Chương 37: Hòn đá Phục sinh
“Á, con hơi sợ nhột…” Harry xấu hổ cúi đầu, lúc này tay đặt trên lưng cậu đột nhiên tăng thêm lực, cảm giác tê dại khiến chân cậu lập tức mềm nhũn xuống, gần như không đứng vững. Snape nửa ôm cậu, lại như thí nghiệm nhéo nhéo thắt lưng cậu, làm cậu run rẩy toàn thân, “Đừng vậy mà… Giáo sư…”
“Trò phải quen, hiện tại, đứng thẳng Potter.” Bầu không khí quá mức mờ ám khiến mệnh lệnh của Snape nhuốm chút nhiệt độ.
“Á!” Nhưng Harry liền đau đớn kêu thảm một tiếng nhảy ra từ trong ngực đối phương, “Sao thầy nhéo con!” Cậu xoa phần eo, xốc áo sơ mi lên nhìn, quả nhiên sưng đỏ một mảng.
“Tỉnh chưa? Vậy chúng ta tiếp tục.” Snape lại vươn tay, Harry do dự một lát, khôn ngoan mà hoảng sợ tới gần. Tay người đàn ông dán vào thắt lưng cậu tiến vào trong áo sơ mi, ngón cái vuốt ve chỗ sưng đỏ. Đau đớn và ngứa ngáy đan xen càng làm Harry khó có thể chịu đựng, nhưng cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu chỉ sợ đối phương lại nhéo cậu cái nữa.
Đợi Harry nơm nớp lo sợ bày ra tư thế tiêu chuẩn, cuối cùng Snape dừng loại gần gũi như đùa giỡn này lại.
Giảm đí ít động tác trong tưởng tượng, khác biệt giữa bước nữ và bước nam cũng không phải rất lớn, nhưng vì khiêu vũ với cậu là Snape, tim Harry không khỏi đập nhanh hơn, một khi khẩn trương thì thường xuyên phạm sai lầm, mà Snape không đi sai nhịp. Âm nhạc không biết khi nào vang lên trong hầm họ dựa vào đó khiêu vũ, vì thế tần suất Harry đụng chạm đối phương càng nhiều. Cậu nhìn chằm chằm chân hai người để mình không bối rối, kết quả đầu choáng mắt hoa nện bước.
Khi Harry đạp chân Snape một lần, mông cậu liền trúng cái đánh cảnh cáo của đối phương, đối phương cứ không nói một lời, lại làm cậu cảm thấy xấu hổ, sau đó lại đạp sai một bước. “Bốp!” Đây là cái đánh thứ hai.
“Chân trò đừng động, ngẩng đầu nhìn ta.”
Theo phản xạ Harry nghe theo mệnh lệnh của đối phương, khi chống lại cặp mắt màu đen, não trống rỗng, thân thể cậu và đối phương giãn ra, xoay tròn, hoàn toàn không cần suy xét động tác phía dưới là gì, bước chân hai người nháy mắt trở nên phù hợp, tựa như chân trái và chân phải của một người.
Dần dần, âm thanh bên tai càng ngày càng xa, từ trong đôi mắt sâu thẳm màu đen kia Harry như thật sự nhìn thấy hắc diệu thạch, chưa qua gọt dũa, lóe ra ánh sáng thu hút lại nguy hiểm, Harry muốn nhìn rõ hơn một chút*,* hắc diệu thạch kia bỗng nhiên lớn hơn trước mắt cậu, bên ngoài có khắc hoa văn kỳ quái, nhìn qua như một hình tam giác, trong đó có một sọc thẳng, ánh sáng xanh dọc theo hoa văn, trái tim từ từ lạnh dần, một nỗi sợ hãi về cái ch.ết bùng nổ…
“Potter?” Snape ôm lấy Harry đột nhiên xụi lơ, đôi mắt vốn xanh lục linh động của cậu bé lúc này trống rỗng vô thần, tay vô thức nắm lấy quần áo trên vai gã, gã đặt thiếu niên lên sô pha, gạt mái tóc trên trán, vết sẹo tia chớp kia lại sưng đỏ. Đáng ch.ết, Chúa tể Hắc ám đang làm gì? Thuần thục đút cho cậu một bình Dược ổn định linh hồn, tình trạng dị thường này cũng không duy trì bao lâu, Kẻ Được Chọn nhanh chóng tỉnh lại.
“Con bị sao vậy?” Harry mờ mịt nhìn gã.
“Trò nhìn thấy gì?” Snape lại hỏi.
“Hình như là một tảng đá, màu đen…” Harry đỡ cái đầu đau nhức, “A… Vết sẹo của con đau… Chẳng lẽ lại là Voldemort?”
Hòn đá Phục sinh! Liên tưởng tới tin tức Harry thời không kia lộ ra, Snape nhăn mi xoay người lấy một năm bột Floo,chỉbỏ lại một câu, “Potter, cấm túc của trò kết thúc.” liền biến mất trong lò sưởi.
Gì vậy! Cái tên không chịu trách nhiệm! Harry tức giận vò vò tóc, giơ ngón tay giữa với cái hầm không một bóng người.
Khi trở lại phòng sinh hoạt chung Gryffindor còn chưa muộn, nhưng cậu không có tâm tình bò lên giường sớm, xoa cái trán hơi đau, Harry lại nghĩ đến khối đá màu đen kia, đôi mắt tử thần cùng dấu hiệu hắc ám quỷ dị, cậu lạnh run chùm kín chăn, càng không muốn nghĩ hình ảnh kia càng rõ ràng, tiếp đến là sợ hãi khó hiểu, cậu không sợ tảng đá kia, mà là cảm thụ ngay lúc đó của mình – như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ – không, đây không phải suy nghĩ thật sự của cậu! Nhất định có liên quan tới Voldemort!
Harry càng không ngủ được, cậu lăn qua lộn lại một hồi, cầm bút vẽ lên tấm da dê trống ký hiệu kia, hình tam giác, một vòng tròn, một đường thẳng, nó có ý nghĩa gì? Tảng đá kia rốt cuộc có lợi ích gì?
“Bụp!” “Harry Potter!” Tiếng kêu cao vút của Dobby suýt chút nữa làm Harry rớt xuống giường. May mắn sắp tới dạ hội tất cả mọi người đều đi bồi dưỡng tình cảm với bạn nhảy, bình thường đến khuya mới về, chẳng qua Harry vẫn cẩn thận dùng thần chú cách âm như cũ. “Harry Potter không thể tham gia dạ hội!” Không đợi Harry hỏi tại sao, đột nhiên Dobby chỉ vào tấm da dê kêu to, “Dobby đã từng thấy nó!”
“Bạn nhìn thấy ở đâu?”
“Trên một tảng đá màu đen.” Dường như tìm được thứ mình có thể trợ giúp, Dobby có vẻ vô cùng hưng phấn, “Nếu Harry Potter muốn nhìn, Dobby có thể mang đến đây!”
“Cái gì? Nó không ở trong tay Voldemort?” Harry không dám tin trợn to mắt.
Dobby rụt cổ run run, “Dobby không biết, nhưng Dobby sẽ đi tìm, Dobby không giúp được Harry Potter, Dobby là gia tinh hư! Dobby tồi! Dobby hư!”
“Tôi lệnh cho bạn dừng lại Dobby!” Harry vội vàng kéo Dobby đập vào trụ giường kẽo kẹt lại, nếu viên đá kia thật sự trong tay Voldemort, căn bản cậu không trông cậy Dobby co thể lấy được nó, “Tốt lắm Dobby, bạn đừng lo khối đá kia nữa, bạn chỉ cần cho mình biết giao dịch bạn nói là gì thôi?”
“Harry Potter rất nhân từ với Dobby!” Mắt Dobby tụ hơi nước, “Là giao dịch của Lucius Malfoy và Severus Snape, người kia muốn Harry Potter tham gia bài thi thứ hai cuộc thi Tam pháp thuật, trong dạ hội Severus Snape sẽ tạo cơ hội để Draco Malfoy tiếp cận Harry Potter!”
“Cái gì?” Harry thật không hiểu vấn đề trong này, Voldemort muốn cậu tham gia cửa hai của trận đấu, liên quan gì tới dạ hội?
“Dobby phải đi rồi, Dobby không thể bỏ công việc ngài Dumbledore giao cho. Harry Potter nhất định phải nghe Dobby, không thể tham gia vũ hội!” Nói xong biến mất, lưu lại Harry vẫn còn khó hiểu.
Dobby nhiều lần nhấn mạnh lặp đi lặp lại Snape và Lucius có giao dịch bất lợi nào đó với mình, có sai lầm nào không? Harry vẫn không tin Snape sẽ phản bội mình.
Mấy ngày kế tiếp, Snape không tìm cậu, gần như từ sáng tới tối Harry đều mơ thấy khối đá đen kia, giống như những cơn ác mộng về Voldemort trước đây, cậu càng khẳng định khối đá kia có liên quan đến Voldemort. Vết sẹo lại bắt đầu đau càng khiến cậu thêm buồn bực, cho đến đêm dạ hội Giáng sinh đó, cậu mới nhấc lên tinh thần.
“… Thật đáng sợ, quả thật là đáng sợ…” Ron mặt ủ mày ê soi gương, khi phát hiện Harry nhảy dựng lên, “Nhìn quần áo của cậu kìa!” Harry lăng lăng kéo lễ phục trên người mình, có vấn đề gì chăng? Vì cậu dùng Dược tăng tuổi, bộ lễ phục nhỏ trước đó của cậu không mặc được, bộ này là Evans đưa cho cậu. “Thật tốt, đẹp quá nha! Cậu nhìn mình xem, như bà cụ ấy!” Ron tiếp tục nghịch chùm hoa trên lễ phục của mình, “Nhìn cái này y hệt bà già vậy…”
Miêu tả rất chính xác, Harry không nhịn được muốn cười, cuối cùng vẫn ngưng lại, cậu mà, chắc chắn Ron sẽ không bỏ qua cho cậu, “Đi nhanh lên! Sửa lại cổ áo cậu, Hermione còn đang chờ đó!”
“Làm sao bây giờ Harry, quần áo này thật sự không thể nhìn mà!” Trên đường, vẻ mặt Ron cầu xin, “Cậu nói xem mẹ mình nghĩ thế nào… A, làm sao cậu cao lên vậy?”
“Là Dược tăng tuổi.” Harry giải thích đơn giản, “Đây là yêu cầu của Snape.”
“Á! Mình quên bạn nhảy của cậu là Snape!” Ron lớn giọng liền đưa tới chú ý của rất nhiều người, mọi người coi người bên cạnh cậu thành Evans nhất thời sợ hãi than, “Nói thật anh em à, bạn nhảy của cậu còn đáng sợ hơn nhiều so với lễ phục của mình!”
“Harry, không vào đại sảnh à?” Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền tới.
“Giáo sư Evans?” Ron ngây ngốc nhìn thanh niên nắm tay Harry, hai người đứng chung với nhau tựa như một đôi song sinh.
Thanh niên nhìn Ron từ trên xuống dưới rút ra đũa phép chỉ vào lễ phục đối phương niệm một câu thần chú, vải dệt vốn mang chút cảm giác lịch sử lập tức rực rỡ hẳn lên, màu sắc sặc sỡ hơn nhiều, lúc này bộ lễ phục như được tiếp thêm sức sống mới, “Thế này tốt hơn nhiều.” Thanh niên vừa lòng gật đầu, “Trò Weasley, trò chờ trong này một lát, trò Granger sẽ tới ngay. Thầy và Harry đi trước.” Ron ngây ngốc gật đầu, chỉ lo lễ phục mới, căn bản quên mất Harry.
“Gần đây trò thường xuyên đau đầu?” Không để ý những người châu đầu ghé tai quanh mình, thanh niên thấp giọng hỏi.
“Vâng, giấc mơ cuối cùng con mơ thấy một khối đá màu đen, trên đó có một ký hiệu kỳ quái, chính là như vậy…” Harry dùng ngón tay vẻ trong lòng bàn tay, “Rốt cuộc đây là gì? Có liên quan gì với Voldemort?”
“… Hòn đá Phục sinh, là thứ có thể làm người ch.ết sống lại trong thuyết, nhưng mà nó chỉ có thể triệu hồi về ảo ảnh, so với linh hồn chân thật của người trong trí nhớ, không đúng với ý nghĩa sống lại chân chính.”
Sống lại? Nội tâm Harry bị một thứ không biết tên khuấy động.
“Giáo sư Snape, đây là bạn nhảy của thầy.” Thanh âm của thanh niên làm Harry bừng tỉnh, cậu giương mắt, đối diện tầm mắt không nhìn ra cảm xúc của giáo sư độc dược.
Lễ phục đẹp trên người Snape phụ trợ cho thân hình hoàn mỹ, một ít hoa văn xanh lá quấn quanh cổ áo và tay áo, ẩn ẩn lóe lưu quang. Hai mắt đen trống rỗng, như không biểu lộ chút gì, nhìn kỹ lại không hiểu được. Người đàn ông cao ngạo lạnh lùng, bỏ đi một lớp áo chùng đen khi xưa, mặc lễ phụcvào giống như biến thành hoàng tử, đối lập quá lớn mang đến rung động càng lớn.
Có lẽ Hermione nói đúng, Snape đúng là một bạn nhảy hoàn mỹ, dù bất cứ lúc nào đi nữa…
“Lại đây.” Giáo sư độc dược kéo Harry lại bên cạnh, Harry chú ý đến đối phương mang hàm ý chiếm hữu choàng tay ngang thắt lưng mình, gò má cậu bắt đầu nóng lên, cảm giác mọi người trong đại sảnh đều tập trung vào họ.
Mà một đôi khác giống họ như in ra cùng một khuôn cặp đôi Evans và người yêu của anh đang đứng chót trong đoàn giáo sư khẽ nói chuyện gì đó với nhau, như không ai có thể dung nhập vào thế giới của họ.