Chương 50: Hắc đạo Kim Gia


Soái gia? Hàn Tuyết Nhi khẽ nhăn mày nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là biệt hiệu
trong hắc đạo của hắn?
"Chị dâu, chị có giận thì cứ đánh vào người hắn, đánh vào miệng, đá hắn…
tóm lại là làm gì cũng được, nhưng chị đừng dồn nén cơn giận trong lòng ạ."


Vương Thế Phi thấy Hàn Tuyết Nhi không nói câu nào, hắn bối rối hoảng
loạn lên, vội đẩy A Tài tới trước mặt Hàn Tuyết Nhi, bảo cô mắng chửi đánh đập
tên thuộc hạ tội nghiệp trút giận.
A Tài tuy thấy ấm ức trong lòng nhưng không dám lên tiếng phản đối, đứng


im chờ đợi động tĩnh từ Hàn Tuyết Nhi.
"Hứ! Cái gì mà chị dâu, tôi tên là Hàn Tuyết Nhi, Hạo… Soái gia là bạn tốt
của tôi."
Hàn Tuyết Nhi đương nhiên nhận ra ý nghĩa của hai tiếng chị dâu, hai má
ửng đỏ, cô cảm thấy xấu hổ, cô không phải thứ đàn bà hung dữ, hơn nữa gã đàn


ông này đâu có làm gì đâu mà cô phải mắng chửi đánh đập người ta.
Vị chị dâu này đoan trang hiền thục, nhất định là con gái nhà lành. Soái gia
quả nhiên là cao thủ, khá thật ấy nhỉ, người đẹp xuất hiện bên cạnh không ngớt.


Vương Thế Phi bừng tỉnh hỏi lại lần nữa: "Chị dâu, chị mau kể em nghe rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì ạ."
"Tôi biết, là đám người của Hỏa Long bang…"
An Tiểu Trân không ngây ngô như vẻ ngoài, xem thái độ và cách nói chuyện


của Vương Thế Phi, cô đoán ra bạn trai của Hàn Tuyết Nhi chắc là nhân vật lợi hại
nào đó, lúc này cô không còn sợ sệt nữa, đem đầu đuôi câu chuyện kể lại rõ mồn
một cho Vương Thế Phi nghe.
"Tiện nhân, thì ra là mày hãm hại chị dâu!"


available on google playdownload on app store


"Bốp!" một tiếng vang lên, đợi An Tiểu Trân kể xong, Vương Thế Phi đưa
tay tát một cú mạnh vào cô, quay sang hét lên với A Tài: "Trói con tiện nhân này
lại mau!"
A Tài nhận lệnh của chủ nhân, vội dẫn theo hai tên đàn em áo đen tóm lấy
An Tiểu Trân, đợi công tử xử tội làm hại chị dâu.


"Tuyết Nhi, cứu tớ, tớ biết sai rồi, tớ không biết anh Văn muốn hại cậu thật
mà…" An Tiểu Trân vội khóc lóc van nài Hàn Tuyết Nhi.
"Ây…" Hàn Tuyết Nhi thở dài, nói với Vương Thế Phi: "Cô ấy là bạn học của
tôi, anh thả cô ấy ra đi, chuyện xảy ra hôm nay muốn trách thì trách bọn xấu xa


của Hỏa Long bang, không liên quan gì đến cô ấy đâu."
"Công tử, có thả không?" A Tài khép nép nhìn Hàn Tuyết Nhi xong quay
sang nhìn Vương Thế Phi, mỗi người nói một kiểu, hắn không biết nên nghe theo
ai nữa.
"Bốp!" Vương Thế Phi lại đưa tay tát một cú đau điếng, nhưng lần này cú


tát dành cho A Tài, gào lên: "Cái thằng ngu này, đương nhiên là thả rồi, mày
không nghe chị dâu nói gì hả?"
"Đi, bố trí người bắt hết đám Hỏa Long bang lại đợi Soái gia đến xử lí."
Tìm hiểu xong thủ phạm của vụ việc, cuối cùng Vương Thế Phi cũng thở


phào nhẹ nhõm, hắn nhìn vào ngón tay bị chặt đứt của mình, trong lòng bực bội.
Cái bọn Hỏa Long bang khốn nạn, sém chút nữa là chúng mày làm hại bổn thiếu
gia rồi.
"Công tử, có cần phải làm vậy thật không? Hỏa Long bang là xã hội đen đó."


A Tài nắm rõ tình hình thế giới ngầm ở thành phố Hoa Hải, cái bang hội nhỏ
nhoi Hỏa Long bang này tuy kém cỏi thật đấy, nhưng đại ca Mặt Sẹo của chúng có
một nhân vật lớn chống lưng, chính là Kim Gia danh tiếng lẫy lừng trong giới hắc
đạo ở thành phố Hoa Hải, Kim Tiền bang của ông ta nghe nói rất lợi hại, thế lực


của Vương gia hiện tại không tập trung ở Hoa Hải, hắn cảm thấy không chuốc
phiền phức vào thân dù sao cũng tốt hơn.
"Đồ ngu, mày không nghe hiểu tiếng người hả?" Vương Thế Phi lại đưa tay
tát cho A Tài một cái, mắng chửi: "Thằng ngu đần này còn chưa đi sắp xếp đi."


"Đại ca của Mặt Sẹo là Kim Gia đó ạ." Không còn cách nào khác, A Tài hét to
nhắc nhở một câu.
"Im miệng, mau đi làm theo ý tao… có là Diêm vương lão gia chọc giận chị
dâu cũng không tha thứ…"
Kim Gia lợi hại thiệt, nhưng so với vị Soái gia kia thì chỉ đáng xách dép.


"Chị dâu, chị nghỉ ngơi chút đi ạ. Em ra ngoài xem thử."
Tuy nói cứng thế thôi nhưng khi bình tâm lại Vương Thế Phi cảm thấy đột
nhiên đắc tội với Kim Gia cũng không hay lắm, hắn phải đích thân đi xem tình hình
coi sao.
(Ở đây Kim Gia là tên riêng, còn Soái gia là "ông" Soái ý chỉ sự tôn kính)
……


"Đại ca, huynh đệ của chúng ta bị bao vây rồi."
A Văn sợ hãi chạy vào báo cáo, hiển nhiên gã đang bất an: "Xem tình hình
này Vương Thế Phi muốn ra mặt giúp con bé Hàn Tuyết Nhi thật rồi."
"Mẹ nó, Vương Thế Phi dám làm vậy à? Cho dù hắn không coi tao ra gì,


chẳng lẽ hắn không thèm nể mặt luôn đại ca của tao?"
Gã đàn ông trung niên kiêu căng nói: "Giới hắc đạo khắp thành phố Hoa Hải
này không ai dám đối chọi với đại ca của tao cả."
"Mặt Sẹo, chuyện lần này tao nghĩ ngay cả Kim Gia ra mặt cũng không cứu
được mày đâu."


Vương Thế Phi dẫn theo Hằng thúc và mấy tên vệ sĩ đạp tung cửa phòng, từ
từ bước vào, vừa đi vừa quăng ra một câu cảnh báo.
"Vương công tử, chúng tôi đến Kim Bích Huy Hoàng để tiêu tiền mua vui
mà, anh đối đãi với khách hàng thế đó à?" Mặt Sẹo làm bộ nhăn mặt trách cứ.


"Mẹ kiếp, thằng Mặt Sẹo đáng ch.ết kia, mày tới tiêu tiền mua vui? Tao thấy
mày đến đây gây rắc rối cho tao thì có."
Vương Thế Phi bước tới ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện gã Mặt Sẹo, bắt
chéo chân nói vẻ khinh miệt: "Xem ra mày vẫn chưa biết mình sắp hứng chịu tai


họa to lớn đến cỡ nào rồi. Không phải vội, đợi chút nữa Soái gia đến đây là mày sẽ
biết thôi."
A Văn giật mình sợ hãi, vội chạy tới bên cạnh hỏi: "Vương công tử, Soái gia
là ai thế ạ? Sao chúng tôi chưa từng nghe qua…"
"Bốp!" Vương Thế Phi giáng một cái tát vào mặt A Văn, hình như hắn rất


thích tát người khác thì phải, giận dữ gầm lên: "Soái gia là người nào mày có tư
cách để biết sao? Tóm lại tao nói cho chúng mày biết trước, Hỏa Long bang của
chúng mày e là bị xóa sổ từ hôm nay rồi đấy."
A Văn bị tát cho một cú đau điếng, đầu óc quay cuồng, ngã lăn ra đất hậm


hực nhìn vào Vương Thế Phi, gã điên tiết lên tính xông tới ra tay đánh trả, chợt
nghe tiếng gọi của đại ca Mặt Sẹo: "A Văn, quay lại đây!"
Thủ đoạn tàn bạo và cao minh của Phương Hạo Vân như thế nào, không ai
hiểu rõ hơn Vương Thế Phi, hắn dùng ánh mắt thương hại liếc xéo mấy tên nhãi


nhép Hỏa Long bang, tức tối rít lên: "Cái bang hội chó ch.ết chúng mày, hôm nay
bổn thiếu gia sém chút bị chúng mày hại ch.ết biết chưa…"
"Công tử, Soái gia sắp tới rồi ạ." Hằng thúc bước đến ghé tai Vương Thế Phi
nói nhỏ.
"A Tài, trông chừng đám Hỏa Long bang chó ch.ết này, tao đi xuống đón tiếp


Soái gia đây."
Buông câu nói gỏn lọn xong, Vương Thế Phi vội dắt theo Hằng thúc và mấy
tên vệ sĩ hối hả chạy ra ngoài, sợ chậm một bước là chọc giận vị Soái gia thần
thánh kia.
Dưới sức cám dỗ của đồng tiền, anh tài xế taxi phóng với tốc độ nhanh gấp


mấy lần ngày thường đưa Phương Hạo Vân đến trước cửa Kim Bích Huy Hoàng,
còn đích thân xuống xe mở cửa cho khách quý, Phương Hạo Vân nhảy phốc khỏi
taxi lao nhanh tới cổng lớn.
"Vương Thế Phi đâu?"
Phương Hạo Vân dừng bước ngay cổng, hét hỏi 2 tên bảo vệ đứng gác ở đó.


"Soái gia… Công tử đến liền đó ạ…"
Hai tên bảo vệ bị khí thế của Phương Hạo Vân uy hϊế͙p͙ đến nỗi toàn thân
run rẩy, lắp bắp trả lời.
"Hàn Tuyết Nhi sao rồi?" Phương Hạo Vân lại đưa ra một câu hỏi.
"Chị dâu… chị dâu tốt lắm ạ…"


Phương Hạo Vân gật đầu sải bước đi vào trong.
"Soái gia, anh đến đấy ạ…"
Vương Thế Phi vừa bước khỏi thang máy, hối hả chạy ra đụng ngay Phương
Hạo Vân, vội khúm núm thưa chuyện: "Soái gia, em tìm hiểu rõ ngọn ngành rồi ạ,


là đám người Hỏa Long bang giở trò, em đã sai người bao vây chúng lại rồi, đợi
anh đến xử trí đó ạ. Chị dâu đang nghỉ ngơi ở văn phòng của em, chị không bị sứt
mẻ gì đâu ạ…"
"Hỏa Long bang? Hứ!"
Phương Hạo Vân lạnh lùng gằn từng tiếng: "Anh cho người canh gác cổng


lớn, đừng thả tên Hỏa Long bang nào ra ngoài."
"Soái gia, anh muốn…"
Vương Thế Phi lắp bắp dò hỏi: "Giết người không tốt đâu ạ. Dù sao thì chị
dâu cũng an toàn rồi, cứ dạy cho chúng một bài học là được rồi."
"Tôi tự biết phải làm gì."


Phương Hạo Vân thản nhiên lên tiếng: "Mau dẫn tôi đến gặp Hàn Tuyết
Nhi."
Sắc mặt của Vương Thế Phi trắng bệch, hắn vội vàng đi trước dẫn đường,
suốt dọc đường cứ chốc chốc lại quay đầu lại nhìn động thái của Phương Hạo Vân,
lo sợ vị Soái gia này điên tiết lên.


Soái gia mà nổi giận thì hậu quả khôn lường. Sau khi thấy Phương Hạo Vân
xuất hiện, trái tim của Hàn Tuyết Nhi cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn, nụ cười vui
vẻ trở lại trên khuôn mặt xinh xắn của cô, chỉ là đôi mắt đen láy phủ lên một lớp


sương mỏng, không biết do cảm động hay sau khi bị hoảng sợ tột độ gây ra.
"Không sao rồi!"
Phương Hạo Vân bước lại gần mỉm cười trấn an Hàn Tuyết Nhi.
"Uhm!" Hàn Tuyết Nhi cũng mỉm cười e lệ đáp lại, lí nhí: "Tôi biết mà, từ lúc
tôi gọi điện thoại cho anh, tôi biết chắc anh sẽ tới đây cứu tôi."


Phương Hạo Vân chợt hỏi cắt cớ: "Cô không hận tôi nữa à?"
Hàn Tuyết Nhi bối rối không biết trả lời sao cho phải đối với câu hỏi này,
may mà Phương Hạo Vân không có ý truy hỏi đến cùng, hắn quay sang Vương Thế
Phi: "Cái con tiện nhân An Tiểu Trân mà anh nói đâu rồi?"


"Soái gia, tôi… tôi chính là An Tiểu Trân."
An Tiểu Trân nãy giờ núp sau lưng Hàn Tuyết Nhi, lúc này nghe Phương Hạo
Vân chỉ đích danh đòi gặp mình, cô mới sợ sệt ló đầu ra.
"Chính là cô giúp bọn Hỏa Long bang lừa Tuyết Nhi tới đây?" Phương Hạo Vân lạnh lùng gắt.


Hàn Tuyết Nhi do dự giây lát, lên tiếng nói giúp: "Tha cho cô ấy đi, cô ấy cũng rất đáng thương…"
"Công tử, Kim Gia đã đến ạ!"
Chính vào lúc này, A Tài hớt ha hớt hãi chạy vào thông báo với Vương Thế
Phi: "Mặt Sẹo gọi điện cho đại ca của hắn, Kim Gia đã dẫn theo mấy tên đàn em tới đây rồi."


"Bốp!" một tiếng vang lên, A Tài lại lãnh một cái tát vào mặt, Vương Thế Phi
cáu lên mắng: "Hoảng hốt cái gì, có Soái gia ở đây, Kim Tiền bang là cái thá gì mà phải sợ."
Ngừng lại giây lát, Vương Thế Phi quay sang giải thích rõ quan hệ giữa Kim


Tiền bang và Hỏa Long bang cho Phương Hạo Vân nghe, hơn nữa còn đổ thêm
dầu vào lửa nói: "Soái gia, theo em thấy chắc kẻ chủ mưu đứng sau lưng chuyện
này là bọn Kim Tiền bang đó ạ."
"Cô cứ đợi ở đây một lát, tôi đi gặp mặt Kim Gia và Mặt Sẹo xem thế nào."


Phương Hạo Vân dặn dò Hàn Tuyết Nhi, liền sau đó nói với An Tiểu Trân:
"Chăm sóc tốt Tuyết Nhi, nếu không tính hết nợ mới nợ cũ với cô."
Nói xong hắn cùng Vương Thế Phi bước ra ngoài, đi gặp vị đại ca Kim Gia
của Kim Tiền bang vừa mới tới.
……


Giữa đường, một gã áo đen bước tới chặn trước Phương Hạo Vân, lễ phép
nói: "Vị này chắc là Phương công tử? Kim Gia của chúng tôi có lời mời."
Không thèm đợi Phương Hạo Vân lên tiếng, gã áo đen đã quay lưng bước đi phía trước dẫn đường.


Phương Hạo Vân không chút do dự nối bước theo sau, Vương Thế Phi và A
Tài tuy hơi hoảng sợ nhưng nghĩ đến có Soái gia bên cạnh liền an tâm theo sát sau lưng Phương Hạo Vân.
Rất nhanh, cả đoàn người kéo nhau vào căn phòng của Kim Gia. Tuy Kim
Gia chưa từng gặp mặt Phương Hạo Vân trước đây nhưng trong khoảnh khắc


Phương Hạo Vân bước vào, ông ta đã nhận ra hắn, Kim Gia lịch sự đứng lên từ
ghế sofa bước nhanh về phía Phương Hạo Vân, đưa tay ra mỉm cười nói: "Hô hô,
Phương đại công tử, hân hạnh hân hạnh!"
"Hô hô, đúng là trái đất tròn, thì ra chính là Phương công tử thiếu gia của


tập đoàn Thịnh Hâm, tôi và ba cậu Phương Tử Lân cũng coi như gặp mặt qua mấy
lần, ít nhiều có chút giao tình…" Kim Gia cười giả lả.
Nghe vị Kim Gia này nói vậy, Phương Hạo Vân giật mình kinh ngạc, vị Kim
Gia này có bản lĩnh không nhỏ, có thể biết rõ lai lịch của hắn trong một thời gian


ngắn như thế không phải chuyện dễ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười hớn hở nhưng đầy nham hiểm của Kim Gia, Phương
Hạo Vân bắt tay chào hỏi lịch sự vài câu với ông ta.
Vào lúc này người cảm thấy chấn động nhất chính là Vương Thế Phi, những


lời của Kim Gia đã nói rõ thân phận thật sự của Soái gia rồi, cù nhây lâu như vậy
mới biết hắn là em trai của Phương Tuyết Di.
"Mẹ nó, bị lừa rồi." Vương Thế Phi cảm thấy ấm ức trong lòng, nhủ thầm:
"Nếu như thế thì bổn thiếu gia vẫn còn cơ hội, chỉ cần đeo đuổi thành công


Phương Tuyết Di, mình sẽ trở thành anh rể của hắn… Hô hô…"
Nhưng khi ánh mắt của hắn dừng lại ngay ngón tay bị chặt đứt, ý định xấu
xa kia lập tức bị xua tan, dù cho đối phương là Soái gia hay Phương đại thiếu gia,


tóm lại hắn là thần thánh, là ác ma, tuyệt đối không nên chọc giận hắn mà chuốc họa sát thân.
"Phương công tử, nếu cậu không chê lão già này vô lễ, vậy tôi sẽ gọi cậu một tiếng Hạo Vân."
Kim Gia nãy giờ chưa hề rời mắt khỏi Phương Hạo Vân, vẫn nở một nụ cười


giả tạo trên môi, Kim Gia đề nghị: "Hạo Vân, cậu bỏ qua sự việc xảy ra hôm nay,
coi như là nể mặt lão già này, không biết ý của cậu thế nào?"
Vương Thế Phi vội nháy mắt ra hiệu với Phương Hạo Vân, ám thị cho hắn


nhận lời bỏ qua, Kim Gia hình như lần đầu tiên hạ mình nói chuyện như thế với người khác.
Tuy rằng Vương gia chưa chắc sợ Kim Tiền bang, nhưng thế lực của Vương
gia không tập trung ở thành phố Hoa Hải nên Vương Thế Phi không muốn làm to
chuyện. Nhưng điều khiến hắn thất vọng là Phương Hạo Vân dường như không


chú ý tới cái nháy mắt của hắn, thậm chí không thèm tỏ thái độ nhượng bộ.
Phương Hạo Vân bỗng đưa mắt gườm Mặt Sẹo, lạnh lùng rít lên: "Mày
chính là Mặt Sẹo của Hỏa Long bang à? Hay lắm…"
Kim Gia thấy Phương Hạo Vân bỏ ngoài tai lời đề nghị của mình, sắc mặt


thoáng hiện vẻ nham hiểm, nhưng ông ta lập tức che lấp đi, nhẫn nhịn lên tiếng:
"Hạo Vân, sự việc lần này tất cả đều do thuộc hạ của em rể tôi tự ý làm bậy, không liên quan gì tới Mặt Sẹo đâu."
"Cậu yên tâm, dù nói thế nào thì cô bạn của cậu cũng ít nhiều chịu chút


hoảng sợ, ta sẽ xử trí theo quy tắc trên giang hồ cho cậu hả dạ. Người đâu, đem A
Văn ra đây, chặt đi ngón tay giữa của nó."
Kim Gia không đợi Phương Hạo Vân bày tỏ ý kiến, tự ban bố hiệu lệnh
trừng phạt, A Văn bị đưa ra làm kẻ thế mạng.
Thật ra với những chuyện xảy ra như hôm nay, bình thường Kim Gia không


đích thân ra mặt đâu, giới hắc đạo ở thành phố Hoa Hải này, những chuyện buộc
ông đích thân ra mặt là quá ít, nếu không phải Mặt Sẹo nói trong điện thoại ngay
cả Vương Thế Phi cũng cúi đầu như con chó khúm núm trước Phương Hạo Vân,
Kim Gia chả buồn xía vào việc này.


Phương Hạo Vân ném cho Kim Gia một tia nhìn khinh thường, lạnh lùng
cười mỉa: "Kim Gia, khoan đã nào, theo như tôi biết thì vụ việc lần này là do Mặt
Sẹo làm chủ mưu."
Câu này nói ra, nụ cười giả tạo trên mặt Kim Gia nhanh chóng đông cứng lại.


Vương Thế Phi nắn nắn bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, liên tục nháy mắt
phát tín hiệu với Phương Hạo Vân, ám thị hắn như thế là được rồi, cứ trừng phạt
A Văn, hai bên đều dễ giữ thể diện.
Nhưng Phương Hạo Vân hình như không thèm nhượng bộ, hắn gằn giọng:


"Kim Gia, tôi không phải là người trong hắc đạo, cái quy tắc giang hồ của ông tôi
không quan tâm, ai chủ mưu vụ này thì tôi tìm kẻ đó."
Thái độ cứng cỏi của Phương Hạo Vân dồn người ta vào đường cùng, cách
làm này đã chọc giận Kim Gia. Mấy tên đàn em đứng sau lưng Kim Gia sắc mặt


đanh lại, chúng bước lên một bước, chuẩn bị lao tới dạy cho tên tiểu tử ngông cuồng này một bài học.
Kim Gia quắc mắt ngăn bọn đàn em hành động, người có thể khiến cho
Vương Thế Phi phải chịu khuất phục ở thành phố Hoa Hải này thì không hề đơn


giản, nên ông ta cảm thấy vị đại thiếu gia nhà họ Phương này có tài năng xuất
chúng nào đó, nếu chưa đến mức cần thiết, tốt nhất là không nên trở mặt xử nhau.
Chỉ thấy cơ mặt của Kim Gia co giật mấy cái, đột nhiên ngửa mặt cười to vài


tiếng, ánh mắt sắc nhọn bắn thẳng vào Phương Hạo Vân, khen ngợi: "Anh hùng
xuất thiếu niên, hôm nay lão già này lĩnh giáo được rồi. Hạo Vân, khá lắm, dũng
cảm lắm. Cậu có biết không? Những năm gần đây ở thành phố Hoa Hải chả có
mấy người dám nói chuyện với ta như vừa nãy…"


Hiển nhiên câu cuối cùng của Kim Gia là để nhắc nhở Phương Hạo Vân biết
địa vị của ông ta trên giang hồ.
"Là anh hùng hay cẩu hùng thì bây giờ chưa biết được đâu, cũng không
khẳng định bằng cái mồm được."
Phương Hạo Vân không hề nể mặt Kim Gia, dù sao hôm nay không thể thỏa


hiệp rồi, cứ làm tới cùng luôn, hắn đoan chắc cái gã Kim Gia này tuyệt đối không
chịu dễ dàng trở mặt với hắn ở đây. Hơn nữa hắn đã liên lạc với Trần Thiên Huy,
chắc không bao lâu nữa Trần Thiên Huy sẽ dẫn người tới đây, Phương Hạo Vân


quyết định giao mớ rắc rối này cho Trần Thiên Huy xử lí, dù sao ông ta cũng là
dượng của Hàn Tuyết Nhi.
Kim Gia ngấm ngầm tức giận, tên tiểu tử này chán sống rồi chắc.
Kim Gia không nổi cơn điên, ngược lại tiếp tục nhếch mép cười giả tạo,


khoái chí nhìn vào Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, người trẻ tuổi hống hách kiêu
ngạo là điều dễ hiểu, nhưng mà đừng nên quá đáng… chuyện gì cũng nên để lại
chút đường lui cho mình thì tốt hơn."
"Đường lui?"


Phương Hạo Vân cười khinh miệt, ánh mắt bắn ra một luồng sát khí âm u,
rít lên: "Nếu không phải tôi nhận được cuộc gọi cầu cứu kịp thời, tôi nghĩ giờ này
cô bạn Hàn Tuyết Nhi của tôi đã bị Mặt Sẹo làm nhục rồi."
Kim Gia đanh mặt lại, ông ta cảm nhận được luồng sát khí dâng lên mãnh


liệt từ Phương Hạo Vân tỏa ra, Kim Gia làm đại ca bao nhiêu năm, ông hiểu rõ
người có sát khí như thế tuyệt đối không đơn giản, dưới tay hắn chắc chắn đã
nhuốm không ít máu tươi.
"Kim Gia, ông cũng đừng huyên thuyên với tôi nữa, Mặt Sẹo muốn làm


nhục bạn tôi, bây giờ nó phải trả giá cho chuyện này."
Quyết tâm làm tới cùng, Phương Hạo Vân không thèm nể nang Kim Gia
nữa, nói ra câu nào câu nấy không chút khách sáo, có ý gây hấn buộc Kim Gia phải động thủ.
Kim Gia vốn không định trở mặt đánh nhau với Phương Hạo Vân, nhưng


theo như tình hình hiện giờ, ông ta bị chọc giận tột độ rồi. Sắc mặt Kim Gia đanh
lại âm u, chuẩn bị ra lệnh cho bọn đàn em xông lên dùng vũ lực khống chế thằng
ranh láo xược này. Kim Tiền bang xưa nay không hề sợ đổ máu ở thành phố Hoa


Hải, trước đây không có, hiện nay cũng không, sau này càng không để xảy ra.
Phương Hạo Vân liếc xéo bản mặt nhăn nheo tức tối của Kim Gia, biết lão
già này đã hết giới hạn nhẫn nhịn, lão muốn ra tay với hắn.
……


Chính vào lúc này, bên ngoài có người chạy vào thông báo Trần Thiên Huy và Trần Thanh Thanh đã tới.
Sau khi liếc nhìn Phương Hạo Vân, sắc mặt Trần Thiên Huy lập tức trở nên
lạnh lùng, ông ta nheo mắt lại nham hiểm, nở nụ cười giả tạo y hệt Kim Gia: "Lão


Kim, ông quá đáng lắm rồi đấy, cậu em rể của ông thì là người, còn cháu gái của
tôi thì không phải là người à? Chuyện xảy ra hôm nay ông muốn một tay che trời, có chuyện dễ dàng như thế sao?"


Trong giới hắc đạo tại thành phố Hoa Hải, chỉ có Trần Thiên Huy dám nói chuyện với giọng điệu như thế với Kim Gia, ông cũng có can đảm và địa vị giang hồ tương đương.
"Hạo Vân, Tuyết Nhi đang ở đâu?" Trần Thanh Thanh quan tâm bước lại gần, lo lắng hỏi dồn: "Nó không sao chứ?"


Vương Thế Phi vội chạy sang tươi cười hớn hở lấy lòng người đẹp: "Trần
tiểu thư an tâm, chị dâu không sao ạ, hiện đang nghỉ ngơi tại văn phòng làm việc
của tôi, bây giờ tôi dẫn cô qua đó nhé."
"Ai là tiểu thư, anh mới là tiểu thư đó, cả nhà anh toàn là tiểu thư."


Những người xưng hô Trần Thanh Thanh là tiểu thư nhiều vô số, nhưng
cùng một từ ngữ được nói ra bằng cái miệng của Vương Thế Phi, Trần Thanh
Thanh cảm thấy không thích, thậm chí cô còn bực bội lên.
Vương Thế Phi nghệch mặt ra, bị người đẹp chơi quê một vố, nhưng hắn


không dám nổi giận, có trời mới biết Phương Hạo Vân có quan hệ gì với cô gái
xinh đẹp này, nói không chừng là một chị dâu nữa thì hắn mọc gan hùm cũng không dám đắc tội.
"Học tỷ , Hàn Tuyết Nhi không sao. A Tài, anh dẫn học tỷ qua đó đi…"
Phương Hạo Vân quay sang dặn dò A Tài.


"Soái gia… Phương công tử, anh yên tâm, em sẽ dẫn Trần đại tiểu thư qua đó ạ."
Nhận được bài học từ Vương Thế Phi, A Tài trở nên thông minh không dám
gọi Trần Thanh Thanh là tiểu thư nữa, thay vào đó là "Đại tiểu thư".


"Trần lão đại, ông thế là có ý gì? Chuyện này tôi đã tr.a xét rõ ràng rồi, là do
đàn em của Mặt Sẹo tự ý làm bậy, tôi và Phương thiếu gia chẳng phải đang bàn
cách giải quyết đó sao?" Kim Gia nheo nheo cặp mắt nham hiểm, bình thản nói.


"Bàn cái mẹ gì, nếu con gái của ông bị người khác làm nhục, ông có bàn
cách giải quyết với người ta không?"
Trần Thiên Huy điên tiết gào lên, hiển nhiên ông ta cũng không muốn dàn
xếp cho yên chuyện: "Lão Kim, nếu chuyện này không liên quan đến Kim Tiền


bang của ông, ông không nên xía vào làm chi, tôi tự biết tìm Hỏa Long bang tính sổ."
Nói đến đây Trần Thiên Huy quay sang Phương Hạo Vân, gật gù vẻ hài lòng,
mỉm cười thầm khen ngợi: "Chàng trai trẻ này khá đấy, dám kinh động đến Kim


Gia đích thân ra mặt. Hay lắm, chỉ dựa vào bản lĩnh này thôi đã khiến lão Trần này
khâm phục."
"Hạo Vân, chú nghe Thanh Thanh nói cháu và Tuyết Nhi là bạn tốt với nhau." Trần Thiên Huy đầy ẩn ý nói: "Nếu đã là bạn tốt, chuyện này cháu cứ giải


quyết đi, nhớ lấy, trời có sập xuống cũng có chú Trần đây chống đỡ giúp cho."
Phương Hạo Vân biết rõ Trần Thiên Huy đang muốn thử thách lòng can
đảm của hắn. Do dự giây lát, hắn từ từ bước lại gần, tung một cú đấm sấm sét vào


ngay giữa mặt gã Mặt Sẹo. Tốc độ xuất chiêu nhanh tựa điện xẹt, những người có
mặt không ai nhìn rõ, ngay cả Mặt Sẹo cũng không rõ cú đấm của Phương Hạo
Vân đánh trúng mình như thế nào.
Phương Hạo Vân ra tay có tính toán công lực, chỉ nghe Mặt Sẹo rú lên đau


đớn, máu mũi bắn ra tứ phía, xương mũi của gã đã bị đánh gãy.
Kim Gia trừng mắt giận dữ, quắc mắt nhìn trừng trừng vào Phương Hạo
Vân, trong lòng ông ta cũng sinh lòng khâm phục, cảm thấy tên tiểu tử này có chút
bản lĩnh, ít ra hắn ra tay đủ hiểm ác.


Mấy tên đàn em đứng sau lưng Kim Gia bắt đầu tỏa ra sát khí, chỉ là ánh
mắt âm u của Trần Thiên Huy đang uy hϊế͙p͙ khiến chúng không dám manh động.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trần Thiên Huy nhìn Phương Hạo Vân vẻ thán phục, khen lấy khen để: "Khá


lắm, chàng trai trẻ quả nhiên không làm ta thất vọng."
Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại, nghiêm túc nói với Trần Thiên Huy: "Chú
Trần, là chú bảo cháu đứng ra giải quyết đấy nhé, xảy ra chuyện gì chú gánh lấy trách nhiệm."


Trần Thiên Huy cười ha hả: "Ha ha, được, không thành vấn đề, chú thích cá tính này của cháu."
"Phương thiếu gia, cậu không nể mặt lão già này chút nào cả." Kim Gia tức tối rít lên.
Phương Hạo Vân khinh khỉnh nhìn vào Kim Gia, bình thản nói: "Nể mặt hay


không là dựa vào bản lĩnh, chứ không phải cầu xin người khác cho đâu. Kim Gia,
nói thật cho ông nghe, chuyện hôm nay còn chưa kết thúc dễ dàng thế đâu. Muốn
hãm hại bạn của tôi thì phải trả giá đắt, một cái mũi không đủ để trả giá cho tội lỗi mà hắn đã gây ra."


"Cậu muốn thế nào nữa?" Kim Gia trừng mắt giận dữ.
"Đá bể hạ bộ của thằng khốn này."
Đã lâu lắm rồi Phương Hạo Vân không sảng khoái như hôm nay, tính khí tàn
bạo từ tác dụng phụ của Thiên phạt đã ảnh hưởng tâm trí của hắn, trong lúc này


hắn quên mất nguyên tắc sống giản dị tự đặt ra cho mình.
Câu nói bật khỏi miệng, những người có mặt lại một phen giật mình kinh ngạc.
Kim Gia và Trần Thiên Huy đều là nhân vật giang hồ trải qua bao phen sóng
gió, nhưng cả hai người đều trố mắt ngạc nhiên nhìn vào Phương Hạo Vân, họ


cảm nhận được sát khí ghê rợn tỏa ra trên người chàng trai trẻ trước mặt, họ biết
hắn không phải đang nói đùa.
Trần Thiên Huy gật gù tán thưởng, chàng trai trẻ mà ông ta nể phục quả
nhiên không tệ. Độc ác, tàn bạo, gan góc, sức mạnh… đều hội đủ cả, xem ra còn


có phần trội hơn thời ông ta lúc còn trẻ, một tài năng hiếm có đây.
"Phương thiếu gia quả nhiên tài giỏi!"
Kim Gia lạnh lùng rít qua kẽ răng: "Tuy có câu Trường Giang sóng sau xô
sóng trước, nhưng xin nhắc cho cậu đừng quên, tập đoàn Thịnh Hâm của nhà họ


Phương cậu làm ăn chân chính, cậu xử sự ép người quá đáng, chẳng lẽ cậu không
lo chuốc lấy phiền phức không cần thiết cho tập đoàn Thịnh Hâm và người nhà của cậu sao?"
Câu nói này của Kim Gia rõ ràng có ý đe dọa Phương Hạo Vân.


Nhưng Kim Gia đã tính toán sai lầm, Phương Hạo Vân xưa nay chưa từng tỏ
vẻ sợ hãi trước bất kì lời đe dọa nào.
Nếu Kim Gia không nói ra câu đe dọa, hai bên còn dễ thương lượng, nhưng
ông ta có ý muốn dùng sức mạnh giang hồ trấn áp Phương Hạo Vân thì đó là một


quyết định sai lầm. Lần này Phương Hạo Vân quyết cứng rắn tới cùng, Phương gia
là nơi hắn yêu quý nhất, ai đụng vào đều phải ch.ết.
"Trần lão đại, Mặt Sẹo vừa nãy đã bị trừng phạt rồi, con gái của Hàn Sơn
cũng không bị sứt mẻ gì, chi bằng ông nể mặt ta lần này, chuyện hôm nay đến đây


chấm dứt, lát nữa ta sai người đưa tới cho ông 300 ngàn tiền bồi thường tinh
thần. Xã hội văn minh có pháp luật mà, chúng ta nên làm theo quy tắc, ông nói có đúng không?"
Kim Gia không muốn làm to chuyện. Phía Trần Thiên Huy đã khó đối phó


rồi, nay lại thêm vào một Phương Hạo Vân bí ẩn, ông ta không muốn mạo hiểm
khi chưa biết rõ về đối thủ.
Trần Thiên Huy không hề nể mặt Kim Gia, lạnh lùng cười to, khinh khỉnh
nói: "Mẹ kiếp, làm việc theo pháp luật à? Đừng quên ông và tôi đều xuất thân như


thế nào, bây giờ ông nói hai chữ Pháp luật ra với tôi, đúng là trò cười."
"Á!" Chính vào lúc Kim Gia và Trần Thiên Huy đang đấu võ mồm, Phương
Hạo Vân lướt tới như tia chớp đá một cú mạnh vào thân dưới của Mặt Sẹo, gã rú


lên đau đớn như tiếng thọc tiết heo, từ nay Mặt Sẹo đã không còn là đàn ông nữa rồi.
"Cậu… chàng trai trẻ, ác độc lắm!"
Kim Gia nhìn thấy em rể ôm lấy hạ bộ lăn lộn kêu gào thảm thiết dưới đất,
tức tối đến tím tái cả mặt, nhưng lí trí mách bảo ông ta hôm nay tuyệt đối không


được động thủ ở đây, đối phương người đông thế mạnh, lại là địa bàn của người
ta, đụng độ bây giờ chỉ nhận thua thiệt vào mình thôi.
Do dự giây lát, Kim Gia hằn hộc nghiến răng nói: "Trần lão đại, Phương


thiếu gia, Vương thiếu gia, các người đều khá lắm, chúng ta sẽ còn gặp lại, hãy đợi mà xem!"
"Lũ vô dụng, ngây ra đó nhìn tao làm gì, còn không mau đưa Mặt Sẹo vào
bệnh viện cấp cứu." Cơn giận của Kim Gia chỉ còn cách trút lên đầu đám đàn em tội nghiệp.


Trần Thiên Huy thản nhiên gạt tàn thuốc, liếc xéo Kim Gia, cười giả lả châm
chọc: "Lão Kim, đi đường cẩn thận, thứ cho tôi không tiễn nhé!"
……
Phương Hạo Vân đánh bể trứng của Mặt Sẹo xong, tâm trạng từ từ thả
lỏng, sau khi bình tĩnh lại, hắn quay sang nói với Trần Thiên Huy: "Chú Trần,


chuyện xảy ra hôm nay là một âm mưu được sắp đặt từ trước. Cháu hy vọng chú
điều tr.a rõ ràng. Cháu mệt rồi, cháu muốn về trước…"
Trần Thiên Huy giơ ngón cái lên khen: "Khá lắm, Hạo Vân, chú rất khâm
phục cháu. Cháu suy nghĩ đi, hay là qua đây làm việc cho chú, tuy cháu là Phương


thiếu gia, nhưng thứ mà chú có thể cho cháu tuyệt đối không ít hơn gia sản nhà
họ Phương, hơn nữa cháu qua giúp chú, chú không cản trở việc sau này cháu kế
thừa sản nghiệp Phương gia, chú cũng sẽ không coi cháu như cấp dưới, địa vị của
cháu và chú là ngang nhau."


Trải qua chuyện hôm nay, Trần Thiên Huy càng ngày càng thích phong cách
hành sự của Phương Hạo Vân.
"Ba, ba đang nói lung tung gì thế? Hạo Vân sao có thể giúp ba làm việc
được, ba đừng nói lung tung nữa…"
Trần Thanh Thanh quay lại trước cửa phòng nghe rõ những lời Trần Thiên


Huy vừa nói, cô hiểu rõ cái gọi là giúp ba làm việc là có ý gì. Chắc ba cô đã chấm
Phương Hạo Vân làm con rể, muốn đào tạo hắn làm người kế thừa. Tuy không
biết lí do tại sao ba mình xem trọng Phương Hạo Vân như thế, nhưng Trần Thanh


Thanh vội vàng ngắt lời không cho Trần Thiên Huy nói tiếp, cô không muốn em họ
Hàn Tuyết Nhi hiểu lầm.
"Hô hô!" Trần Thiên Huy tưởng con gái xấu hổ, mỉm cười nói: "Thanh
Thanh, con yên tâm, ba không nhìn lầm người đâu, Hạo Vân đích thực là một
chàng trai tốt."


"Ba à, Hạo Vân là bạn trai của Tuyết Nhi. À phải, Hạo Vân, cậu đưa Tuyết
Nhi về nhà đi, chỗ của dượng hình như cũng gặp phải chút rắc rối, nhưng bây giờ đã giải quyết xong xuôi rồi."
Trần Thanh Thanh lo lắng ba cô lại tiếp tục phát ngôn bừa bãi, vội tìm lí do đuổi Phương Hạo Vân rời khỏi.






Truyện liên quan