Chương 40
Ngay tại thời điểm Bạch Ngâm Sương chuẩn bị nhận mệnh Phú Sát Hạo Trinh ôm ấp, đám người ngoại truyện xuất hiện thanh âm lanh lảnh, “Dừng tay!” Chỉ thấy một cái bạch diện thiếu niên tiến tới, ngăn cản đường đi Phú Sát Hạo Trinh và Bạch Ngâm Sương, đoạt lấy bạch ngâm sương trong tay Phú Sát Hạo Trinh, đem người kéo về phía sau bảo vệ, “Hay cho tên tiểu tử lớn mật này, ban ngày ban mặt mà dám cường thưởng con gái nhà lành!”
Phú Sát Hạo Trinh lôi kéo “hoa mai tiên tử” của mình, đang muốn hướng nàng thổ lộ mình yêu nàng cỡ nào, nào đoán được “hoa mai tiên tử” đã bị người khác đoạt đi rồi, hơn nữa Phú Sát Hạo Trinh hắn còn bị oan uổng thành đăng đồ tử, luôn luôn chỉ có hắn chỉ trích người khác, đâu nghĩ đến có ngày cư nhiên còn có thể có người đem đỉnh đầu mũ khấu lên người mình, trong lúc nhất thời sững sờ đứng yên đó.
Bạch diện thiếu niên thấy hắn không nói lời nào coi như hắn cam chịu, lôi kéo Bạch Ngâm Sương bước đi, “Đi! Cô nương, đến chỗ chúng ta, để ngũ a ca chúng ta thay ngươi chủ trì công đạo!” Thiếu niên này đúng là tiểu thái giám bên người ngũ a ca Tiểu Thuận Tử, thấy chủ tử nhà mình đã nhiều ngày bởi vì bị Hoàng Thượng cấm chừng bên trong phủ mà tâm tình không tốt, hắn muốn tìm cái biện pháp làm chủ tử vui, nghe trong cung người ta nói Long Nguyên lâu đồ ăn khá ngon, Hoàng Thượng đã từng đến đây ăn cơm, vì thế nghĩ chạy đến mua chút lấy lòng chủ tử, không nghĩ tới còn chưa tiến vào cửa Long Nguyên lâu, ngay phía trước đụng tới chuyện này. Hắn cùng kia chủ tử giống nhau chỉ số thông chỉ số thông minh không vượt quá cấp bậc tiểu học, Thuận Tử dám đem một JQ thành QJ (JQ = gian tình, QJ = cưỡng gian), vì thế liền có một màn kia.
Bạch Ngâm Sương gặp thiếu niên trên người mặc y phục cũng không thể gọi là tốt nhất, nói chuyện thanh âm lại lanh lảnh làm cho người ta cả người tóc gáy đứng thẳng, nghĩ đến lại là công tử nhà ai không nên thân ăn chơi trác táng, muốn giãy, người như vậy còn không bằng gả cho kia Phú Sát Hạo Trinh đâu, ít nhất nam nhân kia bộ dạng coi như thuận mắt, nhưng vừa nghe thiếu niên nói lên ngũ a ca, Bạch Ngâm Sương tròng mắt liền chuyển, lập tức đình chỉ giãy dụa, suy nghĩ cẩn thận rằng thiếu niên đó sợ là tiểu thái giám của ngũ a ca quý phủ a, ngũ a ca chính là chính nhân long tử, mà kia Phú Sát Hạo Trinh chính là một Vương gia khác họ quý phủ bối lặc, thân phận căn bản không thể sánh bằng thôi. Nghĩ đến đây, Bạch Ngâm Sương chuyển ý nghĩ, bắt đầu cân nhắc làm sao ở trước mặt ngũ a ca phẫn nhu nhược, hảo bắt lấy tâm hắn.
Rốt cục Phú Sát Hạo Trinh cũng phản ứng lại muốn tiến lên như “Ác bá” đoạt lại “hoa mai tiên tử” vào tay hắn, lại bị Tiểu Thuận Tử mang thị vệ ngăn cản lùi xuống, hắn Phú Sát Hạo Trinh hai hạ quyền cước cũng chỉ có thể khi dễ một ít gia đinh hộ viện quyền cước thô tục, sao có thể là đối thủ thị vệ hoàng gia, hai ba hạ đã bị đối phương đả thương trên mặt đất, sau đó chỉ có thể phẫn nộ nhìn người ta mang “tiên tử” của mình nghênh ngang mà đi. Phú Sát Hạo Trinh nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, hắn Phú Sát Hạo Trinh chưa từng nếm qua rắc rối lớn như vậy, ngũ a ca, cho dù ngươi là hoàng tử, cũng không có thể cường thưởng dân nữ, ta nhất định sẽ lấy lại công đạo, đem “tiên tử” đoạt lại.
Vài người không phát hiện, trong đám đông có một người mặc bình thường, tướng mạo bình thường, quả thực chính là loại người nhìn trong đám người cũng nhận không ra nhìn thấy một màn này, lộ ra bộ dáng mỉm cười quỷ dị, lập tức biến mất giữa biển người.
Vĩnh Kì đứng ở trong phủ, vốn định tuân chỉ sinh mấy đứa nhỏ cùng hắn và Tiểu Yến Tử song túc song tê, lại không ngờ mỗi lần ôm ôn hương nhuyễn ngọc, chính mình lại không hề xúc động, điều này khiến hắn nghĩ rằng bản thân đối Tiểu Yến Tử cảm tình quá sâu, liên quan thân thể cũng trở nên trung trinh, thậm chí không có cách nào khác đối nữ nhân khác ngoài Tiểu Yến Tử nảy sinh dục vọng.
“Gia, gia......” Tiểu Thuận Tử đưa Bạch Ngâm Sương đến phòng khách, liền gào to hô vọt vào thư phòng Vĩnh Kì, Vĩnh Kì đang ngồi ở ghế trên tiến hành đoạn thời gian lệ thường —— tưởng niệm Tiểu Yến Tử, cũng không biết Tiểu Yến Tử có hay không bị khi dễ, có hay không ăn no mặc ấm...... Đang nghĩ ngợi tới đâu, đã bị Tiểu Thuận Tử đánh gảy, cảm thấy nhất thời có chút mất hứng, mặt trầm xuống dưới, “Chuyện gì mà ngạc nhiên?”
Tiểu Thuận Tử cũng từ trong cung đi ra, nhãn lực cũng có chút lanh lợi, thấy chủ tử mặt đen, làm thái giám hầu hạ ngũ a ca gần mười năm, Tiểu Thuận Tử biết chính mình có chút đắc ý vênh váo, tám phần quấy rầy đến chủ tử tưởng niệm Hoàn Châu cách cách, vì thế thấp giọng nói có phần rụt rè, chờ ngũ a ca sắc mặt hơi hoãn, hắn giống như vật quý đem chuyện vừa mới ở long nguyên lâu nói BLABLABLA cùng chủ tử nhà mình.
Ngũ a ca luôn luôn tự xưng là chính nghĩa, chuyện gì —— đương nhiên chủ yếu là về tình tình yêu yêu —— đều phải quản thượng quan tâm, vừa nghe Tiểu Thuận Tử nói có người ức hϊế͙p͙ Bạch Ngâm Sương- một thiếu nữ tử vừa mới tang phụ, lập tức hy sinh làm con mồi cho đám chim chuột ngoài đồng, đem Phú Sát Hạo Trinh thành bại hoại trong kinh thành, hận không thể có mặt lúc ấy, đem Phú Sát Hạo Trinh kia nói quá lên một chút, sau đó lại thương tiếc Bạch Ngâm Sương gặp bất hạnh, muốn gặp hiếu nữ bán mình táng phụ một lần, Tiểu Thuận Tử ánh mắt xem chủ tử, thí điên thí điên chạy đến phòng khách, đưa Bạch Ngâm Sương dẫn tới thư phòng, sau đó lui ra ngoài. Bạch Ngâm Sương kiên quyết cúi người.
“Ngẩng đầu lên cho gia nhìn xem.” Vĩnh Kì nhìn Bạch Ngâm Sương thân mình tinh tế mềm mại, giống như nhược liễu phù phong, lấy tay áo che mặt, anh anh khóc, càng hiển mảnh mai, cảm thấy lại thương tiếc.
Bạch Ngâm Sương ở trên đường bắt đầu nổi lên cảm tình, yêu cầu mình hé ra phù dung mặt trở nên “lê hoa một chi xuân mang vũ”, giờ phút này nghe được Vĩnh Kì nói, trong lòng chịu đựng mừng thầm, ngẩng mặt đối với Vĩnh Kì, lòng lại là một trận cao hứng, ngũ a ca anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ đầy hứa hẹn —— không biết nàng làm sao thấy được —— hơn nữa thân phận lại cao quý, nàng nếu không hảo hảo nắm chắc liền rất phụ bản thân. Vì thế thủy mâu trong suốt khẽ liếc mắt Vĩnh Kì, trong mắt quang lưu chuyển, mềm mại quyến rũ phi thường.
Ngũ a ca thật ra đối nàng lòng có thương tiếc, khá thương tiếc, nhưng hiện tại trong lòng tràn đầy Tiểu Yến Tử cầu mà không được, Vĩnh Kì làm sao tiếp thu được mị nhãn ám chỉ của nàng, “Hôm nay là xảy ra chuyện gì?”
Bạch Ngâm Sương cúi đầu cắn răng, xả vào tay áo mình, thật sự là bất khả tư nghị, ngũ a ca sao chẳng hiểu phong tình, mị nhãn của mình lại xem như bạch phao, trong miệng cũng trừu khóc thút thít, hình dung bản thân thưở thiếu hàn kiếp sống hát rong cỡ nào tràn ngập đau khổ, Phú Sát Hạo Trinh lại như thế nào ỷ vào thân phận mà tìm mọi cách dây dưa, đùa giỡn, nhục nhã, sau đó lại như thế nào cùng kia Đa Long tranh giành Tình Nhi hại ch.ết phụ thân nàng, còn muốn cướp đoạt nàng vào phủ...... Tóm lại ở trong miệng nàng, không lâu trước đây nàng còn khanh khanh ta ta cùng Phú Sát Hạo Trinh giờ biến thành kẻ không có khả thuốc chữa, cặn bã, bại hoại, chưa bận tâm tình cảm.
Vĩnh Kì càng nghe càng sinh khí, tình yêu là điều tốt đẹp, Ngâm Sương cô nương nhu nhược xinh đẹp, Phú Sát Hạo Trinh cùng Đa Long ý chí sắt đá ra sao mới có thể ngoan đắc quyết tâm đi thương tổn một cô nương như thế?
Hắn càng nghĩ càng là sinh khí, vụt đứng lên, vỗ cái bàn, không chú ý tới Bạch Ngâm Sương bị hắn hoảng sợ, hướng ngoài cửa hô, “Người tới!”
Tiểu Thuận Tử chạy nhanh vọt vào, nghe Vĩnh Kì phân phó nói, “Cấp gia chuẩn bị nhân thủ, đi đem Phú Sát Hạo Trinh bắt lại cho gia!”
Bạch Ngâm Sương nghe hắn ra mệnh lệnh trong lòng cũng chột dạ, nếu thực đem kia Phú Sát Hạo Trinh bắt lại đây, nàng sẽ bị lộ. Vì thế vội vàng chuyển động đầu óc, muốn tìm cái cớ ngăn cản hắn.