Chương 14:
"Bổn cung ghét nhất bộ dạng này của ngươi, muốn làm cho có lệ với ai?" Vẻ mặt Lâm quý phi hung ác, tuy đã cố tình đè thấp giọng nói nhưng vẫn rất chói tai.
Trình Ấu Dung cúi đầu không nói gì.
Gió lạnh vừa thổi qua, Lâm quý phi phục hồi tinh thần lại, hai tay thu vào trong áo choàng, thần sắc khôi phục một chút: "Ngày mai lăn qua thỉnh an sớm cho ta."
Nói xong, Lâm quý phi đi vòng qua Trình Ấu Dung trở về điện.
Yến tiệc sắp kết thúc, trong đại điện ồn ào náo nhiệt, mọi người đều nâng chén chúc hạ bệ hạ thiên thu vạn tuế.
Gió đêm như dao nhỏ thổi qua mang theo tiếng nức nở, tựa như có người đang khóc thảm trong gió.
Qua hồi lâu, Trình Ấu Dung mới giơ tay sờ lên mặt mình, vết thương rất nông, tuy có máu chảy nhưng một lúc sau đã đông cứng lại.
Không hiểu sao nàng lại bật cười, lẩm bẩm: "Ta muốn làm nữ nhi hoàng hậu, đáng tiếc người ta không cần ta..."
Lâm quý phi trước kia xuống tay không biết nặng nhẹ, lúc nhỏ thường Trình Ấu Dung không xuống giường được, thái y đều lắc đầu nói quý phi ra tay tàn nhẫn, bà còn đánh như vậy thì thân thể tiểu hài tử nào chịu cho được?
Nhưng Lâm quý phi hoàn toàn không nghe, hoàng đế thỉnh thoảng sẽ khuyên bà một hai câu, bà liền thu liễm một chút, một thời gian sau lại quay về đường cũ.
Bà chán ghét Trình Ấu Dung, bà sinh ra ba đứa con nhưng đều là nữ nhi, hai đứa đầu còn ch.ết non, nhà mẹ đẻ quyền thế nhưng bà lại không có hoàng tử để nâng đỡ, gánh nặng này làm bà điên.
Nhưng Lâm quý phi không phát điên với người ngoài, bà chỉ phát điên trước mặt Trình Ấu Dung.
Có lần bà đánh Trình Ấu Dung đến nỗi nàng phải nằm trên giường hơn nửa tháng, không thể đứng dậy, hoàng hậu chịu không nổi nên xin hoàng đế đưa nàng về cung dưỡng một thời gian.
Điều này khiến Lâm quý phi càng căm ghét Trình Ấu Dung và hoàng hậu hơn.
Trình Ấu Dung cũng hận chính mình, hận chính mình không phải nam nhân, càng hận chính mình yếu đuối trước mặt bà ấy như vậy.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Trình Ấu Dung thu hồi oán hận và hận ý xuống đáy mắt.
Khi nàng quay đầu nhìn lại, ngoại trừ vết xước trên mặt, vẻ mặt nàng lại vô cùng bình tĩnh.
Người tới là Tiết Chí, hắn không nói gì, có vẻ là trùng hợp đi ngang qua.
Trình Ấu Dung cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng Tiết Chi lại cảm thấy Trình Ấu Dung đứng ở đó không khác gì mèo con bị thương, ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra trong mắt nàng có có tia tủi thân và khổ sở.
Trình Ấu Dung tâm tình chán nản, không nhìn hắn nữa, làn váy lướt qua hắn đi về phía chính điện.
Không ngờ mới đi được hai ba bước, nàng đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Một tiếng "roẹt" vang lên, bắt đầu từ vai, những sợi thêu trên hoa phục dường như đột nhiên bị kéo ra, chỉ trong chốc lát, hoa phục lộng lẫy đó đã xẹp xuống do những sợi thêu đó rút ra đứt thành vải vụn.
Trình Ấu Dung sửng sốt, nàng còn chưa kịp cúi đầu nhìn xem, trên người chỉ còn lại lớp trung y trắng.
Cái lạnh lập tức bao trùm lấy nàng, khiến nàng bất giác rùng mình.
Nàng ngơ ngác trong nháy mắt, sau đó lập tức hiểu ra tất cả, chẳng trách ngồi lâu trong đại sảnh, nàng ngửi thấy một mùi lạ loáng thoáng, còn cho rằng mình dính không khí trong đại điện.
Hóa ra hoa phục của nàng có vấn đề, vấn đề không phải là đường thêu mà lại ở đường thêu.