Chương 29

Tắm xong, Tuyết Y xuống lại phòng ăn, dáng vẻ cậy trả giống là người có lỗi gì, mặt nhởn nhơ nói:
- Vui vẻ quá nhỉ.
Từ Vũ mời mọc:
- Hàn thiếu cũng ngồi xuống ăn đi chứ. Cứ tự nhiên.
Tuyết Y đi lại tủ lạnh lấy nước uống, cậu nhìn Từ Vũ:
- Nhà tôi, cậu không cần mời.
- Ồ. Tôi quên mất.


Từ Vũ ngước lên nhìn đồng hồ, cậu kêu lên:
- ch.ết, tôi phải về để đón bà xa rồi….haizz…lại muộn rồi. Chào hai vị nhé, gặp lại sau.


Cậu vội vàng phi thân ra ngoài đại sảnh lấy khoá xe rồi lấy xe ra về. Tuyết Y khoan thai ngồi xuống đối diện với Tử Di, cậu nheo mắt nhìn sắc mặt xanh xao của Tử Di, việc này khiến Tử Di không còn tự nhiên ăn uống nữa, cô khó chịu đứng dậy định ra ngoài thì Tuyết Y lên tiếng:
- Không ăn nữa à.
- Tôi no rồi.


- Ừm. Vậy uống thuốc rồi nghỉ sớm đi.
Tử Di nghe xong lời dặn dò,cô không đáp trả chỉ lững thững về phòng. Hôm nay sao cậu ta lại nhẹ nhàng đến thế, lại có trò gì sắp tới sao. Một dự cảm mơ hồ không rõ nét nào lại đến với cô nhưng nó vẻ lành tính hơn thì phải…


Tuyết Y ngồi một lúc mới trở về phòng Tử Di đang nằm, cô vẫn quay lưng về phí cửa kính đó…Tuyết Y từ từ đi lại, cậu đặt mình xuống nằm cạnh cô khiến Tử DI lạnh tóc gáy, cô cố tình nằm dịch vào sát mép giường trong. Tuyết Y vòng tay ôm qua eo cô:


- Sắp đến sinh nhật tôi rồi, em có thể cho tôi một nguyện vọng không?
Nguyện vọng…là cái gì chứ trong khi Tuyết Y đối xử với Tử Di tàn tệ như vậy mà còn đòi nguyện vọng từ cô là sao?. Tử Di nhíu mày, cô nằm im không đáp trả.
Gịong đều đều, Tuyết Y tiếp:


available on google playdownload on app store


- Chỉ cần làm được nguyện vọng đó, tôi sẽ trả tự do cho em nếu em muốn.
- Chuyện gì- Vừa nghe đến 2 từ “tự do” Tử Di có lại ngay phản xạ.
Tuyết Y hơi đau lòng trước chuyện này nhưng không sao, cậu khẽ cười cử chị rất đầm ấm:
- Đến lúc đó tôi sẽ nói.
- Bao giờ?
- chắc 2 tháng nữa.


Tử Di im re. 2 tháng nữa mới đến sinh nhật cậu ta mà đã nói ngay từ bây giờ. Cô nén tiếng thở dài. Nhưng không sao, chỉ cần cố gắng làm chuyện đó cô sẽ được tự do thôi.


Gĩưa hai người lại rơi vào khoảng không lặng im…Tuyết Y ôm cô trong vòng tay, mắt cậu khẽ nhắm lại tận hưởng cảm giác có cô bên mình…
Đây là lần thứ hai Tuyết Y cho cô cái cảm giác ấm áp an lành đến vậy. Phải chi lúc nào cậu cũng hiền như vậy thì tốt biết mấy…


- Đừng hại tôi…đừng…xin anh đấy Hàn thiếu…xin anh….- Tiếng Tử Di trong mơ như thức tỉnh Tuyết Y, những lời nói nửa tỉnh nửa mê rời rạc…


Tử Di mở bừng đôi mắt hoang mang lẫn sợ sệt, trán vẫn ướt đãm mồ hôi lạnh, gương mặt thẫn thái đều toát lên vẻ hoảng sợ… ngồi bật dậy…đầu quay cuồng đau nhức…


Gương mặt của cô khiến Tuyết Y buốt tim, cậu không kìm được kéo cô vào lòng mình, giọng nói trầm nhẹ nhàng môi cậu khẽ mấp máy:
- Em sợ tôi đến vậy sao?.


Không thể không bàng hoàng trước cử chỉ lạ này của Tuyết Y, Tử Di ngạc nhiên đến sững sờ, đôi mắt vốn hai mí rõ do ốm ngủ nhìêu quá nay trở thành nhiều mí nhỏ nặng nề mở to hết cỡ mịêng hơi hé ra…trừng trừng nhìn về một khoảng không vô định…
- Tôi sai rồi phải không?


Gịong Tuyết Y nhẹ đến mức như tiếng gió ngoài hiên, tai Tử Di ù ù không nghe rõ những điều Tuyết Y vừa nói.
Cô cố dùng hết sức lực cuối cùng của mình đẩy cậu ra khỏi người mình, đưa đôi mắt nhìn cậu.


Tuyết Y gượng gạo, cậu cố tránh ánh mắt của cô không muốn để Tử Di thấy những giọt lệ đang còn đọng trên mí mắt mình.
Tuyết Y đứng dậy quay mặt đi, giọng cố tỏ ra cứng rắn:
- Em nghỉ đi, mai tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em.


Tử Di vẫn chỉ nhìn theo cậu, cô thấy hôm nay Tuyết Y là lạ làm sao. Dáng đi cũng ảm đảm không còn dáng vẻ cao ngạo như thường nữa, cậu bước nhanh lên lên tầng khuất nhanh khỏi tầm mắt…Cậu sợ cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình…cậu không muốn ai thấy được nó…không muốn…


Tử Di cố ngồi dậy, tấm chăn trên người cô rơi xuống, Tử Di nhìn nó bàng hoàng. Chẳng nhẽ Tuyết Y đã đắp nó cho cô. Người máu lạnh như Tuyết Y cũng biết quan tâm đến người khác sao? Cô nghĩ Tuyết Y lôi mình về lại định làm gì nữa nhưng không…cô chỉ thấy một dáng vẻ lạ thường của cậu mà thôi…


Tử Di rót ly nước uống mà đầu óc cứ nghĩ mãi đến dáng vẻ và hành động vừa rồi của Tuyết Y…nó có vẻ quá hiền lương so với bình thường……
Càng về sàng cơn sốt của Tử Di càng cao. Tuyết Y bề cô vào phòng nằm tử tế rồi mau chóng gọi bác sĩ riêng đến nhà.


Vẻ khẩn trương gấp gáp của cậu khiến người bác sĩ tủm tỉm cười, vừa khám vừa nói:
- Hàn thiếu cũng biết nóng vội vậy sao?
Tuyết Y bỏ qua câu nói vị bác sĩ, hỏi:
- Tử DI có sao không?
Từ Vũ xếp đồ lại bỏ vào túi, cậu nheo mắt nhìn Tuyết Y:


- Cô ấy bị suy nhược cơ thể, chắc do suy nghĩ nhiều quá. Cần bồi bổ cho cô ấy nhiều vào đấy.
- Ừm. – Tuyết Y gạt người Từ Vũ xang một bên đến cạnh giường Tử Di nằm, cô khe khẽ mở mắt dậy. Tuyết Y vội vàng đứng lên ra chỗ khác tránh xa cô.


Những cử chỉ đó không thể qua mắt Từ Vũ, cậu cười cười nhìn Tuyết Y.
Tuyết Y hất mặt ra ngoài cửa ý bảo Từ Vũ ra ngoài. Hiểu ý, cậu cầm túi sách lên ra ngoài cùng Tuyết Y.
Còn lại Tử DI nằm một mình.
Từ Vũ lên tiếng hỏi trước:
- Không phải Hàn thiếu đã thích cô gái đó rồi chứ?


Tuyết Y nhíu mày:
- Không. – Cậu lảng xang chuyện khác – Cậu ua thuốc bổ với những gì cần cho người bệnh như Tử Di về đây.
Từ Vũ trố mắt nhìn Tuyết Y:
- Tôi còn phải đi làm. Không rảnh Hàn thiếu tự túc đi nhé.
- Nghỉ đi tôi sẽ trả tiền lương cả năm cho cậu.


Từ Vũ biết Hàn thiếu lúc nào cũng phóng khoáng như vậy, cậu khoái trí cười:
- Vậy thì được.
Tuyết Y về phòng làm việc mở ngăn kéo lấy một xấp tiền dày cộp quẳng lên bàn, cậu ngồi xuống dáng vẻ khoáng đại:
- Đi đi. Số tiền đã nói tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cậu.


Từ Vũ cầm tiền đi được vài bước, Tuyết Y gọi dật lại:
- À, cậu không cần kể chuyện tôi nhờ cho cô ấy đâu, hiểu chưa?- Tuyết Y đứng dậy đến trước mặt Từ Vũ vỗ vai cậu – Phiền cậu vậy.
Từ Vũ gật đầu:


- Không sao không sao, Hàn thiếu khách sáo quá.- Cậu cười tít mắt khi ngửi được mùi tiền trong tầm tay.
- Ừm. Đi đi.
Tuyết Y về phòng thay quần áo, trước khi ra cửa cậu còn đứng lại trước cửa phòng Tử Di nhìn thoáng qua cô rồi mới cất bước …


Một lúc sau Từ Vũ quay lại, cậu đặt những thứ mình mua lên bàn to trong phòng Tử Di rồi lại gần giường cô, nhìn nhìn.
Tử Di mở to mắt nhìn người đối diện đang chằm chằm nhìn mình. Gịong cô khàn khàn:
- Anh là ai?
- Tôi được…à không tôi là bác sĩ riêng Hàn thiếu gọi đến khám cho cô thôi.


Tử D gật đầu nhẹ chào cậu, người cô vẫn chưa hạ nhiệt mấy nên vẫn còn mệt mỏi người nặng trịch.
Từ Vũ lấy ra cho Tử Di một tô gà hầm thuốc bắc nghi ngút khói bưng đến trước mặt cô, nói:
- Dậy ăn nào. Chắc từ qua đến giờ cô chưa ăn gì rồi.


Dù là hôm qua đến giờ chưa ăn nhưng cô vẫn không đói chút nào, Tử DI lắc đầu từ chối:
- Tôi không đói.
Từ Vũ đặt tô gà xuống nheo mắt nhìn cô:
- Cô muốn nằm bệt như vậy mãi à.
- Không ạ.
- Vậy thì dậy ăn mau lên. – Từ Vũ quát khẽ.


Tử Di cố gượng người dậy nhưng không nổi, Từ Vũ thở hắt ra đỡ cô ngồi dậy.
Dù không muốn nhưng Tử Di vẫn cố phải ăn hết món ăn đó để khoẻ lại. Cô đã nghỉ học mấy ngày trước đó, vừa đi được 1 ngày đã ốm lại, cuối năm trượt tốt nghiệp mất.


Nghĩ đến tương lai cô cố nhắm mắt nhắm mũi nuốt cho qua dù cổ họng đang đau rát…
Từ Vũ đứng lắc đầu cười…

- Tử Di sao rồi anh?
Đan Băng vừa mở cửa phòng là việc chưa thấy bóng dáng đâu tiếng đã cất lên trước.


San Phong cũng đang ngồi thẫn thờ ngả người trên ghế đầu óc cậu cứ miên man nghĩ đến Tử Di hiện tại đang ra sao nên không để ý đến lời nói của Đan Băng.
Đan Băng bước chân lại gần nhíu mày nhìn San Phong cứ ngồi quay ghế qua quay ghế lại tay xoay xoay chiếc bút đầu óc cứ bay bay.
Cậu đập bàn:
- Anh…


San Phong giật mình:
- Có chuyện gì thế?
- Anh làm gì mà cứ đần ra thế?
- Không biết Tử DI trong tay Hàn thiếu có sao không đây.
Ra là thế. Đang lo cho Tử Di.
Đan Băng chẹp mịêng, cậu làm ra vẻ thông cảm:
- Anh thì không sao nhưng Tử Di mà vào tay Tuyết Y em nghĩ…chậc..chậc…
San Phong nhướng mày nhìn Đan Băng:


- Làm sao?
Đan Băng lắc đầu thở hắt ra tưởng tưởng…
“Tuyết Y: cô có biết mình đang làm gì không dám ở cạnh Huỳnh tổng qua đêm cơ à.
Tuyết Y dựt ngược tóc Tử Di dậy, tát cô liên tục đến khi mịêng tràn ra khoé môi.
Tử Di khóc lóc sướt mướt xin tha…


Tuyết Y vẫn lạnh lùng túm tóc cô kéo lê xuống đất …”
San Phong đứng bật dậy, cậu cầm vội chiếc áo khoác trên thành ghế vơ ngay lấy khoá xe trên bàn rồi vội vàng ra ngoài phóng xe như bay đến nhà Tuyết Y…
Tiếng xe phanh gấp rít trên mặt đất chói tai…


Cả người San Phong đổ về phía trước, tay cậu nắm chặt vôlăng mắt hướng vào căn biệt thự bật đềnlaạ sáng trưng.


Thật lâu cậu mới bước xuống. Cậu lưỡng lự có nên vào trong không. Nếu như vào cậu sợ Tuyết Y lại gây khó dễ cho Tử Di. Nhưng không vào lòng cậu cứ nóng như lửa đốt không biết cô bây giờ cô ra sao…Gọi điện cho cô thì thuê bao…thật bực bội khó chịu. Làm sao cậu chịu được cái cảm giác nôn nao này chứ.


San Phong đi qua đi lại trước cổng căn biệt thự. Nửa muốn vào nửa không khiến mọi người đi qua đó ai nhìn cậu…đẹp trai mà điên….
….
Gíơi truyền thông dạo gần đây cũng chuyển hướng nói đến chuyện của San Phong cặp kè với cô gái sương mai Tử Di.


Nhìn bài báo hôm nay viết về việc San Phong lần đầu tiên đưa một cô gái đến dinh thự riêng của mình khiến mọi người điên đảo nhất là các chân dài đã từng cặp kè với cậu…điều này đúng là đáng phẫn nộ. Cô gái đi cùng cậu có gì là nổi bật chứ…ngoài bộ mặt hiền lành có vẻ trong sáng nhưng ai đoán được…


Tuyết Y ném tờ báo lên bàn ngả người ra sau day day day thái dương. Cả đêm qua cậu chưa ngủ được chút nào vậy mà mới sáng ra đã đọc được tin này thật là đau đầu.
Qúach giám gõ cửa…
- Vào đi.
- Hàn thiếu…có cô Lý đến cần gặp ngài.


Tuyết Y phẩy tay quay lưng lại nhìn ra phía cửa kính, nói:
- Nói tôi không có đây.
- Vâng.
Qúach giám lui ra, cậu đến chỗ Nhã Kỳ đang chờ,nói:
- Tiếc quá, cô Nhã đến trễ rồi, Hàn thiếu vừa mới đi gặp đối tác.


Nhã Kỳ biết Qúach giám đang nói dối nhưng cô đành ngậm ngùi gật đầu, mắt vẫn hướng về phía cuối hành lang nơi phòng tổng tài ngự trụ, nhẹ nhàng nói:
- Vậy à. Khi nào anh ấy về nhắn tôi đến tìm nhé.
- Vâng.


Nhã Kỳ vừa quay lưng sắc mặt cô đã thay đổi, mặt đỏ phừng phừng tức giận. Biết bao nhiêu đại gia sẵn sàng quỳ dưới chân cô để được cô làm người tình vậy mà Tuyết Y này lại quá cao ngạo hờ hững với cô như vậy..nhưng chính điều đó của cậu làm cô càng quyết tâm dành bằng được con ngựa bất kham đó về tay mình…”Rồi anh sẽ thuộc về em thôi…hừm…”



Cậu đứng dực mình vào cửa xe hai tay xỏ vài túi quần mắt cứ nhìn mãi vào bên trong mà chân không dám bước đến. Nếu vào Tử Di sẽ khó xử vì cậu thì sao lại gây thêm phiền toái cho cô cũng không ổn.
San Phong thở hắt ra định vào xe đi về thì có tiếng gọi sau lưng:
- Anh…


San Phong quay đầu lại nhìn, cậu nhíu mày nhìn người bên cạnh Đan Băng:
- Sao cô lại ở đây.
Không để cho Ngữ Yên trả lời câu hỏi mình đặt ra cậu đã quay xang nói với Đan Băng phớt lờ sự có mặt của cô:
- Em quen với cô ta à?
- Ừ…cũng có quen mà…
- Thôi, ra chỗ khác nói chuyện sau.


Đan Băng chỉ tay vào căn biệt thự ngạc nhiên:
- Anh không định vào thăm Tử Di à?
San Phong lắc đầu:
- Để lúc khác, đi thôi.
Bỗng nhiên Đan Băng nhớ ra gì đó, cậu nói:
- ch.ết rồi, em phải đi có việc, anh đưa chị về giúp em nhớ. Em đi đây.


Miệng nói chân chạy, Đan Băng không để cho ai kịp nói gì. Cậu cười tà ý rồi quay mặt vào xe phóng vút đi.


San Phong không thèm nhìn liếc qua Ngữ Yên thêm lần nào nữa, cậu vào luôn trong xe đóng rầm cửa lại, tự nhiên cơn nóng trong người cậu lại một lần nữa muốn trút vào Ngữ Yên, hình như cô toàn xuất hiện vào thời điểm cậu bực bội khó chịu thì phải.


Ngữ Yên đứng yên lặng nhìn theo chiếc xe dần đi và làn khỏi mỏng manh còn phảng phất lại, cô không hề tỏ bất cứ một thái độ tức giận nào mà chỉ lẳng lặng bước đi…


San Phong nhìn qua tai kính, cậu nhíu mày nhìn những bước đi khoan thai, vẻ mặt rất điềm nhiên không hề tỏ sắc thái khó chịu của Ngữ Yên mà lạ lẫm…
Miệng cậu lẩm bẩm “ Sao lại có người phụ nữ điềm tĩnh đến vậy được…”


San Phong cho xe quay ngoắt lại, cậu đỗ phịch lại trước mặt Ngữ Yên, hạ kính xe xuống:
- Lên xe đi.
Ngữ Yên cười gật đầu:
- Cảm ơn.
Cô tự mở cửa xe sau ra và ngồi vào yên vị.


San Phong lại càng ngạc nhiên về vẻ tử tế của cô. Dù bị mình đối xử tồi như vậy mà vẫn mềm mỏng được. Đáng nhẽ trong trường hợp này các cô gái khác phải nhảy dựng lên rồi giận dỗi dãy nảy lên “Tôi không cần “ rồi tự đi bộ để cho các chàng đuổi theo xin lỗi chứ. Đây cô gái này lại lên luôn không ngần ngại. San Phong không hiểu cô là thể loại gì nữa đây. Khó đoán thật.


Ngữ Yên ngồi im đưa mắt nhìn ra ngoài đường phố, thấy Ngữ Yên không có ý muốn bắt chuyện với mình San Phong thấy hơi hụt hẫng. Vậy mà cô đã từng nói là muốn lấy cậu. Kiểu này chắc chắn đúng lời cô nói là vì tiền rồi. Với ý nghĩ này khiến San Phong tưng tức, cậu cũng chẳng buồn nói gì






Truyện liên quan