Chương 33: Ở sâu trong nội tâm

Harry ngơ ngác đứng tại chỗ, “Cái gì? Không, không phải mình nói vì thích Snape nên mình mới không coi trọng Malfoy, ý mình là căn bản mình không có khả năng thích Malfoy, mà chuyện đó và mình thích Snape không có bất cứ quan hệ nào… A Merlin! Rốt cuộc mình đang nói gì?” Cậu cảm thấy ngay từ đầu mình không nên giải thích! “Shit! Các cậu nghĩ thế nào thì nghĩ như thế đi!” Bất cứ giá nào cậu cũng hất đầu bước bước đi, không hề để ý đến ánh mắt của bất cứ ai.


Cách giờ lên tiết đầu còn một khoảng thời gian, Harry nghẹn hờn dỗi xoay người đi tới văn phòng giáo sư DADA lầu ba.
“Mời vào.” Quả nhiên liền thấy Evans ở phòng làm việc, hơn nữa đang dùng bữa sáng cùng Prince, “Harry, sao thế? Ăn sáng chưa?”


Harry nhìn quét qua hai người, đây là mình và Snape tương lai, trước kia không biết thân phận của họ, chỉ cảm thấy giữa hai người có bầu không khí không ai có thể dung nhập, có lẽ đó là tình yêu. Nhưng hiện tại, cậu nhìn họ, tựa như thấy tương lai của mình… Không, đây không phải tương lai, đây vận mệnh thời không khác! Harry nghiêm túc nhìn chằm chằm thanh niên, “Hai người không cần che giấu, tôi biết hai người đến từ thời không khác.”


“Trò biết?” Thanh niên cũng không có biểu tình ngoài ý muốn. “So với tưởng tượng của thầy thì sớm hơn… Sở dĩ thầy không nói cho trò biết, vì sợ trò nghĩ phức tạp…”


“Thầy đã sớm thành phức tạp của tôi!” Trong nội tâm Harry là nỗi tức giận, không biết là vì đối phương làm rối tâm tình mình, hay là tức vì chính mình không phân rõ tình cảm, “Nên tôi mới… với Snape toàn bộ đều vì thầy? Nhưng… toàn bộ đều là ảo giác?”


Thanh niên có chút kinh ngạc cùng ngươi yêu mặt không đổi sắc liếc nhau một cái, “Harry, trò có hiểu lầm điều gì không?”


available on google playdownload on app store


“Hiểu lầm? Bọn Hermione điều tr.a ra giữa hai chúng ta sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, kể cả bị thương! Tôi hiểu tình cảm kỳ lạ tôi dành cho Snape, chẳng lẽ không phải tại thầy sao?” Cậu càng nói càng ấm ức, “Tại sao hai người muốn đến nơi này? Tại sao muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi?  Tại sao muốn ép buộc tôi thích Snape? Chẳng lẽ vì hai người cùng một chỗ tôi và ổng phải ở cùng một chỗ sao?”


“Harry, trò hãy nghe thầy nói, đúng là hai người chúng ta sẽ ảnh hưởng đến nhau, nhưng hiện tại về phương diện thân thể. Hơn nữa trò nhìn xem, đây mới là người yêu của thầy!” Thanh niên kéo người đàn ông bên cạnh, “Thầy yêu anh ấy, mà không phải Snape ở thời không này. Lui lại một bước mà nói, nếu cảm xúc chúng ta có thể ảnh hưởng lẫn nhau, thầy yêu anh ấy mãnh liệt có phải trò cũng có tình cảm với anh ấy hay không?” Tầm mắt lạnh như băng của người đàn ông hạ xuống, Harry không khỏi rùng mình một cái, thanh niên tạm dừng một lát, mới thay Harry trả lời, “Căn bản không phải, đúng không? Cho nên cảm xúc chúng ta không ảnh hưởng lẫn nhau.”


“Nhưng vì cái gì…” Harry vô cùng mê man, nếu không tại Evans, tại sao cậu lại thích Snape một cách khó hiểu như thế?


“Harry trò đã tiến vào thời kỳ trưởng thành, có một số việc thầy có thể nói trắng ra với trò rồi, thời không khác biệt ngoài thân thể sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, trừ biểu hiện cùng bị thương, đồng sinh công tử, còn một loại tình huống khác đó là ȶìиɦ ɖu͙ƈ.” Thanh niên dùng giọng điệu nghiên cứu học thuật nói, “Thầy biết trò thường xuyên lượn đêm, thường xuyên gặp Snape lúc lượn đêm, mà thời điểm đó có khả năng vừa lúc thầy và Severus đang làʍ ȶìиɦ, nên trò sẽ thấy đỏ mặt tim đập, do đó cho là mình phát tình với Snape vì thích đối phương, trò đồng ý với lời thầy nói không?”


Dù đàm luận loại chuyện khó mở miệng này với người khác, Harry vẫn sáng tỏ gật đầu, hèn gì buổi tối mơ thường xuyên hơn trước kia, thì ra là có liên quan, nhưng nếu nói thế, vẫn là bị Evans ảnh hưởng mà!


“Có lẽ mới bắt đầu một hai lần là trùng hợp, nhưng hẳn là trò không ngừng chứ? Chẳng lẽ mỗi lần trò rung động vì Snape đều là thời điểm chúng ta đang làʍ ȶìиɦ sao? Bất kể ban ngày hay buổi tối? Harry, chơi như vậy sẽ sẽ tinh tẫn nhân vong đó.” Thanh niên bắt đầu cười đùa dịu lại bầu không khí, “Trò cẩn thận nghĩ lại xem, dưới trường hợp nào trò cho là mình thích Snape?”


Theo sự dẫn đường của thanh niên, Harry nhớ tới tình cảnh giáo sư độc dược vì cậu chà lau thân thể, và hôm đó cậu xông vào phòng ngủ đối phương kết quả rình coi thấy đối phương tắm, không chỉ như thế, lúc ấy đối phương còn dùng tay giúp cậu phát tiết một lần…


“Tốt lắm, trò không cần nghĩ nữa, thầy cảm nhận được rồi.” Khi Harry bừng tỉnh từ trong ký ức, đối diện thanh niên ánh mắt xanh lục như cười như không kia, cậu xấu hổ đỏ mặt.


Người đàn ông ngồi bên cạnh thanh niên vẫn duy trì thái độ không để ý lúc này đột nhiên nghiêm khắc mở miệng, “Cậu Potter, lấy tuổi của cậu cũng nên bắt đầu học việc chịu trách nhiệm lời nói của mình, mà hiện tại, xảy ra vấn đề cậu chỉ trốn tránh đẩy lên đầu kẻ khác, sao bản thân cậu không chịu tỉnh lại?”


“Severus, anh bớt tranh cãi đi.” Thanh niên đẩy người đàn ông, nở nụ cười ôn hòa với Harry, “Thật ra Harry à, nếu trò vẫn không rõ tình cảm bản thân, trò có thể thử tiếp xúc giáo sư Snape vào ban ngày nhiều hơn, khi mà chúng ta không lên giường.”
Trên mặt Harry bớt hồng giờ lại lan trở ra, “A, con không…”


“Đương nhiên, có hơi cường điệu, chúng ta ở thời không khác nhau, vận mệnh chúng ta không nhất định giống nhau, nên cuối cùng trò và giáo sư Snape phát triển đến tình trạng nào là chuyện của hai người, bọn thầy không có quyền can thiệp cũng chưa từng nghĩ sẽ can thiệp. Trò xem, mỗi lần có vấn đề về tình cảm trò tới hỏi thầy, thầy chưa bao giờ chủ động bảo trò đi quen thầy ấy.”


Harry nghe cảm thấy rất có đạo lý, đúng là không liên quan gì với Evans, thì ra tình cảm cậu đối với Snape thật sự xuất phát từ sâu trong nội tâm?


“Đúng là giáo sư Snape có nhiều ưu điểm, có thể trò bị thu hút trong vô thức.” Thanh niên bình tĩnh quan sát nét mặt Harry, thấy cậu không có ý tứ bài xích, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Sắp lên lớp rồi, trò vào lớp trước đi, thuận tiện nói với Hermione, động vật cô bé muốn tìm là bọ cánh cứng.”


Kẻ Được Chọn nửa tỉnh nửa mê cất bước, Snape nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, “Potter, em cho rằng hướng dẫn như vậy sẽ tốt cho em thời không này sao? Phải biết, bây giờ thằng nhóc đó còn bị vây trong giai đoạn không tình nguyện.”


“Sao anh biết Harry không tình nguyện chứ? Nếu Snape không phối hợp, căn bản cậu bé không có khả năng thích thầy ấy.” HARRY vừa sắp xếp giáo án vừa trả lời chắc chắn, “Em cũng không phải cái loại thụ ngược cuồng này đâu.”


“Ngược lại em rất có lòng tin à.” Người đàn ông từ chối cho ý kiến híp mắt.


Trên thế giới này thứ truyền bá nhanh nhất vĩnh viễn là tin đồn nhảm, ở Hogwarts cũng không ngoại lệ. Giọng rống sáng sớm của Harry hiển nhiên cho mọi người rất nhiều không gian tưởng tượng, mặc kệ cậu đi tới đâu cũng có người nhìn cậu khe khẽ nói nhỏ, Ron nhiều chuyện đến hỏi cậu thực hư khiến cậu phiền càng thêm phiền.


Cũng may tin tức giáo sư McGonagall thông báo còn lớn hơn – năm nay sẽ tổ chức dạ hội Giáng sinh long trọng, đây là lệ thường của cuộc thi Tam pháp thuật, mà nhiệm vụ quan trọng của mọi người hiện nay là tìm bạn nhảy.


Quán quân ba trường dĩ vãng luôn là tiêu điểm, năm nay lại khác, xuất sắc nhất trận đấu đầu tiên không phải quán quân, mà giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám HARRY Evans một mình thu phục rồng lửa. Bất kể thanh niên đi tới chỗ nào, luôn có một ít nữ sinh can đảm mời anh làm bạn nhảy, đáng tiếc đều bị anh lấy lí do mình đã có bạn nhảy cự tuyệt. Số ít người biết sự thật, còn lại đa số chỉ có thể suy đoán, giáo sư DADA của họ đối xử một người đều thật lễ phép, thật thân thiết, như không đối với ai đặc biệt hơn chút nào. Đôi song sinh nhà Weasley mở cá cược, trong đó gồm hai lựa chọn “Không tham gia”, “Tham dự một mình”.


Nghe nói thầy đã có bạn nhảy các nữ sinh chỉ có thể dừng chân đứng nhìn, có điều còn có một ngoại lệ, đó là người hôm đó HARRY cứu – người đẹp huyết thống Veela Fleur, vị nữ quán quân mê đảo vô số nam sinh này nói vô cùng minh xác ngoài giáo sư Evans, cô sẽ không trở thành bạn nhảy của bất kỳ ai, có ẩn ý lấy thân báo đáp, dẫn tới các nam sinh vốn sùng bái HARRY có chút ghen tị phát cuồng.


Ngoài giáo sư DADA nổi bật, Kẻ Được Chọn sẽ chọn ai làm bạn nhảy cũng nhận được sự chú ý, có tin đồn, nhất thời mọi người quan sát trong yên lặng, nhìn xem Harry có thể thật sự tìm Snape hay không.


“Nè, Harry, cậu không muốn mời Snape làm bạn nhảy à?” Chỉ có tài năng như Ron mới có thể vô tư giáp mặt hỏi ra.


“Câm miệng!” Xét thấy bản thân có thể thích Snape thật, Harry không có biện pháp nói lời “căn bản không thích” trái lương tâm như thế, nên cậu như thường tránh nặng tìm nhẹ, “Vậy còn cậu? Cậu định mời ai? Hermione?”
“Không! Tại sao mình phải mời cậu ấy chứ?” Ron bày ra bộ dạng chán ghét.


“Cái gì? Chẳng lẽ cậu muốn mở to mắt nhìn Malfoy cướp Hermione đi sao?” Đột nhiên Harry cất cao giọng thu hút sự chú ý của các Gryffindor khác trong phòng sinh hoạt chung, “Cậu nhìn xem hiện giờ mọi người đều nói họ là một đôi! Cậu không biết là cướp đi bạn nhảy của Malfoy – quán quân Hogwarts – sau đó để nó chỉ có thể giương mắt nhìn các cậu là rất vui sao? Huống chi Hermione vốn là Gryffindor, nếu cậu ấy thành bạn nhảy của Malfoy, đấy chẳng phải là nói nam sinh Gryffindor chúng ta kém hơn Slytherin sao?” Những lời này nói đập đúng cõi lòng mọi người, hiển nhiên Ron cũng bắt đầu dao động.


Thấy cảnh này, Harry đốt thêm lửa, “Nếu Hermione trở thành bạn nhảy của Malfoy, vậy hoàn toàn là lỗi của cậu! Là cậu luôn giao Hermione cho Malfoy! Mệt cậu là Gryffindor! Cậu ngang nhiên để nữ vương Gryffindor, nữ phù thủy thông minh nhất của chúng ta cho một Slytherin? Mình cho cậu biết, nếu hôm dạ hội Giáng sinh bạn nhảy của Malfoy là Hermione, vậy cậu đừng nói cậu là Gryffindor nữa!”


Lần này mọi người nghe xong liền ăn khớp phụ họa, nhiệt huyết sôi trào yêu cầu Ron đuổi theo Malfoy cướp Hermione lại, vừa lúc này vị đương sự khác từ thư viện trở về, mọi người nhanh chóng vây quanh họ.
“Xảy ra chuyện gì?” Hermione không biết làm sao nhìn quanh bốn phía.


Ron bị đẩy ra, cậu bé tóc đỏ nương theo một sự bốc đồng khó hiểu lớn tiếng nói, “Hermione, làm bạn nhảy của mình đi!” Nữ phù thủy hoàn toàn không dự đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy hoàn toàn ngây dại.


“Nhận lời đi! Nhận lời đi! Nhận lời đi!…” Đôi song sinh dẫn đầu, càng ngày càng nhiều người ồn ào theo, nhất thời bạn bè ủng hộ Ron thanh thế to lớn, gần như muốn xốc bay nóc nhà. Cuối cùng Ron ý thức được mình đã làm gì hai má cậu liền đỏ như tóc, nhưng mọi người vây quanh trừ khi suy xét chui xuống dưới, cậu căn bản không có chỗ để trốn, chỉ có thể đối mặt cùng Hermione.


Từ lúc đối phương bị đám đông bao vây Harry liền rời khỏi đám người vụng trộm vui vẻ, ai kêu đối phương thích lấy chuyện của cậu và Snape ra nói! Nhìn đi! Báo ứng đến rồi nha!


Cậu thừa dịp mọi người không chú ý, phủ thêm áo tàng hình lén chuồn ra khỏi phòng sinh hoạt chung, dù không có cậu, nhất định chuyện kế tiếp vẫn tiến triển thuận lợi, bởi vì cậu tin tưởng Hermione sẽ không từ chối, mà hiện tại, không có ai làm phiền, cậu có thể yên tĩnh bắt đầu tự hỏi vấn đề bạn nhảy.


*Tiểu kịch trường:*
*Lắng nghe.*
Lắng nghe là nghề nghiệp của tôi, như bác sĩ tâm lý vậy. Mỗi ngày, tôi phải nghe những người khác nhau than phiền, đau đớn từ mặt trái cảm xúc, dẫn dắt họ giải tỏa tích tụ trong lòng.


Hôm nay vị khách đầu tiên là một người trẻ tuổi tóc đen mắt xanh lá, thoạt nhìn anh ta thật uể oải, anh ta nói cho tôi biết, người yêu của anh ta bị mất trí nhớ, trở thành người xa lạ, anh không biết mình nên làm gì bây giờ.


Tôi chú ý tới anh ta dùng từ “anh”, đây không phải là người đồng tính đầu tiên tôi gặp. Trên thực tế, bản thân tôi cũng có khuynh hướng đồng tính. “Anh có thể xác lập quan hệ với anh ta một lần nữa – nếu anh còn yêu anh ta.” Tôi cẩn thận đề nghị.


“Tôi yêu anh ấy, đương nhiên là tôi yêu anh ấy!” Người trẻ tuổi có chút kích động, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, “Tôi yêu ánh mắt của anh ấy, mắt của anh ấy là viên đá đen thượng đẳng; tôi yêu âm thanh của anh ấy, âm thanh của anh ấy là Tình Dược hoàn mỹ nhất trên thế giới; tôi yêu tay anh ấy, tay anh ấy là tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ nhất…” Ánh mắt của anh ta từ từ tan rã, chìm vào trong ký ức, “… Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy không nhận ra tôi…” Anh ta lại dựa lưng vào ghế, bi thương cúi thấp đầu.


“Như vậy, trước tiên hai người có thể làm bạn bè, trong quá trình nói chuyện với nhau đưa hồi ức của hai người vào.” Tôi bình tĩnh đáp, đợi anh ta từ thế giới của mình trở lại hiện thực.


Anh ta cũng không để tôi chờ đợi lâu, rất nhanh giữ vững tinh thần, cặp mắt xanh lá kia tràn ngập mong chờ, “Thưa ngài, ngài có thể nghe tôi nói không?”


Tôi gật đầu ý bảo anh ta tiếp tục, anh ta bắt đầu hồi ức, nói cho tôi biết anh ta yêu một vị giáo sư độc dược – cùng loại với ngành hóa học thú vị – là giáo sư thích dạy dỗ học trò nhất, mà anh ta đã từng là học trò của người kia. Nhưng tôi còn hứng thú về ngành học kia hơn cả vị giáo sư thích dạy dỗ học trò đó, nhưng tôi không cắt ngang hồi ức của anh ta.


Anh ta nói với tôi họ yêu nhau như thế nào, vì chiến tranh, họ giúp đỡ lẫn nhau, đồng sinh cộng tử, càng hiểu đối phương hơn, chậm rãi loại bỏ thành kiến với nhau, bất tri bất giác không thể tách ra. (Tôi bắt đầu tự hỏi nghề nghiệp và quốc tịch của người trẻ tuổi này, phải biết chiến tranh đã cách nước Anh rất lâu rồi.)


Anh ta nói cho tôi biết có rất nhiều người phản đối họ đến với nhau, khoảng thời gian kia, thế giới của họ như còn lại hai người, họ rời bỏ quốc gia quen thuộc, qua một khoảng thời gian sinh hoạt lưu lạc bên ngoài. Đồng tính rất khó được người xung quanh chấp nhận, họ gặp người đồng tình đáng giá, đồng thời lại làm người ta hâm mộ, vì hồi ức nét mặt anh ta toát ra vẻ hạnh phúc, đó là độc thoại chỉ thuộc về hai người.


Anh ta nói cho tôi biết hôn lễ bí mật của họ đến nay anh ta chưa từng nghĩ có thể gặp được đầy đủ bạn bè, những người tiếp nhận quan hệ của họ, mang đến lời chúc phúc, rốt cuộc họ về nhà, về trường, đồng thời làm giáo sư. (Tôi vẫn ngạc nhiên về chương trình độc dược học kia như cũ, cũng nghĩ xem có trường đại học nào sẽ mời một vị giáo sư về Thuật Phòng thân không, hơn nữa người trẻ tuổi này nhìn qua còn giống bên cần được bảo vệ hơn.)


Trong bất giác, tôi đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp của anh ta, tôi thừa nhận, tôi rất thoải mái khi anh ta say mê hồi ức, người trẻ tuổi này có một đôi mắt xanh phỉ thúy vô cùng đẹp, tôi nghĩ có chút bị hấp dẫn, tôi bắt đầu ghen tị, người anh ta yêu nhất định nhất định rất hạnh phúc. Vĩnh viễn họ không nói xong hồi ức, những hồi ức tốt đẹp, như thế giới của họ không ai có thể bước vào.


“Thưa ngài, ngài có thể gọi tôi là Harry.” Người trẻ tuổi nhẹ giọng nói.
“Harry.” Tôi thong thả lặp lại một lần, làm âm cuối cùng cuốn tại đầu lưỡi lâu hơn một chút, sau đó gật đầu, “Anh có thể gọi tôi là Severus.”






Truyện liên quan