Chương 85: Truy sát trong đêm (1 +2)
"Kỳ, em nghe anh nói, bây giờ em còn đi học, nên lấy việc học làm trọng, hơn nữa trời lạnh thế này, em ăn mặc như thế không sợ lạnh cóng à?"
Phương Hạo Vân một lần nữa đau xót nhìn vào đôi chân để hở của Bạch Lăng Kỳ.
"Em không lạnh!"
Bạch Lăng Kỳ ngoan cố nói:
"Hạo Vân, anh không được can thiệp vào công việc của em, các bạn đều làm được, tại sao em không làm được chứ? Chẳng lẽ chỉ vì em là bạn gái của anh. Hay là anh cho rằng em đi làm kiếm tiền sẽ làm anh mất mặt? Anh đừng quên mất anh cũng đang đi làm đó nha? Anh đi làm được, tại sao em không được đi làm? Đàn ông làm được thì phụ nữ cũng làm được, nam nữ bình đẳng mà."
Phương Hạo Vân bó tay với cô bạn gái ngang bướng, bản tính của phụ nữ là không chịu nói lí lẽ, mình chỉ nói có một câu thôi mà cô ấy trả treo mấy chục câu, hơn nữa còn câu nào câu nấy ra vẻ triết lí lắm, chỉ biết tự làm theo ý mình thôi à.
"Kỳ, ý của anh là em có thể đổi làm công việc khác, ví dụ như làm công việc văn phòng, hay quản lí nhân sự gì đó…"
Phương Hạo Vân bắt đầu muốn thỏa hiệp với bạn gái.
"Công việc văn phòng? Quản lí nhân sự?"
Bạch Lăng Kỳ nói vẻ không vui:
"Anh cảm thấy một sinh viên còn đi học mà đảm đương nổi công việc quản lí nhân sự của tập đoàn Thịnh Hâm sao? Anh đừng nói với em là anh sẽ thu xếp. Em xin anh, Hạo Vân, em chỉ muốn dựa vào sức mình làm chút việc thôi, nếu ngay cả bước vào xã hội lấy kinh nghiệm thực tế mà em còn phải nhờ vào mối quan hệ của bạn trai, vậy sau này em còn làm được việc gì nữa đây?"
Bạch Lăng Kỳ quay qua cầu cứu Phương Tuyết Di, nói:
"Chị Tuyết Di, em biết chị rất hiểu em, chị đồng ý cho em làm công việc này đi."
Phương Tuyết Di nhìn vào Bạch Lăng Kỳ, thấy cô bé mang dáng dấp của mình mấy năm trước, liền nghiêm túc gật đầu đồng ý:
"Kỳ, chị ủng hộ em."
Quay sang Phương Hạo Vân, cô nói với hắn:
"Hạo Vân, chuyện này để chị làm chủ, nếu Kỳ dựa vào năng lực của mình tiến vào đến vòng tuyển chọn cuối cùng thì chúng ta nên ủng hộ nó. Còn về vấn đề hở chân em lo lắng, chị nghĩ chị có cách giải quyết. Như vậy đi, chị sắp xếp thay đổi quy định, cho tất cả nhân viên khảo sát thị trường mặc váy ngắn có thêm tất dài."
"Váy ngắn có thêm tất dài ư?"
Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên nhìn Phương Tuyết Di, như thế có khác gì đâu, lạnh cóng vẫn hoàn lạnh cóng? Chuyện đến nước này, Phương Hạo Vân biết hắn có phản đối tiếp cũng vô dụng. Hơn nữa hắn cũng không có lí do gì để phản đối, bạn gái hắn có chí tiến thủ, đó là việc tốt. Sớm bước ra xã hội làm việc tiếp thu kinh nghiệm, đối với cuộc đời cô sau này cũng chỉ có lợi mà không có hại.
"Đồ kém hiểu biết!"
Phương Tuyết Di nhìn thấu tâm sự của em trai, lườm hắn:
"Em không biết hiện nay có loại tất dài giữ ấm đôi chân hả? Tuy giá tiền có hơi mắc một chút, nhưng để cho em yên tâm thì cũng xứng đáng rồi."
Phương Hạo Vân cúi đầu quan sát đôi chân của bà chị hắn, phát hiện dưới bộ váy công sở của Phương Tuyết Di quả nhiên có mang đôi tất dài giữ ấm, hơn nữa tăng thêm phần quyến rũ. Hắn nheo mắt nhìn thêm một hồi, trong lòng nghĩ thầm, nếu Bạch Lăng Kỳ cũng mang loại tất dài này, chắc nhìn xinh đẹp lắm nhỉ?
"Nhìn gì đó? Ngay cả chị mà cũng dám nhìn bậy hả?"
Phương Tuyết Di đỏ mặt, giả bộ tức giận quát mắng.
"Ha ha…"
Bạch Lăng Kỳ bật cười vui vẻ, nhỏ tiếng khen lấy lòng:
"Chị Tuyết Di xinh đẹp mê hồn, ai là đàn ông đều thích ngắm nhìn chị."
Tiếp tục câu chuyện, Bạch Lăng Kỳ tỏ vẻ lo lắng:
"Chị Tuyết Di, nếu thay đổi đồng phục sẽ làm gia tăng chi phí, công ty có bị tổn thất gì không vậy?"
Phương Tuyết Di cảm thấy tức cười, con bé này khá thật, còn chưa làm dâu nhà họ Phương mà đã biết nghĩ cho công ty gia đình chồng rồi. Cô mỉm cười nói:
"Không sao đâu, lần này bọn em làm cuộc khảo sát thị trường nhà đất cao cấp mà, lợi nhuận thu vào dư sức chi trả cho mấy bộ đồng phục."
Phương Hạo Vân bối rối nhìn sang hàng ngũ gái đẹp đang tập huấn bên kia, nghĩ thầm nếu tất cả bọn họ đều mang vào đôi tất dài, cảnh tượng đó sẽ như thế nào nhỉ? Có kẻ biến thái nào chụp hình quay phim lén tung lên mạng không ta?
"Anh nhìn gì đó?"
Bạch Lăng Kỳ phát hiện ánh mắt thất thần của Phương Hạo Vân, trừng mắt với bạn trai, chế giễu:
"Chắc anh đang tưởng tượng cảnh các cô gái xinh đẹp kia mặc váy ngắn mang tất dài đứng trước mặt anh chứ gì? Đồ háo sắc, sao trước giờ em không nhận ra anh là người như thế nhỉ?"
Phương Hạo Vân cười to, mặt không hề đỏ, bình tĩnh nói:
"Anh chỉ muốn nhắc nhở bọn em, sau này ra ngoài tác nghiệp phải cẩn thận bọn biến thái quay lén."
"Ai mà dám quay lén?"
Bạch Lăng Kỳ chưa kịp lên tiếng, Phương Tuyết Di đã hét to lên phản bác:
"Chị mặc váy suốt ngày nè, sao không thấy ai quay lén chị đi. Ai dám quay lén, chị đánh cho một trận nhừ xương."
"Đúng, ai mà nhìn bậy, em cũng đánh cho một trận."
Bạch Lăng Kỳ giơ nắm đấm dứ dứ vào mặt Phương Hạo Vân đe dọa, ngụ ý thế nào không cần nói ra chắc ai cũng hiểu.
"Kỳ, em đi tập huấn tiếp đi, bây giờ chị đi giải quyết chuyện thay đổi đồng phục. Nhớ lấy, nếu em muốn dựa vào năng lực bản thân làm việc, nhất định phải giữ bí mật thân phận của em."
Phương Tuyết Di dặn dò kĩ một câu. Cô cảm thấy Bạch Lăng Kỳ rất giống tính cách cứng cỏi độc lập của cô, chỉ cần rèn luyện cho tốt, nói không chừng sau này sẽ là một thành viên đắc lực giúp ích rất nhiều cho công việc làm ăn của nhà họ Phương. Thằng ranh con Hạo Vân không trông cậy vào nó được rồi, may mà nó tìm được một cô bạn gái tài năng, kể ra trong cái rủi còn có cái may.
"Dạ, thưa giám đốc, lời dạy của giám đốc em đã ghi nhớ rồi ạ, em xin phép quay về tiếp tục khóa huấn luyện."
Bạch Lăng Kỳ cố tình nói to tiếng cho những người xung quanh nghe thấy, tránh để người khác nghi ngờ mối quan hệ của cô với Phương Tuyết Di.
Bước vào thang máy với bà chị, Phương Hạo Vân hậm hực hỏi:
"Trời lạnh thế này mà bắt người ta mặc váy ngắn, rốt cuộc là ai nghĩ ra trò này vậy?"
Phương Tuyết Di đột nhiên ý nhị nhìn vào em trai, nghiêm túc trả lời:
"Chính là phó phòng Trương Mỹ Kỳ của phòng thị trường 2, cấp trên của em đó. Thế nào? Em cũng cảm thấy cô ta tệ lắm hả? Có cần chị đi nói với mẹ đuổi việc cho cô ta biến khỏi công ty không?"
Phương Hạo Vân vã mồ hôi như tắm, phen này hố to, biết trước đừng ngu dại lên tiếng hỏi là được rồi.
Tuy không dám khẳng định, nhưng hắn luôn nghi ngờ bà chị đã phát hiện ra quan hệ của hắn với Trương Mỹ Kỳ, nếu không những ngày này sao chị ấy liên tục nói ra những câu đầy ẩn ý cho hắn nghe?
Nhất là câu nói vừa nãy, rõ ràng là đang thăm dò thái độ của hắn.
"Đó là việc của cấp lãnh đạo công ty, em chỉ là một nhân viên nghiệp vụ bình thường không thể cho ý kiến được."
Phương Hạo Vân bâng quơ đáp lại.
Phương Tuyết Di mỉm cười đắc ý, không chịu buông tha cho em trai, nói:
"Nói thật cho em biết, thật ra chị cảm thấy cách này của Trương Mỹ Kỳ rất hay, bây giờ công việc khảo sát thị trường ngày càng khó khăn, nếu không nghĩ ra chiêu gì thu hút, sẽ rất khó tìm được người chịu trả lời bảng câu hỏi khảo sát. Lần này tuyển vào mấy cô nữ sinh xinh đẹp thì khác, chị nghĩ bọn đàn ông chắc sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ trước người đẹp đâu, họ sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống cho nhân viên xinh xắn của công ty ta tiến hành câu hỏi khảo sát…"
"Có xảy ra chuyện không đó? Chị cũng biết rồi, bây giờ nhiều yêu râu xanh xuất hiện lắm."
Phương Hạo Vân vẫn còn lo lắng.
"Yên tâm, mỗi một tổ có 4 người làm việc theo nhóm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Thôi, nói cho cùng em chỉ quan tâm con Kỳ thôi đúng không? Thú thật trải qua vụ việc hôm nay, chị cảm thấy ngày càng thích cô em dâu tương lai này rồi đấy, nó giỏi hơn em nhiều. Không nói với em nữa, chị còn công việc phải giải quyết. À, nếu lần này Kỳ làm tốt công việc được giao, chị sẽ bàn với mẹ sắp xếp cho nó lên làm trợ lí của chị, sau này còn có thể bố trí Kỳ làm việc bên cạnh em, nên chị không hy vọng em… Hừm, không nói nữa, chị nghĩ em tự hiểu mà đúng không?"
Nói xong, không đợi Phương Hạo Vân phản ứng, Phương Tuyết Di đã bước ra khỏi thang máy, tiếng giày cao gót lộc cộc từ từ đi xa.
Phương Hạo Vân lúc này đã dám khẳng định, chị gái đã biết chuyện của hắn.
Hắn cảm thấy mình nên nhanh chóng thu xếp ổn thỏa quan hệ với Trương Mỹ Kỳ, nhất là khi chạm mặt ở trong công ty, nhỡ bị Kỳ biết được thì nguy to. Tình yêu luôn ích kỉ, tin rằng trên đời không một người con gái nào chịu chia sẻ tình yêu với người khác, nhất là chia sẻ người đàn ông mình yêu.
Tuy giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ không hề tồn tại tình yêu, hai người chỉ mấy lần xảy ra quan hệ xác thịt, nhưng điều đó là không thể chấp nhận.
Nghĩ đến chuyện rắc rối phải đối mặt sau này, Phương Hạo Vân liền cảm thấy đau đầu nhức óc.
…...
Trương Mỹ Kỳ vốn định thổ lộ với Tạ Mai Nhi chuyện của cô và Phương Hạo Vân, tiện thể xin ý kiến của cô bạn, nhưng khi hai người gặp nhau, cô lại từ bỏ ý định. Câu nói sắp bật khỏi miệng lại không dám nói ra, cô cảm thấy Tạ Mai Nhi cũng có tình ý với Phương Hạo Vân, cô sợ sau khi mình kể hết mọi chuyện, có thể mất luôn người bạn này. Tạ Mai Nhi là cô bạn thân thiết duy nhất của cô, cô không muốn tự tay đập tan tình bạn đó.
Trương Mỹ Kỳ tuy không nói ra, nhưng Tạ Mai Nhi dường như đoán ra được điều gì. Cô không dám khẳng định chắc chắn, nhưng cũng tin mấy phần vào phán đoán của mình, chỉ có điều cô không tò mò tìm hiểu thêm thôi.
Ai cũng có chuyện riêng tư cần giữ bí mật, nếu Trương Mỹ Kỳ không muốn nói ra, tốt nhất là đừng nên dò hỏi. Tôn trọng người khác chính là tôn trọng chính mình.
……..
Đêm khuya thanh vắng, Phương Hạo Vân không đi về nhà, cũng không quay về chung cư Kim Hoa, hắn đang lang thang một mình trên phố, ánh trăng mờ ảo in bóng xuống mặt đường, hắn vẫn cúi mặt bước đi không mục đích. Trong đầu mấy luồng suy nghĩ phức tạp đan xen, nếu dì Bạch ở đây thì tốt quá, ít ra hắn có thể đi tìm dì thổ lộ nỗi đau khổ buồn bực trong lòng, chỉ có dì là người bạn duy nhất thấu hiểu quá khứ và hiện tại của hắn.
Đột nhiên, Phương Hạo Vân cảm nhận được thanh Thiên phạt trong người hắn nóng hừng hực lên.
Phương Hạo Vân bắt đầu cảnh giác, hắn phát hiện ra nguy hiểm cận kề, một luồng sát khí ập đến. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhận ra mình đã đi xa khỏi khu phố nhộn nhịp, lúc này hắn đang đứng trước một tòa nhà bỏ hoang. Phương Hạo Vân bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh, hình như có rất nhiều người đã bao vây hắn, từ tiếng bước chân rón rén có thể đoán ra, số người bao vây hắn tuyệt đối không dưới 20 tên.
Làm ra vẻ chưa phát hiện ra mối nguy hiểm, Phương Hạo Vân tiếp tục ung dung sải bước, trong đầu suy tính đối sách. Đột nhiên hắn lóe lên một ý, thân hình lướt nhanh như điện xẹt biến mất vào tòa nhà bỏ hoang, tìm một góc tối ẩn náu.
Rất nhanh, đôi tai thính của hắn nghe bên ngoài có người to tiếng quát:
"Mẹ kiếp, chúng mày vào lục soát cho tao, nhất định phải tìm cho ra nó, nơi này bỏ hoang lâu rồi, đêm hôm khuya khoắt sẽ không ai đi ngang đâu, đêm nay phải nhân cơ hội này trừ khử tên Phương Hạo Vân mới được."
Nghe có người gọi tên mình, xem ra bọn chúng có chuẩn bị từ trước. Phương Hạo Vân mỉm cười tự tin, ai trừ khử ai còn chưa biết trước đâu à?
Mệnh lệnh ban ra, một đám đàn em nhanh chóng xông vào tòa nhà bỏ hoang, bắt đầu lật tung từng ngóc ngách tìm Phương Hạo Vân. Người chỉ huy bọn chúng tên là A Hùng, hiện giờ gã có hơi hối hận, sớm biết thằng tiểu tử kia lủi nhanh hơn thỏ, hồi nãy đã ra lệnh hành động rồi, nhưng hắn trốn vào tòa nhà bỏ hoang cũng chẳng trốn được bao lâu, ý trời đã định, đêm nay mày ch.ết chắc rồi Phương Hạo Vân ơi…
Để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, A Hùng đích thân đi vào trong tòa nhà, lớn tiếng ra lệnh:
"Tất cả lục soát cho kĩ vào, đêm nay là cơ hội duy nhất của chúng ta đó."
Tòa nhà bỏ hoang tối om như mực, giơ tay không thấy ngón, đám đàn em đã lấy điện thoại di động ra chiếu sáng bắt đầu tìm kiếm. Phương Hạo Vân do dự giây lát, quyết định bắt lấy tên đầu sỏ, hỏi xem là ai muốn lấy mạng hắn. Nếu như hắn đoán không lầm, kẻ chủ mưu vụ này chắc là người nhà họ Tần.
Sự thật thì trong đêm dạ hội đó hắn đã làm cả hai cha con Tần gia mất mặt, với bản tính nham hiểm chắc chúng không dễ dàng cho qua, điều quan trọng nhất là sự xuất hiện của hắn ảnh hưởng kế hoạch thông qua hôn sự chiếm đoạt tập đoàn Trần thị của cha con Tần gia. Với tác phong làm việc của Tần gia, nhất định sẽ lấy mạng hắn.
Những ngày này Phương Hạo Vân luôn chờ đợi Tần gia ra tay, không ngờ cuối cùng đêm nay cũng đợi được, không biết cha con chúng có xuất hiện không nhỉ? Nếu xuất hiện thì tốt, giải quyết luôn một lần để tránh rắc rối sau này.
Chọn đúng thời cơ, Phương Hạo Vân như một bóng ma xuất hiện ngay sau lưng A Hùng, giơ tay hạ gục một tên đàn em đứng bên cạnh gã, đồng thời chụp lấy chiếc điện thoại di động, tắt nguồn đi ném sang một bên.
Ra tay nhanh như tia chớp, Phương Hạo Vân thoáng chốc lại hạ gục thêm 3 tên thuộc hạ của A Hùng.
Do hắn ra tay quá nhanh, xung quanh lại tối om, khắp nơi chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ mấy chiếc điện thoại di động, cộng thêm đám đàn em la hét ồn ào nên không ai phát hiện ra đã có mấy tên đồng bọn bị tiêu diệt.
"Mọi người tìm cho kĩ vào, đừng bỏ sót chỗ nào thấy khả nghi, làm xong nhiệm vụ hôm nay, mỗi người sẽ được thưởng 20.000 tệ."
A Hùng một lần nữa to tiếng khích lệ đám thuộc hạ.
Chính lúc này, Phương Hạo Vân đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng, đưa tay vỗ nhẹ vào vai gã, A Hùng giật bắn người, vội quay đầu lại, tuy không nhìn thấy rõ nhưng bản năng mách bảo người này chính là mục tiêu cấp trên ra lệnh thủ tiêu. A Hùng vừa định hét to báo động, Phương Hạo Vân đã lao tới giơ tay chụp ngay cổ họng, tay kia ấn vào tử huyệt phía sau ót của A Hùng, nhỏ tiếng căn dặn:
"Không muốn ch.ết thì im miệng!"
A Hùng cũng tập luyện qua võ nghệ, gã biết rõ tình cảnh nguy cấp lúc này, tử huyệt bị người ta khống chế, chỉ cần Phương Hạo Vân vận sức ấn mạnh một cái là gã toi mạng ngay tức khắc.
Trước khi tiếp nhận nhiệm vụ này, đại ca đã nói Phương Hạo Vân là một cao thủ võ nghệ cao cường không thể khinh thường, thậm chí còn giao cả súng ngắn cho gã mang theo, nhưng A Hùng không hề nghĩ tới khi đối mặt với Phương Hạo Vân, gã không có cả một cơ hội chống trả, chỉ trong tích tắc cái mạng nhỏ bé của mình đã nằm trong tay kẻ địch.