Chương 42: Khát vọng mơ hồ
Phòng tắm? Đại não trì độn của Harry vài giây sau mới kịp phản ứng có thể là Snape muốn đi giải quyết vấn đề sinh lý, cậu xấu hổ tiến lên dìu đối phương. Người đàn ông từ chối cậu, mà một tay vịn lên vai cậu, dùng sức đứng lên. Áp lực bất ngờ khiến cho hai đầu gối Harry mềm nhũn suýt chút nữa đứng không vững.
Thân thể Snape vẫn còn trong giai đoạn suy yếu, gã thở hổn hển, nắm vai Harry, “Potter, trò cần tăng cường rèn luyện, nhất là chân.” Trên thực tế hiện giờ gã không có tư cách dạy dỗ Kẻ Được Chọn, gã mới bước ra một bước, thân thể liền ngã về trước, một cánh tay Harry đúng lúc ôm lấy.
“Giáo sư, con thấy chúng ta nên đổi tư thế…” Harry dở khóc dở cười nhìn Snape ngồi lại mép giường, nếu không chịu nổi, còn đi đứng gì nữa!
“Trò rất lùn.” Snape hơi khó chịu, mình phải khom người mới thích ứng được chiều cao của đối phương.
Trán Harry nổi gân xanh, hận không thể cho vị thích lựa chọn trước mặt này một cú ngã, vấn đề là cậu không dám. “Vậy được rồi, thầy muốn làm thế nào?” Snape không đáp, cánh tay dài duỗi ra ôm vai cậu. Harry theo bản năng ôm thắt lưng đối phương, hai người lại dùng sức đứng thẳng dậy.
Gian nan rảo bước về phía phòng tắm, hơi thở Snape kích thích cổ Harry, ngứa ngáy khiến người ta muốn vươn tay ra gãi, bước vài bước mất một hai phút. Cho đến khi tay Snape vững vàng chống lên bồn rửa tay, dựa vào tường ý bảo Harry ra ngoài.
Harry có chút chần chờ nhìn sườn mặt giáo sư độc dược, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một loạt hình ảnh, giống như bây giờ – ngày đó, khi cậu xông vào phòng ngủ của người đàn ông trước mặt kia, nhìn thấy người đàn ông trong phòng tắm này, lưng dựa vào tường, đang… Mặt của cậu hoàn toàn đỏ.
“Potter?” Snape liếc mắt lại đây.
“Không… Không không có gì!” Kẻ Được Chọn đỏ mặt lao ra khỏi phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Snape thu hồi tầm mắt, mở tay trái ra, mắt không tiêu cự chăm chú nhìn hoa văn lần lượt thay đổi trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi nắm chặt tay, như nắm chặt tia hy vọng cuối cùng, cho đến khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch…
Lần thứ hai! Harry vỗ vỗ hai má mình, liên tục chạy chối ch.ết trước mặt Snape hai lần, tại sao mình trở nên giống đàn bà vậy chứ! (Eileen: Harry à phụ nữ và cưng có chung bản chất “thụ” như nhau thôi *cười gian*) Cậu thở dài chán nản, trước đó không lâu lòng cậu còn đầy căm phẫn nói muốn tuyệt giao với Snape, hiện tại lại như dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng, theo bản năng cậu muốn trốn đến một nơi Snape không nhìn thấy, trốn tránh những tình cảm không ức chế nổi.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Harry gần như lập tức nhảy lên chạy về phía cửa lớn, vứt vấn đề vừa rồi còn rối rắm ra sau đầu, ai tới vậy? Tới thật đúng lúc!
“Harry!” Cửa vừa mở ra, đã có có người nhào lên ôm chầm Harry, không ngờ là Sirius! Phía sau là Lupin.
“Sirius? Remus? Sao hai chú đến đây?” Harry vừa mừng vừa sợ, Giáng sinh này cậu không gặp lại hai người, nghe nói Dumbledore bố trí họ theo dõi Azkaban, phòng ngừa Tử thần Thực tử vượt ngục. Có điều cậu lại thấy may mắn nếu Sirius ở đây vào dạ hội Giáng sinh, chỉ sợ sẽ bị làm to chuyện. Lại nói, họ có biết chuyện xảy ra ngày đó không? Harry cẩn thận quan sát nét mặt hai người, nhất là Sirius, ba đỡ đầu của cậu không bao giờ giấu được suy nghĩ, đặc biệt là tức giận, nhưng hiện tại xem ra vô cùng bình tĩnh.
“Ha ha, rốt cuộc Dumbledore cũng đồng ý thả hai chú! Chẳng qua chỉ có hôm nay. Con nhận được quà Giáng sinh bọn chú gửi chứ? Có thích không?” Sirius ra vẻ thần bí kề sát, “Thế nào? Chú nghe con đánh Snape vào bệnh thất! Giỏi lắm nhóc, con được đấy!”
Nhìn nét hưng phấn trên mặt ba đỡ đầu, Harry có chút ngạc nhiên, cậu liếc nhìn Lupin, rốt cuộc ba đỡ đầu biết mình phát sinh xung đột gì sao? Người kia khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Sirius. “A, vậy lần này hai người đến đây…?”
“A! Bởi vì đây là lễ Giáng sinh đầu tiên chúng ta trải qua với con, hơn nữa trước đó vì chuyện ngoài ý muốn bỏ lỡ sinh nhật con, nên chúng ta quyết định bù đắp một lần họp mặt gia đình, ngay đêm nay! Đến lúc đó con theo Evans đến quảng trường Grimmauld bằng lò sưởi là được rồi, thế nào? Chắc con có thời gian chứ?” Hai mắt Sirius lóe lóe ánh sáng như chó cưng.
“A, nhưng mà…” Nhưng mà Snape phải làm sao… chẳng biết tại sao, người đầu tiên Harry nghĩ đến lại là Snape, sau đó cậu bị chính mình làm cho hoảng sợ, không nói hai lời lập tức gật đầu, “Đương nhiên! Con nhất định sẽ đi! Đêm nay ngoài chúng ta còn ai nữa ạ?”
“Evans, ngài Prince, và con gái bọn họ Bady.” Lupin trả lời.
Đột nhiên, Harry lại không thích, cậu thời không khác và bạn đời của anh, mang theo con gái họ, tới tham gia cuộc họp gia đình của cậu, mà mình bỏ lại Snape không người chăm sóc, mở to mắt nhìn cả nhà họ ngọt ngào hạnh phúc… Cảm giác trong lòng kia rốt cuộc nên hình dung thế nào đây? Hành động nhanh hơn suy nghĩ, không đợi Harry hiểu rõ, cậu đã mở miệng, “Vậy Snape thì sao ạ?”
Nghi vấn vừa ra, im lặng toàn tập. Một lúc thật lâu sau Sirius ngoáy ngoáy lỗ tai, “Harry con nói gì?”
“Con, ý của con là… Snape bị con đả thương, nhưng không có người chăm sóc ổng…” Nhất thời Harry lắp bắp.
“Chỉ một buổi tối thôi! Hơn nữa, con chăm sóc nó cũng lâu rồi, nó là gì của con! Có cần khó chịu như vậy không?” Sirius bất mãn nhíu mày. Lupin như đoán được điều gì, suy nghĩ liếc nhìn cậu bé.
“Dạ?” Hình như đúng là như vậy… Harry cào cào tóc, “Con biết rồi, tối nay con sẽ đến cùng Evans. Hai người mau về chuẩn bị tiệc lớn đi!” Cậu bắt đầu đuổi người, hẳn là Snape sắp ra đây, nếu gặp phải Sirius không biết sẽ có xung đột gì.
“Nhớ rõ nhé!” Sirius cẩn thận nói bị Lipin lôi đi.
Đóng cửa lại, Harry nhẹ nhàng thở ra, cậu vỗ vỗ ngực, muốn giảm bớt áp lực nơi đó, sau đó làm bộ như không có việc gì trở lại phòng ngủ.
Snape tự chống tường ra khỏi phòng tắm, Harry vội vàng tiến lên giúp đối phương nằm lại giường. Dường như giáo sư độc dược không hề tò mò tại sao cậu mất tích một thời gian, lại cầm sách đọc.
Harry ngẩn người xem xét người nọ, theo lý thuyết họp mặt gia đình tối nay cậu nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, đây không phải là điều cậu luôn khát vọng hồi nhỏ sao? Nhưng vì sao vừa nghĩ tới người đàn ông trước mặt này không tham gia cậu liền thấy chua xót tiếc nuối vì thiếu gì đó? Chẳng lẽ cậu đã nhận định đối phương là người nhà mình? Nhưng chuyện này sao có thể chứ?
Rốt cuộc, mười lăm phút sau, Snape không thể chịu được ánh mắt của Kẻ Được Chọn mà đóng quyển sách trên tay lại, “Potter, rốt cuộc trò muốn nói gì?”
“A, giáo sư, là như vầy… Tối nay có khả năng con sẽ trở lại quảng trường Grimmauld…” Harry cúi đầu không dám đối diện với Snape.
“Ừm.”
Cậu nghe đối phương lên tiếng, sau đó im lặng kéo dài. Harry đứng ngồi không yên dựng thẳng lỗ tai chờ câu kế tiếp, không đợi có tiếng nói, khi cậu không nhịn được nhìn về phía đối phương, mới phát hiện lực chú ý của đối phương đã trở về quyển sách – Harry thất vọng phát hiện, căn bản Snape không thèm để ý đến vấn đề rối rắm hiện nay của mình! Không, không đúng, không thèm để ý mới bình thường, như Sirius nói, Snape là gì của cậu? Tại sao vấn đề nào có liên quan đến Snape cậu đều lo được lo mất? Giờ khắc này, Harry rất muốn biết đằng sau vẻ bình tĩnh thì rốt cuộc đối phương đang suy nghĩ điều gì.
“Giáo sư, thầy đi không?” Harry nghe thấy mình nhẹ nhàng hỏi, “Tối nay theo con tới quảng trường Grimmauld.”
Như mong muốn của cậu nét mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của Snape rốt cuộc bị đánh tan, người đàn ông theo thói quen nhíu mày, nghi ngờ đánh giá cậu, “Trò nói gì?”
Harry há há miệng, cậu không biết tại sao mình nói ra câu kia, cậu biết rất rõ ba đỡ đầu của mình và đối phương có mâu thuẫn… Mà hiện tại, cậu không có dũng khí lặp lại lần thứ hai. Cậu ấp úng lắc lắc đầu, “Không, không có gì.”
Đúng vậy, căn bản không có gì, quan hệ giữa họ, như vậy đã tốt lắm rồi, ít nhất hiện tại ánh mắt khi Snape nhìn cậu không còn khắc sâu thù hận và căm ghét, ngoài cái đó, cậu còn có thể cầu mong điều xa gì nữa?
…
Biệt thự Malfoy:
Sở dĩ Voldemort không dung hơp mảnh linh hồn trên nhẫn Marvolo Gaunts, là vì lợi dụng nó đến kích thích đầu óc Harry, dù sao cắn nuốt càng nhiều, sức mạnh hắn càng sung túc. Thăm dò qua bài thi đầu tiên cuộc thi Tam pháp thuật khiến hắn hiểu được, tuy rằng dung hợp Cúp Vàng, nhưng vẫn không thể vượt qua sức mạnh của HARRY, huống chi còn một SEVERUS SNAPE không kém gì đối phương, cho nên đối với hắn mà nói, có thêm sức mạnh càng nhiều càng tốt. Nhưng hắn đánh giá thấp sự trưởng thành của mảnh linh hồn trên nhẫn, nếu cứ để mặc nó tiếp tục trưởng thành, chỉ sợ đó chính là Voldemort thứ hai.
Voldemort quyết định phải làm rõ một việc trước khi bế quan dung hợp linh hồn lần hai.
“Lucius, mi không nhớ mi nợ ta cái gì sao?” Chúa tể Hắc ám thưởng thức Hòn đá Phục sinh, không chút để ý tạo áp lực về phía quý tộc bạch kim đang quỳ trên mặt đất.
Lucius vã mồ hôi lạnh tóc gáy dựng thẳng, nhưng không thể không cố gắng ổn định giọng nói nhanh chóng trả lời, “Xin lỗi, thưa chủ nhân, Dumbledore bố trí Lupin và Sirius Black canh giữ Azkaban, hơn nữa chăm chú canh giữ Tử thần Thực tử, thật sự chúng ta không thể tìm được lỗ hổng phòng ngự… Chủ nhân, làm ơn cho bầy tôi thêm một ít thời gian, nhất định bầy tôi sẽ…”
“Cái ta muốn không phải là giải thích, đừng có nói suông!” Voldemort vung tay lên, ánh sáng đỏ ập vào người đang quỳ trên mặt đất, quý tộc bạch kim cao quý nhất thời đau đớn cuộn mình lại, không ức chế nổi thở dốc rên rỉ.
Im lặng một lát, cho đến khi Lucius gần như quay cuồng để giảm bớt đau đớn, Voldemort mới dừng cực hình này lại, “Đồ vô dụng, mi làm ta quá thất vọng rồi!”
“Sẽ, sẽ kết thúc trước khi ngày nghỉ Giáng sinh… Chủ nhân, làm ơn tin tưởng bầy tôi…”
“Ta cũng muốn tin mi, Lucius. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày một lần đến đây nhận một lần Crucio, cho đến khi mi hoàn thành nhiệm vụ.” Voldemort nghiêng đầu ý bảo bên cạnh, “Bartimius, từ nay mi phụ trách, thời gian dài ngắn mi xem rồi tự lo liệu đi.”
“Tuân lệnh, chủ nhân của tôi.”
“… Vâng, chủ nhân.”
…
“Cha…” Draco nhìn Lucius chật vật, ngón tay nắm chặt khung cửa, giống như sắp bóp nát nó đến nơi, “Tại sao… Malfoy đã không có lựa chọn nào khác ư?”
Lucius xoay người đưa lưng về phía con trai, không muốn để đối phương nhìn sự mệt mỏi của mình, “Không, Dra, cha đã mất đi quyền lựa chọn, nhưng mà, con còn.”