Chương 16
Cố Niệm vừa mới tắm xong, trên người vẫn dính chút hơi nước ẩm ướt, tựa như đôi môi ướt át ngọt ngào của cậu. Phó Trí cười nhẹ hỏi, "Em biết tôi sẽ đến?"
Phó Trí không nhìn thấy rõ khuôn mặt Cố Niệm, chỉ có cảm giác cậu đang hôn lên cằm của mình, giống như đang né tránh câu hỏi của hắn vậy.
Thời gian cậu ở bên cạnh Phó Trí không phải ngày một ngày hai, có thể coi như là thuộc hạ thân tín nhất của hắn, vậy nên lịch trình của Phó Trí, Cố Niệm nắm rõ trong lòng bàn tay cũng chẳng phải chuyện lạ gì. Phó Trí hưởng thụ sự chăm sóc nhiệt tình của vật nhỏ, nghiễm nhiên không hỏi thêm điều gì nữa.
Hóa ra cảm giác được người yêu quan tâm tới từng hành động cũng không quá tệ, thậm chí hắn còn rất sung sướng là đằng khác.
Cằm bị người nọ hôn tới ẩm ướt, Phó Trí vươn tay ấn nút điều khiển, nháy mắt cả căn phòng được bao phủ trong ánh đèn vàng ấm áp, lúc này hắn mới thấy rõ thiếu niên đang ngổi trên đùi mình. Cố Niệm mặc áo tắm, đai lưng buộc hờ, tùy tiện liếc mắt cũng thấy được hết cảnh xuân bên trong, đáng giận hơn nữa cậu còn không thèm mặc đồ lót.
Phó Trí ngăn suy nghĩ xấu xa của mình xuống, ôm lấy eo Cố Niệm, cẩn thận kéo áo tắm xuống một chút, quả nhiên lớp vải băng đã sớm ướt một mảng, "Tôi giúp em thay băng, hộp sơ cứu đâu?"
Cố Niệm nhìn hắn, ngón tay thon dài không ngừng vẽ vòng tròn trên mu bàn tay đối phương, "Thật ra ngài Phó có thể giúp em làm chuyện khác."
Phó Trí nhìn sâu vào mắt cậu, âm thanh có chút khàn, "Giúp chuyện gì?"
Cố Niệm ranh mãnh chớp mắt, đặt tay hắn lên dương v*t đã sớm cương cứng của mình. Phó Trí thoáng cử động, áo choàng tắm của Cố Niệm cũng theo bả vai trượt dần xuống, hắn bất đắc dĩ dung túng cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cậu, chủ động nắm lấy dương v*t giúp cậu thủ ɖâʍ, "Vén lên."
Cố Niệm khẽ rên rỉ, giây trước còn lưu manh đùa giỡn, giây sau đã mềm nhũn ngã lên lên người Phó Trí. Cậu nắm lấy vạt áo người kia, cơn khoái cảm chạy dọc sống lưng khiến cậu không ngừng thở dốc, chỉ là biểu cảm vẫn vô cùng đoan chính hơn nữa còn không vui nói, "Ưm...Ngài Phó."
Âm thanh êm tai mang theo dục vọng không hề che giấu, Phó Trí yêu ch.ết dáng vẻ dễ thương này của cậu, lực tay đặt ở eo lại siết chặt hơn một chút, "Hửm?"
Cố Niệm mạnh mẽ giật đứt hàng nút áo sơ mi trên người Phó Trí, quyến rũ đẩy eo tiến về phía trước. Nếu không phải do vết thương trên vai và tay chân đang nhũn ra vì bị khiêu khích, Phó Trí dám cá rằng vật nhỏ này còn có thể lớn gan làm những chuyện kích thích hơn thế này nhiều. Hắn từ từ thả chậm tốc độ rồi dừng lại, giả vờ lạnh nhạt nói, "Niệm Niệm, em làm hư áo của tôi rồi."
Khoái cảm gần tới cao trào thì bị dập tắt, Cố Niệm vừa giận vừa khó chịu, viền mắt dần đỏ lên long lanh ánh nước. Cậu nắm cổ áo của Phó Trí dụ dỗ, "Ngài cũng có thể..."
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có âm thanh thở dốc và cọ xát của bọn họ, Cố Niệm nhướn người thì thầm vào tai Phó Trí, cả gan trêu ghẹo, "Phá hư thân thể của em nha."
Chút lý trí còn sót lại của Phó Trí cuối cùng cũng vỡ nát, ánh mắt hằn lên những tia dục vọng mãnh liệt. Hắn vươn tay đẩy cậu lên chiếc giường mềm mại, cơ thể trần trụi xinh đẹp của thiếu niên dưới ánh đèn vàng càng thêm mê hoặc lòng người.
Phó Trí siết chặt tay, gần như không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa. Hắn im lặng thưởng thức dáng vẻ quyến rũ, không thể kiềm chế được dục vọng của Cố Niệm, nhưng không ngờ lúc này người nọ bỗng nghiêng mình, mò tay xuống gối lấy ra một tuýp bôi trơn, đắc ý nhìn hắn.
Phó Trí như ngưng thở vài giây, hắn không muốn khách khí nữa, bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, "Hôm nay cưng rất không ngoan."
"Không thay băng đúng giờ." Hắn thấp giọng nói, hai ngón tay thô ráp lần mò xuống phía dưới, bắt đầu khuếch trương mở rộng cửa sau của cậu. Cố Niệm bị tấn công bất ngờ mở to hai mắt, "A!"
"Đã vậy còn làm hư quần áo của tôi." Giọng điệu hệt như vị trưởng bối khó tính đang dạy dỗ đứa nhỏ nghịch ngợm nhà mình. Cảm giác nhầy nhụa lành lạnh nơi đầu ngón tay đang không ngừng càn quấy bên trong hậu huyệt khiến Cố Niệm thấy có chút lạ, nhưng cậu không né tránh. Phun ra vài tiếng thở dốc ám muội, cậu cắn lấy môi dưới, sâu trong đôi mắt xinh đẹp ấy là khao khát ȶìиɦ ɖu͙ƈ đầy mê hoặc, thiếu niên thành công đốt lên dục vọng chiếm hữu đáng sợ trong lòng Phó Trí.
"Ngoài ra..."
Phó Trí đặt dương v*t của mình ở ngay miệng huyệt, hắn cúi đầu nhìn vật nhỏ dưới thân, cả người như chìm vào biển tình trong đôi mắt cậu, mạnh mẽ dùng lực đâm vào trong, giọng nói khàn khàn trầm thấp thì thầm bên tai Cố Niệm, "Cưng còn cực kì ɖâʍ đãng nữa."
Nói xong, hắn bắt đầu ra vào mãnh liệt, từng cú thúc mạnh bạo khiến tâm trí Cố Niệm như rã rời, âm thanh cũng mềm nhũn hẳn ra, "A...Ưm, nhẹ..."
Cố Niệm vươn tay ôm chặt Phó Trí, hơi nâng mình như muốn lấy lòng người kia, đồng thời cũng là để thỏa mãn dục vọng đang không ngừng thiêu đốt. Có điều Phó Trí mải mê khai phá phía sau mà quên đi phía trước vẫn đang trực chờ yêu thương, cậu đành phải dùng tay tự an ủi dương v*t của mình.
Phó Trí tính dạy cho đứa nhỏ một bài học để tránh cho sau này cậu lại đi khiêu khích khả năng nhẫn nại của hắn. Nhưng vừa thấy nước mắt chảy dài trên gò má người thương, cánh tay quấn đầy băng vải đang mò mẫm lung tung phía trước, hắn không khỏi thở dài. Dáng vẻ đáng thương nhưng tràn đầy quyến rũ này của đứa nhỏ khiến hắn thực sự không có cách nào chống lại được. Phó Trí cúi người, gương mặt kề sát xuống bờ vai thiếu niên mặc cho bên tai là âm thanh nỉ non ngọt ngào của người nọ, "Lại tỏ vẻ đáng thương..."
Cố Niệm bị hung khí tàn sát đâm chọc, cả người đỏ ửng như tôm luộc, mấy vết sẹo cũng bắt đầu đóng vảy để lộ ra lớp da non hồng hào đẹp mắt. Lắc lắc cái đầu nhỏ, cậu thút thít phản bác, "Không có..."
Phó Trí đâm vào càng sâu hơn, cúi đầu âu yếm hôn lên vết thương của cậu, "Có mà nhỉ?"
Da non mới mọc cực kì mẫn cảm, Cố Niệm bị nụ hôn làm cho kích thích tới mức cuộn tròn cả ngón chân, dương v*t vừa được yêu thương lại có dấu hiệu tỉnh giấc, một ít tinh dịch trắng đục không khống chế được bắt đầu rỉ ra. Phó Trí gian xảo dùng tay quẹt nhẹ thứ chất lỏng dinh dính ấy giơ lên cho cậu xem. "Đáng thương nhưng cũng rất ɖâʍ đãng nhỉ?"
Cố Niệm không tự chủ được nhìn xuống chỗ giao hợp của cả hai, nơi đó đã sớm bị tàn phá tới nhầy nhụa, mà trên người Phó Trí cũng dính không ít dịch trắng của cậu khiến thiếu niên nhịn không được hưng phấn rên rỉ thích thú, "Ưm..."
Âm thanh tựa như lông vũ mềm mại khẽ lướt qua trái tim Phó Trí, ánh mắt hắn thoáng tối sầm, tận lực vắt cạn sức của người kia, không ngừng bắn vào bên trong mật huyệt non mềm ngọt ngào.
Phòng ngủ tràn ngập hương vị ɖâʍ mĩ, thiếu niên đắm mình vào cơn sóng ȶìиɦ ɖu͙ƈ ngoan ngoãn dựa lên người đàn ông. Lần này cậu cực kì ngoan ngoãn, mặc cho Phó Trí muốn làm gì thì làm. Người nọ đã nhịn rất lâu rồi, đương nhiên một lần làm sao có thể thỏa mãn con thú hắn chứ. Người phía dưới thấy đủ nhưng hắn thì chưa. Chính vì vậy, bạn nhỏ Cố Niệm dần không giãy dụa nữa, cuối cùng buông cờ trắng đầu hàng.
Có lẽ vì tố chất thân thể tương đối tốt, dù Cố Niệm bị Phó Trí lăn lộn rất lâu nhưng cậu vẫn có thể duy trì tỉnh táo đến khi người kia thỏa mãn, giúp cậu tắm rửa và thay băng sạch sẽ. Cố Niệm uể oải ngồi trong bồn tắm, chậm chạp kì cọ gần một tiếng sau đó nằm lên đùi Phó Trí ngáp ngắn ngáp dài.
Mái tóc ướt nhẹp dính sát lên trán, ngay cả lúc ngái ngủ cũng vô cùng đáng yêu khiến Phó Trí yêu thích không rời. Hắn cúi xuống hôn lên gáy người yêu nhỏ dịu dàng hỏi, "Còn đau không?"
Cố Niệm cho rằng Phó Trí đang hỏi tới vết thương trên vai liền lắc đầu, lầm bầm đáp, "Không sao." Nói xong cậu mới nhớ tới vấn đề quan trọng của mình, ngầng đầu hỏi Phó Trí, "Em phải đi làm nhiệm vụ.
Phó Trí cần thận mặc lại áo choàng tắm cho Cố Niệm, gói gém kỹ càng rồi bế cậu về giường, "Không được."
Cố Niệm nghe thế tỉnh ngủ đôi chút, lấy chăn quấn thành cục nhỏ ngồi trên giường, chỉ để lộ mỗi cái đầu. Hai mắt nhìn hắn chằm chằm đầy trách móc, hệt như đang oán giận Phó Trí đi chơi gái nhưng lại không chịu trả tiền bao.
Hắn cười nhẹ một tiếng, tự mình nằm xuống, tiếp tục trêu chọc đối phương, "Sao đấy? Lại dỗi?"
Lần đầu tiên làm nũng thất bại, Cố Niệm hơi nhụt chí, nắm lấy tay hắn, "Em muốn đi với ngài Phó..." Giọng cậu nghèn nghẹn cực kì oan ức, "Ngài nhốt em ở đây hơn nửa tháng rồi."
Hửm? Phó Trí thật sự không hiểu vật nhỏ kiếm được lí do này từ đâu, một ngày ba bữa, thay băng, uống thuốc tẩm bổ, chăm sóc hết sức tận tình mà cậu xem đó là bắt nhốt, có ai bị giam mà thoải mái như cậu không.
Hắn duỗi tay, thiếu niên được đà lăn vào lồng ngực của hắn. Phó Trí thấy thế lại bắt đầu nổi lên hứng chọc cậu, "Cùng tôi sao..."
Cố Niệm ngẩng đầu với ánh mắt đầy mong chờ, kết quả vẫn là bị Phó Trí phũ phàng từ chối, "Không được."
Cố Niệm chưa kịp tức giận, Phó Trí đã nhanh chóng hôn người nọ một cái, làm tan chảy cả ý nghĩ muốn từ chối hắn của cậu. Đợi đến khi mân mê thỏa thích, Phó Trí mới nghiêm túc trả lời, "Gần đây tình hình có hơi loạn, hai ngày nữa em tới chỗ của bác Cố đi."
Cố Niệm sững sờ, xem ra lần này Phó Trí muốn chơi lớn một trận.
Có lẽ vì bản thân hắn cũng không chắc phi vụ lần này có bao nhiêu phần sống sót hoặc cũng có thể do bản năng muốn giấu kín người yêu nhỏ của mình. Tóm lại, với thái độ này xem ra Cố Niệm muốn từ chối cũng không được.