Chương 11: Uy hiếp ký

Có thể tưởng tượng được một nam thanh niên đã trưởng thành, bề ngoài giống như thiếu niên anh tài uy vũ phi phàm, mời khách ăn cơm lại có thể đưa đến nhà hàng KFC không? Càng khiến người ta tức lộn ruột chính là, người bị mời lại là một thiếu nữ như hoa như ngọc, như bách hợp trong hang núi, chính là diệu linh thiếu nữ.


Mộc Cận ngồi trên ghế, đối với vẻ mặt cười cượt lâu không bị ăn đòn của người nào đó, chỉ biết im lặng khóc ròng, cộng thêm YY chính mình hóa thân thành thiếu nữ xinh đẹp vô địch vũ trụ ôm chặt lấy băng ghế.
Tôi đâm, tôi đâm, tôi đâm đâm đâm!


Đại khái là biểu cảm của cô quá nghiêm túc và trang trọng lại kỳ quái, cuối cùng Bạc Tam từ đĩa cánh gà nướng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn cô: “Không ăn sao?”
Mộc Cận sa sầm mặt, vồ lấy cốc cà phê tuyết, mở nắp ra, dùng một chiếc thìa nhỏ ra sức múc một thìa kem to, một ngụm nuốt xuống.


Kết quả, nuốt vội quá, kem lạnh đánh thẳng lên huyệt Thái Dương như muốn nổ tung.
Bạc Tam thấy cô nhe răng trợn mắt ấn huyệt Thái Dương, nhịn không được nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Mộc Cận nhăn nhó, thoáng liếc mắt qua anh: “Ăn nhanh quá.”


Quả nhiên đồ của đại ác ma, không thể đụng lung tung… Lực sát thương gần như bằng cái đó cái đó.
Ai ngờ trong lúc Mộc Cận đang không vui vì Bạc Tam cười nhạo mình, anh đột nhiên duỗi tay qua, ngay khi cô đang không để ý, hai ngón cái đưa lên ấn nhẹ hai huyệt Thái Dương của cô.


Bàn ghế ở KFC này rất chật chội, anh lại dựa vào rất gần, Mộc Cận cúi đầu, cảm nhận được hơi thở của anh ở trên đầu mình, hai tay còn cuốn lấy tóc cô trêu chọc. Trên người Bạc Tam có hương thơm nhàn nhạt mát rượi, lại xen lẫn một chút mùi thuốc lá, khiến cho cô hơi choáng váng bất thường.


available on google playdownload on app store


Trong phút chốc Mộc Cận không biết phải làm sao, ngay cả phản kháng cũng không, cứ để tùy ý anh ôm trong tư thế mập mờ đó.
Đùi mát quá. Trên đùi tự nhiên thấy mát mẻ. Đùi sao lại mát như thế được…


Mộc Cận bỗng nhiên kịp phản ứng, đẩy Bạc Tam ra, tay chân luống cuống lau cà phê bị đổ ra trên quần.
Bạc Tam thu tay về, nhíu mày nhìn cô cầm giấy lau chùi quần áo, mở miệng ra vẫn là khẩu khí có thể khiến người ta nghẹn ch.ết: “Mộc Cận, em sao lại ngốc như vậy?”


Mộc Cận oán hận trừng mắt kẻ đầu sỏ: “Còn không phải…” Lời vừa thốt ra, nhưng lại không biết nên nói tiếp thế nào.
Bạc Tam vẻ mặt trêu đùa: “Còn không phải cái gì?”
Mộc Cận khinh khỉnh nhìn anh, lại thoáng cúi đầu lau chùi quần.


Còn không phải anh. Nếu không phải anh muốn ch.ết tự dưng trêu chọc tôi thì có ra nông nỗi này không?
Tay Mộc Cận lau quần áo dần dần cũng dừng lại. Nhận thức này giống như sét đánh, chính xác đánh trúng vào cô, khiến cô miệng đắng lưỡi khô, dường như bỗng nhiên tay cũng không biết nên để vào đâu.


Cô bình tĩnh đứng lên, chán nản nhìn xuống quần mình, cất giọng rầu rĩ: “Tôi vào toilet.”
Nói xong cũng không nhìn Bạc Tam liền xoay người mà đi.


Sắc ửng hồng đáng ngờ cùng vẻ bối rối của Mộc Cận đã thu hết vào đáy mắt Bạc Tam, anh nhìn chăm chú bóng lưng cô đi xa, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, như đang suy nghĩ điều gì mà khóe miệng giương lên.


Xem thái độ này, vốn còn tưởng là một lô cốt, không trông mong gì được, thậm chí ngay cả một chút đỉnh cũng không có.
Đạo hạnh quả nhiên không đủ. Bạc Tam tổng kết lại, cắn một miếng cánh gà nướng.
Nguội mất rồi, anh nghĩ.


Ngay sau đó, anh cầm phần cánh gà vẫn còn hơn phân nửa vứt vào một cái túi không.


Mộc Cận đùng đùng chạy vội tới trước bồn rửa tay, hứng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt mình. Sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn trái nhìn phải một phen, khi nhìn vào trong gương, người kia sắc mặt bình thường hồng nhuận phơn phớt, nhìn đến khi không nhìn ra được thần sắc bất thường nào mới thôi.


Trong lúc đang hong khô tay, tâm tư cô ngẩn ngơ, lại nghĩ đến tiếng sét ngang trời lúc nãy.
Chính lúc hồn đang phiêu du chân trời nào, sau lưng cô chợt vang lên một thanh âm dịu dàng: “Cô này, máy sấy đã ngừng lâu rồi, không lẽ cô định cứ như vậy thổi xuống dưới sao.”


Mộc Cận lấy lại tinh thần, vội vàng rút tay ra, cảm thấy hơi có lỗi nhìn về hướng vừa phát ra thanh âm kia.
Vừa nhìn thấy, cô đã trừng lớn mắt, như trông thấy quỷ mà nghẹn họng trân trối.


Cố Tuân Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu xám sáng, tay áo tùy tiện xắn lên, vật màu bạc trên cổ tay thoạt nhìn thật chói mắt. Anh cười rộ lên vẫn giống y như lúc trước, nước chảy mây trôi, dường như không quan tâm tới việc gì, lại dường như tự kiềm chế hờ hững đã tính toán từ trước.


Mộc Cận ngây người trong một giây đồng hồ, một giây sau giống như phản xạ có điều kiện ra sức đá anh ta: “Cái đồ không có lương tâm, còn có gan quay về?”


Cố Tuấn Nghiêu rất nhanh đã tránh được: “Mộc Cận, em có thể sáng tạo chút được không? Làm sao bao nhiêu lần vẫn đều là một chiêu này.”


Ừ đấy, vài năm không đá anh ta, động tác cũng thấy chậm chạp hơn. Mộc Cận cúi đầu dò xét Cố Tuấn Nghiêu, nhếch miệng “Xùy” một tiếng cười cười: “Haiz, cách ăn mặc của anh vẫn dạng chó hình người, vẫn y như vậy. Nói mau, sao bỗng nhiên lại trở về?”


Cố Tuấn Nghiêu cũng đánh giá cô, ánh mắt vẫn đầy vẻ khinh bỉ: “Chậc chậc chậc, đã nhiều năm như vậy, em rõ ràng vẫn chẳng có đẳng cấp. Nhìn xem, một cô nương như hoa như ngọc, cách ăn mặc lại giống như một bác gái trung niên.”


“Quên đi.” Mộc Cận cười mắng, “Hôm trước đi trong trường học còn có người hỏi em có phải sinh viên năm thứ nhất, anh không cần dùng chiêu này vây Ngụy cứu Triệu. Nói, tự nhiên quay về để làm gì?”


Cố Tuấn Nghiêu cười cười, trong mắt một vẻ dịu dàng: “Còn có thể làm gì, nhớ em, nên quay về chứ sao.”
Một câu nói, Mộc Cận lại sững sờ. Mới mẻ quá nhỉ, Cố Tuấn Nghiêu kiêu ngạo năm đó, lại có thể mặt không đổi sắc nói nhớ cô.
Có điều những lời này, vừa vặn đã muộn bốn năm.


Mộc Cận dẹt miệng cười: “Này, hít thở dưới bầu trời nước Đức vài năm, vẫn là một chiêu dỗ ngon dỗ ngọt này. Nói mau, có phải lại hay bàn tay trắng, đến quà gặp mặt cũng không mang cho em, còn mong chờ đến nhà em ăn uống chùa?”


Cố Tuấn Nghiêu cười híp mắt, khóe miệng ẩn ẩn có má lúm đồng tiền: “Tiểu Cận quả không tồi, trả lời chính xác. Haiz, đã đến nước này, em chắc phải chịu nhiều khổ sở đúng không? Yên tâm đi, sau này anh bảo kê cho em.”


Mộc Cận khinh thường lườm anh, bỗng nhiên nhìn tới biển báo nhà vệ sinh nữ to đùng…
“Đi thôi đi thôi.” Mộc Cận rất tự nhiên kéo cánh tay Cố Tuấn Nghiêu, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện. Lại nói, anh làm sao lại ở đây?”


Cố Tuấn Nghiêu để cô tùy ý kéo đi, đáp lời: “Chiều nay anh đến đàm phán hợp đồng với Thực Huy, biết em đang thực tập ở đây nên tới sớm qua thăm một chút.”
“Vậy anh làm sao biết được em đang ở KFC?”


Cố Tuấn Nghiêu bày ra nét mặt giả ngu: “Tiểu Cận, anh tưởng em cũng có điểm thông minh, không ngờ vẫn ngốc như vậy. Điện thoại chỉ dùng để xem giờ hay sao?”
Điện thoại…


Mộc Cận chợt nhớ đến điện thoại di động của mình vẫn để trên bàn, mà người bạn trai mập mờ hư hư thực thực ngồi đối diện lại chính là đại BOSS của công ty… Bạc Thanh Hàn.
Cô vô ý thực định bỏ cánh tay Cố Tuấn Nghiêu ra, chưa kịp xoay người đã đối diện với ánh mắt Bạc Tam.


Mộc Cận nhìn Bạc Tam khuôn mặt bình tĩnh nhưng tối sầm cos Bao Công, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, âm thầm kêu một tiếng thảm thiết.
Đã thế Cố Tuấn Nghiêu đáng ch.ết kia còn chen vào nói chọc thêm: “Tiểu Cận bây giờ em ở đâu? Buổi tối anh đến chỗ em ở được không?”


Giọng nói của anh cũng không cao, thế nhưng Bạc Tam nhất định là đã nghe được. Mộc Cận mắt thấy nét mặt Bạc Tam vẫn tối sầm như trước, ánh mắt di chuyển từ cánh tay cô đang kéo Cố Tuấn Nghiêu, chậm rãi nhìn lên mặt cô.


Mộc Cận còn chưa kịp giải thích, hai thanh đao nhọn không chút do dự “Xoẹt” một tiếng, đâm thẳng vào lồng ngực gầy yếu của cô.


“Đây là hàng xóm từ nhỏ đến lớn của tôi bốn năm trước đi Đức cũng không biết khi nào sẽ đột nhiên trở về hôm nay tôi cũng lần đầu gặp lại anh ta vẫn biết giường không ở khách sạn nên mới hỏi tôi đang ở đâu ông chủ à anh nhất định phải tin tưởng chúng tôi là quan hệ nam nữ trong sáng thuần khiết.”


Mộc Cận thở dốc một hơi, sắp nghẹn ch.ết rồi…
Cứ cho là kìm nén mà ch.ết, cũng còn tốt hơn bị dao nhọn đâm ch.ết.
Bạc Tam nét mặt từ tốn, vươn tay về phía Cố Tuấn Nghiêu: “Xin chào.”
Cố Tuấn Nghiêu mỉm cười đưa tay lên bắt: “Xin chào, tôi là Cố Tuấn Nghiêu.”


Trong ánh mắt bức người của Bạc Tam, Mộc Cận lặng lẽ mở bàn tay đang bám trên cánh tay Cố Tuấn Nghiêu, sau đó mới dám vụng trộm liếc nhìn anh.
“Tiểu Cận, vị này là…”


“À anh ấy là sếp của em.” Mộc Cận nhỏ lệ, chỉ lo giải thích, lại quên giới thiệu, uy thế của đại ác ma quả nhiên quá bức người, “Bạc Thanh Hàn.”
Cố Tuấn Nghiêu quay sang Mộc Cận mỉm cười: “À, sếp. Nếu chỉ là sếp, Tiểu Cận em có cần phải giải thích rõ ràng thế không?”


Quả nhiên, ánh mặt lạnh lẽo của Bạc Tam lại một lần nữa phóng về phía Mộc Cận.
Khóe miệng Mộc Cận run run, thật muốn cầm cục gạch đập ch.ết tên tai họa Cố Tuấn Nghiêu này.


Thế nhưng kẻ gây họa hết lần này tới lần khác vẫn không bỏ qua, nghiêm trang hỏi: “Anh cũng không phải gian phu của em, em sao phải vội vã phủi sạch quan hệ với anh như vậy?”
Lần này không chỉ là ánh mắt của Bạc Tam đâm cô nữa, chỉ sợ phải hàng vạn mũi tên xuyên tâm mới có thể gỡ bỏ mối hận trong lòng.


Mộc Cận lén lút liếc nhìn Bạc Tam, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, duy chỉ có đôi mắt đang nhìn cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt viết rất rõ: em – ch.ết – chắc…
Ầm ầm…
Khiến cho cô tự động loại bỏ những cảnh bạo lực không phù hợp…


Đúng lúc Mộc Cận đang đấu tranh với những cảnh bạo lực không phù hợp trong đầu, Bạc Tam bất ngờ lên tiếng: “Buổi chiều tôi còn có việc, không quấy rầy cuộc hẹn của hai người.”


Đại ác ma lại có thể chủ động nói phải đi… Mộc Cận cảm động rơi nước mắt, đang muốn chân chó tán dương Bạc Tam một chút lại nghe thấy tiếng anh nói bên tai cô: “Mộc Cận, trưa nay đã nghỉ làm sớm, nếu dám trò chuyện lâu trễ giờ làm buổi chiều…”


Câu còn chưa nói hết mà lực chấn động đã rất mạnh, Mộc Cận chỉ biết nói không dám không dám, buổi chiều sẽ đi làm đúng giờ, thấy Bạc Tam gật đầu nhẹ với Cố Tuấn Nghiêu rồi xoay người đi ra ngoài.


Mãi đến khi nhìn Bạc Tam đã đi xa, Mộc Cận mới sực tỉnh: buổi sáng nghỉ sớm là do ngài muốn đi ăn cơm đấy boss đại nhân!
Cố Tuấn Nghiêu cười hắc hắc kéo Mộc Cận về chỗ ngồi, một tay chống cằm hỏi: “Bạn trai à?”


“Xì.” Mộc Cận mắt trắng không còn giọt máu, “Ánh mắt của anh đúng là quá kém, đó là sếp của em.”
“Sếp?” Cố Tuấn Nghiêu khẽ nhướn mày nghi hoặc, “Sao anh lại cảm thấy ông sếp này hơi kì lạ…”
Mộc Cận vội vàng chuyển chủ đề: “Anh về lúc nào?”


“Tháng trước.” Cố Tuấn Nghiêu xắn tay áo, lấy một tấm danh thiếp đưa cho cô, “Công ty khai thác thị trường, anh chủ động đề nghị trở về.”
“Tổng Giám đốc khu vực Trung Quốc đại lục.” Mộc Cận nhớ kỹ, “Oa, mũ lớn thật. Tổng Giám đốc đang làm gì?”


Cố Tuấn Nghiêu không đáp, nhìn Mộc Cận hất cằm: “Một cái cánh gà nướng với hai quả trứng, còn muốn cái gì nữa?”
Mộc Cận gãi đầu: “Cà phê tuyết, không thêm gì nữa.”
Cố Tuấn Nghiêu gật gật đầu, đứng dậy đi gọi món.
Ánh mắt Mộc Cận nhìn theo anh.


Nháy mắt đã qua bốn năm, nam sinh trên người tổng hợp mùi mồ hôi bẩn bẩn trong trí nhớ giờ đã nhanh chóng trưởng thành, trở thành một soái ca chất lượng cao, khiến người ta có cảm giác không ổn định.


Khi đó tất cả đều còn nhỏ, ban đầu chính cô cũng là cái đuôi nhỏ của Cố Tuấn Nghiêu, ngày ngày ầm ĩ theo sau mông anh, cũng không biết rằng rốt cuộc anh không nhẫn nại được mới kéo cô xuống trường cấp ba.
Mộc Cận lắc đầu, than thở, thân phận của anh trai Cố Tuấn Nghiêu này đích thực là rất cao.






Truyện liên quan