Chưa, chưa đâu...". Nhưng vẫn muốn xuống giường, quả thực tôi nhớ rất kém, lúc này không ghi lại, sáng mai ngủ dậy có khi lại quên. Nhân lúc chàng không để ý lại lén nhích dần về phía cuối giường.
Chàng làm như không nhìn thấy động tĩnh của tôi, tay vẫn giở sách, đột nhiên hỏi: "Chuyện của Công Nghi Huân em nhất định phải quan tâm?".
Tôi ngớ người: "Sao chàng biết em quan tâm?".
Chàng bật cười nhìn tôi: "Em có gì mà tôi không biết?".
Tôi bĩu môi: "Chuyện hồi nhỏ của em chàng không biết".
Chàng gập sách, co chân lên, tay chống cằm: "Vậy em kể ta nghe".
Nếu bình thường tôi đã phấn khởi chuyển hướng câu chuyện, nhưng lần này thì khác.
Tôi nhìn thấy Công Nghi Huân giống như nhìn thấy bản thân mình, không thể tưởng tượng, nếu trong ngực không có viên giao châu, cho dù tôi có thể phục sinh cũng chỉ có thể là hồn ma nhập vào thân xác, không biết gì về cuộc đời trước của mình, không nhớ được Mộ Ngôn cũng như cô ấy không nhớ được Công Nghi Phỉ.
Tôi gục đầu vào gối Mộ Ngôn, khẽ nói: "Em muốn giúp Công Nghi Huân. Có lẽ em là người duy nhất trên đời có thể giúp được cô ấy, chàng nghĩ xem, nếu ngay em cũng không chịu giúp cô ấy, nếu có ngày em cần ai đó giúp nhưng người duy nhất có thể làm được lại không bằng lòng giúp thì biết làm sao?".
Nến cháy to, bóng lửa chập chờn hắt lên bức bình phong, yên lặng rất lâu, tôi cảm thấy có lẽ không thuyết phục được chàng, giọng chàng từ trên đầu vọng xuống: "Để em vất vả ngược xuôi như vậy chi bằng tôi nói cho em biết".
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy chàng nghiêng người thổi nến ở đầu giường, trước giường chỉ còn ánh trăng, chàng quay người kéo tôi vào chăn, đắp cẩn thận, chuẩn bị cho giấc ngủ xong xuôi, mới chậm rãi nói: "Chuyện Công Nghi Huân được nhập hồn hai năm trước do Trần thế tử Tô Dự giúp, có lẽ em đã biết".
Đầu tôi gối lên cánh tay chàng gật gật tỏ ý biết.
Chàng hỏi: "Theo em tại sao Trần thế tử Tô Dự lại giúp cô ấy?".
Tôi đáp: "Nghe nói Ung Cẩn công chúa, thân mẫu của Công Nghi Phỉ là tiểu muội của Trần vương, vợ chồng Công Nghi Phỉ tính ra là biểu huynh, biểu tỷ của Tô Dự", lại tiếp, "... nhưng điều đó cũng chưa đủ, vương gia không giống thường gia, đâu có sự giúp đỡ thân thích đơn giản như vậy".
Chàng tỏ ra tán đồng: "Em nói đúng, vương gia không có sự giúp đỡ thân thích đơn giản như vậy. Tô Dự chịu giúp Công Nghi Huân là bởi vì mấy ngày trước khi Công Nghi gia xảy ra sự biến, nhận được thư của cô ấy, trong thư gửi kèm bí thuật đúc kiếm gia truyền của Công Nghi gia, cô ấy trả công bằng cái đó, muốn Tô Dự nghĩ cách để cô ấy tái sinh. Muốn sống một cuộc đời nữa để báo đáp Công Nghi Phỉ. Giá trị của bí thuật đúc kiếm bằng mấy tòa thành, Tô Dự đồng ý vụ trao đổi này, lấy tài sản trị giá bằng một tòa thành mời thuật sĩ cao tay bỏ thời gian năm năm khiến cô ấy tái sinh, đưa trở về bên Công Nghi Phỉ".
Đám sương mù lẩn quất trước mắt cơ hồ cuối cùng hé ra một tia sáng, nhưng nghĩ lại cảm thấy không ổn, tôi ranh mãnh liếc chàng: "Đây là chuyện cơ mật, sao chàng biết rõ thế?".
Chàng cười: "Chuyện này đương nhiên do tôi làm".