Chương 71: Hoà thuận vui vẻ

Phương Hạo Vân lộ ra khuôn mặt khổ sở, giải thích:
"Kỳ, em cũng biết mà, anh và chị Mai chỉ là thuê chung, chứ không phải là ở chung... Nếu như em không ngại, thì thực ra anh muốn ở chung với em cơ."
Câu cuối cùng của Phương Hạo Vân hơi có ý tứ của ông xã.


"Thuê chung? Cùng sinh sống dưới một mái nhà, ai có thể cam đoan được con mèo tham lam không ăn trộm cá. Anh muốn ở chung với em? Cho em xin, mẹ em mà biết được, tám phần là sẽ lấy dao giết em mất."
Bạch Lăng Kỳ giả bộ giận dữ, cười mắng:
"Anh đó, chính là một đại sắc lang, cả đầu chỉ toàn nghĩ tới ở chung."


"Trước vào nhà cái đã."
Thấy sắc mặt Phương Hạo Vân có hơi xấu hổ, Trần Thanh Thanh cố ý giải vây giúp hắn.
Nói xong, cô liền kéo bàn tay nhỏ của Bạch Lăng Kỳ, hai người đi trước tiến vào cổng khu nhà trọ.
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, vội vàng đi sát theo sau.


Sau khi vào nhà, Bạch Lăng Kỳ liền vào phòng vệ sinh đi WC, Trần Thanh Thanh thì ngồi tao nhã trên ghế sô pha cùng với Phương Hạo Vân, thấp giọng nói:
"Ba chị cũng đã nói với cậu rồi chứ? Tần Tử Hoa tới đây, là vì cậu."


Phương Hạo Vân gật gật đầu, thực thoải mái ngửa ra dựa vào sô pha, khóe miệng lộ ra một tia oan ức, oán giận nói:
"Học tỷ, quan hệ giữa chúng ta, chị là người rõ ràng nhất, chị nói tôi oan hay không oan? Nếu không, chị đi giải thích với Tần Tử Hoa một chút đi? Tôi không muốn gây ra phiền toái."


Khóe miệng Trần Thanh Thanh hàm chứa một nụ cười yếu ớt điềm đạm, dường như là tự giễu:


available on google playdownload on app store


"Cậu cho rằng chuyện này chị đi giải thích một chút là có thể giải quyết được sao? Không đơn giản như vậy đâu. Hơn nữa, chị không thích Tần Tử Hoa, thậm chí còn thấy hắn hơi đáng ghét. Nếu có thể cho chị được lựa chọn, chị tình nguyện lựa chọn cậu..."


Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lại có chút không vui. Thế này là thế nào, thế này chẳng phải là so sánh mình với cái kẻ đó hay sao? Hắn suy nghĩ một chút, nói:


"Học tỷ, kỳ thật tôi biết tâm tư của chị và ba chị, việc này cho dù có thể giải thích được, tôi nghĩ hai người cũng sẽ không đi giải thích đâu..."
"Là có ý gì?"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Thanh hiện lên một tia kinh ngạc nhàn nhạt.
" Chú Trần muốn lợi dụng tôi..."


Vẻ mặt của Phương Hạo Vân vẫn bình tĩnh, từ trong ánh mắt của hắn, không thể nào nhìn ra được suy nghĩ bên trong nội tâm của hắn giờ phút này. Hắn thản nhiên nói:


"Tần Tử Hoa theo đuổi chị, là muốn kế thừa gia sản của nhà chị. Chú Trần vốn cũng không muốn hai người thân mật với nhau... Hiện giờ Tần Tử Hoa chẳng hiểu vì sao lại coi tôi là tình địch, đối với Trần gia của chị mà nói, không thể nghi ngờ chính là một chuyện tốt. Mà chị và chú Trần đều đã biết bản lĩnh của tôi, cho nên hai người căn bản là sẽ không giải thích cái gì thêm về chuyện này..."


Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Trần Thanh Thanh có hơi giật mình, sắc mặt của cô nhanh chóng thay đổi mấy lần, giống như là muốn giải thích, nói:


"Hạo Vân, cậu đừng hiểu lầm, chị tuyệt đối không có ý muốn lợi dụng cậu. Trên thực tế chị cũng đã nói qua với Tần Tử Hoa rồi, chị bảo hắn, chị không thích hắn, đồng thời cũng không có quan hệ gì với cậu, nhưng mà hắn không tin..."


" Học tỷ, không cần phải vội vàng giải thích. Không sao cả, tôi biết trong lòng chị căn bản là không có nghĩ tới chuyện này, bởi vì việc này là do chú Trần lo nghĩ. Kỳ thật, tôi và Tần Tử Hoa sớm hay muộn cũng sẽ trở thành kẻ địch, có thể tiện đường giúp đỡ cho chị, cớ gì mà tôi không làm cơ chứ..."


Phương Hạo Vân nhẹ giọng nói.
Trần Thanh Thanh có hơi sững sờ, cô không nghĩ tới sự tình so với cô tưởng tượng còn phức tạp hơn một chút.
Ngừng một lát, cô cẩn thận hỏi:


"Hạo Vân, cậu có biết thế lực của nhà họ Tần lớn đến thế nào không? Cho dù Trần gia nhà chị dốc hết toàn lực, cũng không chắc đã là đối thủ của bọn họ. Cậu đấu với Tần gia, sẽ rất nguy hiểm đó. Không được, chị sẽ đi nói với ba, ông không thể làm như thế với cậu được..."


Nói xong Trần Thanh Thanh liền định đi về tìm Trần Thiên Huy.
" Học tỷ, chờ đã!"
Phương Hạo Vân gọi Trần Thanh Thanh lại, giải thích:


"Tôi nói rồi, tôi và Tần Tử Hoa sớm hay muộn cũng là kẻ địch, không liên quan tới chuyện của chị... Được rồi học tỷ, chúng ta không nói vấn đề này nữa. Chúng ta hay là nói chuyện vũ hội tối nay đi, nói những chuyện vui vẻ thôi, còn Tần gia cũng đâu có thể một tay che trời..."


Trần Thanh Thanh rất thích nhìn bộ dáng tự tin của Phương Hạo Vân.
Tâm tình của cô thả lỏng ra một ít, cẩn thận nhìn vào đôi con ngươi đầy tự tin kia, cô kinh ngạc phát hiện ra, cậu thanh niên to xác này hóa ra cũng rất có mị lực, nhất là đôi mắt đó, cơ hồ khiến cho người ta bị lạc vào.


" Học tỷ, trên mặt tôi có hoa à?"
Phương Hạo Vân thấy Trần Thanh Thanh đờ ra nhìn mình, khẽ cười một tiếng.


Trần Thanh Thanh đáng yêu hô lên một tiếng, mới phát giác ra mình đang chăm chú nhìn Phương Hạo Vân đến mê mẩn, ánh mắt vội vàng rời khỏi đôi mắt đen khiến cho người ta mụ mị kia, cười cười như muốn che giấu:
"Hạo Vân, chị thích sự tự tin của cậu."
Phương Hạo Vân nói đùa:


"Chị cũng thích võ thuật của tôi, hiện giờ lại thích sự tự tin của tôi, không biết là bao giờ thì chị sẽ thích... ha ha, không nói nữa..."
Phương Hạo Vân vốn định nói giỡn, điều tiết một chút không khí, nhưng nói được một nửa, đột nhiên lại sợ Trần Thanh Thanh hiểu lầm.


Phương Hạo Vân nói thì cũng chưa nói hết, nhưng mà Trần Thanh Thanh cũng hiểu được ý tứ của hắn, hai má nhất thời hơi nóng lên, trong lòng lại gắt lên một tiếng, có quỷ mới thích cậu đó.
" Nóng quá, có lò sưởi à?"


Trần Thanh Thanh đổ mồ hôi đầy trán, do dự một chút, cô cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo lông cừu cao cổ màu trắng bó sát người.
"Ừm, đúng là nóng thật!"


Phương Hạo Vân vô tình liếc mắt sang nhìn Trần Thanh Thanh, âm thầm khen ngợi thân thể của nàng, bộ ngực sung mãn ngạo nghễ ưỡn lên, vòng eo uyển chuyển chỉ một vòng ôm, còn có kiều đồn bên dưới được quần bò bao bọc, toàn thân tràn ngập sự hấp dẫn và gợi cảm.


Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trần Thanh Thanh dường như cũng cảm thấy được ánh mắt của Phương Hạo Vân, cả người thấy không được tự nhiên, để che giấu sự xấu hổ và khó chịu của mình, cô cố ý mở miệng nói chuyện:


"Hạo Vân, chị thấy cậu hẳn là nên đi giúp người nhà của Kỳ."


"Ừm, tôi cũng đang nghĩ vấn đề này đây. Có điều, cô Liễu và chú Bạch luôn rất tự trọng, tôi sợ bọn họ hiểu lầm, cho nên cũng không dám mở mồm. Như vậy đi... học tỷ, chị giúp tôi một chút, nếu có thời gian chị bảo chú Trần đi tìm đơn vị công tác của ba mẹ Kỳ, dưới tình huống không làm trái nguyên tắc, đổi cho bọn họ làm công việc thoải mái hơn một chút..."


Phương Hạo Vân cũng vội vàng thu lại tâm tình rồi đề nghị.


Tiếp xúc với hai bác nhà họ Bạch vài lần, Phương Hạo Vân phát hiện ra lòng tự trọng của hai bác là vô cùng mạnh mẽ, nhất là lại bởi hai nhà khác biệt quá lớn, khiến cho tâm tình của họ lại càng trở nên nhạy cảm, cho nên hắn cũng không biết phải làm thế nào để giúp đỡ cho người nhà của Kỳ. Hôm nay Trần Thanh Thanh vừa hỏi như vậy, hắn đột nhiên lại có chủ ý, thăng chức ở chính đơn vị của hai bác, hẳn cũng sẽ không khiến cho hai bác phản cảm


Lòng tự trọng của hai bác nhà họ Bạch khiến cho Phương Hạo Vân có hơi khâm phục. Trên thực tế, vào cái thời đại coi trọng vật chất, chẳng có ai thành thật này, chỉ còn rất ít những người tuân theo nguyên tắc như vậy. Đổi lại là người khác, được đặt dưới một cây đại thụ như nhà họ Phương, phỏng chừng đã sớm đưa ra yêu cầu này, yêu cầu nọ...


Phương Hạo Vân cũng đã bị những tình cảm chất phác này làm cho cảm động.
" Không thành vấn đề, có điều cậu phải cho chị cái ưu đãi gì chứ, nếu không chị dựa vào cái gì mà giúp cậu?"
Trong đôi mắt to xinh đẹp của Trần Thanh Thanh hiện lên một tia giảo hoạt.


" Chị nói đi, muốn ưu đãi gì? Chỉ cần không phải là lấy thân báo đáp, những chuyện khác tôi đều có thể suy xét..."
Phương Hạo Vân nói cứ như đùa.
" Tức ch.ết đi, lấy thân báo đáp? Cho dù cậu có muốn, bổn tiểu thư cũng không thèm."


Trần Thanh Thanh trắng mắt lườm Phương Hạo Vân một cái, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Như vậy đi, có lúc nào rảnh, cậu chỉ điểm cho chị mấy chiêu được không? Lần trước sau khi được cậu chỉ điểm cho, trong khoảng thời gian này, chị cảm thấy rằng công phu của mình có tiến bộ hơn nhiều."


Phương Hạo Vân thoáng suy nghĩ một chút, việc này cũng không phải là khó, hắn gật đầu đồng ý:


"Được rồi, chờ sự tình xong xuôi, tôi sẽ bớt thời gian chỉ điểm cho chị. Có điều những điều tôi dạy chị lần trước, chị phải hoàn thành trước đã. Nếu công phu của chị không đạt được tới mức khiến tôi thỏa mãn, tôi sẽ không dạy cho chị chiêu mới."
"Ừm, chị sẽ cố gắng."


Trần Thanh Thanh âm thầm nắm chặt tay, có thể được Phương Hạo Vân chỉ điểm tiếp, chính là chuyện mà cô tha thiết mong muốn.
" Đúng rồi, Kỳ đi WC lâu như vậy mà sao còn chưa đi ra, phải hơn mười phút rồi phải không?"
Phương Hạo Vân nhìn Trần Thanh Thanh hỏi:


"Nữ sinh đi WC, có phải đều tốn nhiều thời gian như vậy không?"
Trần Thanh Thanh nghe vậy thì xấu hổ một trận, trên khuôn mặt thanh tú nhất thời hiện lên một tia đỏ ửng, không thèm khách khí trắng mắt lườm Phương Hạo Vân một cái, giận dữ nói:


"Có người như cậu nữa hay sao? Chuyện của con gái mà cũng phải đi hỏi..."
Phương Hạo Vân xấu hổ cười cười một cái, nói:
"Tôi không phải chỉ lo lắng cho Kỳ thôi sao?"
"Vậy cậu đi vào buồng vệ sinh xem sao đi?"
Trần Thanh Thanh vẻ mặt đầy bỡn cợt.


Phương Hạo Vân thật ra là muốn đi xem, có điều lại sợ làm cho Kỳ tức giận, suy nghĩ một chút, hắn nói:
"Chị Thanh Thanh, nếu không chị đi xem đi, xem có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có việc gì đâu, em cũng xong rồi đây..."


Đúng lúc này, Bạch Lăng Kỳ đã đỏ mặt đi tới. Khi cô vừa ra khỏi phòng vệ sinh, vừa đúng lúc nghe thấy cái câu nhờ vả mà Phương Hạo Vân nói với Trần Thanh Thanh đó. Cô hôm nay đang đến kỳ, vào WC đương nhiên phải lâu hơn một chút. Hạo Vân tên tiểu tử thối thực là không biết cái gì cả...


Trần Thanh Thanh nói khẽ với Phương Hạo Vân:
"Để thời gian cho hai người nhé, chị không quấy rầy hai đứa nữa, chốc nữa chị lại tới tìm cậu..."
"Chị còn muốn nói chuyện về Tần Tử Hoa với tôi nữa à?"
Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi.
"Ừm!"
Trần Thanh Thanh gật gật đầu, nói:


"Tục ngữ có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cậu không biết về hắn, chỉ sợ cậu sẽ chịu thiệt, cho nên chị nghĩ sẽ nói hết những gì chị biết cho cậu..."
"Cũng được."
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chờ tôi tiễn Kỳ rồi sẽ gọi điện cho chị."


"Chị Thanh Thanh, Hạo Vân, nếu hai người có việc muốn nói, thì em đi về trước, có lẽ mẹ cũng sắp tỉnh rồi..."


Bạch Lăng Kỳ là một người vô cùng biết ý, tuy rằng ở xa không nghe được Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh nói gì, nhưng mà nhìn vẻ mặt của bọn họ, cô cũng đoán được, hai người hẳn là đang có chuyện gì đó quan trọng.


"Kỳ, không có gì quan trọng đâu, chị không quấy rầy hai đứa nữa, hai đứa cứ tán gẫu đi, chị có việc phải đi trước."
Trần Thanh Thanh mỉm cười với Bạch Lăng Kỳ, kéo tay cô đưa tới trước mặt Phương Hạo Vân, cười nói:


"Kỳ cũng đã nhận chị làm chị gái, về sau chị sẽ chịu trách nhiệm của một bà chị, cậu không được bắt nạt Kỳ đâu đó, cẩn thận chị sẽ trừng trị cậu."
Bạch Lăng Kỳ mỉm cười, le lưỡi với Phương Hạo Vân, sau đó nói với Trần Thanh Thanh:


"Chị Thanh Thanh, Hạo Vân sẽ không bắt nạt em đâu, anh ấy tốt với em lắm."


Nghe thấy cô gái nói một cách mộc mạc, đơn thuần như vậy, hốc mắt của Trần Thanh Thanh có chút ươn ướt, một cô gái thật là tốt. Có thể tìm được một cô gái như vậy làm vợ, là do Phương Hạo Vân hắn đã có phúc tu luyện tám đời rồi. Trần Thanh Thanh cảm thấy rằng, Bạch Lăng Kỳ tương lai nhất định sẽ là một người vợ hiền, một người mẹ tốt.


Sau khi quan hệ của Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ chính thức được công khai, Trần Thanh Thanh lại càng cảm thấy khó nghĩ đối với thái độ của em họ Hàn Tuyết Nhi, chẳng nhẽ là do nó tình nguyện, hay là còn có ẩn tình gì khác.
" Chị Thanh Thanh, chị đang nghĩ gì đó?"


Bạch Lăng Kỳ phát hiện ra Trần Thanh Thanh có hơi thất thần, cho nên huých vào tay cô một cái.
" Không có gì... hai đứa cứ nói chuyện phiếm đi, chị đi trước!"
Phục hồi lại tinh thần, Trần Thanh Thanh cười cười với hai người, vội vàng bước ra ngoài.
"Hai người có vẻ rất thân thiết..."


Đến khi Trần Thanh Thanh đóng cửa lại, Bạch Lăng Kỳ mới quay sang nói một câu hàm ý sâu xa với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân toát mồ hôi hột, vội vàng tỏ thái độ:


"Kỳ, em không nên hiểu lầm, anh và học tỷ chỉ là quan hệ công tác mà thôi... đúng rồi, lần vũ hội chúc mừng hạng mục này, chính là một hạng mục lớn mà công ty chúng ta và tập đoàn Trần Thị hợp tác."
Phương Hạo Vân nắm lấy tay Bạch Lăng Kỳ, nghiêm túc nói:


" Kỳ, yên tâm đi, anh sẽ không phụ em đâu."
"Xem anh gấp gáp kìa, em chỉ là thấy sao nói vậy thôi mà."
Bạch Lăng Kỳ vẫn tươi cười đơn thuần tinh khiết như trước:
"Hạo Vân, em biết anh vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ em đúng không? Người đàn ông mà em nhìn trúng sẽ không thể tệ được."


"Vào phòng anh đi, chúng ta từ từ tâm sự. Chốc nữa anh sẽ đi với em tới bệnh viện, cô Liễu mắc bệnh, anh là con rể tiêu chuẩn cũng phải tới thăm một chút chứ?"
Phương Hạo Vân cười cười xin lỗi, kéo tay Bạch Lăng Kỳ đi vào phòng của mình.


Sau khi đóng chặt cửa phòng lại, Phương Hạo Vân liền ôm Bạch Lăng Kỳ bổ nhào lên giường, ôm lấy eo của cô bé. Bạch Lăng Kỳ nhất thời liền trở nên hồi hộp, bộ ngực theo hô hấp mà nhấp nhô, lông mi dài cũng bởi vì căng thẳng mà hơi hơi run run. Cô rất muốn nói cho Phương Hạo Vân biết hôm nay mình đang bị, không nên làm loạn, nhưng mà lại thấy thế không được tốt cho lắm.


Phương Hạo Vân rất có chừng mực, bàn tay to chỉ ôm lấy eo của cô bé, cũng không làm gì xằng bậy, hai người cứ lẳng lặng nằm như vậy hồi lâu, hưởng thụ sự ấm áp trong thế giới của hai người.






Truyện liên quan