Chương 7

Ông Đổng rất muốn kết thông gia với gia đình Tuyết Y nhằm tăng mạnh thế lực cho mình và có thêm nguồn vốn để dự án sắp tới của ông được suôn sẻ thế nên mới đề cập chuyện này đường đột và nhanh đến vậy. Tình hình này có lẽ phải dời dự án đấy lại thôi.


Ông Đổng dơ ly rượu lên đổi đề tài khác:
- Thôi nâng ly nào…Mong chúng ta sẽ có ngày trở thành người một nhà.
- Rất mong đến ngày đó – Ông Đình cũng cười nói thêm vào.
Tuyết Y mỉm cười nâng ly, cậu không thêm ý kiến gì
…Cùng lúc đấy…


- Cô Di nên biết thân phận mình là gì đi chứ. Sao cứ mãi bám theo Hàn thiếu của tôi thế.
Trong nhà vệ sinh nữ có 1- người nên Nhã Kỳ phải vừa soi gương trang điểm lại vừa nói để tránh gây chú ý.


Tử Di có muốn đi đâu cơ chứ. Cô im lặng không nói gì, Tử Di nghĩ chẳng nhẽ Nhã Kỳ chỉ vì mỗi việc này cũng gọi cô ra nói.
Nhã Kỳ nhìn qua gương thấy mặt Tử DI cứ dửng dưng như không nghe thấy câu nói của cô lại tưởng Tử Di đang trêu ngươi mình. Nhã Kỳ dừng tay đánh son lạil. Cô quay xang Tử Di cau mày:


- Này, cô điếc à?
Tử Di lại nhìn Nhã Kỳ làm cô ta nổi nóng, ngay lúc đó có người đi vệ sinh ra, Nhã Kỳ làm vẻ mặt bình thường đợi họ ra ngoài hết rồi mới nhìn rồi đưa tay nang cằm Tử Di lên ngắm nghía:


- Nhìn cũng nai quá chứ nhỉ. Ngoài cái bề ngoài thì chắc đã nát rồi chứ gì?- Nhã Kỳ buông tay cười khinh.
Đúng…Nhã Kỳ nói hoàn toàn đúng sự thật nên Tử Di chỉ cúi đầu cắn răng không nói gì. Cô tự thấy bản thân mình trả còn trong sáng gì nữa mà biện luận.
Nhã Kỳ tiếp:


available on google playdownload on app store


- Bây giờ cô cút về được rồi đấy. Đừng có lúc nào cũng bám *** Hàn thiếu như thế.
Tử Di lý nhí:
- Nhưng Hàn thiếu chưa nói tôi về.
Nhã Kỳ quắc mắt:
- Ý tôi là ý Hàn thiếu. Nếu anh ấy nói gì thì cứ nói là tôi bảo cô về.
Tử Di gật đầu:
- Vâng.
- Kút đi. Ngứa mắt.


Nhã Kỳ đóng túi sách lại rồi quay mặt đi trước. Tử Di nghe theo, cô lang thang ra bên ngoài.
Nhã Kỳ vừa vào phòng ăn vừa vui vẻ:
- Mọi người đang nói gì mà vui vậy.
Ông Đình thấy Tử Di không vào theo, ông hỏi:
- Ơ cô thư ký kia đâu rồi.
Nhã Kỳ vội cười khỏa lấp:


- À…cô Di lúc nãy vô tình đụng vào người phục vụ làm đổ mỳ ý lên người nên nhờ con xin phép về trước rồi ạ.
- Ồ ra vậy. – Ông Đình cười gật gù.


Không nói nhưng cả hai ba con Tuyết Y đều biết Nhã Kỳ đang nói dối. Làm gì có chuyện trùng hợp vậy. Tuyết Y mặt vẫn điềm nhiên nhưng trong lòng hơi bực bội. Sao Tử Di chưa nghe lệnh cậu mà đã dám tự tiện bỏ về trước.
….
- Dừng…dừng xe lại.


Đang nhìn đường xá ban đếm trên xe, San Phong bỗng nhiên thấy bóng dáng của một người con gái rất quen. Cậu vội vàng mở cửa xe, chạy ngược lại hướng cô gái vừa đi bộ qua.
San Phong gọi to:
- Di 33…


Người đó không hề quay lại, cậu chạy nhanh đến, miệng cười tay đặt lên vai người đó rồi quay người cô gái ấy lại:
- Di…
Cô gái kia quay hẳn mặt lại.
O.M.G~ Một khuôn mặt kinh khủng khiếp trả liên quan đến Di 33 của San Phong cả lại còn già chát nữa chứ. Cậu cười nhẹ:
- Xin lỗi.


Nói xong San Phong vội vàng quay đi luôn. Trần đời cậu chưa gặp bản mặt nào như vậy cả, may được cái dáng nhỏ nhắn dong dỏng giống Tử Di. Cậu lắc đầu lẩm bẩm “Suýt thì ôm rồi.” nghĩ thôi mà San Phong đã rùng mình.
- Huỳnh tổng…


Nghe thấy tiếng ai quen quen gọi mình từ sau lưng, San Phong quay phắt lại chạm ngay mặt Tử Di, cậu giật nảy người thụt người ra sau:
- Hết hồn…- San Phong vuốt ngực.
Tử Di hơi cười. Hình như mỗi lần thấy San Phong là cô cảm giác tâm trạng mình nhẹ nhõm hẳn đi.
- Anh đang làm chuyện gì xấu à mà giật mình.
San Phong xua tay:


- Không có. Ơ….- San Phong tự nhiên cười cười – Anh vừa nghĩ đến em là có thể gặp rồi. Chúng mình đúng là thần giao cách cảm…hehe.
San Phong đưa tay béo má Tử Di chẳng may đụng ngay chỗ bị thâm tím của Tử Di, cô suýt soa mình hơi dụt mặt lại.


San Phong tắt nụ cười, vì trời tối nên cậu nhìn không được rõ, thấy Tử Di nhăn mặt, San Phong cúi xuống gần mặt cô:
- Em sao vậy?
Tử Di xoa xoa má, cô lắc đầu:
- Không có gì.


San Phong kéo tay Tử Di lại gần shop quần áo gần đấy để có ánh sáng, cậu nhìn mặt Tử Di có vài vết bầm. Tự nhiên San Phong cảm thấy đau lòng, cậu đưa tay lên chặn ngực mình “ch.ết rồi…mình sao vậy…” San Phong lắc lắc đầu “Chỉ là vui đùa thôi mà…chẳng nhẽ mình lại thích…”.


Thấy Tử Di cứ quay mặt xang phía khác không cho mình thấy, San Phong kéo mặt cô lại mình, trầm giọng nói:
- Hàn thiếu đánh em à?
Tử Di lắc đầu:
- Không có.
- Vậy là ai, em cứ nói đi ánh phải đòi lại công bằng cho em mới được.


- Em bị va vào cột thôi không có gì đâu. Ra chỗ khác đi, người khác đang nhìn kìa.
Tử Di bước đi, San Phong dựt mạnh tay cô lại. Cau mày nói:
- Là ai. Em nghĩ anh ngu đến nỗi em bảo gì cũng tin à. Có phải Hàn thiếu không?
- Không. – Tử Di cúi đầu.
- Hôm nay em không nói rõ anh không cho em về đâu đấy.


Tử Di nhìn San Phong. Cô thầm công nhận cậu lỳ thật, chuyện gì muốn là phải hỏi cho đến nơi đến chốn. Tử Di thở hắt ra:
- Nói anh cũng không biết.
- Thử nói xem nào.
- Là bạn của mẹ kế em.
- À….- San Phong chẹp miệng, mặt cậu giãn ra đôi chút – Là vợ của ông Thái Thịnh chứ gì.


Tử Di gật đầu. San Phong cười cười, cậu đổi ngay thái độ trong chớp mắt:
- Tưởng ai. Thế nào mai hai vợ chồng đó cũng đến gặp anh thôi.
San Phong mím môi lại nhìn Tử Di:
- Có đau không
o Không sao.
Tử Di gượng cười lắc đầu. San Phong đánh nhẹ lên đầu Tử D i:


- Cái con bé này…đúng là hiền quá thể đáng..
Tử Di ngẩng đầu lên nhìn San Phong. Cậu vừa nói cô là con bé à. Hơn được bao nhiêu tuổi mà dám nói thế. Tử Di đáp lại:
- Này, anh hơn em mỗi 3 tuổi thôi tưởng mình lớn lắm à.
San Phong bật cười:
- Biết đốp lại người khác từ bao giờ thế.


- Mới học của Huỳnh tổng thôi.
San Phong nhìn Tử Di cười cười, càng nhìn cậu lại càng thấy Tử Di rất đáng yêu, San Phong không kìm lòng được, cậu ôm chầm lấy Tử Di, miệng cười toe toét:
- Di 33 của mình đáng iêu quá…haha…


Tử Di hơi sựng n gười, sao cậu ta lại tự nhiên ôm người khác đến vậy,mà sao San Phong lại gọi cô là gì nữa. Tử Di đẩy người cậu ra:
- Anh vừa gọi em là gì đấy?
- Di
- Còn gì nữa?
- Di 33.
- Baba? Em có phải họ rùa đâu.- Tử Di tròn mắt nhìn cậu.
San Phong bật cười lớn:


- Không phải ý anh là babie cơ mà.
- À…thế cũng được. – Tử Di nhẹ cười.
Hình như gần San Phong, cô có được cảm giác thoải mái không gò bó thì phải.
San Phong chẹp miệng:
- Mà em cũng đừng gọi anh là Huỳnh tổng nữa đi. Gọi là San Phong xem nào.
- San Phong.


- Ngoan. – San Phong gật đầu cười hài lòng, cậu kéo tay cô đi,miệng nói – Đi ăn gì đi, anh đói quá.
Tử Di để im cho San Phong kéo mình đi, bàn tay giá lạnh của cô đang nằm gọn trong tay San Phong thật ấm áp.

Gọi 2 xuất spaketty bò.
San Phong trộn mỳ lên cho Tử Di rồi mỉm cười nói:
- Dùng được rồi đấy.


Tử Di gật đầu cười. San Phong vừa trộn xuất của mình vừa nói:
- Em thấy anh tốt không.
- Trừ những lúc anh lải nhải như ông già đau khổ ra thì đềuu tốt.
San Phong đơ người, cậu chưa gặp cô gái nào thẳng tính đến như vậy. San Phong lắc đầu cười. Cậu tiếp:
- Vậy em thấy Hàn thiếu có tốt như anh không?


Tử Di lắc đầu không nói gì. Nhắc đến Hàn thiếu cổ họng cô như bị nghẹn, những sợi mỳ không thể tuột xuống họng một cách trơn tru được. San Phong chẹp miệng:
- Em có thấy Hàn thiếu vừa kém nhan sắc hơn anh vừa cứng nhắc khó tính quá không.


Tử Di dừng tay ăn, cô nhìn nhìn San Phong, Công nhận con người này có độ tự yêu bản thân phát cuồng luôn ấy chứ.
Tử Di lắc đầu cười nhẹ. San Phong thấy vậy lại chẹp miệng:
- Anh chỉ dựa trên sự thật nói thôi, đừng nhìn anh thế chứ.
Tử Di phì cười, cô lắc đầu:


- Anh không sợ em mách với Hàn thiếu nói xấu anh à?
- Sợ á…haha – San Phong cừơi lớn.
- Anh cười gì vậy.
- Không có gì…Thôi dùng bữa đi.
- Cùng lắm anh chỉ mới vào giới kinh doanh này 3 năm thôi thế mà không sợ Hàn thiếu à?
- 3 năm gì?- San Phong trố mắt nhìn Tử Di.


- Không phải à? Anh mới 25 tuổi thì trả 3 năm vào nghề hay anh chỉ mới vào 2 năm thôi – Tử Di mở to mắt nhìn San Phong ngưỡng mộ – Thế thì anh quá giỏi rồi…
San Phong ho khan, suýt sặc… cậu lấy lại giọng bình thường cười cười:
- Đúng rồi, anh chỉ mới vào nghế 2 năm thôi….Em thấy anh đẳng cấp không…hêhe…


Tử Di gật gật đầu:
- Nói vậy là anh quá giỏi rồi. Vậy anh biết Hàn thiếu bao nhiêu không?
- 27 – 28 gì đấy,mới có mấy tuổi đấy mà mặt lúc nào cũng đăm đăm nhìn khó chịu nhỉ trả hoạt bát vui tươi như anh gì nhỉ.


Tử Di không nói gì nữa, cô để ý hình như sở thích của San Phong là nói xấu Hàn thiếu hay sao ấy.
Ngưng một lúc San Phong tiếp:
- Này.
- Dạ? – Tử Di ngước mắt lên nhìn.
- Em sống với Hàn thiếu cũng được mấy tháng rồi à?
Tử D gật đầu, San Phong tiếp:
- Vậy cậu ta đối xử với em tốt như anh không.


Tử Di mắt to mắt bé nhìn San Phong. Cậu ta lúc nào cũng đề cao bản thân mình thì phải, nhưng cũng đúng thôi San Phong tốt hơn Tuyết Y gấp trăm lần theo cô nghĩ đó là sự thật. Tử Di lắc đầu, cô lái xang chuyện khác, không muốn nhắc đến Hàn thiếu nữa:
- Chuyện ba em không biết nên tìm hiểu từ chỗ nào nhỉ.


- À…..- San Phong bỗng nhiên à lớn lên, cậu lôi trong bóp ra một tấm ảnh, đặt lên bàn nói – Đây là người mà mẹ kế em đang cặp đúng không.
Tử Di cầm tấm ảnh lên nhìn. Đúng là người này. Cô gật đầu:
- Sao anh lại biết.


- Ờ…thì anh cho người theo dõi mẹ kế em, thấy bà ấy thân mật với người này.
San Phong ngừng lại một lúc lại tiếp:
- Người này mới 27 tuổi thôi, tiểu sử của nó là chuyện cặp với mấy lão phu nhân để moi tiền. Người bình thường gọi là trai bao đấy.


Tử Di mím môi,San Phong chẹp mịêng nhìn nhìn lại tấm ảnh:
- Mà cái thằng ranh này còn trẻ thế lại đi làm cái nghề bán rẻ nhân phẩm này…đúng là trả có chí hướng gì cả.
- Thằng ranh á, người ta hơn anh 2 tuổi cơ đấy.


- À…thì ừ – San Phong lúng túng, cậu cười lả giả lảng xang chuyện khác – Còn nữa, nghe nói mẹ kế em đang giao xang lại côngty với giá 1tỷ rưỡi. À gần đây tức là cùng thời đỉêm ba em mất bà ta còn chuyển một khoản tiền tương đối vào tài khoản của bồ nhí.


Tử Di chau mày, cô không ngờ ba mình mới ch.ết mà bà ta dám công khai làm những chuyện này. Tử D đã phải bán thân mình di để giữ lại côngty của ba mình, sao bây giờ bà ta lại có quyền giao bán nó. Mà bây giờ cô muốn ngăn cản cũng không được ba cô đột ngột lên cơn đau tim ch.ết mọi người cứ nghĩ là do cô nhưng ai biết được sự thật trong đó, bây giờ biết được thì ba cô cũng có sống lại được đâu, phanh phui hết ra làm gì nữa cơ chứ. Với lại bây giờ Tử Di còn gì nữa đâu, tất cả những gì cô có đều mất hết “danh dự, gia đình…không còn nữa”. Đột nhiên Tử Di lại muốn buông xuôi chuyện này, cô không muốn nghĩ đến nó nữa, chỉ chịu đựng một Hàn thiêế là cô quá đau đầu rồi,cô không còn muốn quan tâm bất kỳ chuyện gì ngoài theo đuổi ước mơ duy nhất của cuộc đời mình là học thiết kế nữa.


Tử Di thở dài ngao ngán, cô đẩy tấm ảnh về phía San Phong.
Cậu nheo mắt nhìn cô:
- Em sao vậy?
- Em không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
- Vậy là em từ bỏ ý định tìm hiểu nguyên nhân ba mình ch.ết sao?


- Em tự hiểu là được rồi. Em mệt mỏi lắm, em không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn chuyên tâm vào học năm cuối này thôi.
- Ừm – San Phong nhìn nét mặt mệt mỏi phờ phạc của Tử Di cậu cũng hiểu được phần nào những gì của một cô gái phải chịu đựng mọi gánh nặng ấy.


San Phong mỉm cười:
- Muộn rồi, để anh đưa em về.
- Ừm – Tử Di gật đầu.
…..
Tuyết Y định xuống xe vào nhà thì thấy San Phong đang đứng cùng Tử DI ngoài cửa, cậu cau mày cho xe lui vào một khoảng tối, Tuyết Y mở xe bước xuống, đứng dựa người vào xe.
- Cảm ơn nhé, cũng muộn rồi, anh về đi.


Tử Di cười nhẹ, cô quay người đi, San Phong nhìn cái dáng vẻ đằng sau lưng cô độc của Tử Di mà nhói lòng, một người con gái mà phải chịu đựng quá nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể kiên cường chịu đựng được đến giờ phút này,quả thật cô cũng có bản lĩnh đâấ chứ.


San Phong nhìn dáng nhỏ bẻ bước đi ấy, tự nhiên cậu lại muốn che chở cho nó, một ý nghĩ kiên định trong đầu…
San Phong bước tới, cậu vòng tay ôm lấy Tử Di, khẽ nói:
- Nếu được, em có muốn bên cạnh anh không?


Tử Di im lặng, cô hơi bất ngờ về hành động quá đột ngột của San Phong,Tử Di chưa biết nói gì, cô lúng túng đến bối rối. San Phong nhẹ gịong tiếp:
- Em cứ suy nghĩ đi, lời nói của anh vẫn có giá trị.


San Phong nới lỏng vòng tay rồi buông hẳn ra, cậu mỉm cười, nụ cười không có chút gian tà hay thủ đọan gì như thường ngày, nụ cười ấy rất ấm áp và hiếm hoi trên môi San Phong:
- Em vào nghỉ đi, anh về nhé.


Tử Di gật nhẹ đầu. San Phong vào xe rồi phóng vút đi. Cậu cũng không hiểu hành động vừa rồi của mình là gì nữa.


Tử Di định vào trong thì Tuyết Y xuất hiện với nụ cười nửa mỉa mai nửa thú vị. Hình như khoé môi cậu lúc nào cũng cong lên như cười chế giễu đầy khiêu khích với người khác vậy. Tử Di không hiểu con người này lúc nào sẽ sống thật.


Tuyết Y nhướng mày, điếu thuốc vẫn đang hút giở, Tử Di hơi khó chịu vì mùi thuốc, cô không thích nó cho lắm. Cô nhăn mặt lại, Tuyết Y thấy vậy, cậu vứt điếu thuốc đi, nhìn sát mặt Tử Di, nói:
- Điều gì tôi làm cũng khiến em chướng mắt nhỉ.


Đúng là vậy thật. Tử Di thầm nghĩ nhưng cô không dám nói ra băằg lời. Tử Di mím môi, cúi mặt xuống, Tuyết Y chau mày, xọc hai tay vào túi quần, cậu đứng thẳng người lại:
- Lúc nào nói chuyện với tôi em cũng cúi mặt vậy. Ghét tôi đến nỗi không cả muốn nhìn mặt cơ à.


Cũng đúng. Tử Di lại nghĩ, những điều Tuyết Y nói đều nằm trong suy nghĩ của cô, Tử Di quả thật rất ghét Tuyết Y nếu không muốn nói là thù cậu ta.


Tuýết Y thấy Tử D cứ mãi im lặng, cậu thấy lúc nãy cô gần San Phong làm gì có nét mặt tội nghiệp này, Tuyết Y nhếch môi cười, ánh mắt cậu đột nhiên sầm tối lại, Tuyết Y nâng mặt Tử Di lên, cậu gằn giọng nói:


- Em nghĩ Huỳnh tổng có thể giúp em thoát khỏi tay tôi à …- Tuyết Y mím môi – Điều đấy là không thể hiểu chưa.
Tuyết Y hất mạnh mặt Tử Di ra, cậu quay mặt đi vào trong vừa nói:
- Tốt nhất là ngoan ngoãn giữ đúng thân phận mình đừng nên mơ tưởng đến việc có người giúp mình.


Tử Di nhìn Tuyết Y đầy căm phẫn, cô rất rất ghét con người này, sao cậu ta không thể đối xử nhẹ nhàng với người khác một chút sao. Tử Di cắn mạnh môi nhìn theo bóng dáng cao lớn nhưng có vẻ đơn độc ấy trải dài trên nền sỏi…


Tuyết Y vừa đi vừa cau mày, cậu tự nghĩ sao mình lại khó chịu như thế nhỉ. Trước giờ, Tuyết Y giữ vẻ điềm tĩnh rất tốt, cậu rất ít khi nổi nóng ra ngoài mặt như vậy, sao mỗi lần nhìn Tử Di làm gì là Tuyết Y lại nổi đoá lên như thế. Cậu lắc nhẹ đầu cho mọi cảm giác khó tả bay đi.






Truyện liên quan