Chương 12: Lá thư không đề tên

Âm thanh trong trẻo, ngân nga được phát ra từ chiếc vỹ cầm khiến lòng người rung động. Mộng Dung chìm đắm, thả mình vào những nốt nhạc trầm bổng. Giai điệu lúc trầm lúc cao vút rồi dừng hẳn. Không khí tĩnh lặng vài giây rồi lộp bộp những tràng vỗ tay khiến cô đỏ mặt. Màn trình diễn đặc sắc cùng trang phục khá bắt mắt, mắt được trang điểm kỹ càng, đôi môi hồng nhỏ nhắn nở nụ cười khiến cô tỏa sáng hơn bao giờ hết.


- Em đàn hay lắm!
Mộng Dung chớp mắt, gò má ứng hồng nhẹ nhàng tiến lại gần anh.
- Em cảm ơn.


Giờ đây trong cô chẳng khác nào là công chúa nhỏ của gia đình - là một nàng công chúa" Độc nhất vô nhị " như cô từng ao ước. Cô không sao giấu nỗi niềm hạnh phúc đang lan tỏa trông thân, cũng không muốn giấu giếm cô muốn cho mọi người ở trước mặt cô biết rằng chỉ có cô mới xứng đáng có được mọi thứ về danh vọng lẫn tình yêu.. Phải, cái thứ tình yêu mà cô khao khát đến tột cùng..


Tình yêu mà người đời thường nhắc đến sao lại tuyệt vời đến thế.. Người ta tung hô nó.. sùng bái nó như một vị thần tối thượng.. Nó thật sự đẹp đến như vậy sao Đẹp đến nỗi không một ai nhận ra được đó là một thứ độc dược.. Chao ôi..! Một thứ độc dược mà biết bao nhiêu người thèm khát.. khiến tâm hồn tươi đẹp tựa thiên thần trong phút chốc lại hóa thành ác quỷ đến ghê người.. Hay vốn dĩ linh hồn của chúng ta đều ẩn chứa một con ác quỷ vô hình.. Nó chực chờ một tia sáng, chớp mắt đã ăn tưới nuốt sống vị thần có đôi cánh thật xinh đẹp...


Người đàn ông tuổi đã ngoài ngũ tuần cùng vợ mình cũng không giấu nổi xúc động. Nếp nhăn nơi khóe miệng, đôi mắt khắc khổ theo năm tháng giờ đây đang rơm rớm nước mắt. Ông mừng vì con mình vẫn khỏe mạnh và ông buồn vì nhớ đến người con bé bỏng của mình. Ông hiểu bà nhà mình cũng như vậy, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai đang run rẩy của bà.


- Bà mau chuẩn bị thức ăn đi. Cũng sắp tới giờ rồi.


available on google playdownload on app store


Bà gật đầu vội xoay lưng làm việc của mình.Sau khi Tô Hàm hỏi han ông vài câu anh mới thong thả dạo quanh nhà. Cũng lâu lắm rồi anh mới về thăm nhà cô, nhớ lúc xưa hễ cuối tuần hay có ngày rảnh rỗi anh đều cùng cô về thăm nhà, thăm hai bác, mâm cơm đạm bạc đầy ắp tiếng cười.. Tô Hàm nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu trắng ngà, trên cửa vẫn còn treo vòng hoa bi khô mà anh đã tự tay làm ngày trước. Thẩn thờ, cảm giác khó chịu lại len lỏi trong tim. Bàn tay đã chạm đến ổ khóa mà dường như không đủ sức để tiến vào trong.


- Con không muốn vào sao?


Bà Dĩ Lan từ phía sau đẩy cửa vào trong, mở cửa sổ rồi nhanh chóng lau dọn. Căn phòng sáng toang, cửa sổ còn chưa đóng, rèm cửa bị thổi tung bởi cơn gió mạnh bất ngờ. Nó vẫn ấm áp như vậy, chắc hai bác vẫn dọn dẹp thường xuyên. Chiếc bàn học cũ kỹ ở góc phòng, có vài chỗ đã bị mọt chiếm đóng, Mộng Kha bảo đó là món quà đầu tiên ba tặng cho cô nên cô không nỡ bỏ đi nên đã giữ cho đến bây giờ. Vài quyển sách còn ngổn ngang trên bàn, khung hình anh và cô thời niên thiếu nghiễm nhiên trên kệ sách.. Giá như mà anh có thể quay lại lúc xưa.. Giá như anh trở lại thời gian trong khung ảnh thì hay biết mấy. Anh thở hắt, ngồi phịch xuống giường cúi gằm mặt. Cuộc sống không có em sao lại khó khăn như thế này, đến cả từng hơi thở cũng thật là đau đớn.


- Cũng đã qua lâu rồi, đừng tự trách bản thân mình nữa. Con bé cũng hi vọng mọi người đều có thể mà vui vẻ sống tiếp. _ Dĩ Lan vuốt ve tấm hình, cất giọng nói.
- ...


Từ khi sự cố xảy ra Bà luôn không mặn không nhạt đối xử với anh, đã không nồng nhiệt như trước cũng không vui vẻ như xưa. Bà biết anh không có lỗi gì trong việc này nhưng thâm tâm bà luôn tìm cách tránh né. Chớp mắt một cái đã là 4 năm, bà cũng nên thôi không ray rứt.
- ---


Dĩ Lan bày biện món ăn thật cẩn thận, khó mà nén được tiếng thở dài. Nhẹ giọng nói.
- Con lại đây, thắp cho em nó một nén nhang..
- Dạ.


Khói bay nghi ngút lấn át cả mùi hương quen thuộc trong phòng. Có một chút không quen, anh thừ người bên di ảnh của cô. Phòng bì ngả màu được chìa ra trước mặt, anh ngẩng đầu nhìn với đôi mắt khó hiểu.


- Lá thư này dì tìm được trong khi dọn dẹp phòng cho em nó. Cũng không biết nó viết từ khi nào, sau ngày giỗ đầu tiên dì mới có can đảm vào đây. Thấy trên phong bì có ghi tên của con nên cũng không tiện xem bên trong.
Dì Lan nghẹn ngào, lau vội giọt nước mắt rồi mới nói tiếp.


- Con hãy xem như đây là lời tạm biệt của em nó dành cho con. Là dấu chấm để kết thúc những tháng ngày dằn vặt cho cả dì và con. Sau này hãy thường xuyên ghé thăm dì và chú. _ Bà vỗ nhẹ lên vai anh.
Với ánh mắt biết ơn, Anh mấp máy.
- Dạ. Con hiểu. Cảm ơn Dì.


Tô Hàm cất lá thư, từ tốn bước theo sau Dĩ Lan. Lòng anh thoáng chốc được nhẹ nhàng đi rất nhiều. Anh tự nhủ sẽ cố gắng thay cô chăm sóc cho hai bác như cha mẹ ruột của mình và sẽ thường xuyên về thăm.
- ---


Thiên Nha trong chiếc đầm lụa mát mẻ màu hồng phấn với áo khoác mỏng, ẩn hiện bộ xương quai xanh mảnh khảnh.. đặt ly nước xuống mặt bàn, cô lên tiếng.
- Nếu không có gì để nói, vậy anh nên về đi. Em cần phải nghỉ ngơi.


Ngạ Sanh nhướn mày, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt ẩn chứa những điều khó nói, anh không biết nên mở lời từ đâu. Thoáng chốc, bao nhiêu kỉ niệm về cô lướt vội qua trong tâm trí, chỉ còn đọng lại trong suy nghĩ một câu hỏi: " Ngày xưa, anh vì sao lại từ bỏ Lạc Y để đến với cô? ". Tìm lại giọng nói của mình, anh khó khăn mở lời.


- Em có hận anh không?
Câu hỏi này của anh khiến cô bất ngờ rồi mỉm cười nhẹ. Hận anh? Cô làm sao dám.. Thiên Nha tiến lại nhẹ nhàng với cái ôm từ phía sau, ngiêng đầu nói nhỏ.
- Phải hỏi " Em yêu anh không? " mới đúng chứ?
Hơi thở phả vào cổ khiến anh ngứa ngáy, có phần tránh né.


- Anh... Vậy sao em lại đến gặp Viện Trưởng Đan?
Thiên Nha đột nhiên hừ lạnh, rời khỏi hơi ấm từ anh. Cô rảo bước trong nhà, âm thanh có phần sắc bén.
- Anh đến vì việc này?


Dĩ nhiên cô biết anh đến đây vì lí do gì, không ngần ngại ném cho anh cái nhìn lạnh lẽo. Ngạ Sanh lặng người lại cảm thấy hơi chột dạ nên bất giác hai tay đan chặt vào nhau. Anh biết bản thân mình đã phụ cô.
- Nhưng anh...


- Anh hết yêu em? Và đột nhiên muốn trở lại với mối tình đầu có phải không? Đến là vì cần danh vọng và đi khi anh đã đạt được điều mình muốn? Thật nực cười làm sao..
- ...
- Một lần cuối em hỏi anh. Anh chọn cô ta hay là em?


Thiên Nha chồm người đối mặt khiến anh có chút choáng ngợp, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia. Cơn giận không thể kiềm chế, cô hỏi gằn:
- Vậy một năm qua em là gì? Vậy lễ đính hôn kia là gì? Anh nói xem?!


Cô hừ lạnh, không cho anh biện minh dù chỉ là một lời. Mà dù có, cô tin bản thân anh cũng không thể phản biện được. Bất ngờ Ngạ Sanh nhận được một ôm nhẹ nhàng từ phía sau khiến anh có chút giật mình, âm thanh của Thiên Nha cũng nhã nhặn hơn trước:


- Ông xã à, em biết anh chỉ là phút chốc yếu lòng với người cũ. Có lẽ cô ta đã nói gì đó khiến anh lại động lòng. Không sao, em sẽ bỏ qua hết, vài tháng nữa hôn lễ của chúng mình vẫn sẽ được khởi hành. Ông xã, anh nói xem có được không?
- ...


- Chức trưởng khoa kia đương nhiên là của anh thậm chí anh có thể tiến xa hơn được nữa. Tài giỏi thôi thì hơi thiếu, mối quan hệ cộng vào lại vừa đủ. Nếu không như vậy thì lúc trước anh cũng sẽ không đến tìm em. Phải không?


Đôi môi nhẹ nhàng tiến đến và gần lướt nhẹ qua. Lời lẽ cô nói làm anh xao động, một chút khó xử còn đọng lại cũng theo gió cuốn bay. Anh không biết mình phải làm như thế nào, nhưng anh cần danh vọng.. thật sự...


Nụ hôn nhẹ nhàng mơ trớn rồi dần chuyển sang mãnh liệt. Thiên Nha chủ động quấn chặt lấy anh, bàn tay mò mẫm trên cơ ngực rắn chắn. Phô trương mà uốn éo, âm thanh mê hoặc văng vẳng bên tai.


Bàn tay thô ráp lần mò vào váy xoa bóp cặp mông căng tròn, dùng chút sức lực khiên cô run rẩy mà phát ra âm thanh kiều diễm.
- Em yêu anh, Ngạ Sanh..


Cô uốn éo hạ thân cố để ma sát thật nhiều vào nơi đó của anh. Cách lớp vải dày nhưng vẫn cảm nhận được sự bành trướng và hơi nóng từ anh. Chiếc quần nhỏ vội vã trượt xuống, khoá kéo không ngần ngại mà cởi ra. Vật thể đang căng cứng bỗng nhiên được giải phóng và hiện ngay trong tầm mắt. Cô chạm và bắt đầu xoa bóp khiến anh thở hắt ra một hơi.


- Có yêu em không?...
Trong đáy mắt là khoảng không, anh nhìn cô chằm chằm chỉ phát ra âm thanh không trọn vẹn. Thiên Nha nheo mắt nhìn, từ từ đưa vật thể kia vào trong khoang miệng, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy và ʍút̼ thật chặt.
- Ừ.. Yêu _ Anh tận hưởng khoái lạc, âm than khàn chìm đắm trong dục vọng.


Ngạ Sanh rướn người đặt một nụ hôn phớt, nhẹ nhàng tiến thẳng vào trong. Huyệt động nơi cô ướt át đến lạ thường, mạnh bạo mà siết chặt lấy anh. Bờ môi căng mộng phát ra âm thanh rên rỉ, mắt khép hờ in bóng người đàn ông đang vận động trên thân xác. Những lần nhấp mãnh liệt khiến cô cong người đón nhận, đôi chân quắp chặt vào thắt lưng anh như thể muốn anh chạm sâu hơn. Âm thanh không kiêng dè " phanh... phách... " phát ra trong đêm.


- A... sâu nữa... _ cô ôm chặt lấy, phối hợp và nỉ non.


Như thể đáp lời cô anh dùng thêm sức mà đâm vào không thương tiếc, mỗi lúc một nhanh hơn... nhanh hơn... Những vết xước in hằn lên bờ vai rắn chắc của anh, anh điên loạn thúc vào tiếng rên ư ử trong cuống họng dần dần phát ra. Cơn khoái cảm đã đạt đến cực đỉnh, anh chợt bừng tỉnh.. anh muốn nhanh chóng rút ra nhưng lại bị kiềm bởi đôi chân thon thả đang quắp chặt lấy anh, như con cá đã đớp mồi khó có thể mà thoát thân. Từng đợt tinh dịch tiến thẳng vào trong, đáy mắt Thiên Nha sáng đến lạ thường, là sung sướng.. là hả dạ.. là hạnh phúc.


Cô nhìn và vuốt ve sau đợt vận động mệt mỏi. Này là mắt, mũi, miệng,... cô đều yêu đến khờ dại. Từng mảng kí ức lướt vội, cô nhớ khi ấy anh còn là một vị bác sĩ thực tập, kinh nghiệm ít ỏi nhưng anh luôn phấn đấu không ngừng. Ánh mắt sáng rực khi anh thành công ca phẫu thuật đầu tiên, đôi mắt dịu dàng, lời nói ân cần đối với bệnh nhân. Đôi lúc cô cảm thấy thật may mắn vì mình từng là bệnh nhân đầu tiên của anh, được gặp anh, cảm nhận tất thảy dịu dàng nơi anh và để rồi được chìm đắm trong tình yêu..


Vốn dĩ anh đã là của cô, chính cô là người giúp anh đến được vị trí ngày hôm nay, những thứ mà cô hi sinh anh không thể nào biết được.. Mà cô cũng không cần anh biết đến chỉ cần anh yêu cô, ở bên cô như vậy là đủ. Nhưng chỉ vì người đàn bà kia mà anh lại nói rằng anh muốn hủy hôn? Làm sao có thể...


- ---


Lạc Y dậy từ rất sớm, cô tranh thủ khởi động chạy bộ ở công viên trước nhà. Thời tiết ở quê nhà thật sự rất trong lành bao nhiêu muộn phiền cũng theo đó mà tan biến. Cô có một tuần để hít hết khí trời ở đây rồi cô lại tranh thủ " bế quan " để cho ra bộ sưu tập mới, hy vọng mọi thứ đều ổn thỏa.


- Woaa!! Thiệt là thơm.. Dì Năm, công nhận tay nghề của dì ngày càng tốt nha.. - Lạc Y vừa bước vào đã lên tiếng
- Về rồi à, mau ngồi lại đây đi. Để Dì kêu chị con xuống dùng bữa. Chắc nó cũng sửa soạn xong rồi.
- Con xuống rồi đây.. - Nhã U với chiếc gậy dò đường cũng từ từ bước xuống.


Dì Năm rơm rớm nước mắt, vội lau đi.
- Lâu rồi, nhà chúng ta mới ngồi chung một bữa như vầy.
Lạc Y gãi đầu, vội tiến đến đỡ Nhã U.
- Lỗi tại con, đúng là ham công tiếc việc mà. Con sẽ tự phạt ăn hết tất thảy những món trên bàn.


Cả ba đều bật cười, Nhã U lắc đầu không lên tiếng. Cô em này thật lém lỉnh hết biết. Bữa sáng trôi qua một cách thoải mái. Lạc Y dìu chị của mình ra sân sau, nằm dài trên chiếc ghế lười, ánh nắng chốc chốc rọi vào mặt khiến cô nheo mắt.


- Chị hai, thật xin lỗi vì đến bây giờ mới có thể về chăm sóc cho chị.
- Không sao, Công việc vẫn hơn mà. Vả lại cũng nhờ em chị mới có thể sống đến ngày hôm nay, nghĩ đến tai nạn năm xưa chị lại thấy có lỗi với em.
Lạc Y phất tay.


- Chỉ là tai nạn bất ngờ.. Chị cũng là nạn nhân mà. Chị đừng nên tự trách làm gì...
Nhã U gật đầu, nhấp ngụm trà. Lạc Y nói tiếp:
- Ngày mai mình ra thăm bố nhé?
Nhã U: "..."
Lạc Y: " Chị đừng tự trách nữa, bố cũng không trách em cũng không. Mọi thứ chỉ là tai nạn với lại cũng qua lâu rồi. Đi nhé? "


Nhã U: " Được "
Nhã U thờ dài như thể đây là một quyết định khó khăn. Lạc Y gật gù, trở mình tránh cái nắng chói chang.
Lạc Y: " Em cũng mong chị có thể tìm lại được gia đình trước kia của mình. "
Nhã U: " Chị cũng mong như vậy. Thôi nào kể về em cho chị nghe đi, công việc của em sao rồi có ổn không? "


- ---


Chuông báo thức vang lên không ngừng, Ngạ Sanh cau mày bực dọc với tay toan tắt cái chuông đồng hồ kia, nhưng vừa trở mình thì tấm lưng trắng nõn đã đập vào mắt. Lúc này anh mới sực nhớ lại chuyện trưa nay, không tránh khỏi cảm giác buồn phiền. Anh nghĩ thôi thì binh đến tướng chặn, dù sao cô ấy cũng có thể giúp anh lên được cái chức trưởng khoa việc còn lại thì để sau tính vậy. Nghĩ đến đây anh mới thoải mái được một chút.


- Anh đi sao? Vừa chợp mắt 1 2 tiếng thôi mà._ Thiên Nha dụi mắt nhìn anh đang thay y phục.
- Ừ, tối nay anh có một ca mổ, lên sớm một chút để thảo luận với đồng nghiệp._ anh ngập ngừng rồi nói tiếp. - Còn về chuyện đó...
- Anh hãy chuẩn bị tốt mà bước lên vị trí trưởng khoa đi. _ Thiên Nha lười biếng đáp.


Cô chỉnh lại chiếc caravat cho anh nhưng lại cố tình gỡ phắt nó ra, bàn tay mò mẫm vào cơ ngực, không tự chủ mà xoa nắn khiến anh rùng mình, nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô.
- Đừng quậy, anh phải đi ngay!
- Hay là.. tối nay ở với em nhé?


Không chờ Ngạ Sanh trả lời, bàn tay đã di dời đến hạ thân của anh, phút chốc đã thoát y nữa người. Cô hôn anh mãnh liệt, dường như không còn kiểm soát. Mạnh mẽ tìm lấy mà quấn chặt cái lưỡi ẩm ướt kia. Âm thanh " chun.. chút " liên tục bật ra đến nao lòng.
- Ngoan, xong việc anh về với em ngay.


Thiên Nha mỉm cười, miễn cưỡng buông tha cho anh. Điện thoại của cô bật sáng với dòng tin nhắn:
" 19h hôm nay. Chỗ cũ "
Thiên Nha liếc nhìn đồng hồ, cảm thán:
- Gà đi Rồng lại đến nha~...
- ---


Thông báo nhẹ: Lâu rồi Béo mới trở lại hoàn thành chương dang dở. Cũng không dám nhờ chị Biên Tập nữa vì sợ chỉ bận với cả Béo cũng lặn lâu quá rồi. Nên có gì sai sót, ngôn từ lũng cũng mọi người bỏ qua nhé. Góp ý và Béo sẽ sửa lại nà. Cảm ơnnnn!






Truyện liên quan