Chương 93: Chọn lựa(1 +2)


"Giám đốc Phương… Việc này… tôi có thể hỏi xem rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện là như thế nào không ạ?"


Phương Hạo Vân dè dặt lên tiếng hỏi. Trời ơi! Đừng nói với mình đây là sự thật nha, có trời cao chứng giám hắn không hề suy nghĩ bậy bạ về chị gái, hắn chỉ ngưỡng mộ vẻ đẹp cao quý của bà chị này thôi, tuyệt đối không có ý định chiếm đoạt người đẹp, dù trong lòng biết rõ Phương Tuyết Di không có quan hệ máu mủ với mình, nhưng Phương Hạo Vân đang đóng vai em trai, nếu để xảy ra tình cảm nam nữ với Phương Tuyết Di há chẳng phải loạn luân rồi sao?


Phương Tuyết Di liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, gằn giọng: "Không việc gì đến cậu, cậu đứng tránh sang một bên đợi đó đã…"


Dứt lời, ánh mắt dữ tợn của cô quay sang Trương Mỹ Kỳ, trừng mắt lườm con ɖâʍ phụ, vênh mặt châm chọc: "Sao chúng ta lại giống nhau được nhỉ? Tôi trẻ hơn cô, vừa xinh đẹp lại giàu có. Tranh giành với tôi thì chỉ có nước thất bại thôi."


Trương Mỹ Kỳ nghe xong tức giận sôi gan, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên Phương Tuyết Di đã đâm trúng tử huyệt của cô, dù gì thì Trương Mỹ Kỳ cũng đã hơn 30 tuổi. Nhưng lúc này máu hiếu thắng nổi lên, cô không thể dễ dàng chấp nhận thất bại, không phải vì cô yêu thật lòng Phương Hạo Vân, mà chuyện hôm nay ảnh hưởng tới sỉ diện lẫn tiền đồ của cô, trận chiến này nhất định phải giành lấy phần thắng.


Do dự giây lát, Trương Mỹ Kỳ quyết định làm tới cùng, dù sao cũng đã xảy ra rồi.


available on google playdownload on app store


Đôi mắt mở to đầy vẻ khiêu khích nhìn vào Phương Tuyết Di, Trương Mỹ Kỳ nghiêm túc nói: "Giám đốc Phương, chị có nói gì thì cũng đã muộn mất rồi, tôi và Hạo Vân đã xảy ra quan hệ vợ chồng, sự thật này không ai có thể chối cãi."


Trương Mỹ Kỳ tiếp tục phản kích Phương Tuyết Di: "Còn giám đốc thì sao? Chị có quan hệ gì với Hạo Vân chưa? Chị dựa vào gì mà giành với tôi? Chẳng lẽ chỉ dựa vào chức vụ giám đốc công ty à?"


Phương Tuyết Di bị chọc tức đến mức muốn hộc máu, con ɖâʍ phụ này da mặt dày hơn cả da trâu, còn dám kể ra chuyện đáng xấu hổ kia nữa chứ, dám mạnh miệng nói có quan hệ vợ chồng với thằng em trai ngốc nghếch của cô. Hứ! Cô lạnh lùng lườm Trương Mỹ Kỳ một cái, rủa thầm: Tôi là chị gái của Hạo Vân, vợ của nó có vào nhà được hay không còn phải trưng cầu ý kiến gia đình, quan hệ giữa tôi và nó là người thân, còn cô chỉ là con ɖâʍ phụ lẳng lơ, chẳng qua thuộc dạng tình một đêm mà thôi.


"Đồ vô liêm sỉ, chính cô đã quyến rũ Phương Hạo Vân, người như cô thật là sỉ nhục hết cánh phụ nữ chúng ta." Phương Tuyết Di bắt đầu không nể nang mắng chửi.


Trương Mỹ Kỳ cảm thấy bị xúc phạm, nước mắt trực trào ra, nhưng cô cố nén nhịn cảm xúc không cho phép mình khóc, tình thế ép buộc cô phải mạnh mẽ, lúc này không phải lúc yếu đuối, dù gì hôm nay không thành công thì thành nhân rồi, chỉ còn cách tiến lên chứ lùi bước là tiêu.


Phương Hạo Vân lạnh toát sống lưng, tình hình này xem ra ngày càng khó kiểm soát, bây giờ hắn đứng về bên nào đều không ổn, chỉ còn cách đứng nhìn trận chiến khói lửa này từ từ lan tỏa.


Hôm nay cuối cùng hắn đã được chứng kiến cuộc chiến không đổ máu, cũng tàn khốc không hề kém cạnh cuộc chiến súng đạn.


Cắn chặt môi, Trương Mỹ Kỳ đưa tách trà lên hớp một ngụm, ổn định lại tinh thần, bình thản nói: "Giám đốc Phương, nếu chị thật sự thích Hạo Vân, vậy thì chị nên cạnh tranh công bằng với tôi. Ngoài ra tôi cũng xin phép cảnh báo chị, tôi đã đi trước một bước, tôi thích cậu ấy trước và đã có quan hệ vợ chồng với cậu ấy."


Trương Mỹ Kỳ nghĩ cùng là kẻ thứ ba nhưng phải có thứ tự trước sau. Cô là người đến trước, hơn nữa cô bị Phương Hạo Vân cưỡng bức, nói cách khác là chính Phương Hạo Vân chủ động với cô, tất nhiên chuyện bí ẩn này Trương Mỹ Kỳ không tiện kể ra.


Phương Tuyết Di tức điên, toàn thân run lên bần bật, ai cũng nói phụ nữ hay e thẹn, tại sao con ɖâʍ phụ Trương Mỹ Kỳ này da mặt còn dày hơn da trâu thế nhỉ? Cô ta có biết hai chữ "Xấu hổ" viết như thế nào không đây?


Phương Tuyết Di bị Trương Mỹ Kỳ chiếm mất thế thượng phong, nhất thời không tìm ra lí lẽ phản bác. Trên thực tế, một đại tiểu thư xuất thân gia đình danh giá như cô có những câu không tiện nói ra, hơn nữa giữa cô và Phương Hạo Vân không có nảy sinh tình yêu, chỉ là tình thân ruột thịt nhưng lúc này lại không thể tiết lộ thân phận em trai.


"Hạo Vân, cậu chọn đi, tôi muốn cậu đưa ra chọn lựa."
Phương Tuyết Di đá trái bóng trách nhiệm sang cho Phương Hạo Vân.
"Chọn lựa?"
Phương Hạo Vân ngây mặt ra, ngờ nghệch hỏi: "Chọn lựa cái gì?"


"Có tôi thì không có nó, có nó thì không có tôi, cậu chọn đi." Phương Tuyết Di tím tái mặt mày quát to.
Phương Hạo Vân nghe xong giật nảy mình, bà chị chơi chiêu này ác thiệt, trong tích tắc mũi lao đã chĩa vào mình rồi sao?
"Chọn lựa thì chọn lựa, tưởng tôi sợ hả?"


Trương Mỹ Kỳ đưa mắt tình tứ nhìn Phương Hạo Vân, quyết định dùng chiêu "Lấy lùi làm tiến", liền ưu uất nói: "Hạo Vân , dù em có đưa ra quyết định như thế nào chị cũng sẽ vui vẻ chấp nhận."


Phương Hạo Vân đưa tay lau mồ hôi trên trán, hai người phụ nữ đều bên tám lạng, người nửa cân, tại sao lại ném cho hắn một câu đố khó khăn như thế chứ? Chẳng thà bảo hắn đi san bằng cả một bang hội xã hội đen còn dễ dàng hơn nhiều.


Cuộc chiến này thật ra chỉ vì sỉ diện cá nhân. Hai cô gái cứ luôn miệng nói yêu hắn nhưng trên thực tế đâu có chuyện đó, hai người nói vậy chẳng qua muốn đả kích đối phương, liên quan gì đến tình yêu ở đây chứ? Phương Tuyết Di thì khỏi nói, đó là chị gái hắn mà, lúc này cô ta chắc chắn không biết chuyện thay đổi khuôn mặt của Phương Hạo Vân, đương nhiên không nảy sinh tình yêu với em trai rồi. Về phía Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân biết trải qua hành động ra tay nghĩa hiệp đêm đó, thái độ cô ta đối với hắn chẳng qua chỉ dừng ở bước không còn hận thấu xương, tất nhiên không loại trừ khả năng Trương Mỹ Kỳ lưu luyến khoái lạc do hắn mang đến, nhưng như thế thì không được coi là tình yêu.


Vì một mối quan hệ chưa bao giờ tồn tại mà tranh giành, Phương Hạo Vân cảm thấy nhảm nhí hết sức, chọn lựa của hắn đưa ra cũng không có ý nghĩa.
Nhưng hai cô gái không nghĩ vậy, lúc này hạ gục đối phương mới là quan trọng nhất.
"Hạo Vân, cậu nói đi, cậu chọn ai?" Phương Tuyết Di hậm hực hối thúc.


"Hạo Vân, em chọn đi, dù trong lòng em nghĩ gì, em cứ yên tâm nói ra, em có bỏ rơi chị, chị cũng không oán trách em đâu." Trương Mỹ Kỳ vẫn đóng vai cô gái yếu đuối đáng thương.


"Giám đốc Phương, trưởng phòng Trương, bây giờ không còn sớm nữa, tôi nghĩ đã đến lúc tan ca rồi, bên nhà trường còn mấy việc quan trọng cần tôi qua xử lí…"
Xem tình hình này hai cô gái không phân chia cao thấp ngay hôm nay là không chịu bỏ cuộc đâu, Phương Hạo Vân quyết định đánh bài chuồn.


"Đợi đã, không được đi."
Phương Tuyết Di hình như nhìn thấu ý định thoái thác của em trai, liền chặn ngay âm mưu đào thoát của hắn: "Hôm nay cậu không đưa ra câu trả lời thì không một ai được rời khỏi phòng."
"Giám đốc Phương, chị muốn bắt giữ người trái phép sao?"


Phương Hạo Vân nhăn nhó mặt mày, thấy Trương Mỹ Kỳ ngoảnh mặt đi nơi khác, vội bước lại gần Phương Tuyết Di nói nhỏ: "Chị ơi, hôm nay bỏ qua đi, việc này sau này em sẽ giải thích với chị, không giống như chị nghĩ đâu, chí ít chị Mỹ Kỳ là vô tội…"


"Thằng ranh này, đến lúc này rồi mà còn nói tốt cho nó hả? Xem ra em bị nó làm mê muội đầu óc mất rồi."
Phương Tuyết Di nghiến răng keng kéc, Phương Hạo Vân không nói ra câu này thì thôi, bây giờ trong lòng cô quyết tâm không bỏ cuộc nữa.


Phương Hạo Vân tiu nghỉu quay lại ngồi vào ghế sofa, ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn ngắm trần nhà, không thèm lên tiếng, làm ra bộ dạng mặc kệ số phận, muốn ra sao thì ra.


Phương Tuyết Di thấy hắn không chịu chọn lựa, tức tối bước tới khóa chặt cửa phòng, đe dọa: "Xem ai lì hơn ai nào? Có nán ở đây cho hết đêm nay tôi cũng không sợ."


"Tôi cũng vậy, dù sao thì tôi và Phương Hạo Vân đã có quan hệ vợ chồng rồi, có gì mà không dám ở chung một phòng qua đêm chứ? Chỉ có giám đốc Phương đây thì khác, chẳng lẽ giám đốc không nghĩ cho danh tiếng của mình sao?" Trương Mỹ Kỳ bỉu môi chế giễu.


Tôi và nó là quan hệ chị em, có gì phải sợ hả? Phương Tuyết Di lạnh lùng đáp trả: "Danh tiếng của tôi rất tốt, không cần cô lo lắng giùm đâu, còn ai đó thì tôi không dám chắc à… Hứ!"


Trương Mỹ Kỳ thấy Phương Tuyết Di nói chuyện không thèm kiêng nể, trong lòng ấm ức, máu háo thắng nổi lên, trả treo: "Thế thì cứ xem ai lì hơn ai đi, giám đốc vui lòng làm vậy thì tôi cũng sẵn sàng chiều ý."


Lạy trời lạy phật, hai vị nữ thần của tôi ơi, hai vị không sợ nhưng tôi sợ. Phương Hạo Vân chóng mặt nhức đầu khi kẹp giữa trận chiến căng thẳng này, đột nhiên hắn nghĩ ra một kế, xem mình xuất chiêu đây: "Ối, tôi đau bụng quá, muốn đi nhà vệ sinh, cho tôi ra ngoài một lát có được không?"


"Trong phòng làm việc của giám đốc có nhà vệ sinh riêng kìa."
Phương Tuyết Di khinh khỉnh trả lời, muốn chuồn hả em trai, không dễ đâu nhé.
"Giám đốc Phương, không tiện lắm đâu ạ, đây là nhà vệ sinh dành cho giám đốc dùng riêng, còn tôi là một thằng đàn ông…"


Phương Hạo Vân làm ra vẻ hiểu biết. Phương Tuyết Di nghe xong chợt tỉnh ngộ, đúng rồi, nhà vệ sinh trong phòng làm việc của cô xưa nay chỉ có một mình cô dùng, trong đó treo đầy nội y xanh đỏ tím vàng, để Phương Hạo Vân bước vào đúng là không hay lắm.


Phương Tuyết Di nhếch mép bí hiểm, nói: "Ờ, cậu nói cũng đúng, nhà vệ sinh trong phòng này chỉ dành riêng cho một mình tôi dùng thôi, cậu không thể vào đó được. Như vậy đi, cậu ráng chịu đựng, nhịn không nổi thì mau đưa ra chọn lựa, đến lúc đó tôi mở cửa phòng cho cậu ra ngoài đi vệ sinh chẳng phải tốt hơn sao?"


Ác quá! Phương Hạo Vân thở dài chán nản, xài chiêu này cũng không có tác dụng, chẳng lẽ hôm nay mình phải tan tành xác pháo trước hai bà nội này ư?
Hết cách thật rồi. Phương Hạo Vân tiếp tục nhìn lên trần nhà, nhủ thầm, mình cứ lì lợm ra đó không lựa chọn, xem hai người làm gì được nào?


Phương Tuyết Di và Trương Mỹ Kỳ thấy hắn giở trò lưu manh, trong lòng tức anh ách, hai người đều đưa ánh mắt hậm hực dồn lên người hắn, bắt đầu dùng ánh mắt ép buộc hắn đưa ra câu trả lời.


Không khí căng thẳng cứ thế duy trì hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Phương Tuyết Di phải mở miệng đề nghị: "Hạo Vân, hay là thế này, tôi cũng không muốn ép buộc cậu thái quá, nếu cậu cảm thấy có những câu khó nói ra thì có thể viết câu trả lời lên giấy, sau đó đưa cho chúng tôi xem."


Trương Mỹ Kỳ suy ngẫm giây lát, cảm thấy cách này rất hay, nói thẳng ra dễ gây mất lòng nhau, viết lên giấy dù sao cũng còn chấp nhận được.


"Hạo Vân, cứ làm theo cách của giám đốc Phương đi. Chúng tôi đều muốn biết trong lòng em ai mới là người em yêu thương nhất." Trương Mỹ Kỳ đưa đôi mắt tình tứ nhìn vào Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng nói.
Ai là người mình yêu nhất à? Tất nhiên cả hai đều không phải rồi.


Ngay cả bản thân Phương Hạo Vân cũng không biết hắn yêu nhất là ai, nếu thời gian quay ngược về mấy năm trước, hắn có thể sẽ trả lời là cô bé thắt bím, nhưng cô gái kia đã làm hắn tổn thương nặng nề. Bây giờ bạn gái hắn là Bạch Lăng Kỳ, nhưng nói Bạch Lăng Kỳ là người hắn yêu nhất thì chẳng khác nào nói dối. Tình cảm cần thời gian để vun đắp, tình yêu giữa hắn và Bạch Lăng Kỳ chưa đến mức độ mặn nồng cùng ch.ết với nhau, bây giờ bắt hắn quyết định ai mới là người hắn yêu nhất có sớm quá chăng?


Tất nhiên, câu này không thể nói ra, thế mới ch.ết chứ!
Đừng xem hai cô gái đều tỏ vẻ khoan thai rộng lượng chờ hắn chọn lựa, nhưng dám nói ra chọn ai bỏ ai thử coi, người kia không xé xác hắn ra mới lạ. Trời ơi, hai bà nội tha cho con đi, con nào có tội tình chi?


"Cậu nói đi, rốt cuộc có đồng ý cách này không?" Phương Tuyết Di mất hết kiên nhẫn khi Phương Hạo Vân tiếp tục im lặng.


Phương Hạo Vân nheo nheo mắt, quét mắt nhìn một lượt qua hai cô gái, nhất thời khiến hai người hồi hộp lên, mặc kệ hắn có yêu hay không, kết quả chọn lựa của hắn lúc này mới là quan trọng nhất, nó liên quan đến sỉ diện.
Reng… reng… reng…


Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại trên bàn Phương Tuyết Di vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng.


Phương Tuyết Di không muốn bắt máy, đây là thời khắc quan trọng, cô không muốn phân tâm, cô đưa tay nhấc điện thoại lên rồi đặt xuống ngắt cuộc gọi, nhưng vừa đặt xuống tiếng chuông lại réo liên tục, Phương Tuyết Di bực bội nhìn vào màn hình điện thoại, số máy gọi đến hiển thị trong đó là số máy di động của Phương Tử Lân.


Phương Tuyết Di vội vàng nghe máy, đầu dây bên kia vọng sang tiếng oán trách của Phương Tử Lân: "Đang có việc gì vậy hả? Sao không nghe máy? Con đang làm gì thế? Hạo Vân có ở chung với con không? Muộn thế này rồi còn chưa chịu về nhà, mẹ con chuẩn bị cả một bàn thức ăn, đợi hai đứa về ăn cơm nè. Nghe ba dặn, dù đang có công việc quan trọng gì cũng gác lại hết, đưa Hạo Vân về đây cùng ăn cơm với ba mẹ mau…"


Dứt lời, không đợi Phương Tuyết Di phản ứng, Phương Tử Lân đã ngắt cuộc gọi.
Đặt ống nghe xuống, Phương Tuyết Di tức tối lườm em trai một cái, nói: "Thôi, không nói nữa, sau này còn nhiều thời gian. Ba gọi điện bảo tôi về nhà ăn cơm, nói là đêm nay cả nhà đoàn tụ."


Câu cuối cùng Phương Tuyết Di cố tình nhấn giọng cho Phương Hạo Vân nghe thấy.
Phương Hạo Vân khấp khởi mừng thầm, ba ơi, ba đúng là cứu tinh của con, cảm tạ trời đất, mình được giải thoát rồi…


"Thôi, chuyện hôm nay cứ thế đã, bây giờ ai về nhà nấy." Phương Tuyết Di đưa tay tắt luôn máy tính, thản nhiên ra lệnh.
"Thế là thế nào? Giám đốc mới hùng hổ đòi cầm cự suốt đêm ở đây mà? Tại sao tôi phải nghe lời chị chứ?" Trương Mỹ Kỳ không chịu buông tha, quyết định làm tới cùng một phen.


Phương Tuyết Di từ tốn nói: "Trưởng phòng Trương, cô không nghe rõ tôi nói à? Tôi phải về nhà ăn cơm với gia đình, không rảnh cù nhây ở đây với cô nữa. Nhưng tôi cảnh cáo cô, vụ này chưa xong dễ dàng thế đâu, tôi sẽ không bỏ qua. Còn chuyện cô có từ chức hay không tôi sẽ không ép buộc, nhưng đừng để tôi bắt gặp cô dùng thời gian ở công ty làm việc riêng, bằng không tôi sẽ phạt cô theo quy định…"


"Nói như thế nghĩa là giám đốc Phương định cạnh tranh công bằng với tôi đó hả?"
Trương Mỹ Kỳ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.






Truyện liên quan