Chương 25
” Cho hắn vào đi.” Càn Long sửa lại y quan, đối tiểu thái giám phân phó.
Tiểu thái giám ra ngoài đưa thị vệ tiến vào, sụp mi thuận mắt nói, “Nô tài bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
” Nhỏ giọng lại, ” Càn Long sợ làm ồn đến tiểu bánh bao, “Nói đi, có chuyện gì đáng giá mà sáng sớm đã đến quấy rầy trẫm?”
Thị vệ thanh âm có phần run rẩy, “Khải bẩm Hoàng Thượng, canh bốn buổi tối hôm qua khi nhóm tả hữu nô tài đi tuần tr.a thì bắt được một......” Nói đến đây, hắn có chút chần chờ, không biết nên xưng hô thế nào với vị kia.
“Bắt được cái gì?” Càn Long thấy hắn ấp a ấp úng có điểm bất mãn.
Thị vệ nghĩ nghĩ, nói tiếp, ” Bắt được một tiểu thái giám giả dạng Hoàn Châu cách cách......”
“Cái gì?!” Càn Long chấn kinh, thanh âm không tự giác nói lớn, hắn đã đi khắp mọi nơi cũng chưa từng gặp loại người như vậy, chẳng lẽ Tiểu Yến Tử từ ngoại tinh cầu ( ha ha, người ngoài hành tinh nha) tới?
Tiểu bánh bao vốn là không ngủ tiếp được, nghe thấy tiếng nói tỉnh lại, “Hoàng a mã, làm sao vậy?” Có chuyện gì quan trọng đến nỗi lòng Càn Long phát sinh dao động lớn như vậy.
Nghe thấy thanh âm non nớt của tiểu bánh bao, Càn Long trở vào nội thất, vỗ vỗ lưng trấn an y, “Còn không phải Tiểu Yến Tử kia, cũng không phải việc gì to tát, ngươi cứ nghỉ ngơi đi......”
Tiểu bánh bao vừa nghe ngu ngốc điểu lại gây chuyện, hắn khẳng định rất náo nhiệt, sao còn ngủ được, hướng Càn Long làm nũng nói, “Hoàng a mã, Vĩnh Tông không cần ngủ, Vĩnh Tông muốn đi nhìn xem.”
Nhìn y bày ra bộ đáng yêu, Càn Long không thể cự tuyệt, “Hảo hảo......” Hắn gọi Cao Không Cần tiến vào hầu hạ tiểu bánh bao rửa mặt chuẩn bị dùng bữa, còn mình trực tiếp giúp tiểu bánh bao thay y phục. Cung nhân trong Dưỡng tâm điện đã sớm nhìn quen cảnh tượng này, thật cũng không ngạc nhiên.
Chờ tiểu bánh bao chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Càn Long mới để thị vệ nọ ở phía trước dẫn đường, đoàn người đi tới nơi Tiểu Yến Tử đang gây chuyện.
Cách chỗ đó thật xa, chỉ thấy Tiểu Yến Tử nhảy lên nhảy xuống, hô to gọi nhỏ, vô cùng ồn ào, nếu để nàng ra cung thì không biến người trong thiên hạ sẽ nói linh tinh về hoàng a mã, Càn Long lúc này đen mặt.
“Tiểu Yến Tử, ngươi đang làm cái gì!” Càn Long quát.
Đến gần mới thấy Tiểu Yến Tử loạn thất bát tao mặc bộ y phục thái giám rộng thùng thình, trên người còn dính không ít tro bụi, mặt cũng mang đầy cát bụi mà bên hông còn có vẻ phình phình.
Tiểu Yến Tử gặp Càn Long đi đến, nhớ tới khi mình vừa tỉnh lại sau trận hôn mê thì Càn Long nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu (mụ mụ: đều nói là ngươi hiểu lầm ), trong lòng nhất thời lo lắng, hoàng a mã đau ta như vậy, nhất định sẽ cho ta chỗ dựa, vì thế thanh âm ngày càng to hơn, “Hoàng a mã, hoàng a mã...... Đám thị vệ cư nhiên nói xấu ta, bảo ta là thích khách, hại ta đang trèo tường bị ngã, còn muốn giết ta......”
Đây là điển hình “Ác nhân trước cáo trạng” a! Bọn thị vệ bĩu môi, khinh bỉ. (Ác nhân trước cáo trạng: Loại người độc ác già mồm)
“Ngươi khuya khoắt không ngủ, chạy đến nơi này làm gì? Lại còn ăn mặc không ra gì, cùng một loại với phi tặc như vậy?” Càn Long đánh gảy hỏi Tiểu Yến Tử, hắn thật sự không có tâm tình nghe nàng cáo trạng.
“Ách......” Tiểu Yến Tử cứng miệng, tròng mắt nhanh chuyển như chớp, trong não đang nghĩ cách làm sao thế nào để che dấu.
Tiểu bánh bao được thị vệ dẫn lên phía trước, cẩn thận đánh giá một chút, cái móc này nhìn thế nào cũng thấy quen mắt là sao? Nga —— cuối cùng nghĩ ra, này không phải cái móc dùng để quải màn trên giường a, thực mệt cho nàng. Tiểu Yến Tử thật có gan đạo tặc trời cho a, ngay tại đại nội hoàng cung cư nhiên còn cho nàng tìm được cái này.
Ánh mắt Tiểu Yến Tử quét qua tiểu bánh bao đang cầm móc câu vẻ mặt hứng thú, giật mình nghĩ lập tức nói sang chuyện khác (mụ mụ: mỗ ta phương diện này mà nói, Tiểu Yến Tử vẫn là có chút tiểu thông minh đích), nàng vẻ mặt thần bí hề hề tiến đến trước mặt tiểu bánh bao, “Chưa từng thấy qua đi, cái này gọi là ‘ phi trảo trăm luyện tác ’( trời ạ, cái tên khoa trương ch.ết mất)......” Sau đó vẻ mặt đắc ý chờ xem biểu tình sùng bái từ tiểu bánh bao.
Tiểu bánh bao thấy bộ dáng của nàng không nói gì. Đứa nhỏ này cho tới giờ cũng chưa từng chú ý đến sắc mặt ai, rốt cục là đã sống ra sao âmf lớn lên như vậy? Không nhìn bên kia Càn Long mặt đã muốn đen đến mức có thể so với đáy nồi a?
Quả nhiên, chỉ thấy Càn Long hạ giọng nói, “Tiểu Yến Tử, nói cho trẫm, ngươi nửa đêm không ngủ chạy đến đây làm gì?”
Khi đó là canh bốn, có phải nửa đêm đâu? Tiểu Yến Tử thấp giọng nói thầm.
“Ngươi nói cái gì?” Kiền Lăng trầm giọng quát.
Tiểu Yến Tử cuối cùng cũng đem tri giác quay lại, đem những lời vừa rồi nuốt vào trong bụng, trả lời, “Ta là nghĩ muốn Tử Vi, Liễu Thanh, Liễu Hồng còn người trong đại tạp viện...... Nghĩ muốn ra cung xem bọn họ......”
“Hồ nháo!” Càn Long nổi giận nói, “Ngươi hiện tại là hoàng gia cách cách! Ngươi cho ngươi là phi tặc sao? Nương ngươi dạy không dạy ngươi phép tắc lễ nghi, đồ vật này là sao?” Tiểu Yến Tử về điểm này có giống người hoàng gia?
Tiểu Yến Tử nhãn châu lay động, kế đã nghĩ kĩ trong đầu, hai hàng nước mắt liền chảy xuống dòng dòng, Tiểu Yến Tử bộ dáng bị ủy khuất vô cùng, “Ngươi có để ý để ý đến nương ta a, ngươi sớm đã đem nàng vứt qua sau đầu đi?(mụ mụ: không thể không nói, Tiểu Yến Tử, ngươi làm lộ chân tướng nha O(∩_∩)O ha ha!) Từ khi vào cung ta mới biết được ngươi có một đống hoàng hậu, phi tử..... nương ta tính là cái gì? Ngươi nếu còn nhớ rõ nàng như thế nào lại bỏ mặc chúng ta tận mười chín năm?”
Đúng vậy, tiểu bánh bao trong lòng âm thầm gật đầu, nghĩ, lại bắt đầu toan tính, cũng không hiện lên mặt, bất quá, Tiểu Yến Tử a —— chúc mừng ngươi, ngươi ăn đủ rồi, ngươi quả thực muốn ch.ết mới khiêu khích đại hoả hừng hực kia a! Chúc ngươi sau khi bị “Hỏa” đốt còn có thể có một sống sót, A-men! (mụ mụ: bánh bao, ngươi cầu nguyện không có thành ý a! Biết rõ chúa phương tây không quản đến chuyện người phương đông mà)
Quả nhiên, vừa nghe xong lời này Càn Long phát giận đó là chuyện trước kia! Cư nhiên nhắc tới trước mặt tiểu bánh bao, ý định phá hỏng hình tượng hắn trong lòng tiểu bánh bao có phải hay không? Phạm lỗi hối cải thì tha, không biết điều dám châm ngòi ly gián (mụ mụ: Long ba ba, nãi suy nghĩ nhiều ~~ luyến ái trung nam nhân a ~~)!”Tiểu Yến Tử, ngươi làm càn!” Thanh âm ngày càng trầm.
Ai ngờ Tiểu Yến Tử không chú ý tới lửa giận từ Càn Long từng bước kéo đến, còn không biết sống ch.ết kêu lên, “Phóng cái gì ‘ bốn ’, ta còn chưa phóng ‘ năm ’ đâu, có gì đặc biệt hơn người, cùng lắm thì chém đầu!”
“Hảo hảo hảo......” Càn Long giận dữ cười, “Ngươi không cần đầu nữa phải không? Trẫm......”
Tiểu bánh bao nghĩ thấy phải cản lại, nếu điểu bây giờ ch.ết thì hắn ở đằng sau xem diễn kịch thế nào? Hắn vội vàng quơ quơ tay với Càn Long.
Càn Long cảm giác được y có điểm mờ ám, liền cúi đầu nhìn về phía y (mụ mm ụ: thân cao a ~ nỗi đau vĩnh viễn của bánh bao), cố gắng không sinh khí, ngữ khí vội vàng trở nên mềm nhẹ hỏi, “Tiểu Tông nhi, có việc gì thế?”
Tiểu bánh bao hai mắt thủy quang lưu chuyển, phi thường động lòng người, “Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử ‘ tỷ tỷ ’ là do nhất thời nói sai, đừng giết nàng......” Ngụ ý, chỉ cần không giết thì tùy tiện phạt như thế nào đều được, chỉ cần lưu lại một cái mạng cho hắn thưởng kịch.
Tiểu Yến Tử nghe vậy trong lòng nhất thời cảm động khôn cùng, thất a ca, ta không nên bởi vì ngươi được sủng ái mà ghen tị với ngươi......
Hiển nhiên hiểu được tiểu bánh bao yêu xem diễn, Càn Long nhanh chóng lý giải ý tứ tiểu bánh bao, hắc ~ lời Tông nhi nói chính là thiên đạo (mụ mụ: kỳ thật cho dù bánh bao nói mặt trời ở phương nào, ngươi cũng sẽ lập tức đem mặt trời tới phương đó để chứng minh lời nói bánh bao nhà ngươi là chính xác cỡ nào đi), tuyệt đối không thể vi phạm. Lửa giận hơi giảm xuống, Càn Long lạnh lùng nói, “Người tới, đưa Tiểu Yến Tử đi, đánh bốn mươi đại bản!”
Bọn thị vệ trên mặt bất động thanh sắc, trên thực tế lại cao hứng phấn khích đem người tha đi, ai bảo ngươi ở trước mặt hoàng thượng cho chúng ta được có cơ hội mở rộng tầm mắt, tha hồ khoa môi múa mép a! Sau đó chợt nghe tiếng Tiểu Yến Tử tru lên, có thể nghĩ bốn mươi đại bản chính là tuyệt đối đánh chỉ là để doạ rắn mà thôi.