Chương 37: Ăn bậy dấm chua [Hạ]

Vệ Đinh gần đây rất tức giận.


Hắn đã sớm biết Trầm Huyên thích ăn giấm chua, lại hay cố tình gây sự, giận dỗi nháo loạn cả lên, cho nên bình thường dù làm chuyện gì cũng luôn nhường nhịn đối phương, nỗ lực không chọc giận hắn, kẻo hắn bộc phát tật xấu thì đến chính mình cũng khó lòng chống đỡ.


Tuy nhiên, chuyện gì cũng có giới hạn của nó, có thể đùa giỡn, nháo hai ba lần, chỉ cần không quá đáng thì không thành vấn đề. Bằng không, nếu vượt quá giới hạn kia, thì sẽ gây ra phiền toái lớn.
Chuyện phải kể từ đêm nọ hắn cùng Trầm Huyên ra chợ đêm dọn hàng bán hoa.


Trầm Huyên dùng một tháng tiền nhà để dụ dỗ Cố An giúp bọn họ trông hàng, sau đó liền cùng hắn dắt tay nhau đi dạo chợ đêm


Hai ngươi đi dạo được một lát thì phát hiện đầu phố mới mở một quán thịt nướng, từ xa đã có thể ngửi được mùi, thật khiến người nhịn không được bụng dạ sục sôi. Bọn họ theo bản năng của thính giác tìm đến nơi đó, Trầm Huyên xếp hàng mua thịt xiên, còn Vệ Đinh đứng đợi.


Ngay sau đó, một nam nhân trung niên đi tới, mỉm cười với Vệ Đinh, mở miệng hỏi: “Anh bạn nhỏ, ngươi có biết đường Hòa Bình ở đâu không?”


available on google playdownload on app store


Vệ Đinh là người có lòng nhiệt tình, hơn nữa đường Hòa Bình cách chỗ này không xa, bất quá phải quẹo tới quẹo lui qua mấy con hẻm mới đến nơi. Hắn ra thủ ngữ một lúc, phát hiện đối phương đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, vội dùng khẩu hình nói cho người kia biết mình không thể nói chuyện, sau đó nắm lấy tay áo người kia, quyết định tự mình dẫn đường.


Đi đi về về chỉ mất khoảng mười phút, Vệ Đinh sợ Trầm Huyên mua thịt xong không tìm thấy hắn sẽ lo lắng, cho nên chạy một mạch trở về. Thế nhưng về đến quán thịt nướng vẫn là chậm một bước, mặt Trầm Huyên đã đen hơn cả đáy nồi.


“Ngươi chạy đi đâu?” Trầm Huyên hét lớn một tiếng, xem ra rất tức giận. Nếu trong tay hắn không cầm mấy xiên thịt, Vệ Đinh thực sự hoài nghi hắn sẽ một chưởng đánh ch.ết mình.
Trầm Huyên lại rống: “Ta hỏi ngươi đi đâu! Đi đâu a? Ngươi có biết ta lo cho ngươi lắm không!”


Vệ Đinh tự biết mình đuối lý, trước khi đi quên nói với hắn một câu, thần kinh yếu ớt mong manh của hắn nhất định không chịu được kích động, lập tức dùng thủ ngữ kể lại chuyện vừa rồi cho hắn nghe


Vệ Đinh tự nghĩ nếu nói ra nguyên nhân thì hắn sẽ không phát điên nữa, ai dè nghe xong hắn còn tức giận hơn. Chẳng buồn để ý bọn họ đang đứng ngoài đường, cũng không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc tập trung quanh bọn họ, gân cổ gào thét:


“Sao ngươi cứ thích lo chuyện bao đồng như vậy? Ngươi có đầu óc không? Người ta nhờ ngươi dẫn đường ngươi liền dẫn sao, lỡ gặp phải kẻ xấu thì làm thế nào? Nếu hắn đem ngươi đi bán thì sao? Những chuyện này ngươi có nghĩ tới không? Sau này không được làm thế nữa, biết chưa? Ân? Ngươi có hiểu không?


Vệ Đinh không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ là cảm thấy thật ủy khuất. Trầm Huyên quan tâm hắn, coi trọng hắn, điều đó hắn hiểu được, nhưng bảo hộ quá mức ngược lại sẽ mang đến cho hắn rất nhiều áp lực. Hắn luôn phải nhắc nhở bản thân, việc nào có thể làm, việc nào không thể làm, làm rồi có khiến đối phương tức giận hay không, hoặc là có gây ra hậu quả gì hay không. Chuyện gì cũng phải lo trước nghĩ sau, sớm muộn cũng có một ngày phát điên mất.


Hắn đột nhiên không còn hứng dạo phố, tức giận xoay người bỏ đi, mặc kệ Trầm Huyên, cứ đâm đầu chạy thẳng về phía trước.
Trầm Huyên chạy theo hắn réo gọi: “Nói ngươi hai câu ngươi liền nổi giận, sao lại nhỏ mọn vậy a?”


Vệ Đinh không muốn nghe hắn lải nhải nữa, lấy tay bịt hai tai lại, càng tăng tốc thêm.
Trầm Huyên sửng sốt một hồi, vội nhanh chân đuổi theo.


Hai người một chạy một đuổi, vô cùng vui vẻ! Một tên ở trước cứ vài bước lại quay đầu làm mặt quỷ, một tên theo sau vừa cầm xiên thịt chạy vừa rống, lập tức thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, xem xong một màn kia, tất cả đều đồng loạt khẳng định đó là hai đứa tâm thần.


Đừng thấy Vệ Đinh nhỏ con, thật ra chạy cực nhanh, chỉ một lát đã bỏ xa Trầm Huyên.


Trầm Huyên tức đến tóc tai đều dựng ngược dựng xuôi, đầu hàng không đuổi theo nữa, bỗng nhiên nảy ra sáng kiến, đi đường tắt về tiệm hoa trước, vừa vặn bắt được Vệ Đinh. Không nói không rằng, kéo Vệ Đinh vào trong tiệm, sau đó lôi tuột vào phòng, khóa cửa, cởi quần hắn ra, đè lên người hắn hung hăng làm một hồi. Làm xong còn không chịu buông tha, giấy trắng mực đen lập ra một đống quy định, bắt hắn phải ký tên.


Loại hành động khinh người quá đáng này khiến Vệ Đinh cực kì bất mãn, nhưng hắn vẫn nén giận làm theo lời Trầm Huyên, bất quá hắn ấn mực lên mặt đối phương thôi.
Vệ Đinh thề với lòng, lần sau nếu hắn còn không chịu nói lý lẽ như vậy, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!


Sự thật chứng minh, Vệ Đinh đã quá nhân nhượng hắn. Trải qua chuyện lần này, hắn càng lúc càng có tố chất của bệnh nhân tâm thần, ngày nào cũng không rời Vệ Đinh nửa bước, canh giữ sát sao, ngay cả WC cũng đi theo.


Lại là một ngày ở chở đêm dọn hàng, một lần nữa, bọn họ gặp một người hỏi đường. Một anh chàng đẹp trai đi đến trước quầy hàng, nhìn nhìn Trầm Huyên trước, sau đó tầm mắt chuyển sang người Vệ Đinh, nói một tràng tiếng phổ thông pha lẫn khẩu âm nơi khác: “Xin hỏi đường Hoa Nhai ở gần đây phải không? Phải đi hướng nào a?


Vệ Đinh vốn định dẫn đường giúp hắn, nhưng liếc mắt phát hiện mặt mày Trầm Huyên dài thượt ra , đành phải đưa tay lên chỉ chỉ hướng bên phải.


Nhưng anh chàng đẹp trai kia căn bản không để ý tới sắc mặt Trầm Huyên, vẫn đứng đó lải nhải: ”Đi thẳng về hướng bên phải sao? Có cần rẽ chỗ nào không, qua mấy con phố a? Hay là ngươi dẫn ta đến đó đi, làm phiền ngươi rồi.”


Vệ Đinh do dự một lát, vẫn quyết định dẫn đường cho người kia. Vừa đứng lên đã bị một bàn tay túm lại, ngay sau đó một giọng nói hung hăng truyền đến: ”Ngươi định đi đâu? Không phải muốn dẫn đường cho hắn thật chứ? Ngươi có thể bớt lo chuyện bao đồng đi được không? Hắn có miệng, có thể tìm người khác mà hỏi a!”


Vệ Đinh cảm thấy Trầm Huyên rất bất lịch sự, vội rút tay về, mỉm cười áy náy nhìn anh chàng kia, lấy giấy bút ra vẽ sơ đồ đường đi đưa cho anh ta, người nọ cám ơn vài tiếng rồi đi tiếp.


Trầm Huyên thấy Vệ Đinh nghe lời như vậy, không khỏi có chút đắc ý, miệng lại không ngớt: ”Đinh Đinh, sau này thấy người lạ không được nhiệt tình như vậy, người ta không quen không biết, cười cái gì mà cười? Ngươi đúng là bị hắn mê hoặc a….”


Trầm Huyên cứ thế tiếp tục lải nhải, Vệ Đinh lạnh lùng nhìn hắn, biểu tình khinh miệt


Trầm Huyên bị kích động, lại hét tướng: “Thái độ này là sao?! Chẳng lẽ ngươi thấy hắn đẹp mã nên muốn lấy lòng hắn? Ta cảnh cáo ngươi, sau này ngươi còn đến gần người lạ ta sẽ không khách khí nữa đâu! Coi chừng ta đánh ngươi luôn!!”
Ngươi dám đánh ta?!


Vệ Đinh không thèm tốn hơi thừa lời nữa, lập tức bật dậy, vung tay nhắm ngay đầu Trầm Huyên xuất chưởng, đánh đến hắn ré lên oa oa.
Vệ Đinh tuyệt không đau lòng, còn tự thấy hình như vẫn chưa đủ, đạp hắn thêm một cước, sau đó mới hì hục bỏ chạy.


Chờ Trầm Huyên dọn hàng xong đi đến tiệm hoa mới phát hiện toàn bộ cửa đều đóng hết. Hắn vừa gào vừa gõ cửa, nhưng một lúc lâu cũng không có ai ra.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, Vệ Đinh giống như không nghe thấy, ngồi trong phòng khách nhàn nhã xem tivi.


Mấy tên khách trọ đứng sau hắn một phen mồ hôi lạnh, tất cả đều bày ra bộ dáng hết nói nổi.
A Bố tò mò: “Bọn họ lại nháo chuyện gì nữa đây? Đúng là ăn no không có gì làm!”


Cố An nói: “Vợ chồng son giận dỗi cãi nhau thôi, chắc cũng chả có gì, qua đêm nay bọn họ lại dính một chỗ với nhau như keo ngay thôi.”
Sở Hiểu Phong tiếp lời: ”Có chuyện gì cũng phải nhanh chóng giải quyết mới được, ta đi mở cửa cho hắn….”


Vệ Đinh quay đầu lại, dùng thủ ngữ: Ai dám mở cửa cho hắn, đêm nay ra đường mà ngủ!![╰_╯]
Mọi người lập tức chạy tán loạn như chim, đều tự giác trở về phòng.


Cuối cùng Trầm Huyên đứng lâu như vậy vẫn không được mở cửa, đành phải tiu nghỉu ra về như một con cún nhỏ nhà đang có tang cụp đuôi bỏ đi.


Sáng sớm hôm sau hắn lại mò tới tiệm hoa, vừa mới đến đã phát hiện trên cửa dán một tấm cáo thị. Trên đó có hình của hắn, phía dưới là một dòng chữ cực to, cực bắt mắt – cấm tên này vào nhà!


Trầm Huyên tức giận đến bốc khói, dường như đêm qua gõ cửa đến người trong nhà hết chịu nổi, lần này chỉ gõ vài cái cửa đã mở ra, hắn còn chưa kịp oán giận, một chậu nước lạnh đã tạt thẳng vào người làm hắn trên dưới trái phải đều ướt sủng.


Hiện tại là thời điểm lạnh nhất trong năm, một trận gió bắc lạnh thấu xương vù vù thổi tới, Trầm Huyên rùng mình một cái, phát hiện lông mi của mình cũng sắp kết thành băng.
Sau đó Trầm Huyên bị cảm một trận, sốt li bì suốt mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên, còn thường xuyên mê sảng.


Vệ Đinh bị hắn dọa đến phát hoảng, bình thường thân thể hắn rất cường tráng, một năm sinh bệnh một lần cũng khó, nhưng bây giờ sao đổ bệnh dễ dàng thế này, hơn nữa không hề có dấu hiệu khỏe lại.


Có lẽ vì áy náy, Vệ Đinh mỗi ngày cứ y như tiểu nha hoàn hầu hạ Trầm Huyên. Cũng chẳng biết có phải hắn bệnh quá đâm ra hồ đồ không, cư nhiên có thể nói với Vệ Đinh những lời cực kỳ cảm động.


Hắn nói bởi vì từ nhỏ đến lớn luôn thiếu vắng cảm giác an toàn, luôn sợ được rồi sẽ mất, cho nên đối với tình cảm này, hắn trầm mình quá sâu, thậm chí đạt đến cảnh giới cố chấp, trong mắt hắn không thể bao dung điều gì dù chỉ là một hạt cát, thấy Vệ Đinh cười với người khác, tâm can như mèo cào chó cắn vô cùng khó chịu, hắn không thể khống chế tâm tình của mình, mỗi lần phát hỏa xong hắn đều rất hối hận, rõ ràng đã tự nhắc nhở mình phải sửa đổi, nhưng vừa nhìn thấy Vệ Đinh cùng nam nhân khác có chút thân cận thì lập tức chứng nào tật nấy, làm ầm ĩ huyên náo lên, hận không thể thông báo cho cả thế giới biết Vệ Đinh là của riêng hắn, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng chia rẽ hai người.


Hắn còn nói bệnh hắn thật sự rất trầm trọng, hắn cảm giác được tử thần đang vẫy tay gọi mình. Hắn hy vọng Vệ Đinh sau này có thể tìm được một nam nhân đáng tin cậy, sau đó vui vẻ mà sống cả đời, trăm ngàn lần đừng tìm một kẻ thất thường như hắn. Hắn nói hắn ở trên trời linh thiêng sẽ phù hộ cho Vệ Đinh, vĩnh viễn yêu Vệ Đinh……lảm nha lảm nhảm, khúc sau đã là lược bớt một đống câu mê sảng.


Lúc đầu Vệ Đinh còn cảm động, nhưng càng nghe thì mặt càng đầy hắc tuyến, hận không thể lấy giẻ lau nhét vào miệng hắn cho đỡ mệt lỗ tai.


Vệ Đinh đột nhiên cảm thấy hắn chính là bị bệnh thần kinh, căn bản không thể chữa được, cũng không thể động vào, nếu không một khi hắn điên lên rồi hậu quả quả thật không dám tưởng tượng, xem ra chỉ đành nghe theo hắn mới có thể an an ổn ổn sống qua ngày.


Đến hôm sau, cái tên bệnh thần kinh nói mình sắp ch.ết, cư nhiên y như gặp được kỳ tích mà bình phục, ăn uống chạy nhảy tung tắng, căn bản không hề giống một bệnh nhân bệnh nặng vừa khỏi, sau khi hạ sốt đầu óc hắn cũng thanh tỉnh phần nào, nhớ lại những lời mê sáng trước đó, hắn lại bắt đầu gây sự.


Hắn nghiêm túc cảnh cáo Vệ Đinh, không được tìm nam nhân khác, không được bỏ rơi hắn, không được thích người khác, cả đời này chỉ có thể yêu một mình hắn, chỉ có thể cùng hắn ở bên nhau.
Vệ Đinh bị hắn nói tới điên đầu, thật muốn ch.ết quách đi cho xong.


Hiện tại Vệ Đinh giống như đã ngộ ra đạo lý, tên thần kinh này nhất định sẽ quấn lấy mình cả đời, đành tùy hắn nháo thôi, chỉ cần hắn không phát điên, không sinh bệnh, có thể an phận làm người bình thường thì đã cảm tạ trời đất rồi. Sau này hắn nói gì cũng mặc, không nên cãi lời hắn, kẻo người chịu khổ lại là mình.


Một tiếng trôi qua, tên thần kinh kia vẫn huyên thuyên không ngừng, Vệ Đinh xoa xoa thái dương, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.


Ở trên mạng, Tĩnh ca ca là một người nổi tiếng lạnh lùng, phi thường ít nói, lúc trước là vì đổ tính cách này của hắn nên Vệ Đinh mới theo đuổi. Nhưng con người thật của hắn lại khiến Vệ Đinh hụt hẫng thất vọng, cả ngày dong dài như lão mẹ, mới hai mươi mốt tuổi mà đã vậy, già rồi có khi nào còn đáng sợ hơn cả Đường Tăng trong Tây Du Ký không?!


Nghĩ đến đây, Vệ Đinh nhịn không được rơi lệ chua xót: ”Ta hảo nhớ Tĩnh ca ca trước kia!!!! ┭┮﹏┭┮






Truyện liên quan