Chương 50

Trước đại môn phủ ngũ a ca phủ vì Tiểu Yến Tử nháo ngày càng náo nhiệt y như một cái chợ, bọn thị vệ thấy “tiểu thái giám” không hiểu quy củ, làm sao có tâm tư thương hương tiếc ngọc, xuống tay càng ngày càng nặng. Tiểu Yến Tử một thân công phu mèo quào,chỉ có thể đối phó với người không có võ công, nàng không phải là đối thủ của thị vệ, chỉ chốc lát sau trên người liền có không ít máu. Tiểu Yến Tử cảm thấy cực kì uỷ khuất, nàng đến đây vốn tưởng có thể gặp được, vì vậy nàng càng thêm buồn phiền về Vĩnh Kì, đồng thời dưới tay cũng đánh không ngừng.


Đại môn động tĩnh lớn như vậy, sớm có người chạy vào phủ bẩm báo. Tiểu Thuận Tử đang trong cơn buồn ngủ, bỗng nhiên nghe có việc bẩm báo, một cái giật mình tỉnh lại, “Nói! Sao lại thế này?” Thanh âm Tiểu Thuận Tử mang theo buồn bực, dù là ai hơn nửa đêm bị quấy rối giấc ngủ đều không có tâm tình tốt.


“Bẩm thuận công công, đaại môn có tiểu thái giám tự xưng là Hoàn Châu cách cách đang nháo sự, xông vào trong phủ!” Tiểu thái giám trả lời.


Tiểu Thuận Tử lại ngáp một cái, “Cái gì hoàn châu hoàn không, cách cách gì mà cách cách, cách cách là người thế nào mà hơn nửa đêm chạy đến phủ a ca nháo sự? Đã có người đến phá thì đem người bắt lại, có tí chuyện này còn bẩm báo, các ngươi không có đầu óc sao?”


Tiểu thái giám bị giáo huấn đến khúm núm, nghe Tiểu Thuận Tử giáo huấn xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên Tiểu Thuận Tử giật mình, Hoàn Châu cách cách a, vị kia chính là vị cách cách đứng đầu các trò gây rối từ trước đến nay a, nếu là nàng thì có khả năng gây ra loại sự tình này. Tuy nói vị này ở trong cung không được sủng, nhưng không quan trọng là vị này rất được chủ tử của mình yêu thích, hơn nữa gần nhất đầu óc chủ tử bị bệnh đều do vị này, nếu chủ tử biết nàng tìm đến lại mình đánh ra ngoài, kia...... Tiểu Thuận Tử đánh cái rùng mình.


“Đứng lại!” Tiểu Thuận Tử nhanh gọi tiểu thái giám quay lại, “Quên đi, chúng ta tự mình đi ra ngoài nhìn xem.” Hắn muốn nhìn xem có phải hay không vị cô nãi nãi kia.


available on google playdownload on app store


Tiểu Thuận Tử một đường đi thật nhanh, thấy xa xa ngoài cửa chính là người đó, trong lòng thầm kêu một tiếng khổ, ai u, đúng là vị tổ tông rồi, nhìn xem cả người bộ dáng chật vật, ngũ a ca còn không biết sẽ đau lòng như thế nào a!”Dừng tay! Đều nhanh dừng tay!” Tiểu Thuận Tử lớn giọng ngăn lại.


Bọn thị vệ nghe thấy thanh âm Tiểu Thuận Tử, chần chờ  một chút, đều dừng tay, Tiểu Yến Tử lại căn bản không có nghe đến, nàng đang ôm một bụng hỏa, nhìn thị vệ dừng lại, vội vàng nhân cơ hội tiến lên quyền đấm cước đá với mất thị vệ đả thương nàng, bọn thị vệ ngại sự tồn tại của Tiểu Thuận Tử nên không dám đánh lại, chỉ ngầm cắn răng, trong lòng mắng Tiểu Yến Tử chó huyết lâm đầu.


Tiểu Thuận Tử tiến đến trước mặt  Tiểu Yến Tử, thấp giọng cười nói, “Ai u, Hoàn Châu cách cách, sao ngài nửa đêm lại có nhã hứng đến chơi phủ ngũ a ca?”


Tiểu Yến Tử rốt cục đánh mệt mỏi, thở hổn hển dừng tay, lúc này mới rảnh để ý tới Tiểu Thuận Tử, “Nghe nói trong phủ các ngươi có con hồ ly tinh họ Bạch?”


Nhìn chằm chằm, lại nhìn, đây là lời nói một cách cách có thể nói sao? Ngươi cho ngươi là thân phận gì? Chủ tử nhà chúng ta là ca ca ngươi, không phải là phu quân ngươi, hơn nữa cho dù ngươi là phúc tấn của ngũ a ca, cũng không có quyền quản ngũ a ca nạp thiếp a. Tiểu Thuận Tử trong lòng nói thầm, đối Tiểu Yến Tử có chút khinh thường, khóe mắt lại bắt gặp bộ dáng thị vệ mặt mũi bầm dập, vì thế hắn lập tức ẩn dấu tâm tình của mình, cung kính đáp lời, “Hồi bẩm cách cách, trong phủ là có vị Bạch cô nương, nhưng là......”


Tiểu Yến Tử cũng không chờ hắn nói xong, liền đánh gãy lời  hắn, “Hiện tại con hồ ly tinh kia ở đâu?”
“Ở phòng chủ tử......”
Tiểu Yến Tử nghe vậy tức sùi bọt mép, ch.ết tiệt Vĩnh Kì, cư nhiên chịu không nổi bị hồ ly tinh hấp dẫn! Còn con hồ ly tinh họ Bạch càng ghê tởm hơn, cư nhiên câu dẫn Vĩnh Kì!


Tiểu Yến Tử vận khinh công, nổi giận đùng đùng muốn tìm Vĩnh Kì tính sổ.


“...... Gian phía tây trong viện.” Tiểu Thuận Tử nói nốt phần còn lại, Tiểu Yến Tử đã không thấy bóng dáng. Uy uy...... Tiểu Thuận Tử đón gió rơi lệ, chủ tử, không phải nô tài muốn hãm hại ngài, là do Hoàn Châu cách cách không nghe nô tài nói xong liền muốn nhìn thấy người ngay, cho nên, đến lúc đó ngài ngàn vạn lần đừng đem sổ sách ghi tạc trên đầu nô tài a!


Tiểu Yến Tử ở  trong phủ lớn vòng vo nửa ngày mới nhớ ra, nàng đang chăm chăm muốn tìm Vĩnh Kì tính sổ, đã quên hỏi Vĩnh Kì ở đâu.


Tiểu Yến Tử đi vòng đi vòng lại khắng nơi, muốn tìm người hỏi đường, vừa lúc nhìn thấy có một gian phòng đèn sáng, Tiểu Yến Tử nhãn tình sáng lên, có thể chính là gian phòng này đi, theo người ta nói gì mà người đàn bà ɖâʍ đãng hay vân vân?


Đã qua nửa đêm, Bạch Ngâm Sương nằm ở trên giường lại không hề buồn ngủ, lăn qua lộn lại đến bây giờ, nàng ngồi dậy, đốt ngọn nến trên bàn cho sáng, sau đó lại đối ngọn nến mà ngây ngốc, phủ ngũ a ca quả thực xa xỉ phú quý, làm cho nàng mở rộng nhãn giới, nơi này không chỗ nào là không hoàn mĩ, ngay cả trên ngọn nến đều có khắc hoa văn tinh mỹ, cuộc sống như vậy mới đáng để nàng hưởng thụ, nàng không tin bằng ôn nhu cùng mỹ mạo của mình lại không bắt được tâm ngũ a ca. Đang nghĩ ngợi, tới phần làm thế nào để thi triển thủ đoạn câu dẫn ngũ a ca, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra khiến Bạch Ngâm Sương hoảng sợ, ở trong phủ có nguời lớn mật đến nỗi đá văng cửa phong khách nhân ngoại trừ ngũ a ca còn có ai? Vì thế Bạch Ngâm Sương bày ra tư thái tự nhận là tối mềm mại tối khiến nam nhân thương tiếc, nũng nịu đích kêu một tiếng, “Ngũ a ca......”


Vào cửa Tiểu Yến Tử nghe được một tiếng câu nhân nà, càng chắc chắn rằng Vĩnh Kì bị hồ ly tinh câu dẫn, trong đầu hiện lên ý iịnh đánh ch.ết hồ linh tinh đáng ghét kia.


Bạch Ngâm Sương một đôi mị nhãn tà tà nhếch lên, lại phát hiện bước vào cửa cư nhiên không phải ngũ a ca, mà là một tiểu thái giám quần áo rách nát, nhất thời thiếu chút nữa buồn bực mà tử, mị nhãn của nàng xem như lòa rồi, vì thế khẩu khí lạnh lùng mở miệng nói, “Ngươi là ai? Dám tùy tiện xông vào phòng ở của ta!”


Nghe hồ ly tinh cư nhiên nói đây là phòng của nàng, thật không biết xấu hổ! Tiểu Yến Tử tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, “Ngươi cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, cư nhiên dám câu dẫn Vĩnh Kì!”


Vừa nghe thanh âm khiến Bạch Ngâm Sương giật mình, đây không phải là tiểu thái giám, rõ ràng là một nữ nhân, một nữ nhân như vậy làm sao tranh đấu nổi với mình đây, hơn nữa nàng nghe nói, phủ ngũ a ca hiện giờ vẫn chưa có nữ chủ nhân đâu, “Cô nương ngươi lấy thân phận gì để chất vấn ta?”


“Ta đương nhiên......” Tiểu Yến Tử bỗng nhiên bị kẹt, đúng vậy, nàng lấy thân phận gì đến chất vấn Vĩnh Kì đây? Nếu nói là muội muội, thì muội muội cũng khổng thể quản ca ca về mặt này, nếu không phải, vậy thì là cái gì?






Truyện liên quan