Chương 62: Phiên ngoại 2: Hệ liệt, nếu có một ngày bạn dọn tới Đường Bàn Xoay
*Một:*
Vừa tới thành phố xa lạ, trong túi thì hạn hẹp, đành phải thuê một căn phòng nhỏ ở Đường Bàn Xoay nhìn thế nào cũng không quá tốt đẹp.
Để lại dấu chân trên con đường lạnh lẽo ẩm ướt, bạn đứng ở trước cửa nhà hàng xóm do dự có nên chào hỏi hay không, cửa lại đột nhiên mở ra, gương mặt một người đàn ông cao lớn tóc đen xuất hiện, thấy bạn ngẩn người, lập tức nhíu mày dùng giọng nói khe khẽ như thì thầm mà hỏi bạn có chuyện gì.
Bạn hoảng sợ bởi giọng điệu không kiên nhẫn của người đàn ông, nhưng vẫn lễ phép nói với đối phương rằng mình là hàng xóm mới dọn tới.
Đúng lúc này một bàn tay nắm cánh tay của người đàn ông, một mái đầu bù xù ló ra, đôi mắt xanh biếc tò mò nhìn chằm chằm bạn, cũng nở một nụ cười đẹp với bạn, nháy mắt cho bạn một cảm giác ấm áp khi một mình tha hương.
Giới thiệu đơn giản, bạn biết hai người trước mặt là hàng xóm, người đàn ông cao lớn tên là Severus Snape, là một vị giáo sư (bạn vô cùng may mắn y không phải là giáo sư của bạn), mà vị thanh niên mắt xanh kia tên là Harry Potter, là một cảnh sát (bạn cảm thấy đối phương có vẻ gầy yếu, càng giống bên cần được bảo vệ hơn).
Harry mời bạn vào nhà ngồi trong chốc lát, nhưng bạn lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Mr.Snape, vì thế từ chối vô cùng rõ ràng, cũng khách sáo mời hai vị có rảnh thì đến bên nhà ngồi chơi.
*Hai:*
Bạn nhanh chóng tìm được chân phục vụ ở một quán đồ ăn Trung Quốc, cũng từ từ quen thuộc sinh sống ở thành phố xa lạ này. Bạn rất nhớ nụ cười mỉm ấm áp của người hàng xóm, cũng rất ít khi thấy được họ, có lẽ vì họ đều rất bận.
Cho đến sáng sớm một ngày, thanh niên mắt xanh gõ cửa nhà bạn. Bạn cảm thấy bất ngờ, đối phương hy vọng bạn có thể giúp anh ta một việc, trong ba ngày anh ta đi công tác đốc xúc người cùng nhà anh ta ăn cơm đúng giờ, đương nhiên bạn rất vui được giúp đỡ. Harry cho bạn một quyển sách dạy nấu ăn và tiền, mua chỗ nào bán ở đâu, nên mua cái gì anh ta đều tỉ mỉ ghi chép lại (bạn cẩn thận nhìn lướt qua, là một quyển sách dạy nấu ăn cân đối dinh dưỡng, bạn rất hâm mộ Mr.Snape có một người sống chung cẩn thận như vậy).
Nhưng việc này cũng không đơn giản như bạn tưởng tượng. Bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên, bạn cũng đã biết Mr.Snape không phải là một người dễ thân cận, nhưng bạn không ngờ được đối phương lại vô cảm như vậy.
Ngày đầu tiên Harry đi công tác, sáng và trưa, hai lần bạn tới gõ cửa, nhưng không thấy ai lên tiếng trả lời, bạn đành phải đặt phần cơm bên ngoài cửa. Buổi tối tan làm trở về, phát hiện vẫn còn nguyên hai phần cơm, bạn bắt đầu có chút lo lắng, chẳng lẽ đối phương đã xảy ra chuyện gì? Bạn ảo não lúc trước hẳn là giữ lại cách liên lạc với Harry, cuối cùng bạn quyết định xông vào, nhìn cánh cửa lung lay sắp đổ dường như cũng không có rắn chắc như vậy. Bạn giãn gân cốt, lui sau vài bước đập vào cửa gỗ, kết quả như đập lên một tấm thép rất lớn, bạn tập tức ngã nhào lên đất, xương cốt gần như nát tan.
Cửa rốt cuộc mở, người đàn ông tóc đen nhăn mày nhìn từ cao xuống liếc bạn, bạn vừa đau đến mức phải xuýt xoa, vừa hợp lý mà chỉ chỉ ba phần cơm bên ngoài.
Có lẽ là vì không muốn dây dưa với bạn, hai ngày sau vị hàng xóm lạnh lùng này rốt cuộc biết cái gì là mở cửa, mà còn có lòng tốt cho bạn một cái bình nghe nói là thuốc chữa vai, bạn giật mình sửng sốt, lập tức dùng, kết quả suýt nữa nhổ ra vì cái mùi ghê tởm kia, đây không phải thuốc độc đó chứ? Bạn hoảng sợ nhìn đối phương nhếch môi, mắt mở to nhìn đối phương đóng sầm cửa trước mặt bạn.
*Ba:*
Cùng việc quen sinh sống ở một thành phố xa lạ, bạn lại bị ép quen vào vòng tuần hoàn “Harry đi công tác → bạn đưa cơm cho Mr.Snape → bị lạnh mặt → sau khi trở về Harry xấu hổ giải thích thay cho Mr.Snape” một cách kỳ lạ. Từ đó về sau Harry thường xuyên làm một ít bánh quy nhỏ đồ ngọt nhỏ tặng bạn, nể mặt một đám đồ ăn này, bạn biết được cách bỏ qua cái mặt lạnh và lời nói lạnh nhạt của Mr.Snape.
Nói tóm lại, bạn và các hàng xóm của bạn bắt đầu quen thuộc. Trong mắt bạn Harry là một người hoàn hảo, nụ cười ấm áp còn biết nấu cơm. Harry cũng không gầy yếu như vẻ bề ngoài, bạn đã từng may mắn bắt gặp hành động linh hoạt của đối phương khi bắt vài tên lưu manh. Bạn thi thoảng biết được Mr. Snape dạy về dược, nghĩ đến bình dược ngày đó bạn uống, nhịn không được run rẩy, nghi ngờ mình có phải là vật thí nghiệm hay không, tuy rằng hiệu quả bình dược kia đúng là không tồi.
Bạn thi thoảng cũng được mời vào trong nhà hàng xóm, nơi đó có một lò sưởi rất lớn, dù sáng trưng hay đêm tối đều đỏ lửa, trong phòng chủ yếu được trang hoàng màu xanh lục, đôi khi cũng bới ra được một ít màu vàng đỏ, lại không quá đột ngột. Trên lò sưởi đặt một cái chổi màu vàng kỳ quái làm trang trí, còn một quả cầu nhỏ màu vàng kỳ lạ, không biết ấn vào nút nào nó sẽ bắn ra một đôi cánh, đáng tiếc không đợi bạn nghiên cứu Harry đã cất đi. Giá sách cao tới nóc nhà áp tường, một nửa để sách, một nửa đặt chai chai lọ lọ, rất giống với dược mà lần trước Mr.Snape đưa cho bạn.
Sau trưa một ngày mùa hè nào đó, bạn và Harry ngồi trên chiếc salon mềm mại uống trà chiều ăn ít đồ ngọt nói chuyện phiếm. Mr.Snape ngồi trong góc lật xem một quyển sách thật dày không biết tên, thỉnh thoảng đưa qua ánh mắt không rõ ý tứ, cho đến khi y cảm thấy bạn ngồi đủ lâu, sẽ đứng dậy dùng ngôn ngữ không tốt nhắc nhở bạn nên rời đi.
Đã biết được trình độ độc mồm độc miệng của Mr. Snape, bạn rất khó tưởng tượng được tại sao Harry có thể chịu đựng được người bạn chung nhà này, nhưng rất nhanh bạn nhận ra hai người họ không phải là quan hệ đơn thuần sống chung dưới một mái hiên – A! Về chuyện này thật ra bạn sớm nên đoán được!
*Bốn:*
Sau khi dọn tới Đường Bàn Xoay, bạn phát hiện cuộc sống của bạn bắt đầu trở nên kinh tâm động phách.
Cũng không phải ai cũng đập vào một tấm cửa gõ nhìn lung lay sắp đổ mà làm vai mình đau, cũng không phải ai cũng có thể thấy một đôi hàng xóm của bạn đánh nhau ẩu đả n lần mà còn toàn thắng vào đêm khuya cả.
Đương nhiên chuyện đó cũng không coi là tốt, khó tin nhất là, bạn còn thấy được một đám người vung nhánh cây sáng lên, dưới đủ loại ánh sáng đẹp mắt đan chéo mà nhảy – khi Mr.Snape chưa bao giờ có sắc mặt tốt với bạn đột ngột kéo bạn ra sau, bạn nên hiểu được chuyện có chút vượt quá tưởng tượng của mình.
Bạn không biết sống ch.ết mà vươn tay thăm dò một tia sáng bay vụt, cho đến khi tay bị hổng một lỗ, rốt cuộc bạn kịp phản ứng, đây không phải là đang diễn trò!
Thấy rõ tình thế, bạn nhanh chóng tìm được công sự che chắn núp vào, giữa sân những người mặt áo đen hoàn toàn không để ý tới bạn, họ xúm vào tấn công Harry, bạn vỗ vỗ vai Mr.Snape nói cho y biết mình hoàn toàn không sao cả, nhanh đi giúp Harry. Đối phương nghi ngờ liếc bạn một cái, không nói lời nào vọt vào vòng chiến.
Bạn ung dung nhàn nhã quan sát một hồi kịch huyễn ảo, khác với bắn nhau bình thường, tia sáng này không có tiếng động, xinh đẹp, lại nguy hiểm, nhưng bạn cũng không thể xem bao lâu, một đám người đột nhiên xuất hiện tại Đường Bàn Xoay u tối, nếu không phải tia sáng chiếu tới, bạn không thể nào phát hiện ra họ. Sau đó cuộc chiến bắt đầu nghiêng về một bên, bạn lại thấy được Harry khí phách phấn chấn tươi cười.
“Congratulations!” Bạn chân thành vỗ tay vì họ thắng lợi (bạn tuyệt sẽ không thừa nhận bạn hưng phấn vì nhìn được một trò hay).
Một quý cô tóc nâu có vẻ vô cùng có khả năng nhìn bạn nói ra một từ mới, “Muggle?”
“Chào cô, tôi ở Đường Bàn Xoay, là hàng xóm của Harry.” Bạn mỉm cười tự giới thiệu, dù có mấy nhánh cây (được rồi, bạn chấp nhận từ này có chút phá hỏng không khí) nhắm vào bạn.
“Harry?” Quý cô này nhíu mày nhìn về phía Harry, bỗng nhiên kịp phản ứng, “Từ từ! Không phải cậu đang ở quảng trường Grimmauld sao? Sao lại là Đường Bàn Xoay? Sao cậu không nói cho chúng mình biết…”
Harry giật mình, phản xạ nhìn người đàn ông tóc đen bên cạnh, người sau nhìn thẳng anh, như muốn xác nhận điều gì đó, cầm tay anh.
Quý cô kia và vài người khác nhìn chằm chằm vào nơi hai tay giao nhau dường như bị đả kích lớn, mắt sắp lọt khỏi tròng.
Hóa ra quan hệ của hai người vẫn chỉ có bạn biết thôi sao? Không biết nên cảm giác về sự xuất sắc mà bạn có chút lâng lâng, bạn đầy hưng trí hỏi lại, “Mấy người không biết Harry và Mr.Snape đã ở chung vài tháng rồi sao?”
*Năm:*
Đã một đoạn thời gian từ khi quan hệ giữa Harry và Mr.Snape công khai.
Trong lúc này, Đường Bàn Xoay bắt đầu náo nhiệt, bạn cũng quen rất nhiều người bạn mới, quý cô tóc nâu thông minh Granger, một nhà Weasley tốt bụng, Malfoy cao ngạo.
Bạn biết thân phận thật sự của Harry bọn họ là phù thủy, nhánh cây là đũa phép, tia sáng là pháp thuật. Bạn có biết cảnh sát ở giới phù thủy được gọi là Thần Sáng, Mr.Snape ở một ngôi trường pháp thuật tên là Hogwarts làm giáo sư độc dược. Bạn còn biết cái chổi được trang trí kia gọi là chổi bay, quả cầu nhỏ màu vàng có đôi cánh dài tên là Snitch. Bạn mới phát hiện những bức ảnh trong nhà hàng xóm của bạn thật ra sẽ động đậy, lò sưởi là phương tiện giao thông còn nhanh hơn cả máy bay, ấm trà chén trà lại biết tự rót nước.
Thể nghiệm mới lạ như này làm bạn lưu luyến, không có việc gì bạn rất thích chạy qua nhà hàng xóm, là người bạn Muggle duy nhất của các bạn hàng xóm phù thủy, bạn vẫn có thể được ăn đồ ngọt ngon và uống trà, dù Mr.Snape luôn bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn mỗi khi bạn tới chơi.
Hiện nay nước Anh không còn bài xích đồng tính luyến ái như vài thế kỷ trước, quan niệm của mọi người sớm đã mở rộng, giới phù thủy cùng vậy, cho nên Harry và Mr.Snape tổ chức hôn lễ đối với bạn mà nói không phải là một chuyện đáng ngạc nhiên.
Ở hôn lễ bạn dùng tiếng Trung và tiếng Anh chúc phúc, người có tình sẽ trở thành thân thuộc, đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm, bạn dừng một chút bổ sung một câu – sớm sinh quý tử – ừm, ai cũng không biết về sau có thể có độc dược để bạn đời đồng tính sinh con không phải sao?
Bạn tặng quà hôn lễ cho hai người, không để ý Mr.Snape mắt lạnh đặt sang một bên mà dặn y trước khi ngủ nhất định phải mở ra xem. Sau đó bạn nở nụ cười bình tĩnh đi uống rất nhiều rượu nho, thậm chí bạn không biết về đến nhà bằng cách nào.
Sau đó bạn có ba ngày không gặp các bạn hàng xóm của mình, rồi sau đôi mới cưới này hưởng tuần trăng mật.
Đường Bàn Xoay lại trở nên im lìm, có nhiều bạn mới, bạn cũng không cảm thấy không thú vị vì đôi hàng xóm tạm thời biến mất, chỉ là thỉnh thoảng sẽ mỉm cười với cái bưu thiếp nhận được, yên lặng tưởng tượng cuộc sống ngọt ngào của họ.
*Kết thúc:*
Dù là bình tĩnh, mới lạ hay là rung động lòng người, thời gian vẫn cứ trôi qua. Công tác của bạn đã đi vào quỹ đạo, đồng thời bạn còn dành dụm được một khoản tiền, tuy hoàn cảnh Đường Bàn Xoay cũng không tốt, nhưng bạn có một đôi hàng xóm tốt, nên bạn cũng không định dọn đi.
Bạn vẫn sẽ thường xuyên tới chơi nhà hàng xóm, ăn đồ ngọt uống trà cùng chơi cờ phù thủy với nam chủ nhân, đối mặt với lệnh đuổi khách của một vị nam chủ nhân khác bạn đã có thể mặt dày mày dạn bơ đi. Có khi đúng lúc gặp gỡ các bạn phù thủy khác đến bằng lò sưởi, tiếp theo sẽ có một bữa tiệc tối phong phú.
Lòng của bạn hoàn toàn ở Đường Bàn Xoay, bạn nói cho các bạn hàng xóm của mình rằng, có lẽ một ngày nào đó, bạn thật sự ở lại chỗ này thành lập gia đình.
Mr.Snape giật giật khóe miệng, khinh thường khẽ hừ một tiếng, Harry thì cười đến chút nghiến răng nghiến lợi, “Yên tâm, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ đưa cho anh một phần quà cưới khó quên.”
Bạn trừng mắt nhìn, “Tôi chờ mong.”
– Toàn văn hoàn –