Chương 17:
Trình Ấu Dung còn đang mắng, nhưng lời nói lại bị bàn tay hắn chặn lại, nàng vừa mắng vừa giơ tay lên cào qua mu bàn tay Tiết Chi.
Sự kiên nhẫn của tiết chi đã cạn kiệt.
Một tay hắn bắt lấy hai cổ tay của Trình Ấu Dung đưa lên đầu nàng, tay bị khống chế khiến nàng không thể đánh hắn được.
Trình Ấu Dung vừa tức vừa nóng nảy, không dùng tay được thì nàng dùng chân.
Nàng nhấc chân lên định đá Tiết Chi ra.
Tiết Chi đã đoán trước được, nàng còn chưa kịp giơ chân đã bị đùi hắn chế trụ hai chân nàng.
Đôi mắt đẹp của Trình Ấu Dung trừng đến tròn xoe, bên trong tràn đầy lửa giận, nàng hé miệng muốn cắn tay Tiết Chi.
Nhưng Tiết Chi đã trở tay chặn miệng nàng lại, lúc này Trình Ấu Dung thật sự không phản kháng được nữa.
Tiết Chi rất cao, tuy hơi gầy nhưng khi bị đè lên người vẫn rất nặng, Trình Ấu Dung cảm thấy eo mình như sắp gãy, án thư quá cứng, cạnh bàn sắc bén cộm vào eo khiến nàng khó chịu, mỗi lần hít thở đều hơi đau nhói.
Án thư hơi cao, nàng phải nhón chân mới chạm đất, toàn bộ trọng lương cơ thể dồn vào eo, mặt nàng nhăn lại vì đau.
"Tiết Chi - cút đi! A a, eo ta đau quá, gãy mất thôi." Nàng tức giận mắng hàm hồ.
Tiết Chi không dao động nâng cằm nàng lên, hai người dựa sát vào nhau, hương sen thoang thoảng trên người nàng vương vấn quanh chóp mũi hắn,
Sau khi hoa phục bị bung ra, trên người nàng chỉ còn lớp trung y mỏng, nàng ở dưới thân hắn nhích tới nhích lui, không ngừng giãy giụa để thoát ra, trong lúc cọ xát, yết hầu Tiết Chi liên tục lăn lên trượt xuống.
Hắn đột nhiên tiến đến gần mặt Trình Ấu Dung, khiến Trình Ấu Dung không khỏi giật mình,
Nàng trừng mắt với hắn, muốn dùng lửa giận trong mắt thiêu ch.ết hắn.
"Nếu người tiếp tục động, nô tài sẽ cho công chúa hiểu được cho dù ta là thái giám, cũng có thể cho người cảm nhận tư vị nam nhân là như thế nào." Giọng nói âm u của Tiết Chi truyền đến.
Trình Ấu Dung thật sự bị dọa, lập tức ngừng động tác.
Trong lòng nàng hận đến ngứa răng, trừ phi Tiết Chí đè nàng cả đời, nếu không đợi sau khi hắn đứng dậy, nàng nhất định sẽ giết ch.ết tên tiện nộ này!
Ánh mắt nàng nhìn Tiết Chi bất giác đỏ hoe, dưới đáy mắt phủ một tầng sương, hắn biết mình lại đại hoạch toàn thắng.
Tuy thủ đoạn có chút bỉ ổi nhưng hiệu quả rất tốt.
Trình Ấu Dung hít hít mũi, trên mặt ẩn chứa sự tủi thân và xin tha.
Lúc này Tiết Chi mới buông tay ra, ngón tay hắn dính đầy nước bọt của nàng làm anh cau mày, sau đó trực tiếp lau lên cánh tay áo trong của nàng.
Trình Ấu Dung mím chặt môi, cũng không mắng chửi nữa, phá lệ nhìn ngoan ngoãn.
Tiết Chi không nàng ra lập tức.
Hắn lại cúi đầu hỏi: "Nếu điện hạ lại phát điên, lần sau nô tài sẽ trực tiếp "hầu hạ" công chúa thật tốt, công chúa thấy sao?"
Trình Ấu Dung quay đầu sang một bên không nói lời nào.
Tiết Chi còn có việc phải làm, không có thời gian lãng phí với nàng, buông tay đang chế trụ hai tay nàng ra.
Hắn đứng thẳng dậy, quay người định rời khỏi điện.
Không ngờ sau khi Trình Ấu Dung tự do, xoay người bắt lấy cánh tay Tiết Chi, cắn mạnh một phát vào tay hắn.
Những chiếc răng sắc nhọn xuyên qua làn da, đâm vào thịt, trong miệng nàng lập tức tràn ngập mùi máu tươi rỉ sét.
Tiết Cho đau đớn giơ tay muốn hất Trình Ấu Dung ra, trúng vào vai nàng, không có tác dụng gì còn làm nàng cắn mạnh hơn.
"Trình Ấu Dung, nếu ngươi còn không buông ra, ta sẽ cắt hàm ngươi!" Tiết Chi phẫn nộ quát.
Hắn đưa tay về phía cằm Trình Ấu Dung, còn chưa kịp làm gì, Trình Ấu Dung lập tức buông ra.
Máu tươi dính vào môi nàng khiến nàng trông giống một con quái vật khát máu.
Tiết Chi rũ mắt nhìn tay mình, bên trong vết thương tứa máu có thể thấy được dấu răng mơ hồ.
Mặt hắn âm trầm, giơ tay còn lại lên muốn bóp ch.ết Trình Ấu Dung.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, là Tô Lan trở lại.
Ánh mắt hắn lạnh lùng như kiếm sắc nhìn chằm chằm Trình Ấu Dung, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
Trình Ấu Dung cong môi cười thành tiếng, tựa hồ đang đắc ý dào dạt, nàng nói: "Tiết Chi, xem ai lộng ch.ết ai trước."
Tiết Chi xoay người bước ra ngoài, bước đi nhanh như một cơn gió.