Chương 52
- Chỉ cần lấy mẫu tóc là được rồi.
- Vậy là tôi phải đến nhổ tóc của thằng bé sao? – Qúach gíam nuốt khan nhìn Tuyết Y.
Cậu gật đầu, xoay ghế một vòng:
- Sao, không được à. Vậy nghỉ việc luôn đi.
Lại giở dọng dọa dẫm rồi…Quách giám gật đầu kéo dài vọng như bất mãn:
- Được thưa Hàn thiếu. Nhưng – Cậu ngập ngừng.
- Có vấnd dề gì nữa. – Tuyết Y nhăn mặt nhìn Qúach giám.
- Tôi nghĩ cậu đi lấy thì tốt hơn chứ.
- Tôi có chuyện phải làm trong mấy ngày tới rồi. Cậu là người thân cận nhất của tôi nên mọi chuyện nhờ cậu vậy.
- Ó vâng- Qúach giám gật đầu cung kính – Chuyện này cậu cứ yên tâm.
- Ừm – Tuyết Y gật đầu mỉm cười hài lòng.
Qúach giám cùi đầu xin lui.
Vừa lúc ông Đình đi vào.
- Chủ tịch.
Qúach giám cúi đầu chào, ông Đình mỉm cười hơi gật đầu rồi đóng cửa vào trong.
Tuyết Y thấy ông liền đứng dậy:
- Ba.
- Ừ.
Ông đi lại ghế ngồi xuống nói ngay:
- Người lái xe đó, ba đã tìm thấy nhưng hiện hắn vẫn chưa chịu khai ra gì.
Thuyết Y lấy hai ly nước đặt lên bàn mời ông rồi nói:
- Vậy hắn đang ở đâu.
- Tạm thời ba cho hắn về rồi, nhưng vẫn cho người theo dõi. Ba thấy hắn có vẻ sợ điều gì đó nên mới không dám khai ra gì.
- Sao đứng một mình vậy, em gái – Vũ Thanh từ đâu lù lù xuất hiện sau lưng Ngữ Yên.
Chưa biết gì đã nghe hơi nói cợt nhả hắn rồi…Ngữ Yên thản nhiên nở nụ cười xã giao. Hơi cúi đầu:
- Anh cũng trú mưa à?
- Ờ…- Vũ Thanh mím môi cười gật đầu.
Trú cái gì cơ chứ. Hắn có xe cơ mà…Ngữ Yên chỉ cười cho qua rồi im lặng nhìn cơn mưa xối xả như trút nước kia…mắt cô nheo lại chờ đợi màn mưa kết thúc.
Vũ Thanh bắt lời:
- San Phong đâu, để em lang thang vậy?
- Anh ấy đang ở côngty.
- Vậy em đi gì đến đây?
- Taxi.- Ngữ Yên trả lời cho có phép.
- Sao không gọi taxi mà về. Đứng chờ đến bao giờ mới tạnh.
Chắng nhẽ cô lại nói ra nỗi khổ của mình… là em hết tiền rồi thưa anh.Ngữ Yên cười lảng chuyện không nói gì.
Vũ Thanh cười hắt ra:
- Em có vẻ ghét tôi ra mặt nhỉ.
- Sao anh lại nói vây – Ngữ Yên hơi nhíu mày hỏi lại.
- Tôi thấy vậy thôi.- Vũ Thanh lắc đầu cười. cậu cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra đưa cho Ngữ Yên – Đi theo tôi.
Ngữ Yên mở lớn mắt nhìn theo Vũ Thanh nhưng rồi cùng chùm chiếc áo cậu đưa lên đầu rồi lao ra màn mưa…
Chỉ chạy một đoạn ngắn thôi người Vũ Thanh đã ướt sũng…có lẽ do làn mưa quá to và dày đặc, cậu dừng lại trước một chiếc Audi R mở sẵn cửa. Ngữ Yên vừa chạy đến cậu đã nói qua làn nước:
- Vào đi.
Không còn thời gian để hỏi dông dài, cô chui tọt vào trong. Vũ Thanh đóng cửa lại rồi quành xang bên vào trong. Cậu vuốt mặt thở hắt ra, miệng vẫn cười.
Ngữ Yên lên tiếng hỏi:
- Xe của anh à.
- Không – Vũ Thanh lắc đầu – Anh đi mượn.
Câu nói chẳng thể tin được, biết nhưng cô cũng chẳng nói gì thêm. Cậu ta cho đi quá giang về nhà là tốt lắm rồi còn hỏi nhiều anh ta điên lên lại đạp nga xuống xe thì khổ.
Vũ Thanh cho xe dời khỏi đó, vừa đi vừa nói:
- Em có biết quan hệ giữa San Phong với Gia Linh không.
Ngữ Yên lắc đầu:
- Cũng không rõ mấy. Có chuyện gì à?
- À không…- Vũ Thanh lắc đầu.
Tay xoa xoa vào cằm, mắt như đang nghĩ ngợi điều gì đó…Bỗng chốc không khí rơi vào cảnh im lặng.
Ngữ Yên nhìn xang hai bên đường…cô chợt nhận ra đây không phải đường về nhà mình, cô cau mày quay xang nhìn Vũ Thanh:
- Anh định đưa tôi đi đâu vậy.
Vũ Thanh quay xang nhìn cô:
- Anh đói…
Cái này được gọi là làm nũng không … Ngữ Yên nhìn gương mặt trắng bóc côngtử bột…từng nét như con gái.. cùng bộ tóc nửa ướt nửa khô lù xù trông mà buồn cười. Nhớ lãi ngữ chỉ cao đẹp của hắn dành cho mình (cho mượn áo đội mưa). Bỗng chốc lòng hào hiệp của cô nổi lên:
- Vậy để tôi mời đi anh vậy.
- Tốt quá. – Vũ Thanh mỉm cười như trẻ thơ.
Ngữ Yên thấy hình như đám đàn ông có quyền có thế bây giờ tâm hồn lúc nào cũng vui tươi trả phải suy nghĩ vấn đề gì thì phải…Toàn 3 chấm mà cứ nhứ còn trẻ lắm vậy. Lúc nào cũng cười đùa ồn ào không bù cho cô…có tiền là tập trung vào trả khoản nợ khồng lồ mà ba mẹ để lại trước khi ra đi. Thế nên nhìn cô mới có vẻ già giặn thế này đây…lúc nào trong đầu cũng chỉ có nghĩ cách kiếm thêm tiền.
…”
Tử Di sững người khi nhìn một trong số bản thiết kế khu văn phòng mới của L.E. Cô lật từng trang xem kĩ lại, quả đúng là mẫu này rất giống tuy 1 số chi tiết đã được thay đổi nhưng vê ftổng thế là không thể sai rồi nhất là cách bài trí và kết cấu. Nếu cô nhơ không lầm là mẫu thiết kế này là của Hàn thị mới gưỉ xang bên côngty cô cách đây 2 ngày.
Tử Di cau mày suy nghĩ, tay chống lên thái dương, từng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào trán “ Chẳng nhẽ bên L.E múôn nhái lại ý tưởng của Hàn thị “.
Reng..reng…
- Cháu nghe đây bà chủ tịch.
- …
- Vâng, được ạ, cháu sẽ làm ngay.
- …
- Dạ…dạ.vâng.
Tử Di cúp máy đứng ngay dậy cầm túi xách và bản dự thảo trên bàn xang phòng làm việc của Níck.
Cộc…cộc…
- Vào đi.
Tử Di mở cửa bước vào, hơi ngạc nhiên trước thái độ nghiêm chỉnh làm việc của Níck..cậu vẫn dán mắt vào những đống giấy tờ, không nhìn lên mf hỏi:
- Có chuyện gì vậy.
Nói dứt câu cậu mới nhướng mắt lên nhìn:
- Bích An.
Tử Di cười nhẹ gật đầu:
- Anh chuẩn bị đi cùng tôi xang bên L.E làm việc.
- Trợ lý của em đâu?- Níck ngạc nhiên hỏi.
- Bà chủ tịch muốn anh đi cùng để học hỏi.
- Ừ – Níck gật đầu đứng dậy thu xếp đống giấy tờ gọn xang một bên rồi nói:- Vậy đi.
…
Tuyết Y gõ gõ đầu bút xuống bàn…ngỗi ngẫm nghĩ gì đó, chiếc ghếxoay xoay theo từng suy nghĩ. Trông cậu có vẻ mệt mỏi,môi nhợt nhạt hơi mím
- Hàn thiếu.
Qúach giám bước vào:
- Lại có giấy triệu tập bên cảnh sát gửi về cho cậu.
Tuyết Y gật đầu theo phản xạ:
- Cứ để trên bàn đi.
- Vâng.
Qúach giám định ra ngoài làm việc luôn thì Tuyết Y bỗng nói:
- À, cậu gọi cho ba tôi rồi nối máy vào đây luôn nhé.
- Dạ.
…
Cộc cộc…
Tuyết Y đứng bên ngoài chiếc cửa gỗ, đưa tay lên gõ…
Mãi một lúc sâu mới co người ra mở cửa. Người nhà nheo mắt vô hình thẫn thờ vì chàng trai lạ vô cùng anh tuấn xuất hiện trước nhà mình, người phụ nữ ngạc nhiên hỏi:
- Cậu là ai?
- À…- Tuyết Y khẽ nở nụ cười vạn người say – Tôi là Qúach Lân, trợ lý của ông Đổng.
Người phụ nữ trẻ vừa nghe Tuyết Y xưng danh, bà ta liền ngó dáo dác xung quanh như sợ ai đó nhìn thấy, an tâm bà ta mới gật đầu:
- Vào trong đi.
Tuyết Y gật đầu bước vào trong, bà ta cũng nahnh tay đóng ngay cửa lại. Thái độ lén la lén lút.
- Ông Đổng điều cậu đến đây à?
- Ờk…vâng – Tuyết Y vừa đi vừa nhìn quanh căn nhà cổ có lớp rêu mỏng bám trên thành tường, lối đi trải sỏi có đủ loại màu đen trắng xám…
Người phụ nữ nhìn xang Tuyết Y, bà nhận thấy có nét gì đó rất quen, hình như là gặp ở đâu đó rồi thì phải nhưng mãi mà không nghĩ ra.
- Hình như tôi gặp cậu rồi thì phải.
Tuyết Y hơi cười:
- Chắc gương mặt tôi phổ thông quá nên chị thấy quen thôi.
Người phụ nữ hơi trề môi vừa dẫn đường vừa lảm nhảm:
- Gương mặt cậu mà phổ thông thì trai trên đời chắc không có tên nào đẹp nữa mất…
Vẻ mặt lãnh đạm của Tuyết Y khiến người phụ nữ dừng lại lời nói vì thấy cậu không có ý nói gì nhiều với mình.
Bà ta dẫn cậu đến một căn phòng sau hoa viên…
Cộc cộc…
- Ai? – Bên trọng vọng ra tiếng nói một người đàn ông,
- Có người của Đổng xự trưởng đến.
Người đàn ông đó vội vàng kéo cửa ra, mắt hắn trợn tròn miệng há hốc khi nhìn thấy Tuyết Y:
- Hàn …thiếu.
Gương mặt người phụ nữ tái mét khhi nghe hai từ đó, bà ta quay xang trố mắt nhìn Tuyết Y…miệng nuốt nước bọt liên tục. Hèn nào bà ta thấy cậu quen lắm…giờ thì bà đã biết gặp cậu ở đâu rồi.
Đuôi mày sắc như kiếm của Tuyết Y hơi nhướng lên…khoé môi cười mím, ánh mắt cười nhìn sâu vào mắt người đàn ông kia…giọng nói thật nhẹ nhàng nhưng chứa đầy hàn khí cất lên:
- Chào Thịnh tổng…lâu rồi không gặp.
Mặt hắn tái mét lại, muốn chui mặt vào đâu cũng không kịp nữa rồi. Nét mặt ông ta nhăn nhúm đến khó coi, miệng ấp a ấp úng:
- Hàn thiếu,…cậu đến đây có việc gì.
Tuyết Y nhìn xang người phụ nữ cạnh mình:
- Chị có thể lui ra một lúc được không?
Cô ta nhìn xang ông Thịnh dò ý…sắc mặt của ông ta mới hồng hào vậy mà chỉ cần nhìn thấy mặt Tuyết Y đã tụt dốc thảm hại, nét lo lắng hoảng hốt hịên rõ lên khuôn mặt, nhận được cái gật đầu miễn cưỡng từ ông Thịnh cô ta mới lui ra.
Tuyết Y cùng ông Thịnh vào trong ngồi xuống…
Cậu nhìn quanh căn phòng gỗ, được trang trí và xây theo kiểu Nhật cũng khá lạ mắt.
- Ông ta đã trả ông bao nhiêu để làm chuyện đấy? Tôi có thể trả gấp đôi.
Măt cậu đảo quanh mọi thứ trong căn phòng, dừng câu nói ánh mắt cậu cũng dừng lại theo nhìn chằm chằm vào ông Thịnh.
- Cậu nói gì, tôi không hiểu – Ông Thịnh vờ ngạc nhiên trước những lời nói lạ của Tuyết Y.
- Xi măng đóng chặt não ông rồi à, hay cố tình không muốn hiểu điều tôi nói.
Ông Thịnh cười như mếu:
- Thật sự tôi không hiểu cậu nói gì?
Tuyết Y nhún vai, miệng hơi buông trễ xuống:
- Được rồii, ông không muốn nói thì thôi vậy.
Cậu đứng dậy:
- Nên nhớ, tôi có thể cho ông sống một lần thì cũng có thể cho ông ch.ết được lần nữa đấy.
Đáy mắt chứa đầy hàn khí giọng nói đanh thép nghiêm tàng của Tuyết Y vang lên như gọng kìm giữa phòng làm ông Thịnh lạnh cả sống lưng.
Hai tay vò chặt lại sườn quần, nhìn theo Tuyết Y đi trong ánh sáng dần mờ nhạt…mồ hôi cứ thế vã ra.
Ông thừa hiểu tính Tuyết Y, đã từng bị hắn hành hạ một lần nên hiểu được những trò cậu nghĩ ra đều kinh khủng đến đâu.
Nhưng bây giờ đắc tội với ông Đổng chắc chắn cũng sống không yên rồi. Ông ta đã nắm giữ bí mật của ông Thịnh nên mới có thể bắt ép ông làm chuyện đó được.
…
Tuyết Y về côngty, cậu gọi ngay cho ông Mạnh đến.
Nửa tiếng sau, ông đã xuất hịên trong văn phòng.
- Chú ngồi đi.
Tuyết Y mời ông Mạnh ngồi, cậu vào vấn đề ngay:
- Chuyện cháu nhờ chú không cần làm nữa. Bây giờ chú mau điều tr.a giúp cháu những năm gần đây người này đã làm những gì.
Tuyết Y thẩy tấm ảnh lên bàn.
Ông Mạnh gật đầu cười:
- Không thành vấn đề.
…
- Chủ tịch, có cô:
- Triệu bên C.L đến.
- Cho vào đi.
- Dạ.
Cô thư kí cúp máy mỉm cười nhìn hai người:
- Mời hai người theo tôi.
Tử Di gật đầu cùng Níck đi theo thư kí.
Cạch…
Cánh cửa bật mở, cả hai bên đều sửng sốt khi nhìn trực dịên nhau…Mặt Tử Di đột nhiên tái xanh lại khi nhận ra người đàn ông bệ về trước mắt, tay cô hơi run cô nắm chặt chiếc túi xách để đỡ đi.
Cặp mắt hí của ông Bách chợt mở lớn hết cỡ, miệng há hốc khi nhìn thấy Tử Di hết sức sửng sốt “Chẳng phải cô ta đã ch.ết cách đây mấy năm rồi sao “.
Thư kí, đưa tay mời:
- Mời hai người vào.
Níck mỉm cười gật đầu, cậu không để ý đến mấy thái độ khác lạ của Tử Di.
Cô đi trong vô thức đến ngồi đối diện trước mắt ông Bách.
Ông ta nuốt khan nói:
- Cô là…
…
San Phong nhíu mày nhìn hai người vừa đi vào nhà hàng trước mình, Gia Linh cũng vừa lúc thấy họ, khoé môi nhếch lên cười.
- Anh này…
- Ừ sao em.
- Dù gì cũng đang mưa vào kia ăn nhé.
- Ừm – San Phong gật đầu cười.
…
Họ vừa ngồi xuống, Vũ Thanh đã nhìn thấy Gia Lih cùng San Phong. Cũng may Ngữ Yên ngồi quay lưng lại phía ra vào nên không thấy họ. Lén đưa mắt nhìn qua Ngữ Yên rồi cậu vờ bơ đi nhìn chỗ khác coi như chưa thấy hai người kia.
Không bình yên như vậy…Gia Linh níu tay San Phong cười nhìn về phía hai người kia nói:
- Anh xem, kia là ai?
San Phong nhìn theo hướng mắt cô. Đúng là Ngữ Yên và cả Vũ Thanh. Họ thân nhau từ lúc nào vậy.
Gia Linh lên tiếng tiếp:
- Mình lại cùng ăn cùng họ đi.
- Ừ.
..
Cộc cộc…
San Phong cười cười gõ nhẹ tay xuống bàn, tằng hắng nhìn qua lại hai người nói:
- Thân nhau từ lúc nào thế.
Ngữ Yên đang chăm chú nhìn menu thì giật mình, cô ngước đầu dậy, ánh mắt nguội đi khi thấy có cả Gia Linh đi cạnh San Phong. Cô cười gượng:
- Hai người cũng đi ăn à?
- Đừng đánh trống lảng thế chứ…- San Phong ngồi xuống cạnh Vũ Thanh, nụ cười gian tà nhìn Vũ Thanh – Bạn hiền…có ý đồ gì với người của tớ à.
Câu nói đùa của San Phong làm Ngữ Yên thấy nhói lòng. Đúng là trong lòng cậu cô chẳng là gì nên có thể đem đùa vô tư với một người đàn ông khác như vậy.
Gia Linh cười cười cũng ngồi xuống cạnh Ngữ Yên. Đặt túi xách qua một bên, miệng nói:
- Hai người định hẹn hò bí mật à?
Vũ Thanh thở hắt ra. Đã cố trở thành người lạnh lùng mà hai người này cứ ép mình nói.
Cậu nhìn Gia Linh, mắt hơi cười:
- Chuyện lần trước anh nói vơi em. Suy nghĩ kĩ chưa.
Lại nhắc chuyện đó. Gia Linh nhíu mày nhẹ nhìn cậu, đưa mắt xang xem San Phong có phản ứng gì. Cô lảng ngay đi:
- Để sau đi.- Gia Linh nhìn San Phong – Anh ăn gì, em gọi luôn cho.
- Beefsteak đi.
- Còn hai người.
Vũ Thanh trả lời thay Ngữ Yên:
- Cũng vậy đi.
Gia Linh vẫy tay cho phục vụ gọi 4 xuất beefsteak chín bảy phần rồi quay xang nhìn Vũ Thanh, cô cố đùa để gán ghép hai người kia:
- Nhìn hai người đi cùng nhau, em cứ tưởng cặp nào đang yêu nhau chứ.
San Phong hích nhẹ người Vũ Thanh nói:
- Định cướp vợ của bạn đấy à. Không được đâu nhé bạn hiền.
Tuy lại chỉ là 1 câu nói đùa nữa thôi của San Phong mà làm tim cô hẫng một nhịp. Cô cúi đầu, mặt hơi nóng lặng im không nói gì.
Vũ Thanh lắc đầu cười:
- Không đâu. Tại gặp Ngữ Yên đang trú mưa nên rủ đi ăn chung vậy thôi. Không có gì đâu.
Mặt Vũ Thanh tự nhiên ngượng ngập chối câu hỏi bằng một tràng. San Phong phì cười:
- Làm gì mà căng thẳng vậy, chỉ đùa thôi mà.
- Ừ.- Vũ Thanh nửa cười như mếu.
- Đừng bảo cậu đang ngượng đấy nhé…- San Phong hơi trễ môi cười hỏi.
Gia Linh cười:
- Thôi, anh đừng trêu họ nữa. Đỏ mặt cả rồi kìa.
Vũ Thanh nhìn Gia Linh lườm lườm rồi đảo mắt qua Ngữ Yên, thấy cô im lặng, mắt hơi buồn khi bị trêu với cậu thì phải. Vũ Thanh cau mày cũng im theo.
Nhân viên mang từng xuất ra. Vũ Thanh nhanh tay xắt từng miếng nhỏ ra, cậu định đẩy về phía Ngữ Yên nhưng chợt nhớ ra trong bàn này không chỉ có hai người. Hướng tay cậu chuyển ngay xang Gia Linh, ga lăng nói:
- Em dùng đi.
Gia Linh nhìn Vũ Thanh mỉm cười, cô gật đầu:
- Cảm ơn.
Vũ Thanh nhìn thấy San Phong chẳng có ý định gì làm cho Ngữ Yên, cậu lên tiếng:
- Bạn hiền à, sao tớ thấy dạo này bạn kém phong độ thế.
Nghe là hiểu ý ngay. San Phong cười cười. Cậu cũng xắt lát thịt to ra từng miếng nhỏ vuông vắn, đẩy về phía Ngữ Yên nói như đùa:
- Của vợ bé nhỏ.
Vũ Thanh suýt sặc vì câu nói kinh khủng của San Phong. Ngữ Yên chỉ ngượng ngập cười nhận lấy.
Gia Linh phừng phừng lửa trog mắt, nụ cười trên môi tắt ngấm quay xang lén nhìn Ngữ Yên đầy ghen tức.
San Phong chẹp miệng nói:
- Không biết nói cảm ơn à. Tuy
Ngữ Yên mở lớn mắt nhìn San Phong, cô lúng túng gật đầu:
- Cảm ơn.
Cử chỉ vụng về của một cô gái vốn trầm tính luôn có thái độ ôn hoà bình thản này khiến Vũ Thanh thấy hơi bất ngờ…Chắc là chỉ có San Phong mới khiến cô lộ mặt đó ra được.
Gia Linh cười nhếch môi, cho rằng Ngữ Yên đnag làm nai vàng trước mặt đàn ông thôi. Cô cau mày khó chịu, quay xang bắt chuyện ngay với San Phong:
- Anh này, chủ nhật này qua nhà em dùng cơm nhé.
- Ừ cũng được – San Phong không từ chối.
Sự vô tình đó của cậu làm Vũ Thanh nhíu mày, cậu lên tiếng:
- Sao em lại mời một người đàn ông đã có gia đình về nhà ăn cơm được chứ. Anh còn ở đây cơ mà.
Gịong nửa đùa nửa thật của Vũ Thanh làm San Phong bật cười, cậu vẫn vô tư như không:
- Đang ghen à?
- Cũng có thế- Vũ Thanh ậm ừ đáp.
Gia Linh tằng hắng:
- Em thấy anh với chị Ngữ Yên cũng khá hợp đấy chứ.
Ngữ Yên nãy giờ hình như im lặng từ đầu đến giờ. Chuyện cô mở mồm là hi hữu thì phải.
Vũ Thanh nhíu mày nhìn Gia Linh. Cậu hơi khó chịu về lời cố tình gán ghép của cô gái này thì phải.