Chương 6
Nam Cung thu dọn đồ này nọ. Đến bây giờ cậu cũng không dám tin tưởng đây là sự thật. Trình Giai sẽ đến đón cậu.
Trong phòng ngủ chỉ có mình cậu, những người khác đều không biết đã đi đâu rồi. Đại khái là đi luôn? Nam Cung căn bản còn muốn làm một bữa trước khi đi, hiện tại chỉ cần phải dán tờ giấy trên cửa nói với bọn họ mình đi ra ngoài ở một thời gian.
Lại gọi điện thoại về nhà, nói trường học gần đây có vẻ bận tạm thời cuối tuần không trở về nhà. Nam Cung ngồi ở ghế trên, nở nụ cười.
Di động reo. Trình Giai gọi
“Ta đến rồi. Ra đi.”
Treo điện thoại, Nam Cung vội vàng ôm thùng đồ hướng phía cổng trường một đường chạy chậm. Xa xa liền thấy chiếc xe thể thao màu đỏ. Đem thùng đặt ở sau xe, cho dù bên cạnh Trình Giai điều khiển xe nhưng thân thủ lại sờ sờ đầu cậu, Nam Cung như trước cảm thấy có chút không thật, giống như là nằm mơ.
Đây là muốn đi tới……nhà Trình Giai …………
Lúc dừng lại trước cửa nhà Trình Giai, Nam Cung đột nhiên cảm thấy khẩn trương. Nhớ tới hồi trước nghe đủ loại đồn đại về Trình Giai, hắn cũng không dẫn người về nhà…… Đã biết dạng tùy tiện ở trong nhà người khác cũng là không tốt lắm đâu……
Ai nha đều do chính mình như thế nào muốn biết lại không hỏi xem. Nam Cung lại muốn cấp chính mình một cái tát cho thanh tỉnh. Ban đầu hưng phấn hết thảy giờ hóa lo âu. Nam Cung cúi đầu, co quắp bất an.
Trình Giai chậm chạp mở cửa lại không thấy Nam Cung theo tới, không khỏi kỳ quái quay đầu lại liền thấy Nam Cung tiến cũng không được lui cũng không xong bộ dáng coi chừng rất khó xử, trông thực buồn cười.
“Thật đúng là phản xạ chậm chạp, hiện tại mới ý thức được dâng vào miệng hổ sao, ân?” Trình Giai theo sau lưng ôm lấy Nam Cung, cố ý cắn cắn vành tai Nam Cung.
“Nha……” Nam Cung bị hoảng sợ, mặt đỏ bừng, lại càng không nghĩ bước tới. “Xì” Thấy bộ dạng Nam Cung như thế này, Trình Giai vui vẻ cười, ôm Nam Cung mang vào trong phòng. Ỡm ờ một hồi, cuối cùng đi vào.
Không phải không từng nghĩ trong nhà Trình Giai trông như thế nào. Nam Cung biết Trình Giai ưa sạch sẽ, cho nên nhà hắn nhất định cũng sẽ không hỗn độn, nhưng mà sự thật cũng đang là như thế.
Trình Giai sau khi tốt nghiệp đại học bắt đầu liền ở một mình, lại nói tiếp coi như là Nam Cung học trưởng đâu, chẳng qua niệm là nghệ thuật hệ.
Phòng ở rất lớn, trang hoàng giản lược nhưng tinh xảo, phương tiện đều thực đầy đủ hết. Thật không thể tin được chỉ có một người ở. Nam Cung nghe người ta nói một chút về chuyện Trình Giai, bởi vậy tuyệt không lăng đầu lăng não đến hỏi hắn về chuyện cha mẹ.
Nghe nói cha mẹ Trình Giai ở thời điểm sơ trung nhân cảm tình bất hòa nên ly dị, trên thực tế là gặp các hữu ở ngoài. Hắn ở cùng mẹ. Mẹ hắn tái giá lấy một tên phú thương.
Tốt nghiệp đại học xong, hắn đi ra ở riêng. Tuy rằng mẹ hắn kỳ thật không thường về nhà, nhưng là hắn muốn một cuộc sống không ở tại cùng nơi đó. Đương nhiên, cha cùng mẹ hắn từng tháng đều cho hắn không ít sinh hoạt phí.
Nam Cung đánh giá một loạt cửa sổ rộng thoáng sát đất, sâu kín thở dài.
“Làm sao vậy?” Trình Giai đè hắn ngã vào trên sô pha, cố ý vô tình phản thủ vuốt ve hai má trơn bóng của Nam Cung, “Nhanh như vậy đã nghĩ gia?” Trình giai nở nụ cười, đè thấp thanh âm.
“Đi!” Nam Cung cũng thấy buồn cười, đập vào tay Trình Giai.
“Tốt! Ngươi đánh ta!” Trình Giai giả bộ sinh khí túm lấy bên hông Nam Cung.
“Nha! Buông tay buông tay! Ha ha ha ha……” Nam Cung phi thường sợ nhột, Trình Giai xấu xa bắt lấy nhược điểm, ung dung.
Nam Cung bắt đầu cầu xin tha thứ, thật sự nhột chịu không được lại không thể thoát khỏi đành phải nằm ngã vào trên sô pha. Tiếc rằng Trình Giai như trước không chịu dừng tay, thuận thế quỳ gối khóa ở trên người Nam Cung tiếp tục gây sự.
Hai người rốt cục ý thức được tư thế lúc này quá mức ái muội đi, cùng đình chỉ động tác.
Nam Cung phiết quá, “Đừng náo loạn, tránh ra đi.” Không quên dùng dư quang quét ánh mắt nhìn Trình Giai. Không ngờ đối phương lại không hề có ý dừng tay, không khỏi có chút dự cảm bất hảo.
Trình Giai như trước ý cười không giảm, mới vừa rồi trải qua đại chiến, hai người quần áo sớm hỗn độn, Nam Cung hai gò má ửng đỏ…… Thật sự đáng yêu. Hắn cúi người xuống, cắn lên cái cổ trần của Nam Cung, khẽ nghe được tiếng Nam Cung than đau nhẹ.
“Nhớ ta sao?” Giống như là một đầu đem tiểu dương nắm ở bàn tay hôi lang, Trình Giai ánh mắt mang theo *** đến tinh tế nheo lại, ý cười càng đậm.
Phòng khách một mảnh cảnh xuân.